In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Nếu Ngươi Chết, Ta Cũng Không Sống Một Mình
gốc tử, ngươi không được nghĩ ngợi lung tung.
Thấy hai mắt Lôi Động ngốc trệ, sau đó lại nổi lên nóng bỏng và dồn dập. Đinh Uyển Ngôn cũng không phải đồ đần, đương nhiên biết rõ hắn đang nghĩ xấu xa trong đầu.
Liền nâng tay ngọc lên, nhẹ nhàng điểm lên trán của hắn một cái, gắt giọng:
- Tĩnh tâm ngắm cảnh đêm đi.
Lôi Động bị nàng điểm tỉnh, cảm giác trong lòng có chút xấu hổ. Không ngờ tới chính mình, lại ở trước mặt sư tỷ nghĩ tới nữ nhân áo đen kia, còn nghĩ tới nhập thần như thế, nhịn không được mà phát ra tiếng ảo não gượng cười hai tiếng. Nữ tử áo đen kia, thật sự không nghĩ tới lại khắc lạc ấn trong lòng mình sâu như thế.
Thấy hắn ảo não, Đinh Uyển Ngôn phát giác ra sắc mặt của hắn hơi ảm đạm, giống như quyết tâm đặt lễ đính hôn hay cái gì đó. Thấp giọng nói:
- Sư đệ, nếu ngươi thật muốn, đêm nay...
Trong nội tâm Lôi Động khẽ động, cảm giác nóng bỏng vừa rồi đã tiêu tán đi hết. Kỳ thật hắn cũng biết, trong Vạn Quỷ Quật phong tình cởi mở, nhưng so với những ngọn núi khác, phong tình còn mạnh hơn. Thấy Đinh Uyển Ngôn mặt đầy phong tình, Lôi Động miệng lưỡi khô nóng. Bỗng nhiên vào lúc này, Lôi Động lại nhìn thấy một tia bi thương và u sầu đắng chát hiện ra trên mặt nàng.
Hắn liên tục cắn đầu lưỡi làm cho mình tỉnh táo lại, thấp giọng nói ra:
- Sư tỷ, có phải có người khi dễ tỷ không?
- Ngươi là ngốc tử, làm gì có người nào dám khi dễ ta chứ?
Đinh Uyển Ngôn cuối cùng không quen nói dối, muốn cười, nhưng cười rất miễn cưỡng, ánh mắt né tránh.
Trong nội tâm Lôi Động quýnh lên, bất chấp cái gì, một tay cầm cổ tay của nàng, nói:
- Sư tỷ, ngươi không phải là có người yêu mến chứ?
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Đinh Uyển Ngôn bị Lôi Động nói lời này tức giận không nhẹ, sắc mặt có chút trắng bệch xấu hổ, nói:
- Ngươi cho rằng Đinh Uyển Ngôn ta là loại nữ nhân thay đổi thất thường hay sao?
Lôi Động nghe nói thế, nội tâm trầm xuống, biết rõ oan uổng nàng, liền nói lời an ủi một phen. Lúc này mới khiến cho Đinh Uyển Ngôn mặt lạnh biến mất dần. Lôi Động lại nhân cơ hội này, không ngừng cố gắng quấn quít, rốt cuộc Đinh Uyển Ngôn chịu không nổi hắn càn quấy, cho nên có chút xấu hổ nói ra:
- Thời điểm cách đây không lâu, lúc đó ngươi đang bế quan. Có người đến hướng sư tôn cầu hôn.
Trong nội tâm Lôi Động buông lỏng, nói:
- Ta còn tưởng là chuyện gì quá lớn, cầu hôn thì cầu hôn chứ sao. Chẳng lẽ dùng thân phận và địa vị của sư tỷ, lại có Nguyên Anh lão tổ tông ở sau trông nom. Còn có người dám cưỡng ép sư tỷ lập gia đình hay sao?
- Là Hoàng Phủ Sách.
Đinh Uyển Ngôn thở dài sâu kín, có chút ưu sầu.
- Cái gì? Là quán quân lần trước kia, Hoàng Phủ Sách của Thiên Ma Cung?
Sắc mặt của Lôi Động biến đổi nhanh chóng.
- Đúng vậy, thời điểm mười lăm năm trước chúng ta vừa mới nhập tông, Hoàng Phủ Sách đã phong vân một cõi trên lôi đài rồi.
Đinh Uyển Ngôn nhẹ nhàng thở dài nói:
- Tuy tư chất của Hoàng Phủ Sách kém hơn Đông Phương Phức nửa trù, nhưng lại là tồn tại hiếm thấy. Lại tu luyện nhiều hơn chúng ta mười năm, hôm nay hắn đã là Trúc Cơ tầng bốn rồi.
Lôi Động mặt mũi tràn đầy hung ác nham hiểm, trong ánh mắt tản ra sát cơ nồng đậm, trầm giọng nói:
- Hắn muốn chết.
Trong lòng không nhịn được mà tức giận.
- Sư đệ, đệ cũng đừng xằng bậy. Hắn cũng không phải là hạng người nhãi nhép. Đứng phía sau hắn là cả Thiên Ma Cung đấy, nhất là gần đây Thiên Ma đại nhân tấn chức Nguyên Anh, khí thế chính là lúc vượng nhất. Nếu ngươi dám hạ độc thủ, một khi bị nàng điều tra ra, ngay cả sư tôn cũng không bảo vệ được ngươi.
Đinh Uyển Ngôn sắc mặt hơi đổi, vội vàng an ủi, đôi má ngọc không biết có phải vì say hay không, hơi đỏ lên, thấp giọng nhỏ nhẹ, nói:
- Lôi Động, đệ đừng nóng giận. Mặc kệ đối phương là Thiên Ma, hay là Thiên Thần. Đinh Uyển Ngôn ta tuyệt đối không thỏa hiệp, cho dù là trả giá...
Lôi Động vội vàng lấy tay chặn lại, che môi hồng của nàng, nhẹ giọng mắng:
- Sư tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đó? Việc này tỷ không cần để trong lòng, ta đến xử trí.
Sau đó, lại nghiêm mặt hỏi:
- Lần này cầu hôn, là ai ra mặt? Sư tôn có phản ứng gì không?
Đinh Uyển Ngôn đỏ mặt, đẩy tay của Lôi Động ra, lúc này mới đáp:
- Là đương nhiệm cung chủ Thiên Ma Cung - Dương Mộ ra mặt, sư tôn vốn không đáp ứng, nhưng ngại Thiên Ma Cung, chỉ nói qua loa một chút. Nhưng về sau, tên Dương Mộ lại nói, nếu sư tôn đáp ứng hai nhà kết thân, sau này Hoàng Phủ Sách sẽ ở rể tại Vạn Quỷ Quật, trở thành người của Vạn Quỷ Quật.
Lôi Động nhíu mày, Hoàng Phủ Sách mặc dù không bằng Âm Sát Song Anh được người ta chú ý, nhưng cũng được coi là nhân kiệt đời này. Được Thiên Ma Cung dạy bảo, tuổi còn trẻ đã là Trúc Cơ tầng bốn. Đợi một thời gian, chưa hẳn là không thể thay thế Dương Mộ. Tương lai còn có thể trở thành phụ tá đắc lực của Thiên Ma Cung, thậm chí là lương tài có khả năng tự lập môn hộ, nếu như cam tâm tình nguyện ở rể Vạn Quỷ Quật. Sư tôn lão nhân gia hắn, chưa hẳn là không động tâm.
Khó trách, sư tỷ nàng lo lắng, thì ra là sợ sư tôn động tâm, một lời đáp ứng. Nếu là như vậy, khi đó vãn hồi rất khó khăn. Sắc mặt có chút âm trầm, thấp giọng nói:
- Hiện tại sư tôn nói cái gì?
- Sư tôn khá tốt, nói là tôn trọng ý nguyện của ta. Nếu ta không muốn gả cho hắn, vậy không cần đồng ý là được.
Đinh Uyển Ngôn nói ra câu cuối cùng làm cho Lôi Động nhẹ nhõm một chút. Lôi Động thở ra một hơi, nói:
- Nếu quyền lựa chọn nằm ở chỗ sư tỷ, vậy dễ nói hơn nhiều.
- Chuyện nào có đơn giản như vậy, tên Hoàng Phủ Sách khẩn cầu sư tôn cho hắn cơ hội, mà sư tôn cũng đáp ứng.
Đinh Uyển Ngôn có chút chán ghét dậm chân nói:
- Đoạn thời gian gần đây, hắn không có việc gì liền xuất hiện trong Vạn Quỷ Quật, giống như con ruồi đuổi mãi không chịu đi.
Dừng một cái, lại có chút u buồn nói:
- Làm cho ta lo lắng nhất, hắn đã từng nói thừa dịp lễ mừng Thiên Ma đại nhân Nguyên Anh, khẩn cầu Thiên Ma đại nhân tự mình đứng ra cầu hôn với sư tôn. Đến lúc đó, trước mắt bao người, sư tôn hoặc là làm mất mặt mũi của Thiên Ma đại nhân trước mặt bao nhiêu người hoặc phải đáp ứng. Vấn đề lớn nhất ở chỗ, sư tôn lão nhân gia, đến bây giờ đã có khuynh hướng đồng ý.
Lôi Động nhíu mày, cười lạnh vài tiếng:
- Bất kể là mặt mũi Thiên Ma đại nhân lớn, sư tôn cũng không bao giờ cho phép tỷ gả cho người đã chết.
- Sư đệ, ngươi cũng đừng xằng bậy.
Đinh Uyển Ngôn sắc mặt đại biến, khẩn trương vạn phần nói:
- Ta còn có thể đi van cầu lão tổ tông, bảo hắn làm chủ cho ta.
Đinh Uyển Ngôn rất là lo lắng Lôi Động âm thầm tính toán Hoàng Phủ Sách, lấy tính mệnh của hắn. Thiên Ma đại nhân có thể không so sánh với Quỷ Sát, nhưng với tu vi địa vị hôm nay, cùng với phong cách hành sự. Chỉ cần nàng có hoài nghi là Lôi Động làm, liền hoàn toàn có thể bỏ qua sự phản đối của bất cứ kẻ nào, thi triển Sưu Hồn Đại Pháp với hắn, đọc trí nhớ.
Cho dù nàng oan uổng Lôi Động, cũng nhiều lắm là coi như không cẩn thận giết chết con sâu cái kiến mà thôi, Âm Sát Tông cao thấp, có người nào vì một mình Lôi Động mà xuất đầu sao?
- Sư tỷ, ta sẽ không làm điều gì xằng bậy. Nhưng mà, Lôi Động ta nói như thế nào cũng là nam nhân.
Lôi Động thần sắc nghiêm nghị không thôi, dừng một chút, khẩu khí của hắn trịnh trọng chưa từng có từ trước tới nay, sắc mặt cực kỳ chăm chú, chậm rãi nói:
- Ta không cách nào trơ mắt nhìn nữ tử mà ta thương yêu nhớ nhung trong lòng, lại bị khi dễ như thế.
- Lôi Động~
Nữ tử mà mình thương yêu nhớ nhung trong lòng, thân thể mềm mại của Đinh Uyển Ngôn nhịn không được mà run lên kịch liệt, trong đôi mắt phượng của nàng ngận nước mắt, có chút ướt át. Trước kia thật nhiều lần, Lôi Động giống như đang chạy trốn mình.
Không biết ở sâu trong nội tâm của hắn, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Nhưng mà Đinh Uyển Ngôn lại không bao giờ ngờ tới, Lôi Động vốn không phải là người thuộc thế giới này. Trên thế giới này, cho dù hắn còn sống được một ngày, hắn không bao giờ quên được cảm giác rời rạc khó lý giải, loại cảm giác mình không thuộc về thế giới này, lạc ấn này luôn khắc sâu vào trong lòng của hắn. Hơn nữa, trong cái thế giới nguy hiểm này, hắn sống được nhưng không bao giờ có cảm giác an toàn, vì trở nên mạnh mẽ, trường sinh, chính thức khống chế vận mệnh của chính mình, trong nội tâm của Lôi Động vô ý thức chống cự lại tình yêu nam nữ.
Nhưng mà, sau một lần hoan ái với nữ tử áo đen thần bí và điên cuồng kia, sau đó nàng biểu hiện ra vẻ cực đoan lạnh lùng, lúc sau cùng giống như có thể bóp chết hắn như bóp một con kiến, Lôi Động cũng từ lần đi dạo qua trước cửa Quỷ Môn Quan còn sống trở về, cảm giác sợ hãi với tử vong, cộng thêm tình cảm phức tạp với nữ tử áo đen, thống hận nhưng không cách nào quên được chuyện hoan ái, khuất nhục vô tận, mà trước khi mình "sắp chết", người hiện ra trong đầu của Lôi Động sau cùng chính là Đinh Uyển Ngôn, rất rõ ràng, rất khắc sâu. Thậm chí, trong lúc đó, hắn cảm nhận được đau lòng như cắt.
Lại nói, Lôi Động còn phải cảm tạ nữ tử áo đen. Là nàng, dùng sự khủng bố của sinh tử, làm cho Lôi Động hiểu rất sâu sắc, chính mình còn sống rất chân thật, chính mình, đã là một thành viên của thế giới này. Cảm giác ngăn cách rời rạc trong lòng của hắn, đã bị đánh tan vào lúc đó.
- Sư tỷ, tỷ không phải đang lo lắng ta sẽ bị Thiên Ma đại nhân trả thù hay sao? Nếu như ta đường đường chính chính đánh bại hắn, giết chết hắn trên lôi đài.
Lôi Động khuôn mặt mang theo thần sắc kiên nghị, tràn ngập thần sắc kiên định:
- Như vậy, cho dù là Thiên Ma, cũng tuyệt đối không lời nào để nói.
- Lôi Động, ngươi không cần... Ô ~ ô...
Đinh Uyển Ngôn chưa nói xong lời này, đã bị Lôi Động phong bế miệng ngọc lại.
Nhưng lúc này đây, không phải dùng tay, mà hắn đang ôm chặc nàng vào lòng, cúi đầu dán chặt miệng của mình hôn lên môi ngọc của nàng. Đinh Uyển Ngôn chỉ hơi giãy dụa vài cái, sau đó nhanh chóng mất đi phương hướng với thế công bá đạo của hắn, nhắm chặt đôi mắt, đinh hương nhuyễn thiệt (lưỡi mềm thơn tho), tùy ý cho hắn hái. Thân thể mềm mại lẳng lặng nằm yên trong lòng của hắn, giống như đang hòa tan ra, giống như cả đời này, cả tòa băng sơn, cũng chỉ có mới có khả năng hòa tan mà thôi.
Thật lâu về sau, Lôi Động mới từ tư buông nàng ra, vịn vai nàng, trong đôi mắt trầm ổn tang thương của hắn, hiện ra vẻ mong chờ nhìn nàng thật sâu, nói:
- Uyển Ngôn, nàng yên tâm, nàng cũng biết ta là hạng người ham sống sợ chết. Nếu không vạn phần nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Đinh Uyển Ngôn nghe lời nói an ủi của hắn liền buông lỏng, tuy lời này của hắn nói không dễ nghe, nhưng hắn là người như thế, hắn rất sợ chết. Nhưng trong mắt của nàng, rất sợ chết lại không có chỗ hỏng, ở thế giới này cao nhân rất nhiều, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Nếu là một kẻ ngu ngốc đâm đầu chạy loạn khắp nơi, đó cũng không phải là chuyện đẩu rơi máu chảy đơn giản như vậy.
Nhưng mà trong lòng Lôi Động cười khổ, chính mình từ khi xuyên việt đến nay, làm chuyện gì đa số là nắm chắc rồi mới làm. Nhưng trên thực tế, khiêu chiến Hoàng Phủ Sách, đối với chính mình mà nói đúng là chuyện cực kỳ mạo hiểm. Nhưng việc này, không thể không làm. Với thân phận địa vị của Hoàng Phủ Sách, chỉ cần hắn thật sự chịu bỏ mặt mũi, thành tâm thành ý đi nghênh tiếp sư tôn. Không thể nói trước, sư tôn sẽ vì sự phát triển của Vạn Quỷ Quật, sẽ vì thể diện của Thiên Ma, mà đi đáp ứng.
Nhưng mà, nếu như mình ở trên chuyện này lại đi sợ chết. Như vậy, nhân sinh, sống còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cái xác không hồn sao? Đương nhiên, Lôi Động cũng không phải nửa phần nắm chắc cũng không có. Hơn nữa, với khẩu tài của mình, hoàn toàn có thể đem thế cục dẫn dắt thành có lợi cho mình nhất. Mà không phải ngốc núc ních, trực tiếp đi lên đấu sinh tử với người ta, chơi solo. Cho dù có dốc sức liều mạng, cũng phải chấp nhận một ít sách lược.
- Ân, ta tin tưởng ngươi.
Đinh Uyển Ngôn hai mắt có chút mê ly, sau đó nhìn Lôi Động thật sâu, chỉ bình thản nói một câu:
- Nếu như ngươi chết, ta cũng không sống một mình.
Lôi Động sau đó đi tới động phủ của Vạn Quỷ lão tổ mà cầu kiến, trong thời gian ngắn, đã liên tiếp cầu kiến mấy lần. Mỗi một lần, đều dùng danh nghĩa thỉnh giáo công pháp. Lão tổ có chút coi trọng Lôi Động, cũng sợ làm phiền người khác. Thuận tiện, Lôi Động cũng vô tình hữu ý mà đề cập tới chuyện của Hoàng Phủ Sách, cũng không có ở trước mặt của lão tổ mà biểu hiện phản đối quyết liệt. Chỉ nói bóng nói gió phân tích một chút với việc Hoàng Phủ Sách ở rễ Vạn Quỷ Quật, là âm mưu gì.
Nhưng lão tổ xác thực đồng ý với âm mưu mà Lôi Động nói, nhưng hắn vẫn cho rằng, phóng nhãn cả Âm Sát Tông, Hoàng Phủ Sách đúng là lương tài mỹ ngọc. Nhưng hắn đang ở Thiên Ma Cung, lại là sai lầm. Mà hắn, lại là người có hứng thú với quyền lực, tại Thiên Ma Cung trên có Dương Mộ là đệ tử Kim Đan, dưới có Đông Phương Phức là bất thế kỳ tài. Tương lai sẽ trở thành chủ nhân Thiên Ma Cung, không bao giờ có khả năng tới lượt của hắn. Như chờ hắn Kim Đan đại thành, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tự lập môn hộ, không có trăm năm khổ công, cũng chỉ là phụ gia mà thôi.
Lão tổ còn nói, theo hắn biết. Thiên Ma đại nhân đối với quyền lực xem nó rất nhạt nhẽo, nhưng nhận đại ân của sư tôn, không thể không miễn cưỡng mà tiếp nhận Thiên Ma Cung mà thôi. Hôm nay tấn chức Nguyên Anh, sớm muộn gì cũng có một ngày truyền vị trí lại cho Dương Mộ hoặc là Đông Phương Phức, chỉ một trong hai người này mà thôi, đương nhiên, Hoàng Phủ Sách vẫn có chút cơ hội, nhưng không lớn.
Cũng chính là vì thế, Dương Mộ mới bằng lòng tự mình ra mặt mà cầu hôn. Thứ nhất là muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh cho mình, thứ hai, cũng muốn lôi kéo Vạn Quỷ Quật đang từ từ quật khởi làm minh hữu. Bởi vì Dương Mộ cùng Hoàng Phủ Sách giống nhau, đều là người có tham vọng quyền lực.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu