Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 222 : Đôi Sư Đồ Xảo Trá
hiên Ma bỗng nhiên sửng sốt, sau đó chợt hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, ngọt ngào, tâm tư đang muốn chỉnh lại hắn một chút toàn bộ hóa thành hư ảo, tâm tình ngượng ngùng sinh sôi thay thế, cảm thấy hơi tức giận một chút.
Ma khí bắt đầu khởi động, nàng phất phất tay hóa ra một đạo quái phong, thổi bay Lôi Động ra ngoài hơn trăm trượng. Cùng lúc đó bên tai Lôi Động truyền đến âm thanh của Thiên Ma nói:
- Cút.
- Chờ một chút, trở về đã.
Nàng tựa hồ như nghĩ ra điều gì đó, ma khí lại biến thành một hắc trảo khổng lồ, tóm lấy Lôi Động quay trở về chỗ nàng.
Lôi Động bị nàng lăn qua lăn lại, có chút xấu hổ, mẹ nó, thực lực cường đại thì rất giỏi sao? Bảo mình cút thì đuổi mình đi, gọi mình trở về thì mình phải trở về sao? Lôi Động định quát mắng vài câu, như kiểu là lão tử vừa thông ngươi sảng khoái như vậy, vì sao lúc đó không bảo ta cút đi?
Khuôn mặt Thiên Ma có chút bi phẫn, biểu tình hòa hoãn xuống, nàng vung tay triệu hoán ra một con chiến tranh khôi lỗi toàn thân màu vàng, uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt Lôi Động, thanh âm ôn nhu, mềm mại nói:
- Con chiến tranh khôi lỗi này có thực lực Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, vốn dựa theo thực lực của ngươi thì không thể khống chế được nó. Chỉ có điều ta đã để lại trong đó một đạo thần hồn để ngăn chặn nó phản phệ rồi.
- Cái gì?
Lôi Động trở nên sững sờ, có chút không dám tin tưởng nhìn chăm chăm vào nàng. Bản thân Lôi Động cũng có một con chiến tranh khôi lỗi, lúc mua nó hắn mới biết được khôi lỗi này kỳ thực cũng là một loại sinh mạng tàn khuyết. Trước kia con khôi lỗi của Tiêu Dao Đạo Vương Huy kia bị diệt, đạo thần hồn của lão tổ tông hắn cũng bị diệt theo, Lôi Động cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mà bây giờ hắn đã biết được thần hồn bị tiêu diệt thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nhất là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, thần hồn và nguyên anh của bọn họ dần dần dung hợp với nhau. Chia ra một đạo thần hồn không chỉ làm cho thực lực của họ phải chia ra nên yếu đi, mà lúc nào đó không cẩn thận bị tiêu diệt thì sẽ bị trọng thương, thần hồn khó mà phục hồi như cũ, chắc chắn sẽ có khả năng ảnh hưởng đến việc tiến giai của bọn họ sau này.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, không có mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chia cắt ra thần hồn để áp chế chiến tranh khôi lỗi tu vi Trúc Cơ kỳ. Người tu tiên thường đều rất ích kỷ, cho dù là tử tôn của chính mình trên cơ bản cũng sẽ không giúp đỡ như vậy.
Vương Huy Tiêu Dao Đạo cũng là được sủng ái tới mức cực hạn mới có cái loại cơ hội như vậy, hoặc là phải có ẩn tình nào khác thì mới được ban cho một con chiến tranh khôi lỗi.
***
- Lão quỷ, đồ đệ kia của ngươi thật đúng là vô liêm sỉ, đã qua giờ ngọ rồi mà vẫn chưa xuất hiện.
Diễm Ma lão tổ ở bên kia thẹn quá hóa giận, truyền âm nói:
- Đến giờ mà vẫn không xuất hiện, hay là biết rằng mình không địch lại Hoàng Phủ Sách nên bỏ trốn rồi sao?
Trong lòng Diễm Ma lão tổ cảm thấy nôn nóng, mấy người Kim Đan lão tổ cũng trực tiếp nhìn tới nhìn lui trên người Hoàng Phủ Sách, rõ ràng đang có dự định gì đó.
- Sẽ không đâu, bản tọa có lòng tin đối với hắn.
Vạn Quỷ lão tổ vẫn có khí định thần nhàn, dáng dấp thản nhiên đáp:
- Trừ phi hắn đã chết, bằng không thì chắc chắn sẽ tới.
Chỉ có điều trong lòng Vạn Quỷ lão tổ cũng đang suy nghĩ, chẳng lẽ đồ đệ nhà mình đã xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng hắn không khỏi có chút thầm mắng mình hơi sơ xuất, nói không chừng Hoàng Phủ Sách sẽ làm ra loại chuyện mờ ám gì đó, nhờ người chặn giết Lôi Động các loại.
Biểu tình bình tĩnh của Vạn Quỷ lão tổ cũng gây ảnh hưởng đến các vị Kim Đan lão tổ khác, cuối cùng cũng không ai mất đi kiên trì. Dù sao lúc này mới qua buổi trưa, ước chiến chỉ nói là ngày hôm nay, không nói cụ thể là giờ nào.
- Vội cái rắm, nếu như thực lực của hắn không mạnh mẽ thì thà rằng lão nương tình nguyện để hắn bỏ trốn không đến. Như vậy thì lão nương có thể mượn cớ lấy lại được tiền.
Diễm Ma lão tổ tức giận mắng chửi:
- Lão quỷ, ngươi nhìn xem, số lượng đặt cược cho Hoàng Phủ Sách thắng đã vượt qua bốn nghìn vạn linh thạch rồi, đặt cược Lôi Động thắng chỉ có ba trăm năm mươi vạn linh thạch. Nếu như chúng ta thua thì mỗi người sẽ mất hơn một nghìn năm trăm vạn linh thạch đó.
- Nếu như ngươi sợ thì một mình bản tọa sẽ nhận hết tiền cược.
Vạn Quỷ lão tổ lạnh lùng truyền âm nói.
- Ta sợ cái rắm ý, Vạn Quỷ.
Diễm Ma lão tổ xấu hổ hồi âm lại nói:
- Ngươi cho lão nương là người lật lọng sao? Lão nương chỉ chửi đệ tử của ngươi thôi, vì sao giờ này rồi mà vẫn không xuất hiện?
Các lão tổ khác cũng đang truyền âm hỏi Vạn Quỷ lão tổ, xem tình huống lúc này như thế nào. Biểu tình của Vạn Quỷ lão tổ bình tĩnh trả lời lại, chỉ có điều trong lòng cũng đang thầm mắng, hỏi lão tử làm cái rắm gì, đệ tử của ta cũng mười năm không gặp rồi.
Kỳ thực không chỉ có những vị Kim Đan lão tổ trên khán đài, bên dưới quảng trường cũng đã bắt đầu không nhịn được, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đã bắt đầu nghị luận, nói Lôi Động sợ hãi bỏ trốn các loại.
Đông Phương Phức, Đinh Uyển Ngôn cùng với Thích Phỉ Phỉ, ba người hiện nay bởi vì có chút không hiểu nguyên nhân gì mà lại đứng cùng một chỗ với nhau. Sau khi nghe được những lời nghị luận này, ba người cũng mất đi sự bình tĩnh. Mà Thích Phỉ Phỉ, đừng xem nàng trước mặt Lôi Động thì giả bộ ôn nhu, yếu nhược, hiền thục, giống như có thể làm hình mẫu cho phụ nữ trong khắp thiên hạ được.
Nhưng trên thực tế thì tính tình của nàng thập phần nóng bỏng, táo bạo, sắc mặt dưới lớp sa mỏng của nàng lúc này động nộ rồi, trong mắt chỉ hiện lên một cỗ xung động muốn giết người. Nàng muốn duy trì hình tượng của mình một chút, nếu không thì đã sớm bạo nộ rồi.
Chỉ có điều lúc này cho dù chết đi thì cũng không ai nghĩ ra được Lôi Động cư nhiên đang cùng một chỗ với vị Thiên Ma đại danh đỉnh đỉnh, uy phong một cõi kia.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua. Nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Sách đứng ở giữa trung tâm sân rộng bị mọi người khoa tay múa chân bình luận một hồi, sớm đã động nộ. Biết sớm như vậy thì tối nay mình mới tới, không bị tiểu tử kia tính kế như thế này.
Đúng lúc này, từ chính diện trong Âm Sát Tông nổi lên một đạo khí tức hắc sắc. Chỉ thấy một đoàn hắc khí ngang dọc, vụ khí cuồn cuộn tạo thành một trận ác phong, từ phía trên cao gào thét tiến tới. Đương nhiên tốc độ không thể nhanh như Hoàng Phủ Sách, khí thế cũng không bưu hãn bằng.
- Tới rồi, tới rồi.
Trong đoàn người vang lên tiếng hô rung trời, dù sao thì mọi người chờ đợi Lôi Động cũng hơn nửa ngày rồi.
Lôi Động dùng tốc độ không nhanh không chậm bay đến bầu trời trên sân rộng, cũng không có phong thái phong tao đùa nghịch gì cả. Hắn trực tiếp rơi xuống khán đài trước mặt các vị Kim Đan lão tổ, đôi mắt hơi đảo qua một chút, cuối cùng rơi lên người Vạn Quỷ lão tổ.
Hắn đi lên phía trước vài bước, đột nhiên quỳ xuống, thanh âm có chút nức nở nói:
- Đệ tử bất hiều Lôi Động tham kiến sư tôn, không biết thân thể sư tôn có an khang không?
- Tốt, tốt.
Tâm tình Vạn Quỷ lão tổ đến lúc Lôi Động xuất hiện mới hạ xuống một tảng đá lớn trong lòng, bản thân mình quả thực không nhìn lầm tên đệ tử này, thanh âm dĩ nhiên cũng có chút kích động nói:
- Động nhi, qua đây vi sư nhìn con một chút.
***
- Vâng, sư tôn.
Lôi Động cung kính nói một tiếng, mới đứng dậy, cũng không thôi động Quỷ Ảnh Độn, mà là nhảy từ trên xuống, rơi xuống một chỗ cách Vạn Quỷ lão tổ hơn một trượng.
- Tốt, tốt. Không thể ngờ chỉ mới mười năm thế này, ngươi đã tinh tiến tới Trúc Cơ kỳ tầng sáu, không tệ, không tệ.
Tảng đá đè nặng trong lòng của Vạn Quỷ lão tổ vào lúc này đã rơi xuống, Lôi Động tu vi tiến độ, đã vượt quá hắn tưởng tượng. Chỉ mới tu luyện hai mươi lăm năm, đã có thể tu luyện tới Trúc Cơ kỳ tầng sáu. Loại tiến độ này, đã vượt qua tốc độ năm đó của hắn. Trong nội tâm cảm thấy vô cùng thoải mái, lại có chút lo lắng.
Thỏa mãn là, tên đệ tử Lôi Động này, đã quá nhiều lần đột phá sức tưởng tượng của hắn, thường xuyên làm cho mình vui mừng. Lo lắng là, tuy hiện giờ hắn đã là Trúc Cơ tầng sáu, nhưng đối thủ của hắn, lại là Trúc Cơ tầng chín, chênh lệch tới ba cảnh giới. Mọi người cũng đều là đệ tử hạch tâm của Âm Sát Tông, ai cũng không biết mạnh hơn ai bao nhiêu, trừ phi trên người của đệ tử mình có linh khí vượt qua Hoàng Phủ Sách, nếu không đúng là quá khó thắng.
- Động nhi lần này ngươi nắm chắc được bao nhiêu?
Vạn Quỷ lão tổ khen Lôi Động vài câu, trực tiếp truyền âm hỏi, sau đó nhíu mày nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy phần thắng quá thấp, vi sư cho dù như thế nào cũng không cần cái mặt mo này, cũng phải phá hư lần thi đấu này.
Lôi Động thấy biểu lộ và giọng nói sư tôn, nghe ra hắn vô cùng quan tâm cho an nguy của mình. Mặc dù nói, hắn muốn tốt cho mình, trong đó không thiếu phần xem trọng bản lĩnh, là cơ sở thành tài của mình. Nhưng thế giới này chính là như vậy, nếu như, không, ngươi không có bản lĩnh, ai cũng không cho ngươi mặt mũi. Sư tôn nhà mình, có thể làm cho mình tới bước này, Lôi Động đã cảm thấy phi thường hài lòng.
Trên mặt cố ý mang theo chút thần sắc ão não, làm cho những người đang chú ý tới hắn cảm thấy hắn đang sợ hãi. Nhưng nội dung hắn truyền âm lại là:
- Sư tôn, đệ tử bất hiếu có tới bảy tám phần nắm chắc giết chết Hoàng Phủ Sách.
Vạn quỷ lão tổ cũng là thế hệ gian xảo, nhìn thấy biểu lộ của Lôi Động ngưng trọng nhưng khi truyền âm thì ngược lại. Cho nên sắc mặt thất vọng lập tức nhanh chóng biến mất, truyền âm hỏi lại:
- Động nhi, ngươi nói là sự thật?
- Đệ tử đoán chừng như thế.
Lôi Động có chút hổ thẹn, cúi đầu xuống. Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, Hoàng Phủ Sách âm thầm tu luyện như thế nào, trên người nắm giữ bao nhiêu chiêu bài, nhược điểm của hắn ra sao, nhược điểm chiến đấu. Thiên Ma đã nói toàn bộ cho mình nghe, bộ dáng của nàng hận không thể khai báo toàn bộ mười tám đời tổ tông của Hoàng Phủ Sách cho mình nghe.
Lôi Động rất im lặng, đây là chuyện sư tôn nên làm sao? Thật đúng là... Ngoài ra, nàng còn cho mình một chiến tranh khôi lỗi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, một đạo Minh Hỏa Pháo Phù do nàng luyện chế. Còn có một khỏa Diêm Vương Đan ăn vào người chết cũng sống lại. Mà mỗi vật, đều có thể nói là cực phẩm, xem ra nàng bỏ rất nhiều tâm tư vào việc này.
Mà chiến tranh khôi lỗi có thực lực Trúc Cơ đỉnh phong, tuy dùng nhiều linh thạch có thể mua được, nhưng trong đó lại có một đám thần niệm của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trấn áp khôi lỗi Trúc Cơ đỉnh phong, cũng phải có thể dùng linh thạch để cân nhắc. Minh Hỏa Pháo, là một loại pháp thuật công kích mạnh mẽ mà tu sĩ Kim Đan kỳ miễn cưỡng mới có thể sử dụng, thuộc về bản tiến giai của Minh Hỏa Đạn.
Tuy pháp thuật này không phải là thứ Thiên Ma am hiểu, nhưng do nàng là tu sĩ Nguyên Anh, hao phí tu vi nhất định luyện chế ra, uy lực có thể kém sao? Một khi không tốt, chỉ sợ ngay cả tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cũng có thể oanh chết. Mà khỏa đan dược kia,không phải là đồ vật tầm thường, chỉ cần còn một chút sức lực, bất luận là thương thế nặng thế nào, cũng có thể trong thời gian ngắn khôi phục tới kiện kiện khang khang, sinh long hoạt hổ.
Lôi Động sở dĩ do dự đi qua, nhận lấy những đồ vật này của Thiên Ma, thực sự là vì biểu hiện của nàng bất thiện, nếu nói là không thu, thì sẽ đem hôn lễ giữa hắn và Đinh Uyển Ngôn quấy đến long trời lỡ đất. Mà Lôi Động, cảm nhận được nàng nàng hết sức thành tâm. Mà ba đồ vật này, mỗi một vật, đều hao phí tâm tư của nàng rất lớn, tinh lực, tu vi, thậm chí là nguy hiểm. Lôi Động cảm thụ ra, nàng chuẩn bị ba món đồ vật này, dùng thời gian rất lâu.
Vạn Quỷ lão tổ chắp hai tay đứng lên, nói:
- Chư vị đồng môn, đạo hữu, tiểu đồ sở dĩ tới muộn, là vì bên ngoài gặp tập kích, các ngươi xem sắc mặt của hắn tái nhợt, hành động bất tiện, đó là vì nội thương, thần hồn cũng bị thương. Cho nên, bổn tọa quyết định, đem tràng quyết đấu này kéo dài thời gian, cho đến khi tiểu đồ khôi phục mới thôi.
Những tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ Kỳ đứng phía dưới, lặng ngắt như tờ. Nhìn ra được, bọn họ rất nhiều người vô cùng bất mãn, nhưng trở ngại Vạn Quỷ là Kim Đan lão tổ, bực mình chẳng dám nói ra. Nhưng mà, những Kim Đan lão tổ đang ở trên đài lại khác, không có nhiều băn khoăn như thế.
Nhất là cùng Khô Cốt lão tổ đối với Vạn Quỷ, Lôi Động có thâm thù đại hận, dẫn đầu làm khó dễ, cười vài tiếng quái dị, âm dương quái khí nói:
- Lão quỷ, ngươi có tư cách gì, quyết định kéo dài thời hạn hai người này thi đấu sinh tử? Theo bổn tọa thấy, các ngươi đang sợ phải không? Muốn lỡ hẹn hay sao?
Quỷ Sát tuy đến nay không biết nhi tử của mình chết trong tay của Lôi Động, nhưng vì chuyện này, cùng Vạn Quỷ Quật có huyên náo không vui. Lúc này có cơ hội, sao mà quên bỏ đá xuống giếng chứ, đồng dạng cười quái dị, nói:
- Thật sự là chê cười, Vạn Quỷ ngươi không biết xấu hổ tới tận cùng. Trên thế giới này, làm gì có người nào an ổn thắng thua? Bị thương, hắc hắc, chỉ sợ là trò do các ngươi tự biên tự diễn a?
Những Kim Đan lão tổ còn lại, người có quan hệ tốt xấu với Vạn Quỷ, hoặc là bình thường, phần lớn những người còn lại không nói thêm cái gì. Trừ U Minh lão tổ, Diễm Ma, còn có Dương Mộ không nói gì ra. Những người còn lại, cơ hồ đều khiển trách Vạn Quỷ lão tổ một lần, nói khiến cho Vạn Quỷ lão tổ, mặt đỏ mặt trắng, tức giận đến râu tóc bay lên, u minh quỷ khí như ẩn như hiện, giống như cưỡng ép tức giận, nói:
- Chư vị, nếu Lôi Động mang theo thương thế, hiện tại giao thủ với Hoàng Phủ Sách, nói rõ là chịu chết. Cho dù Hoàng Phủ Sách thắng, cũng thắng không vẽ vang gì. Nếu ai một vốn một lời bất mãn với bổn tọa, có thể nhắm vào bổn tọa đây này.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu