Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 219 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 15: 13.1: Lập Uy, Đội Trưởng!
hìn trước mắt đột nhiên đi ra mấy người, Nguyệt Vũ bất đắc dĩ trở mình xem thường, thậm chí có loại xúc động khinh bỉ chính bản thân mình!
Chẳng lẽ nàng trời sinh chính là bị người ghi hận sao? Vì cái gì luôn có người rảnh rỗi đến tìm mình gây phiền toái? Xem tính tình nàng dễ bị người khác khi dễ có phải hay không?
“Đội trưởng, ngươi sao có thể tùy tiện liền tìm một người đến chiến đội chúng ta đây? Vạn nhất người ta tới hết ăn lại uống thì sao?” Một vị thành viên thoạt nhìn rất là cường tráng cao lớn đột nhiên đứng ra nói với Vân Tiêu, trong mắt địch ý không chút nào giữ lại.
Tuy là cùng Vân Tiêu nói chuyện, nhưng vẫn dùng ánh mắt tràn đầy âm ngoan nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, căn bản xem cũng không thèm xem Vân Tiêu.
Nhìn thái độ kiêu ngạo cùng giọng điệu lỗ mãng của người này, Nguyệt Vũ cũng đại khái hiểu được nguyên nhân vì sao Đại Lực chiến đội luôn chiếm được vị trí đệ nhất đếm ngược!
Ngươi nói, một thành viên thế nhưng không đem đội trưởng để vào mắt, đội ngũ này sẽ làm ra được thành tích xuất sắc sao? Hơn nữa nhìn trung có vẻ người như vậy trong chiến đội còn rất nhiều, quả thật là một đoàn tán sa*.(Túy: * đống cát rời)
“Vương Lộ, ngươi sao có thể nói Phù Phong như vậy? Hắn là tân chiến hữu của chúng ta a!” Người nào đó tiếp tục che chở Nguyệt Vũ.
“Chiến hữu, hắn sao? Ngươi cũng không thử nhìn xem, trên người hắn một chút huyền lực dao động cũng không có, hơn nữa lại không mang theo kiếm. Điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh hắn vừa không phải huyền giả cũng chẳng phải kiếm sĩ, thuyết minh hắn chính một tên phế vật!”
Lời nói quả thực quá phận, đặc biệt nghe được hai từ “Phế vật” kia, Nguyệt Vũ trong mắt hàn khí lóe lên.
Nếu không bởi vì nàng vừa gia nhập chiến đội này, nếu không phải bởi vì Thăng Huyền Quả, nàng đã sớm cho tên kia một cước! Còn chờ đối phương đứng kia chít chít méo mó sao?
Lời này nói xong, chung quanh mấy người cũng ứng quát:“Đúng vậy, nhìn hắn bộ dáng yếu đuối thế kia, khẳng định là một phế vật! Một tên tiểu bạch kiểm cũng dám đến Đại Lực chúng ta, thật sự là không biết thẹn!” Đây chính là ví dụ điển hình thực tế của cái gọi là súc vật họp theo loài!
“Mấy người các ngươi đừng có quá đáng như vậy, ai nói Phù Phong là phế vật?
Phù Phong nhưng là rất lợi hại……” Lời này nói đến mặt sau, bản thân Vân Tiêu cũng tự cảm thấy chột dạ! Cái gì mà Phù Phong lợi hại, hắn căn bản cái gì cũng không biết! Chẳng qua là vì vô điều kiện tin tưởng Phù Phong mà thôi!
Nhìn đội trưởng chính mình nói không có khí thế, mấy người càng xác định Nguyệt Vũ là phế vật! Vì thế tin tưởng tăng lên gấp bội nói:“Đội trưởng, hôm nay hắn nếu không thể xuất ra thực lực, chúng ta kiên quyết không cho hắn tiến vào chiến đội chúng ta!” Ngữ khí mãnh liệt, nhưng lại làm Vân Tiêu cảm thấy đau đầu!
Gặp Vân Tiêu bộ dáng khó xử cùng thái độ kiên quyết phản đối của mấy người này, Nguyệt Vũ biết nếu mình không ra tay chẳng phải sẽ bị mấy con tôm này khách sáo sao?
Vì thế, đối với vài tên khiêu khích kia, Nguyệt Vũ lộ ra một chút khuôn mặt tươi cười, thuận tiện hé ra răng nanh trắng noãn làm hoảng mắt người xem. Sau đó dùng thanh âm dễ nghe làm người ta cũng phải ghen tị nói:“Nga, là như vậy a! Mấy vị muốn ta xuất ra thực lực đây? Ân?” Mặc dù là cười nhưng đáy mắt một mảnh lạnh lẽo!
Thấy Nguyệt Vũ mặc dù khuôn mặt tươi cười sáng ngọc mị hoặc nhưng cũng là băng hàn đến thấu xương kia, mấy người chỉ cảm thấy một loại hàn ý phát ra từ sâu trong nội tâm thấm vào linh hồn!
Bất quá, cảm giác dù sao cũng là cảm giác, không phải thực chất. Bởi vậy, cảm giác đó rất nhanh bị âm ngoan thay thế. Vì vậy tên lúc trước kêu Vương Lộ liền nói:“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta là được!” Nói xong, thuận tiện ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra từng bước. Làm như thật sự là rất đắc ý!
Lúc trước không có để ý thực lực mấy người này. Hiện tại, mới nhắc tới, Nguyệt Vũ cũng liền thuận tiện nhìn qua.
Phượng mâu sắc bén đảo qua mọi người, chẳng mấy chốc, thực lực cả đám đều bị Nguyệt Vũ nắm rõ!
Không hề nghi ngờ, ở đây không có người nào thực lực cao hơn Nguyệt Vũ.
Nhiều người như vậy, ngoại trừ tên vừa yều cầu Nguyệt Vũ xuất ra thực lực, Vương Lộ, là một tên Ngũ Nguyệt đại huyền sư ra, còn có bên cạnh hắn một vị cũng cùng thực lực.
Những người còn lại rất ít đạt đến đại huyền sư, nhiều cũng chỉ có Nhất, Nhị Nguyệt! Về phần Vân Tiêu không cần phải nói, một gã Thất Nguyệt đại huyền sư! Đội trưởng a, thực lực tất nhiên là cao nhất rồi.
Xem thôi, Nguyệt Vũ cũng không khỏi cảm thán, thành nhỏ xa xôi này vẫn là không thể so với đại thành như Dạ thành a, chênh lệch không phải chỉ một chút.
“Ngươi xác định? Để ta cùng với ngươi so đấu? Nhưng là vì sao ta cảm thấy ngươi – không – xứng đây?” Ba chữ “Ngươi không xứng” kéo thật dài, Nguyệt Vũ một chút cũng không cấp cho đối phương mặt mũi!
Lời này không ngoài dự liệu là chọc giận Vương Lộ. Vì thế Vương Lộ nghiến răng nghiến lợi:“Thử xem, ta sẽ cho ngươi biết ta có xứng hay không!” Hỏa đại nhân, nói chuyện đều nồng nặc mùi thuốc súng!
“Ta thấy hay là thế này đi, hai người các ngươi cùng xông lên. Bằng không, ta thật cảm thấy không đủ tắc hàm răng! Tuy rằng hai ngươi cùng lên ta vẫn là cảm thấy không đủ!” Chỉ vào tên Ngũ Nguyệt đại huyền sư bên cạnh Vương Lộ, Nguyệt Vũ lại phát huy tác phong tốt đẹp, tức chết người không đền mạng!
Hai người tức giận là tất nhiên! Quản không được nhiều như vậy, Vương Lộ đối với người bên cạnh nói:“Trịnh Vũ, chúng ta cùng tiến lên, cho này xú tiểu tử này nhìn xem ai mới bị tắc hàm răng!”
“Hảo, chúng ta cùng lên, đánh đến mẹ nó cũng không nhận thức!” Trịnh Vũ cũng bị Nguyệt Vũ chọc giận không nhẹ.
Thức thời, mọi người thập phần ăn ý thối lui tạo một khoảng trống cho ba người Nguyệt Vũ quyết đấu.
Dạ Tôn Dị Thế Dạ Tôn Dị Thế - Tuyệt Thế khải Hàng