Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngải Mật Lị
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.1
nh ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng khách nhỏ được bố trí tao nhã, bên cửa sổ đặt một hàng hoa bách hợp trắng noãn thoảng hương thơm khắp phòng, giống như những buổi sáng yên tĩnh thường ngày, nhưng bầu không khí tĩnh mịch, xơ xác, tiêu điều cứ như ở linh đường đưa tiễn.
Mặt Đồng Uy đen như than, ông ẩn nhẫn ý định giết người, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn tên đã ăn sạch sành sanh con gái của mình.
Nếu người này chưa có việc làm thì không tính, cố tình lại là kẻ làm trong giới giải trí hỗn loạn, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết mặc mỗi cái quần lót đi tới đi lui trên sân khấu.
Vốn nghĩ sẽ hạn chế tự do của hai người bọn họ, ở nhà suy nghĩ sai lầm, không nghĩ tới lại vẽ đường cho hươu chạy.
“Mày chính là người mẫu trên tạp chí?” Đồng Uy vứt quyển tạp chí nam lên bàn trà, trang giấy bị vò nát không thương tiếc, biểu hiện rõ hiện giờ ông đang phẫn nộ đến mức nào.
“Đúng vậy, cháu chính là Hàn Thận Kì.” Hàn Thận Kì mặc lại bộ quần áo hôm qua, anh cúi đầu khiến mái tóc rũ loà xoà trên trán, càng tỏ ra sự hào sảng không kiềm chế được.
Đồng Mộc Tiệp ngồi ngay ngắn ở một bên sofa, cúi đầu, hai tay an phận đặt trên đầu gối, ngay cả ngước mắt nhìn cha cũng không dám.
Cô buồn bực nhíu mày, thật sự không hiểu vì sao chuyện Hàn Thận Kì qua đêm ở nhà mình, ông cũng biết được? Chẳng lẽ là bác quản lý Hách lại mách với ông.
“Làm thế nào mày quen với con gái của tao?” Giọng của Đồng Uy lãnh lẽo không chút độ ấm.
“Ba…” Cô cố lấy dũng khí nhìn cha đang tức giận, chủ động mở miệng nói: “Thận Kì là em trai của đồng nghiệp của con, chúng con quen nhau ở một party.”
“Mày là người mẫu chụp quảng cáo?” Đồng Uy xác nhận lại thân phận cùng công việc của anh.
“Phải, cháu là người mẫu.” Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, thẳng thắn nói.
Đồng Uy hít sâu một hơi cố gắng kìm nén tức giận, nhưng quay đầu nhìn thấy trên cổ con gái còn lưu lại dấu vết “Phạm tội” liền tức giận mắng to.
“Ta cực khổ nuôi dạy con nên người, cho con đi Anh du học, chính là hy vọng con có thể gả cho người tốt, có tương lai hạnh phúc, không nghĩ tới con lại cùng loại đàn ông này ở chung với nhau!”
“Con xin lỗi…” Cô xấu hổ cúi đầu, bất lực cắn môi.
Đối với chuyện tình đêm qua cô còn chưa có thời gian sắp xếp tâm tình đối mặt với Hàn Thận Kì, không nghĩ tới cha lại nhảy vào góp vui trước.
Hàn Thận Kì thấy cô tự trách, cúi đầu, bộ dáng yếu ớt vô tội, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.
Đối với trò chơi tình dục anh không xa lạ, nhưng giống như học sinh trung học vụng trộm ăn trái cấm bị cha mẹ bắt được như này thì đây là lần đầu tiên.
Anh có thể hiểu tình cảnh hiện tại của cô có bao nhiêu khổ sở, cha là cục trưởng cục cảnh sát, cô lại là giảng viên đại học, có thể biết được từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc thế nào, ngay cả yêu cầu về đạo đức cũng cao hơn người thường.
Là do anh, tên vô lại là anh không nên dụ dỗ một cô gái ngoan như cô chơi trò tình ái, lại không nên để cho mình cô nhận hết trách nhiệm.
Hàn Thận Kì nắm chặt tay cô, mang lại cho cô sự an ổn và ấm áp.
“Bác, cháu sẽ chịu trách nhiệm.” Ánh mắt kiên định của Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, dù sao anh cũng thích cô, mong muốn chính thức kết giao cùng cô.
“Phụ trách?” Đồng Uy kích động đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Hàn Thận Kì quát: “Mày lấy cái gì phụ trách với con gái tao?”
“Cháu nguyện ý kết hôn với Mộc Tiệp.” Hàn Thận Kì lớn mật mở miệng, tuy rằng thốt ra như vậy có chút xúc động, nhưng cái chính là anh đau xót khi thấy cô buồn bã vì bị phụ thân trách cứ.
Mộc Tiệp kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi lỗ tai mình đã nghe nhầm, anh lại nói muốn cùng cô kết hôn…
“Mày muốn tao đem con gái gả cho người ngay cả công việc ổn định cũng không có sao?” Đồng Uy tức giận giơ chân đá.
Trước đây, ông chỉ huy cấp dưới đi càn quét đã bắt được một số người là ngôi sao, model đang ở khách sạn chơi ma tuý, làm cho ông cực đoan tin rằng giới điện ảnh là nơi đầy hỗn loạn.
“Ba…” Mộc Tiệp khó xử đứng giữa hai người, muốn thử làm dịu bớt cơn tức giận của cha.
“Loại đàn ông dựa vào nhan sắc để kiếm tiền như mày lấy cái gì để nuôi con gái tao? Mày có thể cho nó hạnh phúc được sao? Mày dựa vào cái gì nói muốn phụ trách với nó?” Đồng Uy quát to, lời lẽ sắc bén đâm trúng những nhược điểm của Hàn Thận Kì.
“Đủ rồi!” Mộc Tiệp không chịu nổi thái độ bức người của cha, hét lên ngăn lại, bất đắc dĩ cầu xin nói: “Chuyện của con có thể để cho con tự mình xử lý được không ba?”
“Mặt mũi của ta đều bị con làm mất hết, con còn muốn tự mình xử lý?”
“Ba có thể tôn trọng quyền riêng tư của con một lần được không, không nên hơi một tí là xông tới, con là con gái của ba, không phải tội phạm!” Cô phiền chán nhăn mày, không thể chịu đựng được việc cha biến nhà trọ của mình trở thành hiện trường phạm tội, không nói không rằng đã phá cửa mà vào.
Hàn Thận Kì xấu hổ đứng giữa hai người, nhạy cảm phát hiện trọng tâm đề tài mà hai người đang tranh luận không có chỗ thích hợp cho anh tham gia.
“Con….” Đồng Uy tức giận đến mức trán nổi gân xanh.
“Nếu không phải ba xen vào việc của con, đem hai bọn con còng lại với nhau, việc này sẽ không phát sinh.” Cô nhịn không được quở trách hành vi độc đoán, ngang ngược của cha.
Cô dịu xuống, cười buồn, cầu xin cha: “Có thể hay không cho con một chút riêng tư, cho con một chút tự do, cho con quyền lợi được lựa chọn, cho chúng con bình tĩnh một chút… Con đã trưởng thành, không còn là con nít nữa, con biết mình đang làm cái gì.”
Đồng Uy liếc mắt nhìn con gái một cái, tức giận đến mức đem chìa khoá dự phòng trong ví tiền đặt trên bàn, xoay người rời đi, cố ý đóng sầm cánh cửa, biểu hiện tức giận trong lòng.
Đồng Uy rời đi, cơn gió tranh chấp tạm thời bình ổn.
Mộc Tiệp lặng im ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn chìa khoá trên bàn, ảo não cắn môi, cô biết hành vi của mình không chỉ làm cho cha thất vọng, mà còn đem sự tình biến thành phức tạp hơn.
Nguyên bản chính là tưởng thuận theo cảm giác trong lòng đơn thuần cùng Hàn Thận Kì một đêm luyến ái, không nghĩ tới sự việc lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Muốn cô dùng phương thức này để giữ Hàn Thận Kì, yêu cầu anh cưới cô, chịu trách nhiệm đối với cô, Đồng Mộc Tiệp thực sự làm không được.
Hàn Thận Kì thừa dịp cô còn sững sờ liền đi đến phòng bếp, pha hai ly cà phê nóng đặt lên bàn.
Mùi hương cà phê tràn ngập mũi, đem suy nghĩ của Mộc Tiệp kéo về thực tế, cô ngẩng đầu, mỉm cười áy náy nhìn Hàn Thận Kì.
“Xấu hổ rồi, ba em làm cảnh sát đã lâu, hễ gặp chuyện mà ông không cho là đún thì sẽ hành xử giống như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, nói năng có hơi khó nghe một chút.” Cô có chút bối rối, cảm thấy cha phê phán công việc của anh có chút quá đáng, quá mức đả thương người.
Hàn Thận Kì không nói gì, bưng cà phê lên uống, rồi liếc mắt nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, thấy hàng lông mày của cô ủ rũ, một bộ dáng buồn rầu, làm cho ngực anh cảm thấy đau đớn, có chút thương xót.
“Từ nhỏ ba em quản giáo em thực nghiêm, hồi năm nhất trung học, ba phát hiện có một nam sinh viết thư cho em, quyết liệt muốn em chuyển đến trường nữ…” Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Chắc là ở cục cảnh sát nhìn thấy nhiều thanh niên, thiếu nữ học cái xấu, gặp phải một đống phiền toái, cho nên ba luôn quan tâm em, lại quên em sớm đã trưởng thành.”
“Mộc Tiệp, anh thực sự muốn chịu trách nhiệm đối với em.” Anh ngồi ở bên cạnh cô, thực tự nhiên ôm eo, kéo mặt cô dựa vào ngực mình.
Mộc Tiệp cúi đầu, một chút xấu hổ xuất hiện trên má, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ôm hôn kích tình hôm qua khiến cô có chút cứng đờ, không được tự nhiên.
“Chuyện kia…kỳ thực… mọi người đều là người trưởng thành, tối hôm qua là anh tình em nguyện, anh không cần sợ uy hiếp của ba em mà miễn cưỡng kết hôn với em, em không còn là cô gái nhỏ 18 tuổi, không cần anh đối với em phụ trách.” Cô nhẹ giọng nói, biết rõ người đàn ông giống như Hàn Thận Kì đều rất đào hoa, phong lưu, có lẽ đã có nhiều mối tình lãng mạn, nhưng kết hôn đối với anh mà nói là vô cùng miễn cưỡng.
Cô cũng từng chờ mong tình yêu giữa hai người, cho nên lúc anh đề nghị theo đuổi, cô không cự tuyệt, chẳng qua tốc độ tiến triển của hai người quá nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của cô mà thôi.
“Tối hôm qua anh không sử dụng biện pháp an toàn.” Anh nhắc nhở cô.
Cô thoáng chốc đỏ mặt, lộ ra biểu cảm thẹn thùng bình thường của thiết nữ, lắp bắp nói: “ Em biết, cho nên ý của em là nói…. Nếu em thực sự mang thai, cũng sẽ không dùng nó để mà bám dính anh không tha, cố tình muốn anh phụ trách.”
“Vì sao?” Anh biết cô không phải cô gái tuỳ tiện, không hiểu được cô cố chấp chuyện gì?
“Em không hy vọng làm cho anh khó xử, ba em lúc nổi nóng nên thì nói chuyện có vẻ hung dữ một chút thôi, kỳ thật ba rất thương em, sợ em bị uỷ khuất, qua vài ngày nữa, chờ ba hết giận, em cùng ba nói chuyện thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Cô tốt bụng suy nghĩ cho người khác làm cho Hàn Thận Kì cảm động sâu sắc, nếu nói một đêm hoan ái ngày hôm qua là sự hấp dẫn đơn thuần giữa nam và nữ thì hiện tại, sự thấu tình đạt lý của cô lại khiến anh càng thêm say đắm.
Trong nhận thức của anh, cô không giống những người con gái khác, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, suy nghĩ cho anh, đặt anh lên vị trí hàng đầu. Cô là người phụ nữ đáng để anh yêu, bởi vì trên người cô anh có thể tìm thấy sự ấm áp và yên bình.
“Không phải anh vì sợ lời uy hiếp của ba em mà đưa ra yêu cầu kết hôn…”
Anh luôn bộn bề công việc toàn đi công tác, một năm thì hết mười tháng ở khách sạn, căn bản không biết nhà ở nơi nào, luôn có một đống vali để đó rồi nhấc lên liền đi, đổi qua vô số khách sạn, tựa như con quay xoay tròn, không biết vì ai bận rộn, cũng không biết vì ai trả giá.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khát vọng tới gần một người con gái, khát vọng vì cô dừng bước lãng du.
“Vậy vì cái gì?” Mộc Tiệp nghi hoặc hỏi, tuy biết anh thích cô, nhưng cô không tin tưởng tình cảm của hai người sâu đậm đến mức có thể kết hôn được.
“Bởi vì anh thích em, nhận thấy sự hấp dẫn của em, muốn cùng em nắm tay đến cuối cuộc đời, như thế không được sao? » Anh nâng cằm cô lên, phát hiện trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp, Đồng Mộc Tiệp còn rất đáng yêu nữa.
Làm gì có cô gái nào khi đối mặt với lời cầu hôn, không những bình tĩnh, còn nghi vấn kỹ càng tỉ mỉ như vậy?
“Em không biết mình có bao nhiêu mê người sao?” Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của cô, đột nhiên lại muốn hôn cô.
Anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ, cô không phải là mỹ nữ, cũng không phải quá mê người, nhưng lại làm cho anh động lòng, si mê quấn quít.
Cô không chỉ thông minh, tao nhã mê người, còn nấu ăn rất ngon, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người vợ hiền đảm đang lý tưởng của anh, ở bên cạnh cô có cảm giác thật là thoải mái.
Tuy rằng mọi chuyện đến quá đột ngộy, anh chưa bao giờ nghĩ tình một đêm có thể biến thành phụ trách cả đời, nhưng anh luyến tiếc không muốn nó kết thúc, muốn cảm giác hạnh phúc này luôn kéo dài, không bao giờ chấm dứt.
Muốn cùng sống bên em suốt đời….
Tim Đồng Mộc Tiệp vì những lời chân thật của anh mà rung động, trong lòng nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào hạnh phúc.
Anh là người đầu tiên có dũng khí đương đầu! Cô biết bản thân cũng không tệ, nhưng bao nhiêu người theo đuổi đều không qua được cửa ải cha cô, dù ai theo đuổi cô ông cũng xem như phạm nhân mà tra hỏi, kiểm tra rõ ràng thành phần gia đình, dòng họ, cuối cùng không chịu nổi áp lực của ông mà từng người từng người bỏ cuộc.
Cô cũng từng nghe lời cha ngoan ngoãn đi xem mắt, nhưng đối phương không là luật sư thì cũng là cảnh sát trưởng, mỗi ngày đều bận bịu với mấy vụ án lớn, không có kiên nhẫn đối với việc bồi dưỡng tình cảm.
Nhịp sống hối hả hiện nay khiến người ta sống vội hơn, ngay cả yêu cũng vội, ai có đủ thời gian và kiên nhẫn chậm rãi cùng cô bồi đắp cảm tình?
“Anh thực sự chắc chắn, sẽ không hối tiếc?” Cô ôn nhu nhìn anh.
“Tiểu thư, anh thực sự không hối hận, cũng không cảm thấy miễn cưỡng.” Anh thở dài, nâng cằm cô, trêu tức nói: “Hay là em nghĩ sẽ quất ngựa truy phong, ăn sạch sành sanh anh rồi chùi mép?
Cưới Rồi Dạy Bảo Sau Cưới Rồi Dạy Bảo Sau - Ngải Mật Lị