Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Bạch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 322 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Điên Cuồng Ghen Tuông
ệ Lăng Phong đưa tay kéo Tô Tất vào trong lòng, Tô Tất tức giận đẩy ra.
«Đừng khiến ta càng thêm ghét ngươi.» Tô Tất lạnh nhạt nói.
Vệ Lăng Phong có thể nhìn ra, ánh mắt nàng nhìn hắn, ngoại trừ sự ghét bỏ, thì không còn cảm xúc gì khác.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vuốt nhẹ môi, lời nói phát ra từ đôi môi đỏ thắm đó, luôn khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng khiến đầu hắn nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt, là hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng đó, hung hăng mà cắn chủ nhân của đôi môi đỏ mọng này.
Bất giác cúi đầu, vừa thấy đối phương nhíu mày, Vệ Lăng Phong đã đưa tay giữ chặt lấy cánh tay đang muốn đẩy hắn ra của nàng, ghìm lại thật chặt, ép nàng hé môi ra, để môi hắn phủ xuống.
«Ưm…..» Tô Tất cắn vào môi dưới của hắn, nhưng Vệ Lăng Phong vẫn kìm chặt nàng như trước, hung hăng chà đạp đôi môi mềm mại của nàng.
Vì quá dùng sức, vết thương sau lưng Tô Tất lại nứt ra, nàng đẩy Vệ Lăng Phong ra.
«Đây là điều ngươi muốn sao?» Nàng cười lạnh, mang theo chút mỉa mai, «Vết sẹo đã lành ngươi lại muốn một lần nữa vạch ra, ngươi yêu ta như thế đấy à?»
Trong lòng Vệ Lăng Phong đau xót, chậm rãi buông nàng ra.
Đến tối, Tô Tất một mình nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Sự đời thật khó lường, nàng làm thế nào cũng không ngờ được lại gặp phải Vệ Lăng Phong ở đây, còn không có sức phản kháng mà rơi vào tay hắn. Mặc dù bây giờ hắn bị lời của nàng tổn thương, nhưng thái độ của hắn cương quyết như thế nào nàng biết rõ, mở miệng yêu cầu để nàng đi là tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, nàng làm sao còn có thể bằng lòng quay về kinh thành với hắn? Bọn họ đã không còn thể ở cùng một chỗ nữa rồi.
Mấy ngày nay, hôm nào Vệ Lăng Phong cũng tới, mặc dù Tô Tất không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn không một lời oán thán, tự tay đút từng ngụm thuốc cho nàng uống. Uống thuốc xong, Tô Tất khinh thường không thèm nhìn hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ ngồi bên cạnh, yên lặng ở cùng nàng, có đôi khi hai người ngồi cả buổi chiều, nhưng đến nửa câu cũng không nói với nhau.
Tô Tất không chịu kể chi tiết trận đấu hôm ấy, nhưng Vệ Lăng Phong cũng không dám lơ là, phái người bắt đầu đi thăm dò. Người nọ có thể đả thương Tô Tất một lần, thì có thể sẽ còn có lần tiếp theo, hắn sao có thể cho phép một quả bom nổ chậm như thế tồn tại?
Nên những ngày ở lại trong phủ thành chủ, hắn vừa giúp Tô Tất an tâm dưỡng thương, vừa điều tra chuyện này.
Về phần Tô tất, nàng không biết Vệ Lăng Phong vô tình hay cố ý, hắn lại không phái một nha hoàn nào đến hầu hạ nàng, chuyện gì hắn cũng đích thân làm, từ rửa mặt đến đút cơm, chuyện lớn chuyện nhỏ, hắn đều cam tâm tình nguyện làm, thậm chí còn vô cùng vui vẻ, kể cả có bị Tô Tất châm chọc khiêu khích, vào trong tai hắn cũng vô cùng dễ nghe.
Bời vì cho dù thế nào, nàng cũng ở bên cạnh hắn, ở trong tầm mắt của hắn, ở một khoảng cách có thể giơ tay là chạm được. Còn hơn những đêm cô đơn lạnh lẽo tình giấc sau những cơn mơ, như bây giờ là tốt lắm rồi, hắn biết mình cần phải thấy thỏa mãn.
Hôm nay, Vệ Lăng Phong vẫn như thường lệ tự tay đưa thức ăn đến phòng Tô Tất.
Vệ Nghiêm và Lí thành chủ nhìn bấy lâu nay, cũng đã quen mắt rồi.
Lí thành chủ khoanh tay mà đứng, chậm rãi lắc đầu nói, «Nhiếp chính vương trong truyền thuyết luôn cay nghiệt tàn nhẫn, đối với nữ nhân lại càng vô tình, không ngờ sự thật lại hoàn toàn trái ngược, hắn lại là một người đa tình như vậy.»
Vệ Nghiêm trừng mắt liếc hắn, im lặng không nói gì.
Lí thành chủ ho khan một tiếng, cười xòa nói, «Vệ thị vệ, đừng trách ta nói nhiều, hành động của Nhiếp chính vương, thật sự khác xưa nhiều lắm, trước đây lúc ở kinh thành, bản quan thấy vương gia đối với nữ nhân một chút thương tiếc cũng không có, nên trong lòng bản quan cũng vô cùng tò mò.»
Trước đây Ninh vương đối với nữ nhân đâu chỉ không thương tiếc, có thể lợi dụng thì lợi dụng, nên vứt bỏ liền vứt bỏ, vô tình hà khắc, tàn khốc lãnh huyết.
Vệ Nghiêm lườm hắn, nói, «Bọn họ cũng không phải là Ninh vương phi.» Nói xong câu này, hắn liền im lặng bỏ đi.
Lí thành chủ không khỏi mỉm cười. Đây có lẽ là báo ứng, giờ Ninh vương phải hạ mình vui vẻ mà hầu hạ Ninh vương phi, nhưng Ninh vương phi lại không cho hắn lấy một gương mặt hòa nhã. Xem ra vô tình đến mấy thì vẫn là người đa tình, đều có một mục tiêu nhất định là ‘nàng’.
Lí thành chủ khoanh tay đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn mây bay trên trời, không khỏi xuất thần.
Vệ Lăng Phong mang thức ăn vào trong, thấy Tô Tất nằm nghiêng trên giường, ngắm nghía một miếng ngọc bội trong tay, vẫn như trước, không thèm để ý đến hắn.
Vệ Lăng Phong thầm thở dài, trên mặt vẫn nở nụ cười như trước, đặt thức ăn lên bàn, cười nói, «Đói bụng rồi chứ gì? Đây đều là những món nàng thích, ta đặc biệt ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cho nàng. Buổi sáng nàng chỉ ăn một miếng bánh hoa quế, như thế sao được, giờ cần phải ăn nhiều một chút.»
Thời gian gần đây, Vệ Lăng Phong đã quen với việc nói chuyện một mình, hắn vốn luôn nghĩ những lời vô nghĩa này chỉ làm tốn thời gian, nhưng giờ hắn lại nói trôi chảy hơn bất cứ ai khác.
Tô Tất tập trung sự chú ý lên miếng ngọc bội trước mặt, nhưng tai lại không tự chủ mà nghe lấy từng lời của Vệ Lăng Phong. Mỗi lần Vệ Lăng Phong tươi cười lải nhải những lời này, ngực của nàng lại có chút đau đớn.
Trước đây hắn không như thế. Hắn của trước đây, bị Vệ đế áp chế, nhưng vẫn luôn lãnh khốc bạc tình, một đời cuồng ngạo, sao có thể cúi đầu hầu hạ người khác, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Hiện giờ, Vệ đế đã trở thành một con rối, toàn bộ Đông Vân quốc đã bị hắn nắm trong tay, hắn chính là bá chủ của toàn quốc gia, nhưng hắn lại ăn nói khép nép với nàng, hạ thấp bản thân, thấp đến thảm thương, sao nàng có thể không đau lòng đau lòng được chứ?
Nhưng đau lòng thì làm được gì? Đừng nói mối quan hệ huynh muội không rõ ràng của bọn họ, chỉ cái chết của Tiểu Niệm thôi đã khiến mọi thứ không thể quay lại như xưa rồi. Cho dù miễn cưỡng ở cùng nhau, bọn họ cũng không thể quay lại quãng thời gian một lòng một dạ ở bên nhau như trước nữa.
Gương đã bể sao có thể liền lại? Khoảng cách sao có thể rút ngắn? Một khi đã như vậy, không bằng cắt đứt tình cảm, cũng tránh việc dây dưa không rõ ràng.
Tô Tất nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trước mặt, giả bộ vô cùng tập trung, tình ý trong mắt tràn trề, vẻ mặt hoài niệm lưu luyến.
Lúc Vệ Lăng Phong nhìn thấy miếng ngọc bội, bàn tay cầm bát không khỏi cứng đờ.
Hắn mặc dù không nhận ra xuất xứ của miếng ngọc, nhưng vì không nhận ra nên hắn mới có thể khẳng định không phải là hắn tặng. Trên mặt Tô Tất là biểu tình gì? Lưu luyến, tình ý nồng đậm…..Đến tột cùng là ai tặng nàng miếng ngọc bội đó?!
Vệ Lăng Phong đặt bát xuống, bước nhanh đến, đoạt lấy miếng ngọc bội trong tay nàng, không kiềm chế được sự kích động, ánh mắt như lưỡi đao, giọng nói trầm thấp tàn nhẫn, «Miếng ngọc bội này rốt cuộc là ai đưa cho nàng?»
Bởi vì quá yêu nàng, bởi vì quá mẫn cảm, nên Vệ Lăng Phong dễ dàng rơi vào bẫy của Tô Tất.
Tô Tất lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, giơ tay ra, khẩn trương nhìn chằm chằm miếng ngọc bội long phượng trong tay hắn, «Đưa ta.»
«Nói cho ta biết là ai tặng, rồi ta sẽ quyết định có trả lại cho nàng hay không.» Khẩu khí của Vệ Lăng Phong không cho phép thương lượng. Hắn cao cao tại thượng, toàn thân toát ra cường thế không thể địch nổi, tựa như dã thú bị khống chế, trong không khí tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương.
«Ai tặng không liên quan đến ngươi.» Ánh mắt Tô Tất dán chặt vào miếng ngọc bội, giận dữ nói, «Ngươi cẩn thận một chút, nếu làm vỡ ngọc bội, ta sẽ liều mạng với ngươi!»
Liều mạng với hắn? Khóe miệng Vệ Lăng Phong chậm rãi nhếch lên một nụ cười bi thương, hắn đau đớn nhìn Tô tất, không tin mà lặp lại, «Liều mạng với ta? Trong lòng nàng, ta ngay cả miếng ngọc bội này cũng không bằng sao? Tô Tất, nói cho ta biết, nói cho ta biết rốt cuộc là ai đã tặng cho nàng, nói cho ta biết!»
Nói xong, Vệ Lăng Phong tê tâm phế liệt gầm lên với Tô Tất!
Hóa ra trong lòng nàng, hắn ngay cả một miếng ngọc bội cũng không bằng…..Phát hiện này quả thực khiến cho người ta đau xót.
Đau dài không bằng đau ngắn, thà bây giờ vung kiếm cắt đứt tình cảm, giải quyết nhanh gọn, còn hơn cả đời dây dưa không rõ.
Tô Tất kiềm chế sự đau đớn đang lan tràn trong lòng, giả bộ thoải mái dựa vào gối, ánh mắt lãnh đạm nhìn Vệ Lăng Phong, gằn từng tiếng, chậm rãi nói, «Ngươi thật sự muốn biết?»
«Nói! Nói mau! Cho dù nàng có đánh ta rớt xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, ta cũng muốn biết!» Vệ Lăng Phong ngồi xuống mép giường, ánh mắt sáng rực, không chớp nhìn chằm chằm Tô Tất, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút khe hở, để thuyết phục bản thân rằng toàn bộ đều là một trò đùa của Tô Tất, nhưng sự thật lại khiến hắn sụp đổ.
Hành động của Tô Tất tỉ mỉ đến đáng sợ, nàng từ ánh mắt đến vẻ mặt, đều như đang chứng minh một sự thật, là nàng đã thay lòng đổi dạ, lòng của nàng đã không còn chỗ cho hắn, trong lòng nàng hắn cũng không khác gì người dưng.
Ánh mắt lãnh đạm như vậy, gần như khiến cho Vệ Lăng Phong không thể tiếp tục kiên trì, hắn đã đạt đến ranh giới của sự điên cuồng rồi.
Nhưng Tô Tất mặc dù đau lòng, nhưng nàng vẫn đưa tay đẩy hắn vào vực thẳm tối tăm, bởi vì nàng thản nhiên, gằn từng chữ, «Nếu ngươi đã muốn biết, thì ta đây sẽ nói cho ngươi, ngọc bội này là Nguyên Du Vân tặng, là…..tín vật đính ước mà chàng tặng cho ta. Cái tên này, có lẽ ngươi đã nghe rồi.»
Nếu hắn có thể tìm được nàng, chứng tỏ hắn nắm rõ tình trạng của nàng như lòng bàn tay, nàng và Nguyên Du Vân dọc đường đã gây ra rất nhiều chuyện, Vô Ảnh Lâu chỉ cần chú tâm điều tra là có thể thu được thông tin.
Lần này, không muốn cũng phải oan uổng Nguyên Du Vân một lần. Dù sao võ công của hắn cao như vậy, cho dù Vệ Lăng Phong có muốn ra tay với hắn cũng không có biện pháp.
«Nguyên Du Vân……..» Vệ Lăng Phong nghiến răng lặp lại ba chữ, hận ý mãnh liệt, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi ba chữ này.
Chẳng lẽ toàn bộ đều là thật sao?
Lần nữa được gặp lại Tô Tất, hắn cố tình xua đuổi bóng dáng của nam nhân đó đi, tự lừa mình rằng quan hệ của người kia với Tô Tất chỉ là người qua đường, bọn họ chỉ là bằng hữu, tuyệt đối không có chút mờ ám nào.
Nhưng hiện tại, Tô Tất chính miệng thừa nhận nàng và hắn ta có quan hệ, bọn họ bên ngoài thì là huynh đệ, nhưng thực ra lại đang bí mật tư thông.
Thật đáng giận!
Mấy tháng nay, bọn họ dọc đường bầu bạn.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tô Tất nằm trong lòng nam nhân khác, chỉ cần tưởng tượng đến trong lòng nàng không còn chỗ cho hắn, sự ghen tuông, sự phẫn nộ, tất cả đều dồn lên não hắn, xóa tan toàn bộ lý trí, biến hắn trở thành kẻ điên không biết suy nghĩ!
Quên con mẹ nó lý trí đi!
“Nàng là của ta, trong lòng nàng không được có nam nhân khác! Trong lòng nàng chỉ có thể có ta, biết chưa!» Vệ Lăng Phong đưa tay ôm Tô Tất vào lòng, cánh tay cứng rắn như sắt, gắt gao ôm lấy nàng, dùng sức như muốn đem nàng khảm vào thân thể mình.
Không khí trong phổi Tô Tất đều bị ép ra ngoài hết, nhất thời không thở nổi, vết thương trên lưng bị hắn chà đạp không thương tiếc, nội thương lúc này lại phát tác, đau đến mức khiến nàng choáng váng.
Tô Tất nhịn đau, đứt quãng nói: «Vệ Lăng Phong……Ngươi làm ta đau…….Buông ra!»
Vệ Lăng Phong vùi đầu vào hõm vai nàng, cắn môi dưới không nhúc nhích, chết cũng không chịu buông tay.
Tô Tất đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt càng trở nên trắng bệch không chút máu, nàng thầm cười nhạo chính mình, toàn bộ đều là sự lựa chọn của ngươi không phải sao? Hắn đau đớn trong lòng, mà ngươi cùng lắm chỉ đau đớn ngoài da mà thôi, chỉ một chút đau đớn đó cũng không chịu được sao?
Đặc Công Cuồng Phi Đặc Công Cuồng Phi - Tiểu Bạch