Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29-30 : Nịnh Nọt
hủ nhân, mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất dày của Cực Âm Động, quả nhiên là tội đáng chết vạn lần, nếu như rơi vào tay lão nô, thì sẽ rút ra hồn phách của bọn họ, chế thành hồn đăng, dùng minh hỏa thiêu đốt mười năm tám năm mới bằng lòng dừng lại.
Sắc mặt lão giả kia cũng có chút vui mừng nói:
- Bất quá mấy tên tiểu tử này của Vạn Quỷ Quật ta, làm cũng không tệ. Hữu dũng hữu mưu, làm việc còn lòng dạ độc ác, gọn gàng, xem như lương tài mỹ ngọc khó có được....
Bỗng nhiên, Trần Mâu có chút nhúc nhích, tại chỗ quỳ lạy. Từ trong trữ vật yêu đái móc ra chuôi Hỏa Vân kiếm trung phẩm, cung kính nói:
- Khởi bẩm lão tổ, chuôi Hỏa Vân kiếm này chính là do đệ tử thu được từ trên người tên hỗn trướng Cực Âm Động, mong lão tổ nhận lấy.
Nói xong, thằng này lại chớp chớp mắt với Lôi Động.
Lôi Động cũng lập tức hiểu ý, đồng dạng nhanh chóng móc ra hộp ngọc chứa Linh Chi, sắc mặt có chút kích động mà thành khẩn nói:
- Lão tổ, đây chính là Linh Chi còn kém một chút hỏa hầu nữa liền thành trăm năm do ba người đệ tử tìm được, không dám hy vọng xa vời gì khác, chỉ cầu có thể làm cho lão tổ gần thêm con đường tu thành Nguyên Anh, dùng để biểu đạt hiếu tâm của ba người đệ tử.
Đương nhiên, mấy thứ vụn vặt khác không thể lấy ra được, nếu không cái kia không gọi là hiếu tâm, mà gọi là vũ nhục.
Ba người cũng đều hiểu rõ, tuy Linh Chi và Hỏa Vân kiếm này đều là bảo bối trong mắt mình. Có điều trong mắt Vạn Quỷ lão tổ cường giả tu vi bậc này, đoán chừng cũng chẳng khác gì cỏ dại ven đường cả. Sở dĩ lấy hai vật quý này ra hiến, thứ nhất là vì trong sự kiện này có đề cập qua hai thứ đó, lão tổ cần hay không cần là một chuyện, nhưng có hiếu tâm hay không, lại là chuyện khác. Thứ hai, cho dù lão tổ thực có thu hai thứ này, dùng thân phận và địa vị của hắn, ba người lại là tiểu bối dưới trướng hắn, còn làm một chuyện để cho hắn rất thoải mái, làm sao có thể không để ý tới bọn họ được chứ?
Một cọng lông được tùy tiện nhổ ra từ trên người lão tổ, còn to hơn so với bắp đùi của bọn hắn.
Đoán chừng tâm tình Vạn Quỷ lão tổ hôm nay rất khoan khoái dễ chịu, dù sao mấy người họ cũng tiêu diệt đệ tử thân truyền của Cực Âm lão quỷ là đối thủ của lão, còn làm gọn gàng, lẽ phải đều nghiêng về bên phía nhà mình. Cũng không phải do tâm tình hắn thật tốt, nhất là mấy tên tiểu tử kia còn rất hiểu chuyện, bất kể là thật tình hay giả ý, ít nhất còn biết có thứ tốt thì hiếu kính lão tổ.
Tay có chút giương lên, thanh Hỏa Vân kiếm và hộp ngọc Linh Chi kia liền chậm rãi bay tới trên tay Vạn Quỷ lão tổ. Chỉ thấy hắn vuốt ve trên thân kiếm một chút, liền khen:
- Kiếm này cũng không tệ lắm, trung phẩm pháp khí.
Nói xong, liền lăng không thu vào. Lại mở hộp ngọc Linh Chi ra nhìn, có chút gật đầu nói:
- Gốc Linh Chi này còn chênh lệch mấy tháng hỏa hầu, khó được chính là trong quá trình cấy ghép không xảy ra sai lầm gì, đủ thấy các ngươi rất cẩn thận.
Sau khi dừng lại một lát, Vạn Quỷ lão tổ cũng thu hộp ngọc lại:
- Hai thứ bảo vật này, bổn tọa đều nhận. Sự tình nơi đây bổn tọa sẽ xử trí công bình, ba người các ngươi cứ yên tâm ở lại Vạn Quỷ Quật này tu luyện, đi xuống đi.
Thấy Vạn Quỷ lão tổ thật đúng là thu lễ vật lại, lại không có nửa điểm có ý tưởng thưởng, ba người cũng có một cổ cảm giác trộm gà bất thành còn mất một nắm thóc.
Bất quá giờ khắc này, ai cũng không dám lộ ra chút thần sắc bất mãn nào, ngược lại cả đám đều lộ ra sự vui mừng khôn xiết, cảm tạ. Không dám ở lâu, bái biệt lão tổ, lại được lão tổ cho phép Quỷ nô dẫn ba người kia đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi, Quỷ nô cũng không nói thêm gì nữa với bọn họ. Ra khỏi động phủ của lão tổ, ba người đồng loạt đi tới căn phòng của Trần Mâu, mới hoàn toàn thả lỏng người, chuyện phát sinh đến bây giờ. Tuy biểu hiện của ba người đều vô cùng trấn định, nhưng mà đủ loại hung hiểm trong đó, cũng chỉ có ba người mới có thể lấy thân lĩnh ngộ. Nguyên một đám tinh bì lực tẫn ngã ngồi trên mặt ghế. Nhưng trong thần sắc, đều chứa chút may mắn, lại có chút ảo não. Nhất là Vạn Quỷ lão tổ sau khi thu đồ đạc của bọn hắn, vậy mà không có nửa điểm tỏ chút thái độ nào, trực tiếp phất tay bảo bọn họ ly khai.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ba người cùng nhau đi nộp cái nhiệm vụ đoàn đội mà suýt nữa thì đã bỏ mạng. Điểm cống hiến của Lôi Động, cũng từ không biến thành mười. Mà ghi chép điểm cống hiến, cũng là cực kỳ thần kỳ, dĩ nhiên là đánh thẳng vào Yêu Bội.
Chỉ cần là trong Âm Sát tông, cầm Yêu Bội này đi tới nơi nào đều có thể hối đoái được thứ đồ vật mình muốn. Trần Mâu cũng đem mấy đồ vật thượng vàng hạ cám đều bán cho Triệu Bách Vạn, cuối cùng thu hoạch được tám khối linh thạch, cộng thêm mười bình tiểu Bồi nguyên đan. Vừa khớp để ba người chia đều, Lôi Động được hai khối linh thạch, cộng thêm mười bình đan dược. Bởi vì mua hộp ngọc phải bỏ ra một khối linh thạch, tài sản lúc này của Lôi Động vừa vặn bốn mươi hai khối.
Lôi Động còn thuận tiện đi đường nhìn một chút pháp thuật bí tịch, chọn gần nửa ngày, cuối cùng theo kiến nghị chọn lấy một quyển bí tịch tên là Đoán Thần quyết.
Đoán Thần quyết cũng không phải là bí tịch cao sâu gì, nhưng dễ hiểu, thích hợp với tu sĩ Luyện Khí kỳ tu luyện tâm niệm thần thức, cũng coi như là pháp quyết nhập môn đại chúng của tu sĩ tu luyện tâm niệm thần thức.
Nhưng dù vậy, khối ngọc giản ghi lại Đoán thần quyết này, cũng phải dùng 30 điểm cống hiến mới có thể đổi được.
Không còn sức lực đi làm nhiệm vụ. Lôi Động cắn chặt răng, móc ra bốn khối linh thạch quyên cho tông phái, đổi thành hai mươi điểm cống hiến. Như thế, vì để đổi được Đoán Thần quyết, số lượng linh thạch trong tay cũng giảm mạnh từ 42 khối thành 38 khối, làm cho hắn đau lòng không thôi. Nhưng mà, Đoán Thần quyết nhưng là không thể không đổi. Dù sao uy lực của Quỷ tốt, hắn đã tự mình thấy qua.
Dựa theo đó mà tính, mình bây giờ, nếu như mang theo hai con Quỷ tốt thì..., tâm niệm thần thức đoán chừng cũng vừa vặn đủ. Nhưng nếu lại muốn phân thần ngự sử loại pháp khí gì thì vô cùng miễn cưỡng. Bởi vậy, phải tăng cường độ thần niệm của mình lên. Nếu như mình cứ một mực tu luyện dựa theo Huyền Âm kinh, tuy tâm niệm thần thức sẽ không ngừng tăng trưởng. Nhưng mà, theo cảnh giới tăng lên, thực lực của Quỷ tốt cũng phải theo sát bước chân mới được, nếu không khi đến Luyện Khí kỳ tầng mười, lại mang theo Quỷ tốt cấp một, thì có ích lợi gì chứ? Quỷ tốt càng mạnh, thì để duy trì hành động của nó, tâm niệm hao tổn tự nhiên là càng lớn... bởi vậy, đến lúc đó cường độ tâm niệm tất nhiên là không đủ.
Đổi lại là những người tu luyện Ngự Quỷ quyết khác, mang một cái thì mang một cái a, dù sao Linh quỷ cũng khó tìm, vạn con mới tìm được một. Nhưng Lôi Động lại may mắn lấy được loại bảo bối nghịch thiên như Phệ Hồn tháp, nếu như chỉ đem theo một hay hai con Quỷ tốt, chẳng phải là phung phí của trời sao?
Càng nghĩ, Lôi Động càng quyết định muốn tăng cường việc tu luyện tâm niệm thần thức của mình, tận hết khả năng tăng cường tâm niệm thần thức. Mỗi lần nhiều nhất mang một con quỷ tốt đồng cấp với mình, sức chiến đấu tổng hợp có thể tăng trên một phạm vi lớn, đây chính là ưu thế mà người khác không sánh bằng. Bởi vậy, mặc dù tiêu hao bốn khối linh thạch làm Lôi Động rất đau lòng, nhưng vẫn cảm thấy nó rất đáng giá.
Sau khi chia tay với đám người Trần Mâu, Lôi Động cũng là thành thành thật thật ngồi xổm trong nhà tu luyện. Vì để tăng tốc độ tu luyện, cách vài ngày đều phục dụng một viên tiểu bồi nguyên đan. Lúc ngồi xuống, trong tay cũng cầm một khối linh thạch. Kể từ đó, tiến độ ngược lại cũng không tệ. Mặt khác, mỗi ngày đều rút ra hai canh giờ, dùng Đoán Thần quyết để rèn luyện tâm niệm thần thức của mình.
Một tháng trôi qua, quỷ nô đột nhiên tới tìm. Lôi Động vừa mừng vừa sợ mời hắn tiến vào. Cuối cùng lại phát hiện hắn dĩ nhiên lại phụng mệnh lão tổ, phân phát ban thưởng cho ba người Lôi Động. Lôi Động vui mừng lấy được một kiện trung phẩm pháp khí gọi là Đăng Vân Ngoa, một túi trọn vẹn trên trăm linh thạch. Tuy không biết đám Trần Mâu lấy được cái gì, nhưng hiển nhiên là không ít hơn so với mình.
Lôi Động bây giờ đối với giá trị của pháp khí cũng có chút ít kiến thức, trung phẩm pháp khí, dù giá có thấp nhất, cũng phải trên trăm linh thạch. Tốt hơn một chút, động cái là phải hơn trăm. Pháp khí Đăng Vân Ngoa này, xem chế tác rất tinh xảo, mắt thường có thể thấy được sự chấn động của linh lực. Càng kỳ lạ chính là, mặc kệ chân to hay nhỏ, sau khi đi vào sẽ tự động co dãn để thích ứng, lúc đi vào cực kỳ thoải mái dễ chịu, mặc dù chưa thúc dục pháp khí này, cả người cũng cảm giác được có chút bay bổng. Hiển nhiên, thứ này mặc dù là trong trung phẩm pháp khí, Đăng Vân Ngoa này cũng là thứ tốt.
Từ chối ý tốt muốn tặng linh thạch của Lôi Động, quỷ nô chợt cáo từ. Lôi Động vội vàng thông qua hệ thống gác cổng liên hệ với Trần Mâu và Vệ Hoa, đợi đến khi xác nhận bọn hắn cũng được nhận đãi ngộ như mình, mỗi người một kiện trung phẩm pháp khí, một trăm khối linh thạch. Tâm Lôi Động lúc đó mới hoàn toàn thả lỏng, có chút kìm nén sự kinh hỷ. Quả nhiên là lông tơ nhổ xuống từ trên đùi lão tổ, còn to hơn so với đùi ba người anh không ra anh em không ra em bọn họ, chẳng khác gì là ngạnh sanh đem tài sản của hắn đề cao gấp 10 lần.
Bất quá, đợi đến khi tâm tư Lôi Động hoàn toàn lắng xuống. Đầu óc bắt đầu linh hoạt lại, ngoại vật tuy mê người, nhưng tu vi bản thân mới là trọng yếu nhất. Nếu cuộc đời này có thể giống như Vạn Quỷ lão tổ, tu thành Kim Đan kỳ, thì trung phẩm pháp khí và đống linh thạch này, căn bản là không xứng để ở trong mắt.
Hít vài hơi thật sâu, làm cho mình càng thêm bình tĩnh. Thu hồi đống linh thạch và Đăng Vân Ngoa, nuốt một hạt tiểu bồi nguyên đan, trong lòng bàn tay nắm một khối linh thạch trông đã ảm đạm, lại bắt đầu khổ tu, cố gắng đạt được Luyện Khí kỳ tầng hai.
Trong nháy mắt, non nửa năm thoáng cái đã trôi qua.
Một ngày này, Lôi Động đem khối linh thạch thứ hai hấp thu, không ngừng tu luyện Huyền Âm chân khí cuối cùng cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng một đỉnh phong. Tâm niệm vừa động, cảm giác trạng thái không tệ, Lôi Động thuận thế hành động, trực tiếp đem chân khí vận hành xuống phía dưới, sau khi xoay quanh huyệt vị thứ nhất, liền thẳng tiến tới huyệt vị thứ hai. Lôi Động từng có kinh nghiệm vượt ải, không nóng không vội, cẩn thận ngưng đọng tâm thần, chậm rãi ân cần săn sóc huyệt vị kia.
Thời gian dần dần trôi qua, trọn vẹn ba ngày sau đó, Lôi Động lại lần nữa đột phá gông cùm xiềng xích, một lần hành động phá tan cửa khẩu đạt đến tầng hai Luyện Khí kỳ. Một cổ khí mát lạnh, từ đỉnh đầu rót xuống phía dưới, thẩm thấu từ da thịt đến xương cốt. Cái cảm giác này, sảng khoái như đang trôi lơ lửng giữa đám mây vậy. Một lần lại một lần, sau trọn vài chục lần, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, mới đình chỉ lại.
Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đen mặc dù có chút mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại tràn đầy sự linh động. Lôi Động có chút nhăn mũi, một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, không khỏi làm cho hắn mỉm cười. Rất rõ ràng, sau khi tấn thăng đến tầng hai Luyện Khí kỳ, cả người lại trải qua một lần tẩy tủy phạt mao triệt để. Cái gọi là tu chân, chính là ở chỗ này không ngừng rèn luyện bản thân, không ngừng cất bước về phía bất hủ, dần dần hoàn thành quá trình tiến hóa. Nhưng mà Lôi Động cũng biết, đây là một con đường tràn đầy chông gai nhấp nhô, mỗi lần bước ra một bước đều cần trả giá cố gắng cực lớn, thậm chí là may mắn.
Dựa theo lệ cũ là tắm táp một lần sau đó ăn cơm. Lúc này mới liên hệ với Trần Mâu và Vệ Hoa, trước khi bế quan lần này, Lôi Động đã báo với bọn họ, mình có thể sẽ nếm thử việc trùng kích Luyện Khí kỳ tầng hai.
Không mất nhiều thời gian, hai người Trần, Vệ đã tủm tỉm dắt tay nhau tìm tới, đối với Lôi Động chúc mừng không thôi. Trần Mâu lúc này đã thành công tấn thăng tầng hai Luyện Khí kỳ vào hai tháng trước. Về phần Vệ Hoa, hôm nay vẫn như cũ là Luyện Khí kỳ tầng một đỉnh phong, tùy thời đều có thể tấn chức. Ba người tụ tập một lát, rồi lại cũng bái biệt lẫn nhau.
Mấy ngày sau, Lôi Động lại xuất hiện ở bãi tha ma.
Nhưng lần này đến đây, đã hoàn toàn khác với lần đến trước đó nửa năm. Lôi Động hôm nay đã tấn thăng lên Luyện Khí kỳ tầng hai, thực lực tăng trưởng một mảng lớn, còn đi một đôi trung phẩm pháp khí Đăng Vân Ngoa. Đôi Đăng Vân Ngoa này, quả nhiên là đồ tốt. Đi nó vào thân pháp vô cùng linh động, thật đúng là đăng vân đạp sương, mờ ảo vô ngân.
Vốn dựa theo tu vi trước mắt của Lôi Động, toàn lực chạy trốn cũng có thể được coi là thân nhẹ như yến, nhanh như tuấn mã. Nhưng sau khi được trang bị thêm đôi Đăng Vân Ngoa, tốc độ nhanh gấp đôi có thừa. Chỉ sợ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bốn, tầng năm cũng không nhất định có thể đuổi kịp. Sau hơn một năm nhập môn, trải qua nhiều chuyện Lôi Động cũng ít nhiều có chút hiểu rõ, cái gọi là tu chân, không chỉ là vấn đề tăng trưởng thực lực. Quan trọng nhất là sống sót, nếu không, mặc dù cảnh giới tu vi có cao đến đâu, chết cũng chẳng còn gì để nói.
Chạy trốn nhanh, đương nhiên là một loại ưu thế rất lớn. Sau khi được chứng kiến sự mạnh mẽ của quỷ tốt, Lôi Động đã hạ quyết tâm chơi thuật pháp triệu hoán, có tiểu đệ đón đỡ ở phía trước, chỉ cần ở đàng sau chơi đùa ám chiêu là được, quan trọng nhất là tận lực không làm cho địch nhân tiếp cận với mình. Ít nhất, trước khi đối phương tiếp cận được, còn có cơ hội để chạy trốn bảo vệ tính mạng.... Đôi Đăng Vân Ngoa từ chỗ Vạn Quỷ lão tổ này, chắc cũng là có suy tính này. Dù sao Vạn Quỷ lão tổ cũng xuất thân từ người tu luyện Ngự Qủy quyết, đối với phương diện này vô cùng lành nghề.
Ngoài ra, con quỷ tốt đã nhiều lần lập công kia của Lôi Động, lần này cũng trợ giúp lớn trong việc bắt linh hồn.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu