The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Dương Châu 1
ưỡng ngạn viên thanh đề… đề… khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn!”(*) (*)Đây là bài thơ “Tảo phát Bạch Đế thành” của Lý Bạch, nguyên văn của hai câu thơ này là: “Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ. Khinh chu dĩ quá vạn trùng san” nghĩa là “Hai bờ tiếng vượn véo von. Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng” “Ha…ha…!!!” Vãn Chiếu rốt cục nhịn không được, buông xuống kim chỉ trong tay, một tay che miệng, một tay ôm bụng nói: “Ta nói Xuân Nha này, ta nhớ bài thơ này muội đã học ba ngày rồi, làm sao mà bây giờ còn chưa thuộc!” Mặt Xuân Nha đỏ lên, buồn bực nói: “Tại đầu óc của muội dốt mà!” Mèo Con đang ngồi ở bên cửa sổ thêu hoa, lần này nàng thêu một bộ bình phong nhỏ, đường kính trên dưới hai mươi ly, mặt trên một bức tranh sơn thủy thanh tao, vì phải thêu cảnh nước đổ từ trên cao xuống nên có phần khó khăn. Từ sau thêu kinh cho Nhan thị xong, nàng liền chuẩn bị đến lễ vật mừng năm mới, chính là bức bình phong này. Ở trên thuyền mặc dù không có hoạt động giải trí gì, phạm vi hoạt động cả ngày cũng chỉ ở trong khoang thuyền này, nhưng mà hiện tại Mèo Con vừa không cần thức dậy sớm để thỉnh an mẹ chồng, cũng không cần cả ngày đề phòng người khác. Ngày qua ngày cùng Xuân Nha, Vãn Chiếu nói chuyện, thêu thùa may vá, cũng có sự vui vẻ thích thú của nó. Mấy ngày nay cũng không biết Xuân Nha bị cái gì kích thích, mà bắt Vãn Chiếu phải dạy nàng ngâm thơ. Bình thường là một người thông minh, nhưng không biết sao tại sao đối với thi từ thơ phú thì lại thế này, chỉ một bài “Tảo phát Bạch Đế thành” mà ba ngày còn chưa thuộc, vì điểm ấy mà khiến cho Mèo Con cùng Vãn Chiếu buồn cười không ít. Mèo Con nghe Xuân Nha đọc thơ, cũng cười trộm nửa ngày, mới hàm súc nói với Xuân Nha: “Xuân Nha, hay là muội theo Vãn Chiếu học phương diện khác đi!” Xuân Nha ủ rũ lên tiếng, Vãn Chiếu thấy thế vội khuyên nhủ: “Học thi từ thơ phú dùng được vào việc gì chứ, không có thể ăn cũng không thể dùng, còn không bằng nghe theo lời của phu nhân, theo ta học tính toán, tương lai có lập gia đình cũng có thể quản lý tiền bạc” Mèo Con gật gật đầu nói: “Vãn Chiếu nói đúng, cùng với việc học thứ vô dụng này, còn không bằng học tính toán với nàng!”. Nàng tính toán không giỏi, Vãn Chiếu tới Tô Châu rồi sẽ gả cho Ngọc Bản, đến lúc đó nếu Nhiếp Tuyên bảo nàng giải quyết việc gì, thì nàng cũng phải có người giúp đỡ tính toán! Sau khi Xuân Nha nghe xong, ủ rũ lên tiếng. Bộ dạng cúi đầu kia, làm cho Mèo Con cùng Vãn Chiếu lại bật cười không thôi. “Phu nhân, gia nói, ở cửa ngạn có một gánh hát, nếu người nhàm chán, có thể đến xem”. Tiếng nói của nha hoàn ngoài cửa truyền vào. “Di?” Mèo Con ngó ra ngoài cửa sổ, nguyên lai chấn động vừa rồi là thuyền dừng lại a, nàng cũng không chú ý. “Phu nhân, bên ngoài thực sự có người biểu diễn, người xem con khỉ kia biết lộn nhào a!” Xuân Nha kéo màn trúc, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa hướng ra ngoài nhìn, không khỏi vui mừng kinh hô lên. Mèo Con nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có một đoàn xiếc thú đang ở cửa ngạn làm xiếc, có con khỉ diễn trò, có phun hỏa, nuốt kiếm, không riêng gì Xuân Nha liên tục cười, ngay cả Vãn Chiếu cũng bị hấp dẫn. Mấy chiếc con thuyền vốn đang neo ở cửa ngạn, cũng kéo màn trúc, thỉnh thoảng từ trong khoang thuyền truyền ra vài tiếng kinh hô. Mèo Con đã xem đủ trò biểu diễn xiếc thú ở hiện đại, nên chỉ nhìn loại xiếc này vài lần liền mất hứng thú, tiếp tục trở lại thêu hoa, thế nhưng Vãn Chiếu cùng Xuân Nha xem đến hưng trí bừng bừng. Sau khi xiếc thú chấm dứt, hai ba đứa nhỏ cầm chậu đi tới từng chỗ dập đầu xin tiền thưởng. Mèo Con thấy quần áo mấy đứa trẻ này tả tơi, xanh xao vàng vọt, trong lòng không khỏi thương tiếc, nếu mà bản thân đầu thai không tốt, nói không chừng hiện tại cũng lưu lạc giống như bọn họ đi? “Vãn Chiếu lấy tiền thưởng cho bọn họ, lại cho bọn họ chút thức ăn đi!”. Mèo Con mở miệng nói. Vãn Chiếu nghe xong nói: “Phu nhân thật sự là tâm địa Bồ Tát”. Nói xong liền ra ngoài phân phó nha hoàn lấy đồ ăn cho đứa trẻ kia, mấy đứa trẻ khác nhìn thấy, trong đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ, ánh mắt kia làm cho lòng người chua xót, Vãn Chiếu than nhẹ một tiếng, phân phó hạ nhân đem đồ ăn phân phát đủ cho cả đám trẻ. Trong khoang thuyền Xuân Nha cũng vụng trộm lau nước mắt, Mèo Con không tiếng động thở dài, mấy đứa nhỏ xin tiền xong, liền chạy tới khoang thuyền của Mèo Con dập đầu cảm ơn nàng, nói: “Đa tạ thiện tâm của phu nhân!” Mèo Con quay đầu hỏi: “Những đứa trẻ này đều là gia đình không nuôi nổi mới bán cho gánh hát tử sao?” “Có một số là do gia đình không nuôi nổi, có một số là lúc gánh xiếc tranh thủ biểu diễn, nhìn trúng con cái nhà ai liền vụng trộm để mắt, thừa dịp người lớn trong nhà không chú ý, liền bắt cóc đứa trẻ. Nếu sinh ra khỏe mặt thì giữ lại, còn lại thì đều bán đi chỗ khác”. Vãn Chiếu thở dài nói: “Mấy gánh hát này rong ruổi khắp nơi, cùng với quan viên mỗi địa phương đều có quen biết” Xuân Nha sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Thế này còn có vương pháp hay không?” Vãn Chiếu nghe vậy cười khổ, Mèo Con cũng thở dài một tiếng, trong khoang thuyền nhất thời lặng im không nói gì, Vãn Chiếu nhìn nhìn sắc trời nói: “Sắp đến trưa rồi, nô tỳ đi chuẩn bị cơm trưa” Mấy ngày này ở trên thuyền, phần lớn ba bữa Nhiếp Tuyên đều ăn chung với Mèo Con, Xuân Nha nghe vậy cũng vội đứng dậy nói: “Muội đi xem chè đậu xanh đã nấu xong chưa” Mèo Con gật đầu nói: “Muội đến phòng bếp nói với họ nấu đậu xanh vừa phải, ngàn vạn lần đừng nấu thành canh đậu xanh!” “Dạ!” Xuân Nha lên tiếng trả lời rồi lui xuống. Sau khi hai người ra ngoài, Mèo Con cũng lười tiếp tục thêu hoa, lấy một quyển tiểu thuyết mới mua ra, tựa vào khung cửa sổ bắt đầu đọc. “Đang xem cái gì đấy?” Nhiếp Tuyên vén mành tiến vào, thấy trong tay Mèo Con đang cầm một quyển sách mới, không khỏi tò mò hỏi. “Tùy tiện xem một chút thôi!”. Mèo Con buông sách trong tay, đứng dậy vắt cho hắn cái khăn để lau, nói: “Vãn Chiếu mua một quyển tiểu thuyết mới cho thiếp” Nhiếp Tuyên liếc mắt nhìn tên quyển sách một cái, không khỏi lắc đầu cười cười, tiếp nhận khăn lau mặt: “Hôm nay buổi tối chúng ta sẽ dừng ở Dương Châu một đêm, một lát ta mang nàng ra ngoài mua sắm, thế nào? Ta bảo Trừng Tâm đi chuẩn bị xe” Mèo Con vừa nghe không khỏi có chút vui sướng: “Dạ! Chúng ta đi Dương Châu sao?” Cảnh sắc ở Dương Châu nổi tiếng cả thiên hạ, nhất là Tây hồ, nàng đã sớm muốn đi tham quan, đáng tiếc vẫn không cơ hội. Nàng phân phó Xuân Nha chuẩn bị điểm tâm, quay đầu lại nói với Nhiếp Tuyên: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn trưa rồi đi!” “Đừng ăn, ta mang nàng đến Phú Xuân trà xã ăn điểm tâm nổi tiếng của Dương Châu” Nhiếp Tuyên cười nói: “Thời gian hôm nay của chúng ta không nhiều lắm, phải đi ăn chút điểm tâm, nhìn ngắm cảnh sắc đường phố Dương Châu” “Dạ!”. Tuy rằng không đến Tây hồ thì có chút đáng tiếc, nhưng mà có thể ra ngoài mua sắm, nàng cũng đã thỏa mãn rồi. Chờ sau khi Mèo Con thay quần áo xong, Trừng Tâm cũng đánh xa đến, Nhiếp Tuyên giúp đỡ nàng lên xe ngựa. Vừa vào xe, nàng liền cười khúc khích: “Xe ngựa của chàng ở mỗi địa phương đều giống nhau sao?”. Nguyên lai xe ngựa này cùng với xe ngựa lúc ở Ký Châu hoàn toàn giống nhau, ngay cả chiếu ngọc thạch cũng giống như đúc, nàng không khỏi âm thầm cảm khái cuộc sống xa xỉ của hắn. Nhiếp Tuyên nói: “Ngồi quen sẽ ngựa này rồi, sẽ không muốn thay đổi. Lúc trước ta thường xuyên ra ngoài, nếu xe ngựa bố trí không thoải mái, thì mấy ngày sau đó thắt lưng không thể thẳng nổi” Mèo Con nhớ đến mấy năm trước hắn không phải rời bến, chỉ là chạy tới chạy lui ở các địa phương trong Giang Nam, không khỏi đau lòng, ôm hắn nói: “Chàng kể cho thiếp nghe một chút chuyện thú vị bên ngoài đi!” Trong lòng Nhiếp Tuyên biết nàng đang an ủi mình, cười ôm nàng nói: “Không bằng kể cho nàng nghe chút cảnh trí ở Tây Hồ đi?” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu: “Thiếp nghe nói Tây Hồ ở Dương Châu có hai mươi bốn cảnh đúng không?” “Ừm, đúng vậy. Tây Hồ Dương Châu, có một hồ tên gọi là Bồng Lai…” thanh âm êm tai của Nhiếp Tuyên kể lại những cảnh đẹp của Tây Hồ, sau đó cười nói: “Kỳ thật Dương Châu có rất nhiều địa phương có thể du ngoạn, nhưng mà lần này thời gian không nhiều, chúng ta chỉ có một đêm để dạo chơi thôi!” Mèo Con cười nói: “Không đi dạo cũng được, có thể ăn mấy thứ điểm tâm ở đây là được rồi!” Nhiếp Tuyên cười ha ha: “Hôm nay ta liền dẫn nàng đi ăn!”. Xe ngựa dừng lại trước cửa chợ, hai người xuống xe ngựa, Nhiếp Tuyên dẫn Mèo Con vào một gian trà lâu phong cách trang nhã cổ kính, tiểu nhị vừa thấy có khách bước vào, vội đi lên tiếp, Trừng Tâm đem một chuỗi tiền đồng cho hắn, ý bảo hắn tìm một gian phòng trang nhã. Tiểu nhị này ngày thường tiếp đãi nhiều người, liếc mắt một cái có thể nhìn ra khí độ bất phàm của Nhiếp Tuyên, nhìn thấy trên người hắn cùng Mèo Con ăn mặc tuy rằng bình thường, nhưng có thiếu gì người giàu có ăn mặc bình thường, vội vàng nhận tiền thưởng, đón đoàn người đi vào trong một phòng trang nhã. Tuy là trong một phòng trang nhã, kỳ thật chính là vị trí dựa vào cửa sổ mà thôi, ba mặt dùng bình phong ngăn cách, tiểu nhị giúp hai người lau bàn, nói: “Khách quan muốn dùng món gì?” “Một bình trà Long Khôi Châu, ba cái bánh bao, xíu mại phỉ thủy, bánh thiên tằng du và hào nhục, mỗi thứ một phần”. Nhiếp Tuyên mở miệng nói. “Ánh mắt khách quan thật là tốt! Những món này đều là điểm tâm nổi tiếng của chỗ chúng tôi!” Tiểu nhị giơ ngón cái cười nói. Nhiếp Tuyên cười, nói với Mèo Con: “Ta gọi những món điểm tâm này không tệ, một lát nàng nếm thử xem, nếu thích có thể mua về, sau khi ăn xong ta dẫn nàng đi mua sắm” Mèo Con đem đấu lạp bỏ xuống, mỉm cười gật gật đầu, nói với Vãn Chiếu: “Các người cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn một chút gì đi!” Vãn Chiếu cười lên tiếng, trước tiên phân phó tiểu nha hoàn lấy chén bát nhà mình mang theo ra, bảo tiểu nhị đem trà và điểm tâm để vào trong đó. Tiểu nhị kia nhìn thấy người thì đã thấy khí chất bất phàm, vừa thấy chén bát liền biết giá trị xa xỉ, biết này không phải người bình thường cho nên hầu hạ càng thêm ân cần cẩn thận. Điểm tâm rất nhanh liền mang lên, bốn đĩa điểm tâm cũng không quá nhiều, Mèo Con liếc mắt một cái liền nhìn trúng xíu mại phỉ thúy xinh đẹp, gắp một cái, cắn một miếng, nói: “Thật ngon!”. Nàng nhẹ giọng tán dương: “Trí Viễn, chúng ta mua một ít đem về thuyền ăn đi?” “Được!”. Nhiếp Tuyên phân phó tiểu nhị nói: “Các ngươi chuẩn bị mười phần món điểm tâm này, một lát chúng ta mang đi” “Dạ!” Tiểu nhị lên tiếng, rồi đi ra ngoài. Mèo Con nói: “Mua nhiều như vậy có thể bị hỏng hay không? Thời tiết nóng như vậy!” “Không sao, trên thuyền có băng đá, để vào đó một hai ngày sẽ không bị hư, lại nói lập tức đến Tô Châu rồi!”. Nhiếp Tuyên lại gắp một miếng hào nhục cho Mèo Con nói: “Nàng nếm thử món này đi, tuy nói điểm tâm đặt ở trong hầm băng sẽ không bị hỏng, nhưng mà chung quy vẫn mất đi nguyên vị, vẫn là ở đây ăn nhiều một chút” Mèo Con ăn hào nhục, lại uống một ngụm trà nói: “Trà này cũng thật thơm, khó trách người ta nói Dương Châu là một vùng đất đẹp a!” Nhiếp Tuyên cười nói: “Buổi tối chúng ta đi ăn tam đầu yến của Dương Châu, bảo đảm nàng ăn xong cũng khen không dứt miệng!” “Tam đầu yến? Cái gì là tam đầu yến? Thịt đầu cua sư tử sao? Còn hai đầu kia là gì?” Mèo Con tò mò hỏi, nàng từng nghe qua tam đầu yến của Dương Châu trong đó có một là thịt đầu cua sư tử. “Thịt đầu cua sư tử hấp, đầu heo nướng, đầu cá mè hấp”. Nhiếp Tuyên nói: “Đây là ba món ăn nổi tiếng nhất của Dương Châu, trực tiếp đến còn không có để mà ăn, ta đã bảo Trừng Tâm đi đặt trước. Chúng ta làm xong hết mọi việc rồi đến đó cũng vừa lúc!”. Hắn nói với Mèo Con: “Mùi vị của đầu heo nướng không tệ, là món ăn nổi tiếng của Dương Châu, trong ngọt có mặn, mùi thơm nức mũi, một hồi nàng nếm thử một chút sẽ biết” Mèo Con nghe xong lời giới thiệu của Nhiếp Tuyên về món đầu heo nướng kia, cũng cảm thấy ngon, liền gật gật đầu. Nàng thật sự chưa từng ăn qua thịt đầu heo a, tuy nói kiếp này cha rất thích nhắm rượu với thịt đầu heo, nhưng nàng cho tới bây giờ còn chưa chạm qua. Kiếp trước mẹ chưa bao giờ ăn động vật bốn chân, cho nên nhà bọn họ rất ít ăn thịt, trên cơ bản đều ăn cá tôm là chính, cũng chỉ có lúc nàng đến chỗ bà ngoại, bà nội gia mới có thể ăn thịt: “Gọi nhiều món như vậy, chúng ta ăn hết sao?” Nhiếp Tuyên nói: “Ăn không xong không phải còn có bọn Trừng Tâm sao?” “Cũng đúng!”. Mèo Con vừa ăn điểm tâm, vừa ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên đường phố Dương Châu. Nhiếp Tuyên nói: “Phú Xuân trà lâu này nằm bên cạnh con đường phồn hoa nhất ở Dương Châu, phía dưới là chỗ tập trung của mấy quán hàng rong, nếu nàng thích cái gì, bảo Trừng Tâm đi mua là được” “Dạ!”. Mèo Con đột nhiên nhớ tới cái gì đó nói: “Đúng rồi, hương phấn ở Dương Châu rất nổi tiếng, một lát thiếp phải đi mua một ít, một phần gửi về Ký Châu, một phần lúc đến Tô Châu sẽ tặng cho các tẩu tẩu ” Nhiếp Tuyên nói: “Chúng ta hỏi thăm người đi đường xem cửa hàng bán hương phấn nổi tiếng ở Dương Châu” Tiểu nhị kia nghe xong lời của Mèo Con, cười nói: “Đái Xuân Lâm là cửa hàng bán hương phấn nổi tiếng nhất ở Dương Châu, bột phấn kia là dùng ngọc trai mà làm, có bốn dạng khinh, bạch, hồng, hương, không có dùng bột chì mà làm đâu, các tiểu thư, phu nhân ở Dương Châu đều thích dùng!” Mèo Con nghe xong cười khúc khích, tiểu nhị này quảng cáo cũng ghê thật, ngay cả Nhiếp Tuyên nghe xong cũng cười nói: “Nếu như vậy, chúng ta phải đến Đái Xuân Lâm rồi!” “Đại quan nhân, cửa hàng Đái Xuân Lâm ở bên bờ Tây Hồ, tựa vào xuân liễu trên trường đê, sau khi ngài mua hương phấn xong, vừa lúc có thể đến trường đê ngắm cảnh cảnh trí của Tây Hồ, rất lịch sự tao nhã”. Tiểu nhị đưa mọi người xuất môn, còn nói với Trừng Tâm lộ trình đi đến Đái Xuân Lâm. Mèo Con cười nói: “Tiểu nhị này thật sự là chu đáo” Nhiếp Tuyên bảo Trừng Tâm thưởng cho tiểu nhị một quan tiền, quay đầu lại cười nói với Mèo Con: “Loại đại trà lâu này tiểu nhị đều có mắt quan sát rất tốt” Sau khi hai người ra khỏi chợ, lên xe ngựa, chỉ chốc lát sau thì đến cửa hàng Đái Xuân Lâm. Nhiếp Tuyên kéo màn xe nói: “Trường đê Xuân Liễu này là một trong hai mươi bốn cảnh đẹp của Tây Hồ” Mèo Con thuận mắt nhìn theo, một con đê thật dài, đào hồng liễu xanh, phóng tầm mắt nhìn mặt nước óng ánh màu xanh: “Thật đẹp!”. Mèo Con nhịn không được nhẹ giọng tán dương. “Đều nói ‘Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu’, lúc đó tơ liễu trôi trên mặt nước, hoa đào nở rộ, cảnh sắc còn đẹp hơn”. Nhiếp Tuyên giúp đỡ Mèo Con xuống xe ngựa nói: “Nhưng mà hiện tại cũng không tệ, tơ liễu tuy đẹp, nhưng vạn nhất thổi bay vào trong mắt sẽ không tốt lắm” “Xinh đẹp tất yếu phải trả đại giới thôi!” Mèo Con cười khúc khích nói. Nhiếp Tuyên nghe vậy ha ha cười nói: “Nói rất đúng, xinh đẹp tất yếu phải trả đại giới”. Nói xong hai người liền vào cửa hàng hương phấn.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong