Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 219 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 19: 18: Cửu Nguyệt Huyền Đế Là Cái Rắm!
ập tức, Nguyệt Vũ trong lòng cả kinh.
Cảm giác xa lạ lại quen thuộc như vậy, không phải lĩnh vực không gian thì là cái gì?
Gặp được nhiều Huyền đế như vậy, nhưng nay vẫn là lần đầu tiên Nguyệt Vũ gặp được cường giả Huyền đế sử dụng lĩnh vực không gian.
Lúc trước cường giả huyền đế của Nguyệt Quang thần điện không biết là vì không thể tu luyện ra lĩnh vực không gian, hay là không có cơ hội sử dụng nhưng nàng vẫn chưa gặp được! Cho tới nay, đúng là bởi vì như thế, Nguyệt Vũ đối với đối thủ sử dụng lĩnh vực không gian nhận thức cũng không nhiều. Tuy rằng chính nàng cũng có lĩnh vực không gian, nhưng dù sao không có gì đối chiếu.
Nay, nữ nhân điên trước mắt này sử dụng lĩnh vực không gian, làm cho Nguyệt Vũ không khỏi cười lạnh: lĩnh vực không gian của Cửu nguyệt Huyền đế, cũng bất quá chỉ có như thế!
Đã biết thủ đoạn đối phương, Nguyệt Vũ ngược lại trong lòng cũng không lo lắng. Tuy rằng thực lực của nàng chưa đạt tới Huyền đế, nhưn nàng đã sớm lĩnh ngộ lĩnh vực không gian, cho nên không gian như vậy, đối với nàng cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Tinh thần lực vừa động, Nguyệt Vũ lập tức mở ra lĩnh vực không gian của chính mình. Trong hư không, Nguyệt Vũ thúc dục tinh thần lực, một đạo kết giới thực thanh thiển giống như lá mỏng rất nhanh lan ra bốn phía. Đồng thời, trong hư không phát ra một trận tiếng xé gió rất nhỏ, Nguyệt Vũ nhích người, phát hiện lĩnh vực của nàng cùng lĩnh vực của nữ nhân điên này triệt tiêu lẫn nhau. Dưới chân vừa động, Nguyệt Vũ rất là thoải mái tránh thoát công kích huyền lực của Thiên Tâm......
Di?
Thiên Tâm nhìn đến Nguyệt Vũ thế nhưng né tránh được công kích của nàng, trên mặt lộ ra kinh ngạc, tựa như đối với việc tránh thoát của Nguyệt Vũ cảm thấy vô cùng khó tin.
Này, điều này sao có thể? Tên Dạ Phù Phong này thế nhưng có được lĩnh vực không gian! Điều này sao có thể? Lĩnh vực không phải cường giả Huyền đế mới có sao? Chẳng lẽ Dạ Phù Phong đã là cường giả cấp bậc Huyền đế? Thiên Tâm lắc lắc đầu, rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này.
Dạ Phù Phong vừa mới né tránh, một chiêu biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ gần với thực lực Cửu nguyệt Huyền tôn, căn bản chưa có tiến vào cảnh giới Huyền đế!
Xem ra Dạ Phù Phong đúng thật là thiên tài, tuổi như thế đã tu luyện đến cao nguyệt Huyền tôn không nói, còn lĩnh ngộ được lĩnh vực không gian. Không thể không nói, thiên phú tu luyện như vậy nàng chưa từng thấy qua. Cho dù là Thiên Vân Khinh thiên phú trác tuyệt, khuynh tuyệt thiên hạ năm đó, cũng không thể sánh bằng!
Nghĩ đến đây, trong mắt Thiên Tâm sát ý lại càng rõ ràng. Vụ Ẩn thành đã có một người so với nhi tử của nàng càng thêm vĩ đại, nàng tuyệt đối không cho phép một ngoại nhân mạnh hơn con của chính mình! Cho nên, Dạ Phù Phong phải chết!
Trong mắt Thiên Tâm toát ra sát ý tàn nhẫn, khuôn mặt dữ tợn cười âm hiểm.
Một đạo huyền lực của Thiên Tâm đánh vào khoảng không, không có đánh đến Nguyệt Vũ, nhưng lại đánh đến tường viện phía sau nàng. Một kích của cường giả, đem tường viện oanh thành một cái lỗ thủng!
Động tĩnh rất lớn, làm cho người ở chung quanh đều cảm giác được. Tâm tình tò mò hoài nghi, lục tục đã có mấy người phi tới phủ đệ củaThiên Uy nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Di, những người này không phải ngoại nhân vào thành mấy ngày trước sao? Bọn họ như thế nào chọc tới Thiên Tâm các hạ?"
Một người nhìn đến tình cảnh trong viện, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Này ngươi cũng không biết? Mấy ngày trước những người này vào thành, nghe nói có một người tên Dạ Phù Phong một cước đá bay Thiên Trạch. Tiểu tử Thiên Trạch kia cư nhiên bị ngoại nhân đá đứt một chân, hiện tại còn không xuống giường được đâu!" Người nào đó cười trào phúng, trên mặt là tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
"Hừ, tiểu tử Thiên Trạch kia cũng xứng đáng, đá đến tàn phế là tốt nhất! Đỡ phải thấy hắn kiêu ngạo như vậy. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, ngoại nhân đó cũng đủ kiêu ngạo, thế nhưng vừa tiến vào thành liền động thủ người Vụ Ẩn thành, quả nhiên là không đem Vụ Ẩn thành ta để vào mắt. Hiện tại nhìn đến bọn họ như vậy, cũng là tự làm tự chịu!"
"......", những người này đều là đệ tử trực hệ của Thiên gia có thân phận không hề thấp kém trong Vụ Ẩn thành, tranh đấu trong tộc cùng tứ đại gia tộc giống nhau, đều vô cùng kịch liệt. Bởi vậy, đối với Thiên Trạch tàn phế bọn họ tự nhiên là thật cao hứng. Về phần đoàn người Nguyệt Vũ, bọn họ cũng là khinh thường. Vụ Ẩn thành tồn tại như vậy, không phải một tiểu thế lực bên ngoài có thể sánh bằng. Bởi vì lịch sử Thiên sơn Vụ Ẩn thành so với hoàng tộc còn lâu hơn! Như vậy, làm cho lòng người trong Vụ Ẩn thành tự nhiên sinh ra một loại tâm lý tự cho là đúng. Tất cả đều cho rằng Vụ Ẩn thành là nơi tốt nhất trên đời này, người bên ngoài là không đáng giá nhắc tới. Đây cũng là vì Vụ Ẩn thành là lánh đời gia tộc, rất ít câu thông cùng ngoại giới.
Đối với người đến xem diễn càng ngày càng nhiều, Thiên Tâm chính là thản nhiên liếc mắt một cái, cũng không để ở trong lòng. Làm tam mạch gia chủ mẫu, hơn nữa có một đứa con thiên phú trác tuyệt, toàn bộ Vụ Ẩn thành có thể nói là ít ai sánh bằng. Nay, nàng muốn giáo huấn một tên ngoại nhân, cảm thấy như vậy căn bản là không có gì đáng trách! Bị nhìn thì thế nào? Nàng chính là muốn hiệu quả này, làm cho những người không biết tốt xấu này xem nàng làm sao giáo huấn người!
Nguyệt Vũ tuy rằng tránh thoát một chiêu của Thiên Tâm, nhưng trong lòng không hề buông lỏng, ngược lại là phi thường cảnh giác.
Nữ nhân điên trước mắt này thực lực rất cao, nếu cùng nàng cứng đối cứng, chính mình nhất định chịu thiệt. Tuy rằng nàng có thể dựa vào mấy chích huyền thú, nhưng chúng thú cũng không phải đối thủ của nữ nhân điên này. Cửu Sắc cùng Triệt, nàng không nghĩ sẽ phóng xuất, dù sao để lộ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì!
"Nguyệt Vũ, muốn giáo huấn liền hung hăng giáo huấn, có ta chống lưng cho ngươi! Không phải là một nữ nhân điên sao? Cửu nhất Huyền đế tính là cái rắm!" Thanh âm khinh thường của Triệt truyền vào trong tai Nguyệt Vũ, làm cho Nguyệt Vũ hơi hơi sửng sốt, lập tức câu thần cười nhẹ.
Tiểu tử này, khi nào thì trở nên kiêu ngạo như vậy? Thật sự là một cái tên đa nhân cách nha...
"Đúng vậy, chủ nhân, một lão thái bà mà thôi, ngươi căn bản là không cần đặt ở trong mắt, nếu nàng dám khi dễ ngươi, Cửu Sắc liền đem nàng hóa thành tro tàn bồi bổ cho thực vật chung quanh!" Cửu Sắc cũng không chịu tịch mịch bồi thêm một câu.
Ngữ khí đáng yêu của Cửu Sắc làm cho khóe miệng Nguyệt Vũ hung hăng co rút vài cái, trên trán đánh xuống vô số hắc tuyến.
Nàng như thế nào không biết Cửu Sắc cư nhiên đáng yêu như vậy? Cửu Sắc hiện tại tuy rằng càng ngày càng quen thuộc với chính mình, nhưng Cửu Sắc không phải là thực lạnh như băng, thực đơn thuần sao? Khi nào thì biến thành như vậy?
Nhất định có âm mưu!
"Khụ khụ......" Trong không gian huyền thú, âm thanh mất tự nhiên ho khan của Tiểu Điện truyền đến. Ánh mắt Nguyệt Vũ nhất thời nguy hiểm mị lên.
Nha, nàng cuối cùng là đã biết, nguyên nhân cửu sắc thành như vậy chính là do mấy chích thú thú này rồi! Gần chu giả xích, gần mặc giả hắc (gần mực thì đen, gần son thì đỏ). Xem ra, Cửu Sắc đơn thuần như tờ giấy trắng, đang dần dần bị nhiễm mực a...
"Chủ nhân, oan uổng a! Là chính Cửu Sắc hỏi chúng ta làm thế nào để ngươi vui. Ta liền nói cho hắn, chủ nhân ngươi thích thú thông minh, thích thú phúc hắc. Không chỉ có như thế, càng ác, càng vô sỉ, lại càng mặt dày liền tốt nhất......" Tiểu Điện nói đến đây liền nhỏ dần đi.
Nghe nói như thế, Nguyệt Vũ dưới chân lảo đảo một cái, còn thiếu chút nữa té trên mặt đất.
Có cần khoa trương như vậy hay không? Mẹ nó, ở trong mắt mấy chích thú này nàng là người như thế sao?! Nàng đã thu mấy chích thú gì a? Thật đúng là dạy thú thất bại mà!
Nguyệt Vũ không nói gì nhìn trời, trong lòng hối hận a, cảm giác chưa từng thất bại như vậy a!
Đúng vậy, nàng bị khinh bỉ, bị chính bản thân mình khinh bỉ!
Biết hiện tại không phải thời điểm ai oán, Nguyệt Vũ thanh thanh cổ họng: "Tốt lắm, trước mắt không cần các ngươi hỗ trợ. Lão thái bà này, ta chính mình cũng nhìn không được. Tuy rằng thực lực của nàng rất mạnh, nhưng ta còn có thể cùng nàng đánh qua mấy chiêu!" Cùng cường giả so chiêu, cảm giác trong cõi chết tìm thấy đường sống có đôi khi cũng là một cơ hội tốt kích phát tiềm năng cùng ý chí!
"Lão thái bà, lấy lớn khi dễ nhỏ, lấy Huyền đế thực lực khi dễ một Huyền tôn, chuyện như vậy ngươi cũng làm được, ta thật hoài nghi nhà các ngươi có phải đều không biết xấu hổ như vậy hay không!" Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, vẻ mặt trào phúng. Tuy rằng nàng rất muốn cùng nữ nhân điên này đánh mấy chiêu, nhưng không cho nàng điểm kiến thức, không phải là nghĩ nàng dễ bị khi dễ sao?
Lão...... Lão thái bà?
Mọi người nghe xưng hô vậy, không hẹn mà cùng sửng sốt, lập tức bộc phát ra một trận cười to. Lão thái bà, xưng hô như vậy thật sự là hay a! Thiên Tâm tuy rằng tuổi đã hơn một trăm, nhưng vẫn còn rất mỹ mạo. Hơn nữa hơn một trăm tuổi vẫn là tuổi trẻ. Dù sao cấp bậc Huyền đế có thể sống lâu đến bảy trăm tuổi a! Người hơn trăm tuổi thật sự không tính là già đi!
Cứ như vậy bị gọi là lão thái bà, nữ nhân nào cũng sẽ nổi bão, huống chi là người chưng diện như mạng như Thiên Tâm?
Ha ha, tiểu tử này thật đúng là đủ lớn mật. Cũng không biết Thiên Tâm sẽ có phản ứng như thế nào?
Vì thế, mọi người bắt đầu nhấm nháp xem diễn.
Lão thái bà... Lão thái bà, lão thái bà... Trong tai Thiên Tâm không ngừng vọng lại ba chữ này, Nguyệt Vũ nói cái gì nàng đều nghe không vào.
Một câu lão thái bà kia cứ ở trong đầu Thiên Tâm vang mãi, dần dần nàng mới thật vất vả mới khôi phục lý trí......
"Ngươi muốn chết!" Đột nhiên một tiếng rống giận cực kì bạo lực vang lên, huyền lực hỗn loạn rống giận khiến cho những người chưa đạt tới cấp bậc Huyền đế ở đây đều một trận khí huyết cuồn cuộn, thân hình nhịn không được lui về phía sau mấy trượng.
Đột nhiên, Thiên Tâm thân hình chợt lóe, hóa thành lưu quang hướng về Nguyệt Vũ tiêu bắn ra mà đi. Lửa giận cắn nuốt lý trí Thiên Tâm, một thân khí tràng toàn bộ ngoại phóng, uy áp Cửu nguyệt Huyền đế mang theo điên cuồng làm người ta sợ hãi.
Lúc này Thiên Tâm giống như một quả bom, tùy thời đều có thể bạo nổ!
Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, tựa như không có dự đoán được chỉ một câu nói của nàng đã làm nữ nhân này điên lên rồi! Quả nhiên là một nữ nhân điên!
Bộ dáng Thiên Tâm như vậy, Nguyệt Vũ tự nhiên là sẽ không đi trêu chọc. Dưới chân Hành Vân bước sử dụng đến cực hạn, lúc gần người sắp bị công kích Nguyệt Vũ liền lắc mình né tránh.
Dưới chân điểm nhẹ một cái, Nguyệt Vũ khóe miệng câu ra một chút ý cười thanh bần. Xem diễn sao? Hừ, muốn xem nàng diễn cũng không phải tốt như vậy? Không trả giá một chút thì sao có thể a?
Nguyệt Vũ thâa mình vừa động, không phi về phía Thiên Tâm, ngược lại là chuyên môn hướng tới nơi nhiều người lắc mình mà đi.
Nguyệt Vũ tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng ở trước mặt Cửu nguyệt Huyền đế cũng là kém một bậc. Bởi vậy, hai người trong lúc đó khoảng cách dần dần giảm nhỏ.
Mọi người vốn đang mang theo ý cười xem diễn, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi Dạ Phù Phong này thế nhưng hướng tới đám người bọn họ lẩn trốn. Như vậy làm cho bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Thiên Tâm công kích. Tuy rằng Thiên Tâm sẽ không làm bọn họ thế nào, nhưng Thiên Tâm cuồng nộ ít nhiều cũng sẽ làm bọn họ bị thương.
Trong lòng mọi người hướng tới Nguyệt Vũ mắng to vô sỉ không biết xấu hổ. Đồng thời, mọi người cũng lo tránh Nguyệt Vũ cùng Thiên Tâm, phòng ngừa bị nữ nhân điên kia làm thành bao cát. Thiên Tâm bị Nguyệt Vũ chọc ghẹo như vậy, trong lòng lại hận tới tột đỉnh, hận không thể mặc kệ những người này, một chưởng đem Nguyệt Vũ đánh thành mảnh nhỏ!
Mọi người bị Nguyệt Vũ chọc ghẹo như vậy, một đám cũng thức thời lắc mình lui về phía sau thật xa, rời xa khu vực chiến đấu. Lập tức, Nguyệt Vũ liền mất đi chỗ trốn, bại lộ trong phạm vi công kích của Thiên Tâm.
Thiên Tâm thấy vậy, khóe miệng câu ra một độ cong tàn nhẫn, tay vừa lật, một cỗ năng lượng thật lớn ẩn chứa huyền lực cường đại hướng về Nguyệt Vũ đánh tới. Tốc độ quả thực chính là nhanh như thiểm điện, làm cho Nguyệt Vũ khó lòng phòng bị.
Dưới chân vừa bước ra từng bước, thân hình còn chưa phát ra, Nguyệt Vũ liền chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rát, một cỗ cực nóng truyền đến.
Đáng giận! Trong lòng Nguyệt Vũ thầm rủa một tiếng, không nghĩ tới lão bà này điên cuồng như vậy. Thế nhưng ra đòn đều là sát chiêu!
Quay đầu đi, Nguyệt Vũ liền nhìn đến quần áo trên lưng chính mình đã bị đốt trọi một mảng lớn, làn da trên lưng tức thì bị rách ra, đại lượng máu tươi đang chậm rãi chảy ra!
Nguyệt Vũ nhíu mi thật sâu, sắc mặt dần dần âm trầm. Hơi hơi rũ mắt xuống, bên trong con ngươi hắ ám không biết nổi lên mưa rền gió dữ như thế nào.
Chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt thanh bần như tuyết của Nguyệt Vũ một mảnh ba đào mãnh liệt.
"Ngươi đã muốn tìm chết, ta đây sẽ thành toàn ngươi!" Thanh âm Nguyệt Vũ trong trẻo lạnh lùng như đến từ Cửu U địa ngục làm không khí giống như ngưng kết lại. Làm cho mọi người ở đây kìm lòng không được phát ra một loại run run từ trong linh hồn.
Thiếu niên trước mắt giờ phút này, một thân hắc y nhiễm huyết, một đầu tóc đen không gió tự động, dung nhan thâm trầm, quanh thân xơ xác tiêu điều ngày càng dày đặc.
Đây làm sao có thể là một thiếu niên, rõ ràng chính là tử thần đến từ địa ngục, lại như Tu La thị huyết thành tánh!
Lúc này, một đám người thu lại tâm tình tùy ý, thay vào đó là kinh hãi khó có thể tin. Về phần Thiên Tâm đối diện Nguyệt Vũ, cũng là chỉ ngây ngốc quên phản ứng.
"Tiểu Điện, Tiểu Thanh, Tiểu Hắc, Thiển Lam, Đằng Giao, các ngươi đều đi ra! Cửu Sắc ngươi cũng đi ra!" Nguyệt Vũ linh hồn truyền âm đối với mấy chích thú thú triệu hồi nói. Thương tổn nàng, muốn chết! Nàng hôm nay không oanh tử nữ nhân này, cũng sẽ oanh tàn nàng!
Theo Nguyệt Vũ triệu hồi, quanh thân Nguyệt Vũ rất nhanh liền bị một trận quang mang xán lạn đến tận cùng bao phủ. Lập tức, vài đạo lưu quang tự trên người Nguyệt Vũ phát ra.
Mọi người cảm thấy trước mắt mình lóe ra hào quang, ánh sáng ngọc làm cho bọn họ không mở được mắt. Chờ hào quang dần dần ảm đạm, trước mắt liền xuất hiện một mảnh hôn ám (đen tối).
Tất cả mọi người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời, bản thể mấy chích huyền thú to lớn liền xuất hiện trong mắt bọn họ. Bản thể huyền thú khổng lồ, giống như núi nhỏ, che thiên tế nhật.
Kim Văn Điện Hổ, Thất Vĩ Lam Hồ, Thanh Lang, Hắc Mang Giác Mã, Đằng Giao hai loại thượng cổ huyết mạch, còn có một huyền thú hình người...
Mọi người mở to hai mắt nhìn, trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi đến cực điểm.
Bọn họ không nhìn lầm đi? Sáu chích huyền thú! Đám huyền thú này đều là của Dạ Phù Phong? Nếu đúng như vậy, đây quả thực là quá khùng cuồng! Trong đầu bọn họ, một huyền giả nhiều nhất chỉ có thể có được hai huyền thú, đại đa số mọi người chỉ có thể có được một con. Có được ba con, ngượng ngùng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua.
Nhưng thiếu niên trước mắt này thế nhưng lập tức triệu hồi ra đến sáu chích! Đây không thể không nói là nghịch thiên!
"Con mẹ nó, có lầm hay không a? Thế nhưng lập tức triệu hồi ra sáu chích huyền thú! Ta không có nhìn lầm đi!"
"Thật con mẹ nó khùng cuồng! Người này thế nhưng có sáu chích huyền thú, không muốn cho người ta sống nữ sao!"
"Mẹ nó, lão tử đời này cũng chưa gặp qua chuyện điên cuồng như vậy! Sáu chích huyền thú còn chưa tính, cư nhiên còn là sáu chích chí tôn!"
Mọi người phản ứng lại, một đám đổ hấp một ngụm khí lạnh, cả người đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ đến cực độ.
Những người này tuy rằng là người Vụ Ẩn thành, kiến thức rộng rãi, nhưng đối với chuyện điên cuồng như vậy cũng chưa bao giờ gặp qua.
Thiên Tâm cũng bị sáu chích huyền thú của Nguyệt Vũ làm khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin. Đợi cho nàng phản ứng lại đây, lập tức trên mặt hiện lên biểu tình khinh thường. Hừ, không phải chỉ là sáu chích chí tôn thôi sao? Trên sáu chích cũng không phải đối thủ của nàng!
Nhưng, nàng phỏng chừng sai lầm rồi, sáu chích thú, tuy rằng có thêm cũng không phải đổi thủ của nàng, nhưng nàng nhìn không thấu cấp bậc của Cửu Sắc. Cho rằng, Cửu Sắc tuổi còn trẻ như vậy lợi hại đến đâu?
"Chủ nhân, lão thái bà này ta một chưởng là có thể đánh bay ả. Nếu không để ta đi giải quyết ả?!
Cửu Sắc khinh thường liếc mắt Thiên Tâm một cái, trong lòng hèn mọn. Loại mặt hàng này, thế nhưng cũng dám tìm chủ nhân hắn tra hỏi, quả thực chính là muốn chết!
Nguyệt Vũ nghe vậy, tuấn mi một điều, lần này không phải bởi vì lời nói của Cửu Sắc, mà là bởi vì thực lực. Cửu Sắc vừa mới nói một chưởng là có thể đánh bay Thiên Tâm, lẽ nào thực lực Cửu Sắc đã vượt qua tôn thượng?
Nguyệt Vũ rất là tò mò, bởi vì vô luận là Cửu Sắc hay Triệt, hai vị này cấp bậc tựa hồ không rõ, căn bản là nhìn không ra thực lực cụ thể. Nguyệt Vũ đoán rằng, chỉ sợ đây là bởi vì huyết mạch bọn họ cao quý đi.
"Cửu Sắc, không cần, chủ nhân ngươi muốn tự mình giải quyết nàng! Nhớ rõ, tăng phúc cho ta!" Nguyệt Vũ cự tuyệt thỉnh cầu của Cửu Sắc. Nữ nhân này thương tổn nàng, nàng nhất định sẽ làm cho ả biết hậu quả!
"Tiểu Điện, Tiểu Thanh, Tiểu Hắc, Thiển Lam, bản mạng huyền kĩ!" Nguyệt Vũ một tiếng trầm thấp.
Dứt lời, mấy chích thú thú lập tức bắt đầu thúc dục bản mạng huyền kĩ của chính mình. Trong lúc nhất thời, trong không gian hiện lên hắc ám nguyên tố, băng hệ nguyên tố, thủy hệ nguyên tố, hỏa hệ nguyên tố cùng với điện hệ nguyên tố lập tức sôi trào.
Đại lượng nguyên tố hình thành nguyên tố gió lốc hướng về trên người mấy chích thú thổi quét mà đi......
"Hừ, mấy chích súc sinh như vậy cũng nghĩ đả bại ta, quả thực chính là người si nói mộng!" Thiên Tâm khinh thường nhìn thoáng qua mấy chích thú, trong lòng rất là hèn mọn. Tuy rằng nàng không thể không thừa nhận Dạ Phù Phong này thực sự làm cho nàng khiếp sợ, nhưng chỉ bằng mấy chích chí tôn cấp thấp này đã nghĩ muốn đánh bại nàng, thật sự là rất ngu xuẩn!
Đối với sự khinh thường của Thiên Tâm, Nguyệt Vũ không cho là đúng. Khinh thường như vậy, nàng đã gặp rất nhiều lần, mỗi lần như thế không phải đều là đối phương thảm bại trên tay nàng sao?
Lúc này, năm bản mạng huyền kỹ chích thú đang hung mãnh kích phát. Năm đại nguyên tố thúc dục, tại một phương trong thiên địa hình thành nguyên tố loạn lưu, bởi vì sử dụng nhiều loại nguyên tố, không gian thế nhưng sinh ra một chút vặn vẹo!
Trong lúc nhất thời, vốn là thiên không sáng lạn, lập tức tối sầm lại. Chỉ lưu lại chúng thú thúc dục huyền kĩ phát ra đủ loại thất thải quang mang.
Giây lát sau, mấy chích thú thú hoàn toàn bị bao vây trong huyền kỹ của chính mình. U quang thản nhiên bao phủ, lại càng làm mấy chích thú hung mãnh uy vũ!
"Kim Điện Rít Gào, đi!"
"Băng Hỏa Cắn Nuốt, đi!"
"Phệ Hồn Thủy Trảm, đi!"
"Toái Thiên Băng Nhận, đi!"
"Hắc Ám Cuồng Đồ, đi!"
Năm thanh âm trầm thấp hét lớn, năm chích thú đồng thời phóng xuất ra bản mạng huyền kĩ của chính mình. Bản mạng huyền kĩ cấp bậc Huyền đế, cũng là kỹ năng tối cao của bọn họ. Kỹ năng này khi bọn hắn trưởng thành, thực lực tăng tiến, uy lực huyền kĩ cũng theo đó mà tăng trưởng......
Dạ Tôn Dị Thế Dạ Tôn Dị Thế - Tuyệt Thế khải Hàng