They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 346 : Tru Sát
ặt mũi của Độc Giác thiếu chủ tràn đầy tà khí, nói lời châm chọc.
- Lôi Động, ngươi còn muốn xem kịch tới khi nào?
Thánh nữ lại lạnh giọng khiển trách, nói:
- Còn không mau đi ra hỗ trợ!
Trên người của Lôi Động có định vị châu, đương nhiên Thánh Nữ cũng biết được Lôi Động ở gần đó. Vốn là nàng, cũng định không cần Lôi Động đi ra hỗ trợ. Nhưng mà, cuối cùng nàng cũng đã phát hiện ra mình có chút khinh thường hai tên Độc Giác tộc này, nhất là tên Độc Giác thiếu chủ thình lình xuất ra một kiện truyền thừa ma khí của Độc Giác tộc là Phá Hồn Chùy. Không cho phép nàng chủ quan khinh thường nữa. Liều dùng toàn lực, nàng cũng chỉ có thể đánh lui hai tên Độc Giác tộc này. Nhưng mà, đến lúc đó không thể không đối mặt, Lôi Động hoàn hảo không tổn thương gì quá lớn. So với hai tên Độc Giác tộc này, nàng lại kiêng kỵ Lôi Động hơn.
- Thánh nữ chớ gấp.
Lôi Động híp mắt, chắp hai tay sau lưng, kẹp lấy một đám hắc khí phiêu miễu bên trong chiến trường ra. Lăng không phù phiếm, quỷ khí quanh thân thình lình tăng vọt, khói đen cuồn cuộn đậm đặc, phóng lên trời. Bên trong Vạn Quỷ Phiên có một lệ quỷ Kim Đan ra, phát ra tiếng quỷ rít gào làm cho tâm thần của người ta lạnh giá, nương theo U Minh quỷ khí, hướng Độc Giác thiếu chủ đánh tới.
Thời điểm Lôi Động xuất hiện, sắc mặt của tên Độc Giác thiếu chủ vô cùng khó chịu.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Lôi Động lại có thể chiếm giữ một bên. Muốn chết là, Phá Hồn Chùy hiện giờ không ngừng hấp thu lực lượng trên người của hắn, căn bản không cách nào nhúc nhích. Mắt thấy con lệ quỷ Kim Đan kia, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của hắn, hung thần ác sát chộp hắn, trong lúc mơ hồ, đã cảm nhận được khí tức hung tàn âm lệ trên người của nó.
Độc Giác thiếu chủ không còn dám do dự nửa điểm, lập tức thúc dục Phá Hồn Chùy đã tích lũy được một phần ba lực lượng. Hào quang hắc sắc trên Phá Hồn Chùy đại thịnh, giống như một thanh tuyệt thế hung thú, đâm về phía lệ quỷ Kim Đan. Lệ quỷ liên tục rít gào thảm thiết. Thân hình ngưng tụ cao độ, một kích kia đánh trúng, cơ hồ muốn tán loạn.
Nếu không như thế, Phá Hồn Chùy biến thành một đạo hắc sắc phá không mà đi, bay thẳng đến cách Lôi Động chừng mười trượng. Cảm thụ được sát khí bén nhọn trong đó, áp bách. Thần sắc Lôi Động ngưng trọng, không dám có chút chủ quan. Tu La chi dực giơ cao lên, đột nhiên chúi xuống phía dưới. Cưỡng ép xé rách không gian, nháy mắt sau đó, thình lình xuất hiện giữa Minh Vô Tà và Thiên Lôi Thú.
Đây là thuấn di, thuấn đi hơn mười trượng. Muốn thuấn di trong không gian ở khoảng cách như thế, cho dù là Lôi Động, cũng cảm thấy huyết khí bốc lên từng hồi, chân khí trong cơ thể trong chốc lát bị thiêu đốt gần hết. Dù sao, đây là không gian của một đại thế giới. Mà có chút Đại Năng Giả, trong hư không, mở ra một không gian thứ nguyên, đủ loại không trận pháp gia trì, vô cùng chắc chắn.
Uy lực của Phá Hồn Chùy tuy phi thường cường đại, nhưng trong suy nghĩ của Lôi Động hiện giờ, thì tên Độc Giác thiếu chủ thi triển ra uy lực không đủ một phần mười.
Có thể miễn cưỡng thúc dục, đã rất không dậy nổi. Không cần nói, muốn khống chế nó hoàn mỹ không tỳ vết. Cho dù là một kiện pháp bảo cấp thấp, nếu như không tìm được thời gian tế luyện, quen thuộc, liên hệ, cũng không cách nào khống chế tốt được.
Quả nhiên, tuy Độc Giác thiếu chủ thúc dục Phá Hồn Chùy, chuyển biến giết qua Lôi Động. Nhưng quỹ tích lại có chút rung rung, ở giữa không trung giống như sắp sụp đổ. Trước khi đánh trúng mục tiêu, muốn tinh chuẩn đánh trúng Lôi Động, đó là chuyện nằm mơ nói mộng.
Độc Giác thiếu chủ tức giận thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, đều do Lôi Động xuất hiện, nếu không, đợi sau khi Phá Hồn Chùy tích tụ đầy đủ lực lượng, uy lực của nó so với hiện tại còn mạnh hơn không ít. Nguyên vốn định, tiêu diệt một người một thú. Đáng tiếc a, đáng tiếc. Hơn nữa, thân pháp của tiểu tử Lôi Động kia linh hoạt như thế, còn có thể thuấn di. Độc Giác thiếu chủ tự nhận đã không có khả năng đánh chết hắn. Buông tha cho kế hoạch vốn có,đem mục tiêu đánh về phía Thiên Lôi Thú lúc ban đầu.
Thiên Lôi Thú uy lực cường đại, nhưng bởi vì hình thể, hành động ngu ngốc, không thể tránh né Phá Hồn Chùy. Mà Phá Hồn Chùy đúng là quá được, tốc độ phi hành cực nhanh. Cơ hồ trong lúc này, oanh trúng đầu Thiên Lôi Thú kia. Bất luận kẻ nào đều cứu viện không kịp. Lực trùng kích cường đại và năng lực giết chóc, ngạnh sanh sanh đánh vào ngực của nó, phá vỡ thành một cái động.
Sau khi Thiên Lôi Thú gào thét một tiếng, sau khi ầm ầm vang lêng. Thân hình thánh nữ lung lay, xuất hiện bên cạnh Thiên Lôi Thú, ánh mắt có chút thất kinh. Đôi môi của nàng lúc này, phun ra một hạt châu hồng nhuận, hạt châu tản ra hào quang mờ mịt, xoay tròn ở ngực của Thiên Lôi Thú.
Chuyện này vô cùng thần kỳ, vết thương trên người Thiên Lôi Thú, đang chậm rãi khép lại. Máu tươi, cũng không hề chảy xuống.
Một kích của Phá Hồn Chùy, tuy vô cùng hung mãnh. Nhưng muốn lấy mạng của Thiên Lôi Thú hiện giờ, sợ rằng không thể làm gì được. Nhưng mà, thủ đoạn trị liệu của thánh nữ, lại làm cho Lôi Động vô cùng kinh ngạc. Thánh nữ của chủng tộc cổ xưa xuất hiện, quả nhiên là có khả năng quá cường đại, bảo bối trên người, tầng tầng lớp lớp.
Lôi Động lúc này có chút động tâm, ánh mắt ẩn tình bất định, cảm thấy có lẽ trước tiên nên giải quyết thánh nữ.
Nhưng bên tai lại truyền tới âm thanh quen thuộc:
- Lôi Động, đừng làm loạn. Thánh Nữ đáp ứng mang chúng ta rời khỏi sa mạc này. Không có nàng trợ giúp, chúng ta rất khó đi.
Đạm Đài Băng Vân.
Lôi Động kinh ngạc khi thấy nàng xuất hiện trong thần miếu, Minh Vô Tà biến hóa thành Độc Giác Cuồng Ma, đã tiêu diệt được đám ảnh trùng kia rồi, gầm thét đánh tới thánh nữ.
Loong coong ~
Một tiếng đàn du dương mà thanh thúy vang lên. Tiếng đàn cổ xưa mà thanh thúy, giống như tiếng nước chảy, giống như gột rửa nội tâm giết chóc của người khác. Độc Giác Cuồng Ma trong nội tâm lúc này tràn ngập giết chóc vô tận, cũng có chút dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, tiếng đàn cao vút vang lên. Hóa thành thanh lợi kiếm, tập sát về phía hắn.
- Lôi Động, phiền toái ngươi đi đối phó Độc Giác thiếu chủ.
Đạm Đài Băng Vân truyền âm nói.
Nữ nhân này, cấu kết với thánh nữ từ lúc nào? Các loại ý niệm trong đầu, trong đầu Lôi Động lúc này đang suy nghĩ. Bất kể nói như thế nào, chuyện trọng yếu nhất, chính là quay về Khang châu. Nếu như thánh nữ thật sự hỗ trợ, tổn thất chút lợi ích cũng không sao.
Nhưng mà, kiện Phá Hồn Chùy kia, Lôi Động lại không chịu buông tha.
Quỷ Ảnh Độn bộc phát, Lôi Động giống như hóa thành một đoàn khói đen, phiêu hốt bất định đánh về phía Độc Giác thiếu chủ.
Độc Giác thiếu chủ bị Phá Hồn Chùy hấp thu hầu hết lực lượng, cho nên lúc này muốn bỏ chạy cũng không làm được. Mắt thấy lấy Lôi Động đánh tới, chỉ đau khổ cầu xin tha thứ nói:
- Huynh đệ, chỉ cần ngươi chịu buông tha ta, giết tên tiện nhân này, ngươi chính là khách quý của Độc Giác tộc. Ngươi muốn cái gì, chúng ta cũng cho ngươi.
- Ah?
Lôi Động cười híp mắt, nói:
- Vậy thì đem mạng của ngươi cho ta đi.
Lúc này, một đầu lệ quỷ Kim Đan khác, phối hợp với Quỷ Tướng, giết về phía hắn.
Mặc cho hắn đau khổ cầu xin tha thứ và chống cự thế nào, cuối cùng nhất vận bị Quỷ Tướng chém thành hai đoạn, sinh hồn bỏ trốn, cũng bị Lôi Động dùng U Minh Quỷ Trảo bắt lại, sinh hồn vô hùng hoảng sợ mà giãy dụa.
Lôi Động hơi động thần niệm một chút, đầu lệ quỷ Kim Đan sắp bị Phá Hồn Chùy đánh tan, phiêu hốt xuất hiện trước mặt hắn, hình dáng và tướng mạo vô cùng ảm đạm, làm gì còn nửa điểm phong phạm của lệ quỷ Kim Đan. Chỉ sợ một cơn gió hơi lớn, cũng có thể thổi nó tan biến. Lôi Động nhìn sinh hồn của Độc Giác thiếu chủ, nói:
- Nếu như ngươi làm nó bị thương, vậy ngươi phải phụ trách đi a.
Dứt lời, Lôi Động ném nó đi. Con lệ quỷ cấp Kim Đan hoan hô một tiếng, cuốn nó vào bên trong, ăn như hổ đói.
Thánh nữ bên kia, cũng nhanh chóng chữa trị cho Thiên Lôi Thú thỏa đáng. Đạm Đài Băng Vân gia nhập chiến đoàn, thực lực của hai nữ nhân này không tầm thường. Cho dù Minh Vô Tà biến hóa thành Độc Giác Cuồng Ma có lực lượng không tầm thường, cũng không ngăn cản nổi, liên tiếp bại lui. Rốt cục, bị Thanh Liên Kiếm Khúc của Đạm Đài Băng Vân tạo thành phi kiếm, chém bay đầu.
Lôi Động cũng thu hồi kiện Phá Hồn Chùy nằm bất động cách Độc Giác thiếu chủ không bao xa, nhặt kiện Phá Hồn Chùy này lên, hắn cảm thấy thế nào đây cũng là bảo bối vô thượng.
- Đa tạ Lôi huynh, Đạm Đài muội muội xuất thủ tương trợ.
Thánh nữ thấy Thiên Lôi Thú không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục, thần sắc cũng trầm tĩnh lại, thu hồi nó vào trong túi đại linh thú, khách khí hành lễ với Lôi Động và Đạm Đài Băng Vân.
- Thánh nữ tỷ tỷ khách khí.
Đạm Đài Băng Vân đáp lễ nói:
- Với thực lực của thánh nữ tỷ tỷ, nếu như bất kể hậu quả, đối phó hai tên Độc Giác tộc này, vẫn có thể làm được.
- Thì ra các ngươi đã sớm quen biết nhau từ trước.
Lôi Động cười híp mắt, nói:
- Kể từ bây giờ, ba chúng ta trong thần miếu này, chỉ sợ có thể quét ngang.
- Lôi Động, ngươi đừng hiểu lầm. Ta cũng mới quen Thánh Nữ gần đây thôi.
Đạm Đài Băng Vân cười nhẹ, nói:
- Khi đó ngươi bị Bạch Cốt lão ma truy kích, ta lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên ta đi sát phía sau. Không nghĩ tới, ngươi một mình có thể ứng phó với lão ma. Cũng từ khi đó, ta quen biết thánh nữ.
Lôi Động cười nhạt một tiếng, cũng không so đo chuyện trước kia quá nhiều. Ngược lại nhìn Đạm Đài Băng Vân trấn an, truyền âm nói:
- Ngươi làm rất đúng, muốn quay về Khang châu, mới là mục đích lớn nhất của chúng ta. Có địa đầu xà ở sa mạc này hỗ trợ, tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều.
Nhưng trong nội tâm hắn suy nghĩ thế nào, Đạm Đài Băng Vân lại không được biết.
- Hai vị đều là thanh niên tài tuấn của Khang châu.
Thánh Nữ khách khí nói ra:
- Thực lực phi phàm, có các ngươi tương trợ. Có lẽ trong thần miếu này cũng không quá khó khăn.
- Thánh Nữ, nghe ý trong lời của ngươi, chẳng lẽ ngươi rất quen thuộc hoàn cảnh trong thần miếu sao?
Lôi Động lơ đãng lạnh nhạt hỏi.
- Trong tộc thật sự có điển tích ghi về thần miếu, nhưng mà, tộc của chúng ta là người thủ hộ nó, cũng vì thủ hộ mà tồn tại. Nhưng đủ loại hoàn cảnh trong thần miếu này, cũng không được ghi lại trong điển tịch.
Thánh nữ nhíu mày, có chút u sầu, nói:
- Ta thì lại biết rất rõ, năm vạn năm trước kia. Mỗi cách mấy chục năm, trong tộc của chúng ta sẽ cho mấy chục người trẻ tuổi, tiến vào trong thần miếu lịch lãm rèn luyện, một khi thành công thông qua, sẽ một bước lên trời, trở thành hộ vệ thánh chủ, được phụng dưỡng. Nhưng khi đó, tuy trở thành thủ hộ thánh chủ, người của chúng ta thập phần cường đại, nhưng phương diện linh trí...
Không cần thánh nữ nói rõ, Lôi Động cũng biết tên thánh chủ khi đó chơi chính sách ngu dân.
Ba người thương thảo một phen, bắt đầu phá quan đi vào. Lôi Động hiện giờ, cũng là thế hệ có thực lực không tầm thường. Tuy thời gian trong thần miếu không quá lâu, chuyện xấu gia tăng không ít, thực sự ba người hiệp lực với nhau, hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Có lẽ ở trong thần miếu này, hoang phế đã vài vạn năm, các kỳ trân dị quả sinh trưởng ở trong đây nhiều vô số kể. Mọi người một đường đánh tới, cũng thu được không ít kỳ trân dị quả mà tu sĩ Kim Đan kỳ ở bên ngoài đánh nhau phá đầu để tranh đoạt. Trong trữ vật thủ trạc của Lôi Động, cũng thu được những bảo bối khó có được. Nhưng mà, Hồn Quả quan trọng, lại không phát hiện ra.
Ngoài ra, mọi người cũng cởi bỏ mấy phong ấn hồn nô, nhưng không có ngoại lệ, trong những hồn nô này không có phong ấn thứ gì. Sau khi cân nhắc cả buổi, căn cứ vào đủ loại tin tức, đoán chừng Ma Đế Tông bắt những hồn nô này, trong thời gian dài dằng dặc, cũng đã biến mất, mà bắt hồn nô cũng không phân chủng tộc. Cho dù là Dực Thần Tộc, là một trong số ít chủng tộc trường thọ, mặc dù không tu luyện, thọ nguyên cũng có hơn một ngàn năm. Hơn nữa sau khi hồn nô bị phong ấn lại, tuy tấn cấp rất khó, nhưng thọ nguyên lại gia tăng rất nhiều, cộng thêm hiệu quả phong ấn, cho dù là Dực Thần Tộc cũng phải chết. Mà những hồn nô khác, cũng không có vận mệnh tốt hơn.
Từ đủ loại yêu thú du đãng, nhưng chỉ là các loại hậu duệ yêu thú mà thôi. Năm vạn năm trước, đám yêu thú tổ tiên đã chết rồi. Việc này, lại làm cho Lôi Động vô cùng vui mừng. Dù sao, Dực Không chẳng nói, mỗi một người, chỉ có thể có được một hồn nô. Cho dù những hồn nô bị phong ấn, hồn nô nhiều hơn nữa, cũng chỉ là tiện nghi cho Đạm Đài hoặc và thánh nữ mà thôi.
Ba người liên thủ với nhau, cho dù trong thần miếu, các loại yêu thú Trúc Cơ đỉnh phong nhiều vô số kể. Cũng không ngăn được bước chân của bọn họ.
Đến khi đi xuyên qua một ngôi sao (điểm truyền tống), rốt cuộc mọi người đi tới trước một cung điện to lớn cao vút tận mây. Cổ xưa mà trầm trọng, khổng lồ nguy nga, đứng sừng sững trong phiến không gian kỳ dị này, đã không biết bao nhiêu năm, cho nên mang theo khí tức phong trần cổ xưa, cũng giống như thần miếu. Lôi Động vừa nhìn thấy cung điện trong thần miếu này, cũng cảm giác được một cổ khí tức uy áp vô cùng cường đại ập tới, mà ở mặt tiền của nó, một cổ sùng kính, rung động tâm cang, cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm sinh ra.
Bộ dáng nhân loại, đứng trước một tòa công trình kiến trúc vĩ đại mà phức tạp thế này, giống như một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Lôi Động rung động không gì sánh kịp. Hắn cũng là người trong hai thế giới, kiến thức rộng rãi. Nhất là trong kiếp trước, khoa học kỹ thuật phát đạt, có rất nhiều công trình kiến trúc cao lớn. Nhưng so với cung điện ở trước mặt, giống như một nhà cao tầng và một nhà mái ngói thấp lè tè mà thôi.
Lôi Động không cách nào tưởng tượng nổi, cần bao nhiêu lực lượng, mới có thể mở ra cái không gian này, kiến tạo ra một tràng cảnh giống như thần tích thế này. Càng làm cho Lôi Động khó tiếp nhận là, thần điện này tràn ngập khí tức bàng bạc, nhưng chỉ là một phân bộ của Ma Đế Tông mà thôi. Dùng để lừa gạt người Man tộc.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu