To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Một Mình Đánh Chó
ại sảnh tầng một khách sạn Quang Huy.
Tạ Tiểu Như có chút luống cuống, người đàn ông điên trước mặt dẫn theo hơn hai mươi đại hán mặc đồ đen muốn lên trên gây rắc rối cho Tiêu Thần, không phải người của Đội bảo an gắt gao bảo vệ không chừng bọn họ đều đã giết lên trên rồi.
- Con mẹ nhà mày! Họ Lưu kia, bố cho mày mấy phần mặt mũi, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Bố bị người đánh, bây giờ muốn lên trên tìm công đạo, chúng mày không có việc gì ở đây! Không muốn chết thì khẩn trương cút ngay cho tao!
Vị đại gia đang nói chuyện chính là bạn học Trương Tinh Minh lúc trước muốn theo đuổiTần Vận, trên mặt dán lung tung băng dán cá nhân, bụng bị thương rất nặng, hiện tại lom khom, vểnh cái râu cãi nhau cùng Đội phó Đội bảo an Lưu Hằng Khôn.
- Trương Tổng, xin ngài hiểu cho công việc của chúng tôi! Ngài mang theo nhiều người đi lên vào đêm hôm khuya khoắt như này, nếu gây ra chuyện gì chúng tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm này, đây dù sao cũng là khách sạn năm sao cao cấp, nhưng không thể chấp nhận được chuyện này!
Sắc mặt Lưu Hằng Khôn có chút tàn nhẫn, bị tên súc sinh Trương Tinh Minh này mắng như vậy, anh ta cũng nghẹn một hơi, nhưng lại không thể đắc tội!
Nếu thật sự động thủ, hậu quả cũng không phải một Đội phó Đội bảo an như anh ta gánh được. Về công mà nói, điều này sẽ gây ảnh hướng lớn đối với danh dự của khách sạn, về tư mà nói, Lưu Hằng Khôn cũng coi như có chút quen biết với bạn học Tiêu Thần kia, hơn nữa anh ta vẫn luôn có quan hệ tốt với Tạ Tiểu Như, hình như còn có chút ý tứ. Tuy Tiêu Đại Pháo rất giỏi đánh nhau, anh ta đã từng thấy, nhưng người ta hai mươi mấy người cùng lúc lên, cho dù Tiêu Đại Pháo hắn có lợi hại hơn đi nữa thì cũng phải gục xuống.
Về công về tư, Lưu Hằng Khôn đều phải cản những người này lại!
Mười mấy bảo an và hơn hai mươi đại hán đối mặt, Trương Tinh Minh cũng không dám bảo những người này công kích bảo an, gã vẫn còn chút lý trí.
- Họ Lưu kia! Mày thật sự cho rằng Trương Tinh Minh tao đễ bắt nạt sao?
Trương Tinh Minh giận đến run cả người.
Lưu Hằng Khôn nghiêm mặt nói:
- Trương Tổng! Không phải tôi bắt nạt ngài! Đây là chức trách của tôi, nếu như ngài tới trọ phòng, chúng tôi nhất định hoan nghênh, nhưng ngài mang những người này đến, nhỡ như quấy nhiễu đến những người khác trong khác sạn thì tôi phải làm sao. Tôi cũng là nhận lương của chủ khách sạn, đối với việc này tôi cũng không có cách khác, nếu hôm nay để các ngài lên, tôi đây coi như là tự đập bát cơm rồi!
- Được! Được!
Trương Tinh Minh nghiến răng nghiến lợi nói,
- Vậy hôm nay ông sẽ ở đây!
Trương Tinh Minh đi tới trước quầy lễ tân, quát nữ nhân viên phục vụ:
- Tầng tám còn bao nhiêu phòng!
- Còn… còn 6 phòng!
Người nói chuyện chính là Dĩnh Tuyết, Tạ Tiểu Như thì đứng bên cạnh Lưu Hằng Khôn, Dĩnh Tuyết nói xong lời này, chân mày Lưu Hằng Khôn liền nhíu chặt, nghĩ cái cớ này mất linh nghiệm rồi!
- Được, 6 phòng này tôi đều lấy!
Trương Tinh Minh mạnh mẽ quát, lấy từ trong ngực áo ra thẻ tín dụng đập xuống bàn,
- Khẩn trương sắp xếp phòng cho bố, bố lập tức muốn đi ngủ!
Trương Tinh Minh coi như khá thông minh, nếu nhà ngươi đã cảm thấy chúng ta là đang gây rối, thì chúng ta sẽ ở trong này, nhà ngươi liền không còn gì để nói!
Lần trước khi Tiêu Thần đánh gã, còn nhờ Lưu Hằng Khôn chuyển lời, nói hắn ở phòng 809, cái này là Tiêu Thần tự tìm phiền phức cho mình.
- Cái này…
Dĩnh Tuyết cảm thấy khó khăn, mấy chục ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, cô đương nhiên biết mình không thể dễ dàng để những người này đi lên trên, mang ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Lưu Hằng Khôn.
- Cái này cái gì mà cái này! Chưa thấy tiền bao giờ à! Cẩm thận lát nữa bố gọi người giết chết mày!
Trương Tinh Minh lúc này cũng mặc kệ là người đẹp hay không, lửa giận bốc lên cao, mẹ ruột cũng không nhận, lập tức hướng vào đại sảnh rống lên,
- Mọi người mau đến xem, không ngờ trả tiền rồi còn không được thuê phòng! Khách sạn Quang Huy này chính là treo đầu dê bán thịt chó! Cũng không biết có bán chó không!
- Ấy, Trương Tổng, xin ngài nói lời chừa chút đức! Khách sạn Quang Huy cũng không thể để người khác tùy tiện dương oai!
Lưu Hằng Khôn khẩn trương tiến đến chắn trước mặt Dĩnh Tuyết, mười mấy bảo an cũng vây tới, nhưng hai mươi đại hán mặc đồ đen kia cũng không phải ngồi không, đoán chắc bảo an không dám dễ dàng động thủ nên đều chen lấn đi lên, mắt người hai bên đều trừng lên nhìn nhau!
- Tao quản gì khách sạn chúng mày! Hôm nay ông đây đến chính là để gây rối, chúng mày nếu không giao tiểu tử kia ra đây, tao liền khiến bọn họ đập phá nơi này!
Trương Tinh Minh mắt đỏ cả lên, bản thân cũng đã mất mặt rồi, bị người ta đánh, tới cửa lấy lại danh dự lại bị mười mấy bảo an này chặn ở đại sảnh, ngay cả lên tầng cũng không thể, chuyện này truyền ra ngoài, sau này mình còn lăn lộn kinh doanh sao được.
- Hôm nay tao liền đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra!
Đại sảnh truyền đến tiếng cười như ánh mặt trời, mọi người đều tìm về nơi phát ra âm thanh, chính là bạn học Tiêu Thần, từ trong thang máy đi ra, hắn liền cảm giác được cuộc nói chuyện giữa những người này.
- Không ngờ tên tiểu tử này vẫn có chút thực lực nha, có thể gọi đến hơn hai mươi người, hơn nữa xem ra đều là người trong bang.
Tiêu Thần thầm nghĩ, nhìn nhìn hai mươi mấy đại hán mặc đồ đen, mỗi người đều không phải yếu ớt.
- Rốt cục mày cũng dám xuất hiện! Hôm nay bố đây liền đánh cho mày tàn phế!
Tơ máu trong mắt Trương Tinh Minh nổi lên đến đỉnh điểm, vung hai tay, hai mươi mấy đại hán đều vượt qua bảo an vọt về phía Tiêu Thần.
- Đợi một chút…
Thấy mấy đại hán đang lao về phía mình, Tiêu Thần trầm giọng quát,
- Tao có một yêu cầu!
- Ha ha, tiểu tử mày là sợ chết rồi sao? Có di ngôn gì khẩn trương nói! Chờ đến lúc vào trong quan tài thì không còn cơ hội nữa!
Trương Tinh Minh âm trầm cười nói, dường như đã tưởng tượng ra cảnh Tiêu Thần quỳ xin mình tha thứ.
- Chúng ta đến bãi đỗ xe ngầm, không nên đánh nhau ở đây!
Tiêu Thần cười nói, Trương Tinh Minh càng tự sướng càng giống tên hề, xấu không chịu được!
- Một mình tao giết mấy con chó mày dẫn tới!
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương