Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210 : Rơi Vào Ma Chưởng
hu hồi khói đen, Lôi Động híp mắt nhìn Âu Dương Dung Nhi, muốn nhìn nàng có phải đã khôi phục lại một chút rồi hay không.
Mà biểu lộ trong mắt nàng giống như là nhìn thấy một ác ma đang nhìn mình như nhìn một món đồ ăn. Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, hai tay che lồng ngực, kinh hãi không dám nhìn Lôi Động.
- Được rồi, bây giờ cô nương đã phát hiện diện mục thật của ta, ta cũng không muốn nói nhảm với cô nương nữa.
Lôi Động khoanh hai tay, cười nói:
- Có ân tất báo, cô nương hiểu đạo lý này a? Những người kia đã giết gia gia cô nương vì linh trà. Ta lại giúp cô nương báo thù rửa hận. Ngươi nói có nên hảo hảo báo đáp ta một hồi hay không?
Sắc mặt Dung Nhi buồn bã, nhẹ gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm Lôi Động với vẻ hoảng sợ vạn phần, nhanh chóng lắc đầu nói:
- Chả lẽ ngươi muốn ta làm cái kia... Cái kia...
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Linh trà, ta chỉ cần linh trà. (đoạn này hắn hiện nguyên hình luôn, không cần khách khí cô nương với bác nương nữa = bá đạo)
Lôi Động nhìn khuôn mặt thập phần non nớt của nàng, nhếch miệng nói:
- Ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, đối với loại trẻ con mông mỏng ngực lép như ngươi thì Đinh mỗ không có hứng thú. Từ nay về sau, tốt nhất là ngươi gieo trồng linh trà cho ta. Nhất là gốc Bồ đề thanh tâm trà hoang dã thập phần hỏa hầu kia, sản lượng hàng năm đều thuộc về ta. Còn lại ba gốc linh trà nuôi trồng thì ta muốn chín thành. Một thành còn lại thì tùy ngươi xử lý.
Dung Nhi vốn lo lắng tên áo quần chỉnh tề nhưng lại là một tên gia hỏa dâm đãng muốn chiếm đoạt thân thể của mình giống như tên tiểu tử họ Triệu trước kia. Nhưng lại không ngờ hắn châm biếm mình là trẻ con, cái này khiến nàng giống như bị một tảng đá lớn rơi trúng đầu. Không khỏi cảm thấy khuất nhục trong nội tâm. Nàng ủy khuất nói:
- Ngươi báo thù cho ta, ta thập phần cảm kích. Nhưng dựa vào cái gì mà muốn ta trồng linh trà cho ngươi?
Nàng nói vậy nhưng lại cảm thấy hắn cứu mình, rồi lại báo thù cho mình. Nàng dùng một phương thức rất ôn nhu để tự an ủi mình, hắn như vậy hắn là người trọng yếu nhất trong suy nghĩ của mình rồi.
- Dựa vào cái gì? Hắc hắc, dựa vào nắm đấm của ta lớn hơn ngươi.
Lôi Động cảm thấy trêu chọc nàng thật thú vị, có chút cảm giác nhẹ nhõm. Khóe miệng phủ một dáng tươi cười tà dị:
- Cánh tay thô hơn ngươi. Nếu như ta nguyện ý thì muốn khiến ngươi như thế nào cũng đều có thể. Tỷ như là rút sinh hồn ngươi ra, luyện chế vào bên trong Ác Quỷ Chướng, cùng ngủ cùng ăn với những tên ác quỷ kia. Cho dù ngươi có tự sát cũng vô dụng, ta sẽ luyện chế thi thể ngươi thành một cỗ thi thể tươi đẹp, sau đó đưa cho những tên ăn mày đầu đường xó chợ hưởng thụ. Không đúng không đúng, như vậy thì vẫn thiếu chút cảm giác.
Lôi Động sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, bỗng nhiên con mắt sáng lên, nói:
- Đúng rồi, ta có thể luyện chế thi thể ngươi thành một cỗ thi thể tươi đẹp, sau đó dung hợp ngươi vào trong một lũ tàn hồn. Như vậy, tuy ngươi không thể cử động, nhưng lại có thể nghe được, cảm nhận được hết thảy. Ha ha ha, ta thật đúng là thiên tài.
Âu Dương Dung Nhi nghe vậy, bị dọa đến mức lông tơ cũng dựng đứng lên, sắc mặt không có chút huyết sắc, hoảng sợ đến mức muốn ngất đi. Ông trời ơi, tư tưởng người này như thế nào lại tà ác đến như vậy? Nàng muốn chết, nhưng lại thoáng nghĩ tới kết cục vô cùng thê thảm sau khi chết kia thì liền khiến cả người nàng sởn gai ốc, dục vọng muốn chết cũng tiêu tán không còn.
- Bang.
Lôi Động bắn ra mấy miếng trung phẩm linh thạch cho nàng, nói:
- Đây là tiền công năm nay của ngươi. Hảo hảo tu luyện, nếu sau này trở nên lợi hại thì có thể thoát ly khỏi ma trảo của ta.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Ám Ảnh quỷ tốt thân mặc hồn giáp cấp mười hai xuất hiện, hai tay cầm gai nhọn hoắc bén nhọn xuất hiện trước mặt hai người. Lôi Động dùng thần niệm phân phó cho nó một phen, sau đó thân hình U linh Quỷ vệ liền lóe lên, phiêu hốt đến sau lưng Dung Nhi, sau một hồi mơ hồ liền biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng dựa vào cảm giác mát lạnh như có như không phía sau, Âu Dương Dung Nhi lại biết rõ con ác quỷ kia chính là giám thị mình. Nàng cố gắng cưỡng ép vượt qua nỗi sợ hãi con ác quỷ này, giờ phút này, trong đầu nàng chỉ một ý niệm, đó chính là phải nhất định trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh hơn tên ma đầu kia. Hắn nói đúng, chỉ có nắm đấm lớn, cánh tay thô thì mới có thể muốn gì làm nấy. Nàng cắn răng, nhặt mấy miếng trung phẩm linh thạch dưới mặt đất lên. Bi thương cũng tốt, phẫn nộ cũng tốt, nàng đều hóa tất cả thành động lực vô tận.
Lôi Động khoanh hai tay, mặt không chút biểu tình nói:
- Ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút, mỗi ba ngày ta sẽ uống linh trà một lần. Nếu như thiếu một lần, khặc khặc, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.
- Phốc!
Một cỗ khói đen bạo tuôn lên, Lôi Động biến mất trong cỗ sương mù ấy. Sâu trong thanh cốc này, tìm một nơi u tĩnh, linh khí tạm được để ở lại. Tu luyện ở chỗ này, Lôi Động cũng liên tục cân nhắc sự tình. Thứ nhất là trên người mình linh thạch dồi dào, tài nguyên phong phú, tạm thời không cần mạo hiểm ra ngoài, hắn tình nguyện tìm một chỗ yên tĩnh, trước tiên tiêu hóa một hồi mạo hiểm kia thoáng một chút rồi nói sau.
Thứ hai là đối với linh trà có thể khiến thần hồn lớn mạnh kia, Lôi Động thật sự không có biện pháp buông bỏ. Mà mang linh trà cấy ghép này, thậm chí mang theo Dung Nhi biết chiếu cố cho linh trà này theo thì lại là một chuyện vô cùng không sáng suốt.
Thứ ba, tuy rằng tư chất Dung Nhi này thuộc về thượng đẳng, nếu hảo hảo đào tạo thì có thể sớm trở thành Trúc Cơ Kỳ, tương lai có thể trở thành thành viên tổ chức mình.
Đương nhiên, Lôi Động càng muốn nàng hướng về phương diện luyện đan, xem ra nàng thật sự có thiên phú loại này, tính mẫn cảm với đan dược rất tốt, dùng thử xem sao. Dù sao, tạm thời không đề cập tới mình có thiên phú luyện đan hay không, cũng thật đúng là không có nhiều thời giờ như vậy, học tập loại kỹ năng luyện đan này tiêu hao rất nhiều thời gian.
Cứ như vậy, Lôi Động tu luyện nửa tháng sau lại đột nhiên ra khỏi cửa. Không qua mấy ngày, lại mang về một lão đầu tử Luyện khí kỳ tầng năm râu tóc trắng phau cùng với một đống lớn phương pháp gieo trồng, ngọc giản trụ cột luyện đan, một lò luyện đan cấp thượng phẩm pháp khí. Ngoài ra còn có một đống dược liệu tiểu Bồi Nguyên Đan giá trị chừng ba nghìn linh thạch.
Tiểu Bồi Nguyên Đan là đan dược đầu tiên Lôi Động tiếp xúc kể từ lúc tu tiên đến nay. Giá trị rất thấp, mười miếng mới bằng một linh thạch. Nhưng các tu sĩ Luyện khí kỳ tầng hai không thể thiếu loại đan dược này, giá rẻ mà lại có đủ tính chất. Lôi Động hơi chút hiểu được, lò này có thể luyện chế ra trăm khỏa đan dược này. Mà những tài liệu Lôi Động kia vài kia trọn vẹn là trăm lô nguyên vật liệu.
Trên lý luận mà nói, nếu luyện chế toàn bộ trăm lô này thì chỉ có chín mươi mấy lô là thành công.
Như vậy, lợi nhuận từ khoản mua bán sáu bảy ngàn linh thạch này xem như là một món lợi kếch xù. Bất quá cái này chỉ là tưởng tượng mà thôi. Không phải là không có luyện đan sư loại này, trái lại, một ít Luyện đan sư trong tất cả các tông phái đều hoàn toàn có thể
làm được. Nhưng Luyện Đan sư có thể làm được bậc này thì làm sao có thể tốn hao nhiều khí lực và thời gian như vậy thì làm mấy ngàn linh thạch nhỏ? Trên trăm lô, quả thực chỉ là nói giỡn, dù có luyện đan ngày đêm thì cũng phải mất mấy tháng.
- Ta nhìn ngươi bình thường ngoài chăm sóc cây trà và tu luyện ra thì thật sự là rảnh rỗi, mà mỗi lúc như vậy lại nghĩ đến gia gia đã chết của ngươi mà khóc. Ta thật sự thấy rất phiền, cho nên ta tìm một ít chuyện cho ngươi học hỏi thêm.
Những lời này của Lôi Động đã bắt đầu cho kiếp sống bi kịch của Âu Dương Dung Nhi. Từ đó về sau, mỗi ngày nàng phải dùng năm canh giờ để học tập luyện đan thuật. Hơn nữa thử luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan, mỗi ngày phải luyện một lò tiểu Bồi Nguyên Đan, hai canh giờ để chăm sóc cây trà, năm canh giờ còn lại, có nửa canh giờ để xử lý việc riêng cá nhân, thời gian còn lại thì tu luyện. Đương nhiên, mỗi cách ba ngày thì phải chuẩn bị cho Lôi Động một bình Bồ đề thanh tâm trà.
Mà lão đầu râu bạc kia chính là Luyện đan sư do Lôi Động lừa gạt bắt về. Tuy rằng trình độ không cao nhưng lý luận tri thức lại thập phần phong phú, lại có đại lượng kinh nghiệm luyện chế đan dược cấp thấp. Khiến hắn dạy cho Âu Dương Dung Nhi học tập luyện đan cơ bản thì là thích hợp nhất rồi. Bất quá, khiến Lôi Động hơi có chút mừng rỡ chính là tu sĩ xuất thân từ tiểu gia tộc, ít nhiều cũng loạn thất bát tao, cái gì cũng học chút ít nên đối với một ít dược tính, phương pháp gieo trồng thảo dược thì nàng đều có một ít tri thức căn
bản. Không cần phải chỉ dạy lại từ đầu, đương nhiên, coi như là chỉ dạy nàng lại từ đầu thì cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì nàng cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Lôi Động đặc biệt tin tưởng một câu, đó chính là muốn học tốt kỹ năng hạng nhất, đương nhiên thiên phú thập phần trọng yếu. Nhưng mỗi ngày luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần, càng thêm phần trọng yếu. Đương nhiên, vì muốn tốt cho Dung Nhi, khiến nàng không ngừng tiến bộ. Mỗi lúc nàng lười biếng thì Lôi Động đều khiến Ám ảnh Quỷ lệ huyễn hóa ra roi da giáo huấn nàng. Buộc nàng luyện đan, nếu như luyện thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì phải chịu một trận roi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã trôi qua mấy tháng.
Trong khoảng thời gian này, Lôi Động cảm giác được mình có tiến bộ rất lớn, tu vi thật sự tăng lên một mảng lớn, đương nhiên, cái này có quan hệ trực tiếp với những đại lượng linh đan, Thiên Ma Biến tàn phá mình và thôn phệ một quả Chu quả. Khiến hắn vui mừng nhất là cách mỗi ba ngày lại được uống một bình linh trà, mặc dù có lúc không đủ linh trà phải pha lẫn vào một ít linh trà thứ cấp. Nhưng trong mấy tháng này, hắn cảm giác được thần hồn mạnh mẽ lên không ít, so với trước kia thì thần niệm cũng cường đại hơn không ít. Đương nhiên, chưa hẳn tất cả những cái này đều là công hiệu của linh trà mà ít nhiều có quan hệ với thực lực bản thân mình tăng lên. Lôi Động lại biết, nếu một mực kiên trì như vậy, sớm muộn gì thần hồn của mình cũng hơn một khoảng rất lớn so với những tu sĩ cùng giai khác. Có lẽ, đây là một nhân tố trọng yếu chính
thức đảm bảo sinh tồn cho hắn tại thế giới này.
Khiến hắn cảm khái nhất chính là Âu Dương Dung Nhi cũng có tiến bộ rất lớn. Sau khi lọt vào tay mình, trong lúc học tập luyện đan thuật, nàng bộc lộ ra tiềm lực phi
thường khủng bố. Lúc trước, mười lô tiểu Bồi Nguyên Đan thì đều hỏng hết cả mười, nhưng về sau thì lại ngẫu nhiên thành công, đến mười lô cuối cùng thì thành công ba lô. Tính toán theo trăm lô, tổng thể xác xuất thành công của nàng đạt mười lăm phần trăm. Chỉ khiến Lôi Động lỗ một ngàn năm trăm linh thạch trong số nguyên vật liệu trị giá ba nghìn linh thạch. Loại phát triển vô cùng khủng bố này khiến Lôi Động luôn cực kỳ hà khắc với nàng cũng đều cảm thấy hết sức hài lòng. Nguyên lai, hắn còn tưởng rằng nàng có thể luyện thành năm sáu lô đã là không tệ rồi.
Đương nhiên, Âu Dương Dung Nhi rất không hài lòng, cộng thêm tu luyện lười biếng bị đánh mười sáu lần, luyện chế thất bại tám mươi lăm lần. Chính là mấy tháng, nàng bị Ám Ảnh Quỷ Tốt rút roi da trọn vẹn một trăm lẻ một lần, mỗi lần bị rút, nàng đều nhịn đau khổ, oán thầm mắng to cái tên gia hỏa họ Đinh kia là vô liêm sỉ nhất thế giới.
Không đợi Âu Dương Dung Nhi có cơ hội nghỉ, Lôi Động lại mang về một đống dược liệu như tòa núi nhỏ, lúc này, trọn vẹn ba trăm sáu mươi phần tiểu Bồi Nguyên Đan. Sau khi ném những vật kia cho nàng, Lôi Động liền mặc kệ. Mỗi ngày chỉ biết tu luyện, tu luyện không ngừng, chỉ là cách ba ngày, lại uống linh trà một lần.
Thời gian cứ như vậy trôi đi. Nhoáng một cái đã qua một năm.
Lôi Động dựa vào vô số linh đan diệu dược, thêm ý chí kiên cường, cơ hồ không giây phút nào là không tu luyện. Sau khi đạt tới tầng ba đỉnh phong, lại không gặp phải bình cảnh phiền não nào, dựa vào một viên Tiểu Thiên Linh đan, liền trực tiếp phá tan chướng ngại, tiến vào Trúc Cơ kỳ tầng bốn. Điều này khiến hắn cuồng hỷ cuống quít, xem chừng cũng là do lúc ở Trúc Cơ kỳ tầng ba, qua nhiều lần giao chiến, mấy lần hiểm
tử hoàn sinh. Bất kể thế nào, trực tiếp tấn chức đến tầng bốn với hắn mà nói là chuyện tốt rồi. Còn có một chỗ tốt rất lớn là thần hồn của hắn, tích lũy tháng ngày, cường độ thần niệm khiến hắn phi thường hài lòng.
Tâm tình vô cùng sảng khoái, lúc uống linh trà, tiện xem Âu Dương Dung Nhi ở một bên hầu hạ cũng rất thuận mắt.
"Tặc mi thử nhãn" kia. Lúc hắn hướng ánh mắt lên người nàng, liền cười phóng đãng, run như cầy sấy cuống quít không thôi, thầm nghĩ ma đầu kia hôm nay chẳng lẽ ăn trúng cái gì rồi hả? Hay là vẫn xem mình...
Âu Dương Dung Nhi nửa năm gần đây, có một tâm bệnh lái đi không được. Cũng không biết vì sao, ngực dần dần cao ngất, bờ mông cũng từ từ nhếch lên. Loại biến hóa này, làm cho nàng thất kinh không thôi. Bởi vì nàng rất rõ ràng, nghe ma đầu ghê tởm kia đã từng nói qua, hắn không thích ngực nhỏ không mông, nói cách khác, hắn là thích ngực to mông vểnh. Nếu là như vậy, chẳng phải mình sẽ khiến hắn "hứng thú" sao?
- Ơ, rất lâu không nhìn ngươi rồi, bây giờ lớn lên cũng dễ nhìn hơn một chút.
Lôi Động thấy nàng sợ hãi, cố ý đùa một câu.
- Xong rồi, xong rồi!
Âu Dương Dung Nhi nội tâm chỉ có một ý niệm kia trong đầu, ma đầu này rốt cục cũng thấy biến hóa của mình, trong lúc nhất thời, mặt mày thất thố, khẩn trương vạn phần.
- Được rồi, trêu chọc ngươi chơi thôi.
Lôi Động tâm tình thật tốt, cười cười. Liếc một cái qua bộ ngực sữa ''bằng phẳng" của nàng, uống trà lắc đầu buồn cười nói:
- Về sau đừng có dùng nịt ngực quá chật, sẽ biến hình lung tung đấy. Lôi Động ta tuy rằng không phải người tốt lành gì, nhưng tuyệt đối không phải loại sắc ma, thu hồi những tâm tư kia đi a.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu