I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Thật Càn Rỡ
ôi Động đổi trang phục của mình thành một đệ tử tu tiên thế gia mới bước ra đời, tu vi không cao, không biết trời cao đất rộng ngang ngược càn rỡ trong phường thị, thuận tiện lộ ra một bút tiểu tài phú.
Sau khi có vài tên tán tu âm thầm quan sát, nổi lên thần sắc tham lam, Lôi Động liền vênh váo tự đắc rời phường thị. Tiến vào nơi yên tĩnh, bắt lấy bọn chúng. Ba nam một nữ, cao nhất chỉ là tán tu Luyện Khí tầng năm, trở thành vật thí nghiệm của Lôi Động.
Cũng không quản khỉ gió bọn họ đau khổ cầu xin tha thứ, Lôi Động nhét Hồn Châu từng người. Kết quả, làm cho tâm của Lôi Động mát lạnh. Cũng không giống như phàm nhân không có linh căn, giống chính là thống khổ kêu rên, nhưng khác cái người có tu vi cao, sống quá bảy ngày, vẫn bạo thể mà chết.
Như thế, Lôi Động cũng không còn hi vọng dùng Hồn Châu cải biến tư chất của mình, triệt để hết hy vọng. Trên thực tế, những tán tu này, dù có một người thành công. Lôi Động chắc chắn sẽ lấy bản thân mình ra mà làm. Tư chất linh căn của mình, không thể so được với Âm Sát Song Anh. Nhưng so với đệ tử Âm Sát Tông thường, thì cao hơn nhiều. Đối lập với tuyệt đại đa số tán tu, đã phi thường tốt.
Mạng chỉ có một, Lôi Động cũng không muốn chính mình ăn Hồn Châu, nhưng bạo thể chết. Chết như vậy, cũng quá ngu xuẩn.
Triệt để buông tha tưởng niệm Hồn Châu, Lôi Động tiếp tục bay về phía quê nhà. Đi một đường không ngừng lại, sau khoảng chừng nửa tháng. Lôi Động đã đến nơi biên thùy của Âm Sát Tông, nước nhỏ này gọi là Ngô quốc. Hơn mười năm chưa từng về nhà, làm cho Lôi Động có chút nhớ lại thân tình, nhất là bay đến cái hồ trên núi, nhìn cái trấn nhỏ yên tĩnh mà tường hòa, tâm của Lôi Động, có chút kích động không nói nên lời.
Mấy cây cổ thụ trăm năm, một con đường ngó sen, một căn phòng phong cách cổ kính, còn một cái sân rộng rãi, phía sau phòng cách gò núi nhỏ không xa, tạo thành hình ảnh thuở nhỏ của Lôi Động. Tầm mười năm, những thứ này mơ hồ đã in hằn trong trí nhớ, vào lúc này nó lại hiện ra trong đầu rất rõ ràng.
Lôi Động ở giữa không trung, thu hồi Ác Quỷ Chướng lại. Lăng không triển khai Quỷ Ảnh Độn, thân hình lập lòe phiêu hốt bất định. Sau mấy lần di chuyển, đã đứng trong sân trước nhà của mình, trong óc, còn chồng chất chút ít ký ước vừa xuyên việt của Lôi Động, mà bạn nối khố của hắn hồi nhỏ, chính là thiết cầu dùng để rèn luyện thân thể cùng chí nguyện to lớn tranh bá thiên hạ. Ngoài ý muốn là nhìn quả thiết cầu này không bị dính bụi bậm, có lẽ mẫu thân thường xuyên lau?
Lúc này đã tháng tám, thời tiết vẫn còn oi bức. Nhưng trong sân có mấy cây quế đã nở hoa, mùi thơm xộc vào trong mũi của hắn. Rất lâu không có ăn bánh ngọt hoa quế, Lôi Động trong thoáng chốc, giống như trở lại lúc nhỏ, mỗi khi hoa quế nở. Mẫu thân hắn đích thân làm chút ít bánh ngọt hoa quế có hương vị ngọt ngào cho hắn ăn, làm cho Lôi Động sau khi rèn luyện thân thể đỡ thèm.
Tu tiên không năm tháng, thoáng cái đã qua hơn mười năm.
Lôi Động có chút cảm khái, từ từ đi về phía trước, vừa lúc định hô lên, chỉ thấy từ trong nhà có người phụ nữ áo vải đi ra, có lẽ bởi vì không làm nhiều việc lắm, không quá vất vả.
Lại bảo trì được tốt, cho nên nàng không tới bốn mươi, nhìn nàng lúc này chỉ vừa hơn ba mươi thôi. Tuy nói quần áo không... hoa lệ lắm, nhưng cũng hiện ra tư thái phong độ bất phàm. Nhưng chẳng biết tại sao, lông mày ẩn ẩn nhíu lại, hình như chuyện buồn bực không vui.
- Nương!
Tuy hơn mười năm nay chưa về nhà, Lôi Động vẫn nhận ra đó là mẫu thân Mộ Thanh Hà của mình. So với hơn mười năm trước, biến hóa không tính quá lớn, chỉ hơi tiều tụy chút ít. Cảm thấy kích động một hồi, liền run giọng hô một câu.
Mẫu thân Mộ Thanh Hà của Lôi Động nhìn thấy trong sân có một thanh niên mặc trang phục màu đen, trong nội tâm vốn cả kinh. Nhưng nghe được hắn hô một câu.
Liền cứng ngắc tại chỗ, thân hình run lên, thật lâu sau, mới kích động lảo đảo mà đi tới:
- Động nhi, thật sự là Động nhi sao?
- Nương!
Lôi Động quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu nói:
- Đúng là hài nhi bất hiếu đã trở về!
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nhanh đứng lên cho nương nhìn xem.
Mộ Thanh Hà nhanh chóng đi lên, vội vàng nâng Lôi Động đứng lên. Ngẩng đầu si ngốc nhìn gương mặt nhi tử bảo bối của mình, thò tay vuốt mặt hắn, nói:
- Gầy một chút, cũng càng rắn chắc. Trong nháy mắt, đã cao hơn nhiều.
Nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
- Nương, hài nhi khó mà trở về được một chuyến, ngài cũng đừng khóc.
Lôi Động giống như ảo thuật, rút một cái khăn lụa thượng đẳng ra, cẩn thận lau khóe mắt của nàng, nói:
- Nếu không, hài nhi cũng thương tâm theo.
- Ừ, không khóc, không khóc, Động nhi cũng hơn mười năm chưa quay về, là nương trong nhất thời kích động mà thôi.
Trên khóe miệng của Mộ Thanh Hà xuất hiện nụ cười, lau nước mắt nói:
- Đoạn đường này đi về có vất vả không? Đi vào phòng ngồi một lát, để nương đi hầm con gà cách thủy cho ngươi bồi bổ nhé.
- Nương, ngài không nên cực nhọc.
Lôi Động cười, ngăn cản, nói:
- Chúng ta nên nói chuyện trước, một hồi con sẽ mang cả nhà đi tới tiệm ăn tốt nhất trong thành Uyển Tây tẩy trần một bữa.
- Đừng nói mò, thành Uyển Tây cách đấy hơn trăm dặm, ngồi xe ngựa cũng mất hai ngày.
Mộ Thanh Hà cho rằng nhi tử đang nói đùa, khẽ gắt một tiếng. Nhưng lại sủng ái, nói:
- Nếu con muốn đi tiệm ăn, đi tới Mỹ Vị Hiên trong trấn là được rồi.
- Nương, chẳng lẽ ngài quên hài nhi đi hơn mười năm làm gì sao?
Lôi Động về đến nhà, gặp mẫu thân, tâm tình cũng sảng khoái, nói:
- Hài nhi đi thần tông học thần thuật. Hôm nay học nghệ có chỗ tiểu thành, cách hơn trăm dặm, đi chậm nhất cũng chỉ cách nửa nén hương. Đúng rồi, mải lo nói chuyện, chẳng lẽ phụ thân đang ở tại cửa hàng sao? Con và nương đi tìm phụ thân nhé.
Nghe được Lôi Động nói thần tông, sắc mặt Mộ Thanh Hà chậm lại, lại nghe hắn nhắc tới phụ thân, sắc mặt Mộ Thanh Hà càng buồn bã, không ngờ nhịn không được nức nở.
Tâm Lôi Động co thắt lại, biết rõ có chuyện không ổn, sắc mặt âm trầm, vội vàng hỏi:
- Nương, ngài đừng vội. Xảy ra chuyện gì, tất cả còn có hài nhi đây.
- Phụ thân ngươi, phụ thân ngươi hắn...
Mộ Thanh Hà nghẹn ngào, không nói ra lời.
- Phụ thân rốt cuộc thế nào?
Lôi Động mở thần niệm ra, bao phủ toàn bộ cái sân nhỏ vào bên trong, nhưng thần niệm dò xét được trong nhà kế bên có một người đang nằm, khí cơ có chút yếu ớt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Vội vàng chạy vào, nhìn thấy đúng là phụ thân đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, con mắt đóng chặt. Một chân băng bó, đặt lên gối.
Lôi Động cho dù không nghiên cứu y thuật, nhưng là người tu luyện, bị thương là chuyện thường ngày, tất nhiên sẽ có chút thủ đoạn. Tiến lên, sắc mặt âm trầm đặt lên tay của phụ thân, tinh tế bắt mạch, sắc mặt buông lỏng một hơi. Phụ thân bị chút nội thương, còn lại chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, còn không tới mức nguy hiểm, ít nhất là dưới thủ đoạn của mình hiện giờ, giải quyết cũng không khó khăn gì.
Trong lúc nói chuyện, từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra một khỏa đan dược, cho phụ thân uống.
Lấy chút nước cho phụ thân uống vào. Sau đó dùng chân khí xoa bóp một phen. Sau một hồi khá lâu, mới bức khí huyết tích tụ trong người ra, ngũ tạng lục phủ trở về vị trí cũ. Kế tiếp, chỉ cần điều trị tỉ mỉ thêm mấy tháng, liền có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhưng mà, làm xong tất cả, nóng nảy trong nội tâm bốc lên, quay đầu nhìn mẫu thân, trong giọng nói mang theo tức giận:
- Nương, là ai làm?
Nắm đấm niết lại nghe rôm rốp. Thấy mẫu thân lại ấp úng, một bộ không dám nói, Lôi Động lại khuyên nhủ:
- Nương, người nói cho con nghe đi, loại chuyện này, chẳng lẽ hài nhi đi nghe ngóng không tìm hiểu được sao? Tiết kiệm thời gian. Nương cứ yên tâm mà nói, hôm nay hài nhi bái làm môn hạ của thần tông, cũng có chút thực lực và địa vị, cho dù là vương công quý tộc của nước Đại Ngô, hài nhi cũng mang đầu chó của bọn chúng tới đây.
Lôi Động không ngốc, biết rõ đối phương hẳn là người có địa vị. Chính mình thân là hài đồng có linh căn, bái làm môn hạ Âm Sát Tông. Lúc này tuy cơ mật, nhưng ở Đại Ngô quốc có phân đà của Âm Sát Tông, đương nhiên biết rõ việc này. Hơn nữa, dựa theo quy định của Âm Sát Tông. Bất luận là người nhà của môn hạ bái nhập Âm Sát Tông, đều được tông môn chiếu cố bảo hộ, cũng khiến cho các đệ tử có thể an tâm tu luyện tại Âm Sát Tông.
Nhưng hôm nay, mẫu thân nghe được thần tông, sắc mặt liền lúng túng. Rất hiển nhiên, vấn đề này có lẽ liên quan tới Âm Sát Tông. Lôi Động cũng bởi vậy, trong nội tâm đặc biệt tức giận, người của phân đà Đại Ngô quốc, không bảo vệ người nhà mình cũng bỏ đi. Lại đi khi dễ người nhà của mình? Quả thực là đáng giận mà.
- Động nhi, con trước đừng kích động. Nghe nương nói cái đã, con cũng đừng xúc động. Đại phu nói, mạng này của phụ thân con, coi như mạnh mẽ, có thể giữ được.
Mộ Thanh Hà lại sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của Lôi Động, không khỏi có chút nén giận.
- Ân, nương nói đi!
Lôi Động hít sâu một hơi, đem cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại, nói:
- Hài nhi không xúc động!
Mộ Thanh Hà hơi suy nghĩ một chút, liền nói ra, Lôi Động vừa nghe vừa phân tích chuyện trong đó.
Thì ra sau khi Lôi Động bái nhập thần tông, Mộ Thanh Hà vì nhớ con mà thường xuyên cơm nước không màng. Lão ba thấy đây không phải là kế lâu dài, hai người hợp lại mà tính, liền muốn sinh tiếp hài nhi, đó là nữ hài nhi, hôm nay đã tám tuổi, gọi Lôi Thanh Nhi. Các phân đà các quốc gia ở Âm Sát Tông, đều có quy củ, phàm là hài đồng trong nhà có linh căn, đều thêm vào chiếu cố, bởi vì từ đó rất có thể tìm ra được người có tư chất linh căn ưu tú. Mà khi tra ra, lại phát hiện Lôi Thanh Nhi có tư chất linh căn, thập phần xuất chúng, vượt xa huynh trưởng Lôi Động là hắn. Vốn dựa theo quy củ, sẽ báo cáo lên tông môn, trong lúc tiến hành thi đấu tông phái, Lôi Thanh Nhi sẽ gia nhập tông phái.
Nhưng vấn đề ở chỗ, có một lão nhân trong tông phái, trước đây ít năm về cố hương thành lập gia tộc tu tiên, bản thân lại có quan hệ không tệ với đà chủ phân đà bản địa, thích thú đem Lôi Thanh Nhi giữ lại. Tự mình đến thăm, ý đồ thuyết phục phụ mẫu Lôi Động đem Lôi Thanh Nhi tuổi còn nhỏ gả làm thiếp của hắn. Lợi dụ về sau, sẽ dùng tính mạng của nàng uy hiếp Lôi Động có tiền đồ trong tông phái.
Phụ mẫu Lôi Động không theo, nói là muốn ngàn dặm xa xôi đi cáo trạng phân đà. Nhưng Lôi phụ còn chưa đi được bao xa, đã bị người cướp đường đánh thành trọng thương.
Trong nhà cũng bị mấy đạo tặc che mặt, cướp Lôi Thanh Nhi đi. Còn phát ngôn bừa bãi nói, nguyên vốn muốn đem Lôi Thanh Nhi đi làm thiếp, nhưng bây giờ muốn đem nàng dạy dỗ thành kỹ nữ, nếu tiểu tử họ Lôi có trở về, có gan thì đi gặp hắn đòi người.
Nghe tới đây, Lôi Động đã sớm tức giận tới mức toàn thân phát run, sắc mặt âm trầm mà tái nhợt, nói:
- Đúng là chó chết!
- Động nhi, con trước đừng tức giận, đừng xúc động.
Mộ Thanh Hà thấy hắn giận tím mặt, vội vàng thấp giọng an ủi, nói:
- Việc này nên bàn bạc kỹ hơn, muội muội của con bây giờ còn nhỏ, không có nguy hiểm.
- Nương, nương yên tâm đi.
Sắc mặt Lôi Động buông lỏng, an ủi nói:
- Hôm nay hài nhi của ngài, trong tông phái không phải là người không có chỗ dựa. Hài nhi đi trước tìm hiểu thực lực của hắn mà thôi.
Dứt lời, cũng không để ý mẫu thân khuyên nữa. Vận chuyển chân khí trong đan điền, liền thi triển Quỷ Ảnh Độn, thân hình phiêu hốt bay ra ngoài, bay đến giữa không trung.
Vừa rồi ở trước mặt của mẫu thân hắn nén giận không bộc phát ra ngoài, cao thấp quanh thân, sát khí đậm đặc. Dùng tính cẩn thận của Lôi Động, đương nhiên biết rõ thế giới này có quá nhiều nguy hiểm, làm việc tuyệt đối không được xúc động. Nhưng dù là như thế, cũng hận không thể lập tức giết vào cửa của tên càn rỡ kia, tàn sát cả nhà của hắn.
- Sư đệ, đệ đằng đằng sát khí thế kia, định đi đốt nhà giết người đó à?
Một âm thanh giòn giã vang lên, trống rỗng xuất hiện trong tai Lôi Động. Lôi Động khẽ giật mình, bởi vì tu vi đã tấn thăng đến Luyện Khí tầng mười, hắn nhìn thấy một đạo phong sát từ xa tới gần, mà thân hình Đinh Uyển Ngôn mơ hồ hiện ra trong đó, có thể mơ hồ nhìn thấy được.
- Sư tỷ?
Đúng vào lúc Lôi Động nghi hoặc mà khó hiểu, chỉ thấy cổ phong sát kia ngưng tụ, Đinh Uyển Ngôn một thân trang phục váy dài xinh đẹp màu đen, gương mặt thanh tú động lòng người xuất hiện trước người của hắn. Nàng xinh đẹp tới hoàn mỹ, có chút kinh ngạc, nói:
- Ồ, mới bao lâu không gặp, tu vi của sư đệ đã tăng lên rồi à?
Tức giận trong lòng Lôi Động giảm xuống, gặp Đinh Uyển Ngôn hỏi việc này, cũng có chút ít xấu hổ. Không muốn nói, nói sang chuyện khác, kinh ngạc hỏi:
- Sư tỷ, vì sao tỷ lại tìm đến nơi này?
Nghe Lôi Động hỏi đến việc này, đôi má Đinh Uyển Ngôn hơi đỏ lên, nói:
- Ta đi cùng Trần Mâu và Vệ Hoa trở về quê quán một chuyến, tiện đường đến nhà của đệ nhìn xem. Như thế nào, không chào đón chúng ta sao?
Nói xong, nghiêng mắt nhìn sau lưng. Quả nhiên, có hai đạo độn quang, xa xa đang sóng vai mà đến.
Khóe miệng của Lôi Động hơi co lại, sư tỷ đúng là không biết nói dối, loại chuyện ma quỷ này ai mà tin? Nhưng nếu vạch trần nàng, Lôi Động không ngốc như vậy. Liền thở dài, nói:
- Sư tỷ có thể tới nhà làm khách, đương nhiên làm vẻ vang kẻ hèn này.
Sau đó nói chuyện tào lao với Đinh Uyển Ngôn hai câu, Trần Mâu Vệ Hoa hai người, lúc này mới đi tới. Dừng độn quang lại, thân pháp chớp động, xuất hiện trước mặt, cười mỉm nói:
- Lôi sư huynh, các tiểu đệ mặt dày đến đây quấy rầy.
Khi đang nói chuyện, sắc mặt Trần Mâu bình thường. Nhưng Vệ Hoa lại không ngừng chớp chớp mắt với Lôi Động, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ khổ sở, cho thấy hai người bọn họ, đều bị Đinh Uyển Ngôn bắt tới làm tấm chắn.
- Sư tỷ, còn có hai vị huynh đệ, mời vào nhà trước, hàn xá đơn sơ, đừng trách.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu