Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 274 : May Mắn Còn Sống
ới vừa nuốt hai viên đan dược kia xuống bụng xong, cái lỗ tai mẫn tuệ của hắn liền nghe thấy ở bên ngoài cửa hơn mười trượng có một trận cước bộ nhẹ nhàng đang đi tới. Lôi Động không dám nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi. Tai của hắn đã nghe được rõ ràng, đây có lẽ không phải là tu sĩ, vô cùng có khả năng là một gã phàm nhân. Đối với phàm nhân, căn bản là hắn không có cái gì phải sợ.
Không bao lâu sau, người kia liền chạy tới ngoài cửa, thật cẩn thận đẩy cửa vào. Nhưng mà thấy Lôi Động ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nàng, trong ánh mắt của nàng liền hơi có chút kinh hỷ, trong miệng phát ra thanh âm ô ô, vung tay múa chân lên. Bộ dáng phảng phất như là một người câm!
Khiến cho Lôi Động có chút ngoài ý muốn chính là, nàng không những là một người câm mà trên mặt còn có một cái chấm đỏ lớn, bộ dáng cực kỳ xấu xí. Nhưng mà ánh mắt của nàng thì lại cực kỳ thuần khiết. Giống như là một dòng suối chảy qua khe núi vậy, trong suốt và không chút tỳ vết. Thấy được Lôi Động đã tỉnh lại, dường như nàng rất vui vẻ. Trong tay nàng bưng một cái bát nhỏ, bước lên vài bước đặt lên trên bàn. Thân thiết dùng đủ loại thủ thế để ra hiệu cho hắn.
- Là cô đã cứu ta sao?
Lôi Động lấy lại bình tĩnh, chăm chú nhìn nàng mở miệng hỏi.
Cô gái kia sửng sốt, nhưng rất nhanh liền gật gật đầu. Khoa tay múa chân ra hiệu cho hắn.
Lôi Động lại trịnh trọng gật đầu, hỏi tiếp.
- Cô có biết chữ không? Ta nhìn tay cô nhưng không hiểu được?
Lôi Động không hề nói cảm tạ đối với nàng. Loại ân tình cứu mạng này, cũng không phải chỉ dùng một tiếng đa tạ là có thể biểu đạt.
Thần sắc của cô gái câm kia ảm đạm, chậm rãi lắc lắc đầu.
Cái này thì có chút phiền phức. Lôi Động hơi nhíu mày. Nhưng mà cũng không có gì cả, nếu cô gái câm này đã cứu mình, tự nhiên là muốn mình báo đáp. Nhưng mà trước mắt cần phải nhanh chóng chữa thương một chút, chỉ có sớm khôi phục sức lực thì mình mới có thể yên tâm được. Lôi Động không biết đây là địa phương nào, nhưng mà hắn biết được ở bất kỳ một cái địa phương nào dưới gầm trời này, cũng đều tồn tại một chân lý người mạnh là vua, thực lực xưng vương.
Cô gái câm thấy Lôi Động không nói gì thì liền cầm một cái chén bể múc một chén canh từ trong cái bát lớn kia ra. Cẩn thận bưng đến trước mặt Lôi Động, nhẹ nhàng dùng thìa múc một thìa đưa đến bên miệng Lôi Động.
Lôi Động đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tu vi cũng không thấp. Đã lâu lắm rồi hắn cũng không ăn cái gì. Chỉ cần chân khí trong cơ thể còn tồn tại, cả tháng không ăn cái gì hắn cũng sẽ không thấy đói. Hoàn toàn có thể dùng chân khí thay cho năng lượng lấy được từ trong thức ăn. Đây chính là cảnh giới ích cốc trong truyền thuyết. Đương nhiên, vì muốn thỏa mãn cơn thèm ăn, Lôi Động vẫn sẽ thường xuyên ăn cái gì đó.
Hắn ngửi chén canh kia một chút, có chút tanh, nhưng lại cực kỳ thơm, hẳn là một món canh cá gì đó. Có lẽ là bởi vì bị thương, hoặc là đã rất lâu rồi không ăn cái gì vì thế lúc này hắn thật là có chút đói bụng. Thấy trong ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ thân thiết và chờ mong, hắn cũng không muốn làm phật ý nàng, liền nở một nụ cười đối với nàng rồi trực tiếp húp cạn thìa canh này. Quả nhiên mùi vị của chén canh này thơm nức, cực kỳ ngon miệng. Phảng phất giống như là có một dòng nước ấm nhẹ nhàng cọ rửa toàn thân của hắn. Tinh thần của hắn cũng lâm vào một trận run rẩy. Tuy rằng thân thể và thần niệm của Lôi Động đều bị thương không nhẹ, nhưng mà thể chất của hắn khác xa người thường, nhúc nhích một chút thì vẫn có thể. Hắn lại tiếp tục cười với nàng một cái, đưa tay nhận lấy chén canh của nàng. Chính mình tự múc đưa lên miệng, không bao lâu sau đã uống sạch sẽ bát canh cá. Tuy rằng những người như Lôi Động đã có thể ăn vào vô số món ngon của lạ so với phàm nhân. Nhưng mà chén canh cá này khiến cho hắn cảm thấy nhân sinh đẹp tới mức không ngờ. Để cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái chính là món canh cá này rõ ràng là có công hiệu chữa thương tinh thần. Chân khí gần như khô kiệt ở trong thân thể của hắn cũng chậm rãi khôi phục.
Sau khi nếm bát canh cá xong, Lôi Động bắt đầu nói chuyện với nàng. Tuy rằng nàng câm, nhưng mà cũng không điếc. Đây đúng là một chuyện tình khiến cho người khác vui mừng. Mỗi lần hỏi nàng đều là hắn đưa ra suy đoán của chính mình, rồi để nàng trả lời là đúng hay sai. Dần dần Lôi Động hơi có chút khái niệm. Chính mình hẳn là đang ở trên một hòn đảo, còn cô bé này hẳn là ngư dân. Tuy rằng tuổi của nàng không lớn, nhưng làn da thật sự rất đen, da cũng rất thô. Hơn nữa Lôi Động cũng đã biết, chính mình được nàng vớt lên từ dưới biển.
Lôi Động thoáng tính toán một chút, phỏng chừng là mình bị cái lốc xoáy gọi là cơn giận của Hải Thần kia thổi sang một địa phương nào đó. Hơn nữa hẳn là không phải ở trong phạm vi hải vực của Dạ Xoa Tộc. Nếu không thứ nhất là Dạ Xoa Vương sẽ không tùy ý để mình trôi trên biển. Thứ hai là ở bên trong hải vực của Dạ Xoa Tộc, không có con người ở trên đảo.
Đợi đến sau khi hiểu rõ sự tình, Lôi Động cảm thấy nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng khôi phục thương thế và chân khí. Nếu không, gặp phải cao thủ thì ngay cả lực lượng tự bảo vệ mình cũng sẽ không có. Liền hỏi cô gái câm này.
- Trên hòn đảo này, có người hoặc là quái thú nào cực kỳ lợi hại hoặc đáng sợ không?
Cô gái câm hơi suy nghĩ một chút thì có chút mờ mịt lắc đầu. Nhưng Lôi Động lại hỏi, ở trên đây có người hoặc là quái thú nào cực kỳ hung ác không. Cô gái câm kia liền lộ ra thần sắc sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Có chút hoảng sợ vạn phần gật gật đầu.
Lôi Động đã hiểu rồi, liền nói với nàng.
- Ta cần phải trị liệu vết thương trên người mình một chút. Cô không cần nói cho người khác biết, cũng đừng tiếp cận ta, bằng không thì sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Sau khi lặp lại những lời này vài lần, lại cự tuyệt sự hỗ trợ của nàng thì nàng mới hiểu được. Lại lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngồi ở bên trên cái ghế tựa, có chút tò mò nhìn Lôi Động.
Lôi Động cũng không thèm để ý, sau khi nhe răng cười với nàng một cái thì liền nuốt hai viên đan dược xuống. Ngồi xếp bằng ở trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu chữa thương. Hắn cũng không có cố gắng triệu hồi quỷ vệ linh tinh. Lấy trình độ tổn thương thần niệm của mình, chỉ sợ không nhất định có thể áp chế được quỷ vệ. Mặc dù là bổn mạng quỷ bộc, nhưng nếu kém nó quá lớn thì cũng sẽ có một chút xác suất bị phản phệ.
Trái tim nhanh chóng lắng đọng xuống. Chân khí từng chút một khuếch tán trừ trong đan điền ra khắp tứ chi. Khi gặp được chỗ kinh mạch bị tắc hoặc là bị hao tổn. Lôi Động cũng không dám vội vã mà cẩn thận dùng chân khí nhẹ nhàng chữa trị, mát xa cho nó. Kể từ đó, những địa phương bị tổn thương sẽ chậm rãi khôi phục.
Ngoài ra, đám lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí và bị thương cũng cần phải dùng một chút chân khí để đưa nó trở về vị trí cũ.
Chuyện này không thể vội vã càng không thể mãnh liệt được. Về phần những chỗ bị tàn phá, cũng chỉ có thể dùng chân khí khiến cho miệng vết thương trở về đúng vị trí, sau đó ân cần chăm sóc để kích thích miệng vết thương sinh trưởng mà khép lại.
Đương nhiên lúc này Lôi Động thiếu hụt chân khí nghiêm trọng. Phải dựa vào Tiểu Uân Hoàn đan không ngừng cung cấp lực lượng cho mình.
Về phần tinh thần, dường như khó có thể chữa lành được. Nhưng mà dựa vào dược lực của Ngưng Hồn Đan, tinh thần của hắn đã chậm rãi được tẩm bổ, đẩy mạnh tốc độ khôi phục.
Ước chừng gần nửa ngày sau, dược tính của hai viên thuốc đã hoàn toàn bị tiêu hao hết. Thương thế của Lôi Động nhiều ít cũng đã khôi phục được không ít. Nhưng mà bất luận là thân thể hay là tinh thần đều bị thương rất nặng. Nếu muốn chỉ chữa thương một hai lần là có thể khỏi hẳn thì là một sự tình hoàn toàn không thực tế. Đợi đến khi hắn mở to mắt ra thì đã thấy cô gái câm kia tò mò nhìn mình chằm chằm. Nhưng mà trong ánh mắt của nàng cũng tràn ngập vẻ kinh sợ. Lôi Động biết, đó là vừa rồi trong quá trình bản thân mình chữa thương, thân thể thường xuyên sẽ phát ra hào quang hoặc là tản mát ra hơi nước. Rơi vào trong mắt của cô gái phàm nhân này, tự nhiên là một chuyện tình cực kỳ thần kỳ.
- Cô muốn học sao?
Lôi Động hỏi.
Cô gái câm kia mạnh mẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
- Muốn học cái này thì phải có linh căn mới được. Cô lại đây, ta giúp cô kiểm tra tư chất linh căn một chút.
Lôi Động vẫy vẫy tay đối với nàng, nhưng trong lòng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn. Dù sao thì không phải người nào cũng đều có linh căn.
Lôi Động cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu nàng không có linh căn, vậy thì như thế nào cũng phải cho nàng một đời phú quý. Xem như chính mình báo đáp ân cứu mạng đối với nàng,
Cô gái câm có chút do dự, lại có chút run như cầy sấy mà tiến lên. Lôi Động lấy tay nắm lấy cổ tay của nàng, một luồng chân khí tinh tế tiến vào trong thể nội của nàng, lưu chuyển một vòng. Nhưng mà trong ánh mắt của nàng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Tiểu nha đầu, vậy mà ngươi lại có linh căn. Ách dường như phẩm chất của linh căn còn rất tốt. Ách không đúng, phải là cực kỳ tốt.
Lôi Động có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ở chỗ này không có tông phái tu tiên nào sao? Nếu mà có tông phái tu tiên, tự nhiên sẽ không bỏ qua một viên ngọc sáng như thế này. Nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc xử lý chuyện này. Nàng có linh căn tự nhiên là chuyện tình không còn gì tốt hơn. Dạy cho nàng thuật tu luyện tự nhiên là phương thức báo ân tốt nhất đối với nàng.
Quay mặt về phía cô gái câm đang cực kỳ chờ mong kia, Lôi Động cười nói.
- Cô có thể học, nhưng trước hết cô phải học chữ đã. Nếu không đưa ngọc giản cho cô thì cô cũng xem mà không hỏi. Trên đảo có vị tiên sinh nào biết chữ không?
Cô gái câm suy nghĩ một chút, sau đó liền nhanh chóng gật đầu.
Lôi Động cũng không cần phải nhiều lời nữa.
- Trước tiên cô cũng đừng vội vã, chờ sau khi thân thể của ta hồi phục thì ta sẽ dẫn cô đi tìm thầy giáo học chữ.
Đương nhiên, nếu Lôi Động muốn truyền thụ thuật tu luyện cho nàng thì không có khả năng trực tiếp truyền dạy các loại pháp thuật như Huyền Âm Tâm Kinh của Âm Sát Tông. Đây chính là việc làm vi phạm lệnh cấm, một khi để tông phái phát hiện, nàng cũng không thể sống được. Ngay cả mình có thể giữ được mạng hay không cũng không thể nói trước được.
Ở trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Lôi Động đều chăm chỉ chữa thương. Nhưng mà cô gái câm này dường như chỉ ở một mình, cũng không có ai đến thăm. Mỗi ngày nàng đều nằm ngủ ở trên mặt đất. Lại biết Lôi Động thích uống canh cá, vì thế mỗi ngày đều đi ra ngoài đánh cá mang về nấu canh cho hắn.
Chỉ trong vài ngày, Lôi Động đã khôi phục không ít. Tuy rằng đến lúc hoàn toàn hồi phục phải mất vài ngày nữa. Nhưng mà ít nhất cũng có thể động thủ với người khác. Hắn liền đưa cho nàng một viên linh thạch để mời vị tiên sinh biết chữ kia trở về. Vị tiên sinh kia là một nam tử trung niên, bộ dáng gầy gò, tướng mạo có chút gian xảo.
Lôi Động cũng không thích giao tiếp với người như thế. Sau khi hắn đi vào bên trong liền trực tiếp dùng một cái U Minh Quỷ Trảo xách cổ hắn giữ ở giữa không trung. Thanh âm lạnh như băng nói.
- Nếu ngươi dám kêu ca một tiếng, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Người gian xảo thì cũng có chỗ tốt của người gian xảo. Tuy rằng người này sợ hãi đến mức mặt không còn chút máu. Nhưng ngược lại cũng cực kỳ thức thời, hoảng sợ không ngừng nói.
- Thượng, thượng tiên. Tiểu nhân tuyệt đối không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Thượng tiên? Xem ra người này cũng biết đến người tu tiên. Trong lòng hắn hơi động một chút, liền triệt bỏ U Minh Quỷ Trảo. Trong khi hắn đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất thì liền mở miệng hỏi.
- Ngươi đã gặp qua những người tu tiên khác sao?
- Vâng, đúng vậy.
Người nọ bất chấp đau đớn, bày ra vẻ mặt nịnh hót, vội vàng nói.
- Tiểu nhân đã từng thấy qua, ở trên một hòn đảo cách đây hơn năm trăm dặm trên biển còn có một đám thượng tiên. Cả đám bọn hắn đều có thể đằng vân giá vũ, hô gió gọi mưa, cực kỳ uy phong.
Nói xong trong ánh mắt của hắn lộ ra thần sắc hâm mộ.
Quả nhiên là ở gần đây có người tu tiên. Nhưng mà không biết rằng kia là một gia tộc hay là một tông phái? Thực lực như thế nào? Đương nhiên, Lôi Động cũng biết hỏi tên phàm nhân này cũng không biết được gì nhiều. Hắn cũng không quá để ý, chỉ là trong lòng cẩn thận hơn một chút. Khoảng cách năm trăm dặm đối với tu sĩ mà nói cũng không phải là quá xa xôi. Hắn đã quyết định chủ ý, trước khi thương thế của chính mình chưa hồi phục thì tuyệt đối sẽ không lộ diện. Mà căn nhà nát này thật sự chính là nơi chữa thương tốt nhất của chính mình.
Sau khi cưỡng bức đe dọa tên kia một phen, sau đó cho hắn uống một viên đan được rồi nói với hắn đó chính là độc dược, tự nhiên người này liền thành thành thật thật nghe lời dạy chữ cho cô gái câm kia!
Lôi Động mỗi ngày đều ăn món canh cá này. Lúc trước Lôi Động chỉ cảm thấy mùi vị của món canh cá này cực kỳ ngon, còn có công hiệu bổ máu ích khí. Có chút hiệu quả đối với việc khôi phục thương thế của chính mình. Nha đầu kia mỗi ngày đều đi ra ngoài để bắt cá về nấu canh cho chính mình. Tuy rằng Lôi Động không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng trong lòng có chút âm thầm cảm kích. Nhưng mà hôm nay bộ dạng của cô gái câm kia không giống như bình thường. Khuya hôm đó liền điểu khiển chiếc thuyền nhỏ đi ra ngoài đánh cá, đến giữa trưa hôm sau mới trở về, nhưng mà trên người tràn đầy vết thương. Rất rõ ràng là đã bị người ta khi dễ.
Lần này thì Lôi Động đã thực sự nổi giận. Trong khoảng thời gian này hắn đã bất tri bất giác coi nàng là người thân của mình. Tuy rằng bộ dạng của cô gái câm này cực kỳ xấu, nhưng mà tấm lòng thì cũng không tệ.
Hắn đi theo Vạn Quỷ Lão tổ, những thứ khác thì không học được nhiều, nhưng mà thói bao che khuyết điểm thì gần như là đặc điểm chung cả cả Vạn Quỷ Quật, thậm chí là cả Âm Sát Tông nhất mạch. Lôi Động cũng hoàn toàn như vậy.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu