Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233 : Giá Trị Bối Cảnh Thân Phận
iền thuế nộp cho Tôn Vĩnh Hưng kia cũng không phải là bọn họ được thu cả. Một bộ phận trong đó bọn họ cần dùng để điều hành chi tiêu cho cả toàn phường thị. Còn có hai thành nhất định phải nộp cho bá chủ Âm Sát Tông ở đây. Những số còn lại cuối cùng mới là hắn và Hứa tiên tử chia nhau.
Nhất là bộ phận nộp cho Âm Sát Tông kia, nếu dám không chịu nộp, hoặc là gian trá nộp thiếu. Như vậy có lẽ chỉ trong ngày hôm sau, cái phường thị này sẽ bị Âm Sát Tông cho người tới san bằng. Đương nhiên Âm Sát Tông cũng phải đảm bảo làm ô dù cho chủ nhân của cái phường thị này. Ví dụ có tên địch nhân nào mà Tôn Vĩnh Hưng và Hứa tiên tử không đối phó được đến quấy rồi, Âm Sát Tông nhất định sẽ phái người giải quyết chuyện này. Nếu không thì lực ảnh hưởng của Âm Sát Tông đối với nơi đây cũng bị giảm đi, đã chẳng thể tồn tại được đến ngày hôm nay.
Những cái quan hệ phức tạp, được lợi ích ràng buộc chặt chẽ với nhau này, cũng là một ít quy của của thế giới, là phương thức sinh tồn. Nếu ai muốn phá hư quy củ này, thường sẽ bị người khác gạt bỏ.
Sau khi Lôi Động mua được cửa hàng này, liền bắt đầu sửa lại cái biển hiệu ở bên ngoài trước tiên. Ở trên cái biển hiệu này, Lôi Động đã có chút ý tưởng đặc thù. Dù sao thì hắn cũng thuộc loại người xuyên việt. Mà cái thế giới trước kia của hắn, lại là cái thế giới mà việc buôn bán cực kỳ phát triển. Có đủ loại thủ đoạn kinh doanh.
Thứ nhất, hắn rất không hài lòng đối với cách trang trí của cửa hàng này. Đích xác là cổ kính, ý nhị mười phần. Những cái này có thể khiến cho người ở thời đại mới như Lôi Động có cảm giác mới mẻ, giống như là về với cổ đại. Nhưng mà ở trong thế giới này, nếu nói không dễ nghe là nơi nơi đều có loại kiến trúc và trang trí này. Cực kỳ bình thường, không có gì đặc sắc cả.
Kiếp trước mặc dù Lôi Động không có học qua thiết kế, nhưng mà hắn tìm hiểu rất nhiều thứ linh tinh. Đi lang thang ở trên mạng đều có thể bị động hấp thu không ít phong cách và ý niệm thiết kế. Bởi vậy, phương diện này cần phải thiết kế lại thật tốt. Dù sao thì chỗ này cũng không phải chỉ là một cái cửa hàng. Lôi Động có dã tâm, khi mình tu luyện lên càng cao thì sẽ mở càng nhiều cửa hàng. Dù sao thì lấy tư chất của hắn, càng tu luyện lên cao thì càng cần nhiều tài nguyên để tu luyện. Hoàn toàn dựa vào tiền thưởng hoặc là tiền bán linh quỷ, chung quy không phải là kế lâu dài.
Nhất là bán thượng phẩm linh quỷ. Thứ đồ chơi này, lên núi nhiều sẽ có ngày gặp quỷ. Mỗi một lần đều là góp cả cái mạng vào. Huống chi thượng phẩm linh quỷ cũng thuộc về loại tài nguyên khan hiếm. Vũ khí có uy lực như thế, vẫn là nắm ở trong tay của mình thì tốt hơn.
Ngoài ra Lôi Động bắt đầu nhất nhất triệu kiến tất cả các nhân viên ở trong cửa hàng này. Thấy được khuôn mặt nơm nớp lo sợ của đám nhân viên cửa hàng, trong lòng Lôi Động cũng có chút vui thích. Kiếp trước không được làm ông chủ, kiếp này nhất định phải được làm!
Trước đó Lôi Động cũng xem qua mục lợi tức mà cửa hàng đan dược này kiếm được mỗi năm. Khoảng chừng trên dưới ba mươi vạn. Nói cách khác, nếu hết thảy việc kinh doanh đều làm việc dựa theo quỹ tích ban đầu thì Lôi Động phải tiêu phí thời gian hai năm mới có thể thu hồi lại vốn.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn cứ tính như vậy. Vị trí của cửa hàng này không tệ, tùy lúc Lôi Động có thể một lần nữa chuyển nhượng lại cửa hàng này ra bên ngoài. Cái giá ba trăm năm mươi vạn linh thạch sẽ có rất nhiều người chấp nhận. Ở bên trong địa bàn của Âm Sát Tông này, Lôi Động cũng không hề sợ hãi sẽ có người cậy mạnh nuốt không cái cửa hàng của mình.
Bởi vậy, tiêu phí to lớn vào trong cái cửa hàng này cũng vẫn là một chuyện tình có lời.
Chưởng quầy của cửa hàng có tu vi Trúc cơ tầng thứ hai, họ Tiền. Xuất thân từ một tiểu gia tộc, hiện giờ đã hơn tám mươi tuổi, có vẻ đã có chút già nua. Cuộc đời này sớm đã không có duyên đối với kim đan.
Hiện giờ, nguyện vọng duy nhất của hắn chính là kiếm được thật nhiều linh thạch, để chờ đến khi nào trong đám con cháu của hắn xuất hiện một người có tư chất không tầm thường. Sau đó hắn liền đem toàn bộ tài sản đặt lên người đứa con cháu kia của hắn, giúp hắn sớm tu luyện lên Trúc cơ, có thể là cả Kim đan cũng chưa biết chừng. Lương bổng cơ bản một năm của hắn khoảng chừng một vạn linh thạch, nhưng mà có thể dùng số tiền ấy chi tiêu cho việc buôn bán, cuối cùng lợi tức thu vào mỗi năm khoảng chừng trên dưới ba vạn linh thạch.
Số tiền hắn kiếm được bấy lâu này, hoàn toàn có thể cho một người dùng trong bốn năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Cũng có thể khiến cho gia tộc có một số lớn linh thạch. Có lẽ con cháu của hắn có thể dựa vào số linh thạch này mà khiến cho mức tiêu chuẩn của gia tộc được đẩy lên cấp Kim đan, từ nay về sau ngày càng phát đạt.
Hơn nữa, hắn cũng có thể chi tiền đi đầu tư buôn bán một ít vật phẩm riêng tư ngoài ý muốn. Hoặc là đi cướp của đám dê béo ăn không ngồi rồi, giống như Lôi Động đã từng trải qua. Một người không làm được thì liên thủ với người khác. Bởi vậy cái loại chưởng quầy cửa hàng này, bình thường sẽ có rất nhiều người tranh cướp.
Người không có chút bổn sự, thật đúng là không thể đảm đương vị trí chưởng quầy. Đối với chưởng quầy mà nói, nếu như có thể kiếm được một số lớn linh thạch, sau đó chính mình lại gây sức ép mua lại được cửa hàng đó là chuyện hoàn mỹ nhất. Không ít cửa hiệu đều được lập nghiệp ra như vậy.
Giờ phút này, Lôi Động mặc một bộ trang phục màu hồng đen, trên bả vai phía sau lưng có thêm một chiếc áo choàng màu đỏ. Trạng thái tinh thần đang cực kỳ phấn chấn. Hắn ngồi ở trên chiếc ghế gỗ đàn hương, vừa ngồi thảnh thơi uống trà vừa nhìn Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ bị hắn nhìn thì sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, chột dạ trong lòng. Hắn sợ, sợ ông chủ mới này tùy tay tống cổ mình đi. Dù sao nếu muốn tìm một công việc nhẹ nhàng có thu hoach ổn định như vậy, lại có thể có thu nhập thêm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đương nhiên, hơn nữa là hắn sợ hãi đối với thân phận của ông chủ mới này. Sau khi lão Tiền nghe được tiếng gió xong thì đã lén lặng lẽ đi tìm hiểu một phen. Hắn biết được ông chủ mới này chính là đệ tử trung tâm của Vạn Quỷ Quật trong Âm Sát Tông.
Hơn nữa còn là đệ tử cực kỳ được sủng ái của Vạn Quỷ lão tổ uy danh hiển hách. Mà chính bản thân hắn cũng là một hạng người cực kỳ cường đại. Nghe nói hắn dễ dàng thủ tiêu vị sư huynh đồng tông Hoàng Phủ Sách có tu vi trúc cơ tầng thứ chín. Còn cái kiện áo choàng huyết sắc ở sau lưng hắn kia, hẳn là kiện Huyết Sắc Phi Phong.
Lão Tiền còn nghe nói, vì cái áo choàng này mà hắn đã giết chết một vị chấp sự của Ma Ngục Tông trong Thiên Đạo Minh, rồi đoạt lấy từ trên người của hắn. Việc này sau đó cũng đã huyên náo một trận, nhưng mà hắn được Âm Sát Tông ủng hộ, Ma Ngục Tông đuối lý, đành phải cố nuốt cơn tức này xuống.
Bởi vậy có thể thấy được tính tình của Lôi thiếu gia này cũng không quá tốt, động một tý là sẽ chém người. Nghe nói khi hắn còn ở Luyện khí kỳ cũng rất thích chém người. Khi tới Trúc cơ kỳ lại càng thêm điên cuồng. Đám đệ tử trẻ của Tiêu Dao Đạo cũng đều bị hắn chém sạch. Điều này khiến cho lão Tiền cực kỳ kính sợ, ở trước mặt hắn không dám ho một cái.
Hơn nữa cái kiện Huyết Sắc Phi Phong kia, xung quanh có từng trận hồng vụ quanh quẩn không ngớt, quả nhiên không hổ là cực phẩm linh khí. Nói thật, cả đời này lão Tiền còn chưa từng được thấy qua cực phẩm linh khí đâu. Số tiền cả đời này hắn kiếm được, có lẽ cũng chỉ có thể đủ để mua một món đồ như vậy mà thôi. Lão Tiền còn nghe nói, trên người ông chủ mới này, cực phẩm linh khí không chỉ có một kiện.
Đi theo loại ông chủ như thế này, lão Tiền cũng không biết chính mình may mắn hay là không may mắn nữa. Nhưng hắn biết một chút, đi hay là ở bây giờ đã không còn do mình làm chủ nữa. Hắn bảo mình ở lại, không muốn ở cũng phải ở. Hắn bảo mình đi, không muốn đi cũng phải đi.
Trong lòng vừa kính lại vừa sợ, mỗi một lần trả lời câu hỏi của Lôi Động lại nơm nớp lo sợ. Mở miệng hay im lặng đều là bẩm Lôi thiếu. Nhất là chứng kiến dường như ông chủ cũng không ghét cách xưng hô này, còn hơi có chút hưởng thụ nữa, lão Tiền lại càng vui vẻ kêu lên.
- Lão Tiền này, nghe nói ông làm việc ở trong cửa hàng này cũng đã được mười lăm năm, cũng xem như càng vất vả công lao càng lớn.
Lôi Động cười tủm tỉm nói.
- Không biết là ông có ý nghĩ gì khác đối với việc kinh doanh của cửa hàng này hay không? Nói cho ta nghe một chút đi, như thế nào mới có thể tăng thêm thu nhập cho cửa hàng của chúng ta?
Lão Tiền biết, đây là khảo sát của ông chủ mới đối với chính mình, hắn không dám qua loa, vội hắng giọng, nghiêm mặt nói:
- Khởi bẩm Lôi thiếu, lão hủ thật là cũng có chút suy nghĩ của riêng mình. Hiện giờ nguồn cung cấp trong cửa hàng của chúng ta đều là từ mấy gia tộc luyện đan trong nước Đại Đinh, cũng không phải nói là nơi nhập hàng của chúng ta có giá cao, mà là lão hủ nghĩ rằng chúng ta có thể mở rộng nguồn cung cấp một chút. Ví dụ có những gia tộc hoặc là tông phái, vì muốn đào tạo luyện đan sư mà thường xuyên sẽ dư ra một ít đan dược. Nếu như chúng ta đến đó thu mua, giá cả sẽ khá thấp. Thứ hai, bởi vì có vài loại tài liệu luyện chế ra đan dược có điều kiện sinh tồn rất hạn chế, vì thế giá cả đan dược này ở chỗ chúng ta cũng sẽ tương đối cao. Mà ở những nơi sản xuất thì giá cả sẽ thấp hơn hai ba thành. Nếu như chúng ta có thể thu mua từ nơi sản xuất với giá thấp hơn, tự nhiên là có thể kiếm được lợi nhuận. Thứ ba, Lôi thiếu xuất thân từ Âm Sát Tông, nếu có thể dựa vào quan hệ, thu mua một ít đan dược cấp cao từ Âm Sát Tông với giá rẻ là thích hợp nhất. Có thể là Lôi thiếu không biết, Âm Sát Tông là đại tông phái, luyện đan sư ở trong tông phái có rất nhiều thủ đoạn. Đồng dạng tài liệu như vậy, nhưng phẩm chất của đan dược luyện ra thì cao hơn một chút, vì thế rất được hoan nghênh.
Lôi Động nhắm hai mắt lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới nói.
- Lão Tiền, những điều mà ông nói cũng đều là sách lược đơn giản. Không có thủ đoạn nào khác có thể đề cao doanh thu, gia tăng lưu lượng khách hàng sao?
- Cái này?
Lão Tiền cẩn thận suy nghĩ cả nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, cuống quýt không thôi, sau một hồi khá lâu mới đáp.
- Khởi bẩm Lôi thiếu, lão hủ nghĩ, chỉ có thể thành thật tiếp đãi mỗi một vị khách hàng, tích cóp từng tí uy tín một mà thôi. Ngoài ra có thể cấp cho đám quan khách nhiều ưu đãi một chút, để cho bọn họ kéo thêm nhiều người vào trong cửa hàng của chúng ta.
Hắn vừa nói xong, Lôi Động liền hiểu rằng hắn cũng không có chủ ý gì tốt cả. Lôi Động liền cười nói.
- Kỳ thật Lôi mỗ cũng có vài cái ý tưởng không chuyên môn muốn nói cho ông nghe một chút.
Lão Tiền nghe vậy, vội vàng bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, vẻ mặt chờ mong.
- Nếu muốn đề cao doanh thu của cửa hàng, trước tiên đó là cần phải gia tăng lượng khách hàng ra vào mỗi ngày. Những điều ông vừa mói nói chỉ là một phương thức trong số đó. Lúc trước ta cũng đã nhìn qua sổ sách một chút, phát hiện ra đối tượng buôn bán chủ yếu của cửa hàng chúng ta đều là tu sĩ Luyện khí kỳ và Trúc cơ kỳ. Trong đó doanh thu kiếm được từ các tu sĩ Luyện khí kỳ chiếm tới bảy thành. Cái này rất tốt, mặc dù giá cả đan dược của tu sĩ Luyện khí kỳ không thể bằng đan dược của tu sĩ Trúc cơ kỳ được. Nhưng mà thiên hạ này nhiều nhất là cái gì? Là chim trên trời? Cá trong nước? Theo ta thấy, chính là tu sĩ Luyện khí kỳ. Thành viên của tiểu gia tộc, tán tu, các đệ tử tầng chót của các
tông phái.
Lôi Động bỗng nhiên ngưng lại một chút, vừa cười vừa nói:
- Lôi mỗ cũng là tu sĩ đi lên từ Luyện khí kỳ, cũng hiểu được suy nghĩ của tu sĩ Luyện khí kỳ. Mỗi một tu sĩ Luyện khí kỳ, cho dù là tư chất có hơi kém một chút, chỉ cần vẫn còn chưa quá lớn tuổi, trong lòng bọn hắn cũng đều ôm một cái ước mơ. Chính là một ngày kia sẽ trở thành tu sĩ Trúc cơ kỳ, từ nay về sau rung chuyển trời đất. Đương nhiên trước tiên ta không đề cập đến tu sĩ Trúc cơ kỳ thật sự có thể rung chuyển trời đất hay không. Nhưng mà đối với tu sĩ Luyện khí kỳ mà nói, Trúc cơ chính là ước mơ lớn nhất.
Đôi mắt của lão Tiền sáng lên, thừa nhận nói.
- Lôi thiếu nói không sai, cho dù là một ít tu sĩ Luyện khí kỳ có tuổi một chút cũng liều mạng tu luyện mong tu thành Trúc cơ. Cái loại khát vọng này cực kỳ cường liệt. So với những tu sĩ Trúc cơ kỳ có tuổi như chúng ta, cái mong muốn Kim đan đối với chúng ta thực sự là quá khó khăn, ngược lại ít khát vọng hơn rất nhiều.
- Muốn Trúc cơ, cho dù là tư chất cực tốt, cũng không thể thiếu đan dược phụ trợ.
Lôi Động vừa uống trà vừa cười.
- Đây mới đúng là một trong những nguyên nhân mà Lôi mỗ chuẩn bị kinh doanh đan dược. Bởi vì chỉ cần có đan dược, tu sĩ Luyện khí kỳ sẽ có hi vọng. Cho nên, những loại đan dược thường dùng, chúng ta nên làm cho đa dạng một chút. Ví dụ như Tiểu Bồi Nguyên Đan và Bồi Nguyên Đan. Đây là những đan dược tiêu hao cực kỳ nhiều, chúng ta dùng ổn định giá để tiêu thụ. Cứ như vậy, lưu lượng khách hàng của cửa tiệm chúng ta cũng sẽ gia tăng, người càng nhiều, uy tín sẽ càng tăng lên. Huống chi, người càng nhiều thì số lượng tiêu thụ những loại đan dược khác cũng sẽ tăng lên.
- Lôi thiếu, về ổn định giá thì lão hủ hiểu. Nhưng mà số lượng tiêu thụ…
Lão Tiền nghi ngờ nói.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu