Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 886 / 0
Cập nhật: 2023-03-26 22:40:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Giới Thiệu 3
an ngày không thể bước ra khỏi cửa, ngày thứ hai về nhà, nàng muốn đi theo em gái đến chỗ làm việc của nó, kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa bị ánh sáng ban ngày chiếu trúng, khiến nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lập tức nghĩ nhanh đến không gian trong vòng ngọc liền đi vào trong đó, đồng thời cũng phát hiện được sự thần kỳ của vòng ngọc, không khí bên trong không gian không biết tên đã chữa trị thương tổn của nàng, giữa một vùng sương mù khi nàng đi vào, chỉ cảm gíac thân thể cực kỳ thư thái, giống như nàng có một thực thể, về sau phải ở trong này tìm tòi nghiên cứu thêm mới được, nói không chừng còn tìm được thứ hữu dụng nào khác.
Ba mẹ ở đây đã có em gái chiếu cố, nàng có thể an tâm rồi, nên giờ nàng phải làm gì đây? Chẳng lẽ đi du lịch khắp nơi? Như vậy cũng tốt, tuy rằng vì làm nhiệm vụ mà nàng đã đi rất nhiều nơi, nhưng lúc đó gánh nặng trong lòng rất lớn, căn bản không nghĩ đến chuyện đi du ngoạn nơi nào, dù sao cũng không có mục tiêu, cũng không có việc làm, vẫn vài chỗ tham quan xem, xem như là…đi du lịch đi, quỷ đi du lịch có rất nhiều thuận tiện, nhất là tiết kiệm bớt tiền.
Có điều, nàng phải đi xem thử xem kết cục của mấy người trong tổ chức đó, đã hơn một tháng, phải có động tĩnh rồi đi, nàng đã cung cấp đại chỉ và chứng cứ, muốn bắt đến bắt người, cũng không khó.
Đối với chuyện bị ép buộc này, nàng hi vọng bọn họ có thể được mọi người tha thứ, chỉ là, Hoàng gia gia nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, bỏ qua thân phận thánh thủ của ông ấy không nói, ông ấy chưa từng làm qua một việc xấu nào, cho nên ông ấy tóc bạc trắng mà bị bắt bắt đến đây là do thủ lĩnh tổ chức thường hay đau nửa đầu, sau khi nghe được danh tiếng của Hoàng bá bá, mới lấy ra uy hiếp, đem người bắt đến đây chữa trị cho hắn. Cũng không biết chữa trị làm sao mà tên thủ lĩnh đó bị Hoàng gia chỉnh lại, đem người lúc chữa trị tốt lúc thì chữa không tốt, khiến cho tên thủ lĩnh không nỡ giết, nhưng không giết trong lòng lại giận, đổi người chữa trị thì càng đau hơn.
Vì vậy, Hoàng gia gia cứ như vậy mà ở bên cạnh phòng của nàng, bình thường đảm nhiệm việc trị thương cho người làm nhiệm vụ, đương nhiên cái danh thánh thủ không phải là treo không ở đó, y thuật của ông ấy rất cao, Tịch Tình Nhi qua lại với người hàng xóm này nhiều năm, đương nhiên cũng học được sơ sơ, nên không có bệnh nào làm khó được nàng, còn khiến Hoàng lão gia tử phải khen thiên phú cực tốt, nếu như điều kiện cho phép, còn muốn thu nàng làm đệ tử, đáng tiếc, việc này không thể xảy ra được.
Nếu như sau chuyện lần này có thể để cho Hoàng gia gia được tự do cùng người nhà đoàn tụ, mà thủ lĩnh cũng bị bắt, thì nàng nghĩ rằng việc làm này rất đáng giá, lão nhân gia đó, đáng giá cho nàng làm vậy.
Lúc Tịch Du Viễn về đến nhà liền như thường lệ lên tiếng chào lão bà, sau đó mở TV xem tin tức, Tịch Tình Nhi thì đứng ở phía sau cha mình giống như khi còn bé ở phía sau ôm cổ ca, nhưng đây là chuyện lúc trước, khi đó còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cha, mà bây giờ, bộ dạng hư hư ảo ảo, tay còn còn xuyên thấu qua.
Trong tin tức người dẫn chương trình đang thuật lại việc vây phá một tổ chức khủng bố lớn nhất quốc nội hiện nay, trên màn hình là nam nhân đeo mặt nạ nhưng mặt nạ đã được tháo xuống, khuôn mặt trong một thời gian dài không tiếp xúc với mặt trời kia nhìn qua lại rất tuấn tú, không có một chút dữ tợn nào giống như trong tưởng tượng của nàng, tuổi cũng không quá bốn mươi, nàng vào tổ chức đã tám năm, mà tổ chức đã thành lập rất lâu khi nàng vào, vậy hắn thành lập tổ chức khi bao nhiêu tuổi? Hay là hắn ta tiếp quản từ tay người khác.
Người dẫn chương trình dùng giọng điệu oán giận nói về tổ chức không có nhân tính này, đem người nhà của những người có năng lực ra uy hiếp họ làm việc cho tổ chức, cho nên vụ nổ của sở nghiên cứu một tháng trước rất có khả năng là kiệt tác của họ.
Nét nho nhã trên mặt Tịch Du Viễn biến mất, “Lão bà, mau lại đây, nhanh lên một chút.”
Tịch phu nhân đi nhanh đến, rất lâu rồi không nhìn thấy cái bộ dạng luống cuống này của lão công, “Làm sao vậy?”
“Bà mau xem TV đi, mau nhìn.”
Tịch phu nhân vừa nhìn, sắc mặt càng ngày khó coi, giọng nói cũng khàn khàn, “Lão công, ông nói…Ông nói Tình Nhi, nó…có đúng là Tình Nhi không…Có đúng hay không...”
Tịch Du Viễn vội cầm điện thoại lên hỏi thăm tin tức, trong đầu loạn thành một đoàn, không biết gọi cho người nào mới được, ông là kỹ sư kỹ thuật, cũng không có quan hệ gì với những người tham gia phá án đó, làm sao có thể hỏi được tin tức…
Phịch một tiếng cúp điện thoại, hai tay cào tóc mình, Tịch Thiến Nhi vừa mở cửa đi vào nhìn thấy ông như vậy liền hoảng sợ, chưa kịp đổi giày đã chạy tới, “Ba, ba làm sao vậy, không thoải mái ở đâu? Con đưa ba đi bệnh viện.”
Tịch Du Viễn lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào TV, ý bảo nàng xem, Tịch Thiến Nhi so với mạ nàng còn mẫn cảm hơn, không bao lâu liền biết ba mẹ nghĩ đến cái gì, chuyện này cũng có thể, ai cũng biết chị gái là thiên tài, cái tổ chức kia lại thủ với những người tài giỏi, để người nhà an toàn, chắc chắn chị đã nghe theo bọn người đó làm việc, chết tiệt, chết tiệt...
“Ba, mẹ, hai người đừng lo, để con hỏi thăm xem, nói không chừng... Nói không chừng...” Tịch Thiến Nhi không nói được, chính nàng cũng tin rằng chị gái và tổ chức kia có quan hệ, chỉ là không biết chị có bị bắt không.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.Tịch Tình Nhi cứ như vậy nhìn người nhà phát cuồng, cũng chỉ có thể nhìn, nàng cái gì đều không làm được, an ủi không được, ôm cũng không được, thậm chí... Đều khóc cũng không được.
Tiếng chuông cửa vang lên, ba người liếc mắt nhìn nhau, lúc này còn ai đến đây nữa? Tịch Thiến Nhi đi ra mở cửa, thấy người đến là một lão nhân gia tóc đã bạc trắng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, ngài tìm ai?”
Hoàng lão gia tử nhìn cô gái trước mặt có ngũ quan tương tự như Tình Nhi, biết là tìm đúng địa chỉ, “Ta tìm Tịch Du Viễn.”
Tịch Thiến Nhi nghe được là tới tìm cha, vội vã mở cửa ra, mời lão nhân gia vào, còn nói bên trong rằng: “Có người tìm ba này.”
Tịch Du Viễn vừa nghe là tới tìm ông, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai, y phục, nhìn người tới, mặt mang chút nghi hoặc,”Tôi hình như không biết ngài.” Thấy lão nhân gia còn đứng, vội nói tiếp: “Mời ngài ngồi, Thiến nhi, pha trà.”
Hoàng lão gia tử cũng không cự tuyệt, khi ông ấy ngồi xuống, đem cái túi trong tay để trên bàn, “Chúng ta không biết nhau, nhưng ta biết con gái Tịch Tình Nhi của ông.”
Một câu nói này, làm cho phu phụ Tịch Du Viễn ngây ngẩn cả người, ly trà đã pha đang cầm trong tay của trà Tịch Thiến Nhi rơi xuống, ly trà vỡ ra, nhưng lúc này nào có ai quan tâm đến điều này, Tịch Du Viễn lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng, “Ngài nói là…Ngài nói là quen biết…Con gái lớn của tôi… Tịch Tình Nhi?”
“Đúng vậy, là con bé nhờ ta đến đây.”
Câu trả lời có sức thuyết phục, làm cho cả Tịch gia vui mừng đến chảy nước mắt, tám năm nay, lần đầu tiên nghe được tin tức của con gái, sao không làm cho bọn họ kích động được.
“Lão nhân gia này, ngài quen nó ở đâu? Tại sao nó không quay về đây?”
Hoàng lão gia tử nhìn TV đang chiếu tin tức, ngón tay chỉ vào, “Là ở tổ chức đó.”
Người Tịch gai không tự chủ được, trong đầu xuất hiện lên bốn chữ, ” Ý ngài nói là, con gái tôi, nó…Nó bị bắt sao? Không phải nói là bị ép buộc sao? Thế nào còn trách tội?”
Hoàng lão lắc đầu, “Ta đã điều động tất cả quan hệ để tìm rồi, Tình Nhi không có bị bắt, ta có một suy đoán, nói ra mong mọi người có thể bình tĩnh mà suy nghĩ.”
Tịch Du Viễn ngồi nghiêm chỉnh, “Xin mời ngài nói.”
Tịch Thiến Nhi đem một ly trà khác để lên bàn trà trước mặt Hoàng lão, sau đó ngồi cạnh mẹ, đôi mắt đầy mong muốn nghe Hoàng lão nói, “Lần cuối cùng ta gặp Tình Nhi, đại khái là bốn mươi ngày trước, khi đó tổ chức vì một món đồ mà đã chết vài nhóm người, cuối cùng phái Tình Nhi ra ngoài, ta sợ còn bé gặp chuyện không may, nên phối không ít thuốc đưa cho nó, trước khi đi nó có nói một câu, ‘Nếu như cháu còn chưa trở về, Hoàng gia gia, gia gia nhất định sẽ được tự do’, trong khoảng thời qua, ta luôn suy nghĩ nhiều lần đến những lời này, vẫn luôn suy nghĩ mãi cho đến hôm trước, tổ cức đột nhiên bị cảnh sát vây lưới bắt gọn, ta hỏi thăm nhiều người thì mới biết, là Mỗ lão đột nhiên nhận một thông tin, cho nên mới có thể cắt được một cái u ác tính này, nghĩ đến lời Tình Nhi nói ngày đó, ta đoán rằng con bé đã động tay động chân gì rồi.”
Sắc mặt phu phụ Tịch gai trắng bệch, “Ý của ngài là nói... Nói là Tình Nhi, nó...”
“Chuyện này cũng rất có thể, chỉ là ta không có chứng cứ chứng minh chuyện này là sự thật, kỹ thuật máy tính của Tình Nhi ở trong tổ chức có thể nói là vô địch, nếu muốn động tay động chân gì cũng không khó, có điều nói đến đây là được rồi, miễn cho ba người lại gặp nguy hiểm.”
Hoàng lão đặt ly trà xuống, đem túi tùy thân mở ra, lấy ra một bọc nhỏ, đổ ra mấy món đồn, “Hai cái thẻ này là do Tình Nhi đem gửi cho ta, nói là nếu nó có xảy ra chuyện bất trắc gì thì mong ta chuyển đến cho các người, một phần là để cho hai vợ chồng các ngươi dưỡng lão, một phần thì cho em gái, mật mã là sinh nhật của vợ chồng hai người. Còn tấm hình này là do con bé lén chụp, rất đẹp. Còn cái the nhớ này là cho em gái Tình Nhi, bên trong là những tri thức về máy tính mà mấy năm nay góp nhặt được, chị gái cháu biết cháu cũng học máy tính, nên đã chuẩn bị cái này cho cháu. Còn mấy cái này.”
Người trong Tịch gia lấy hình chụp xem trước, nữ nhi hoạt bát trước đây đã thay đổi, từ ảnh chụp có thể thấy đây là sự lạnh lùng, nữ nhi của họ rốt cuộc đã ăn bao nhiêu đắng.
Tịch Du Viễn ngẩng đầu, giọng nói nghẹn ngào, “Con bé không để lại sách hay thư gì sao?”
Hoàng lão lắc đầu, “Mấy thứ không cần thiết này để chỗ ta không an toàn, con bé sợ để lại thư tín, mang đến phiền phức cho các ngươi, nhưng ta cũng nghe con bé nói rằng, cuộc sống trước khi mười bảy của nó vô cùng hạnh phúc, cho nên, nó không cảm thấy đau khổ khi sống ở trong tổ chức, chỉ cần các ngươi bình an là tốt.”
Tịch phu nhân thất thanh khóc,nước mắt của Tịch Thiến Nhi rơi xuống, ôm lấy mẹ khóc không thành tiếng, hai mắt Tịch Du Viễn đỏ bừng, nước mắt tùy thời có thể rơi xuống, Hoàng lão thấy thế tâm trạng cũng trùng xuống, một đứa bé tốt như vậy, cứu bọn họ ra ngoài, chính nó thì hài cốt cũng không còn.
“Ta có đề nghị này, mọi người nghe thử xem.”
“Mời nói.”
“Người một nhà ba người mau nhanh rời khỏi chỗ này, nhà ở thì đem bán đi, rồi dùng hay không dùng số tiền này thì do ba người quyết định, nhưng tốt nhất là ra nước ngoài, như vậy có thể bảo đảm được sự an toàn của cả ba, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, nói không chừng tin tức lọt ra ngoài? Tình Nhi hẳn không hy vọng ba người gặp nguy hiểm đâu.”
Tịch Tình Nhi đứng ở phía sau mãnh liệt gật đầu, nàng cũng nghĩ thế, như vậy nàng mới có thể an tâm mà đi.
Tiễn Hoàng lão đi, ba người hầu như không có thương lượng, đều có ý xuất ngoại, phi thường kiên định từ chức, sau đó chuẩn bị hành lí xuất ngoại, ba người họ không thể chịu nổi nếu mất đi một ai nữa.
Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y - Qủy Qủy Mộng Du Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y