Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
llan gõ nhẹ cánh cửa văn phòng đã mở sẵn:
- Đi ăn trưa không chú Giang?
Giang ngửng lên nhìn, cười cười:
- Hôm nay mày bao chú hả?
Allan chỉ đứng yên cười trừ, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Giang nhướng mắt hỏi tiếp:
- OK. Đi đâu ăn?
- Downtown đi chú. Lâu rồi không ăn phở Đắc Phúc.
Giang nhăn mặt:
- Cha chủ tiệm khó chịu. Ăn mất ngon.
- Đổi chủ rồi chú, nhưng vẫn đầu bếp cũ.
- Thế hả? Thì đi.
Giang đứng lên, nhặt xâu chìa khóa trên bàn, tung nhẹ trong lòng tay:
- Mau lên không trời mưa.
Allan trù trừ:
- Chú mời Leanne đi luôn.
Giang hất hàm:
- Sao ‘you’ không mời? Còn đứng đó làm gì.
Allan cúi đầu đỏ mặt:
- Cháu mời sợ nhỏ đó không chịu đi.
Giang bật cười:
- You làm gì mà nó sợ?
- Đâu có chú. She’s just shy. Mắc cở gì đâu!
Giang nhìn Allan lắc đầu:
- Rồi! Nó chê chú mày rồi. Tàu với nhau cả mà sao lại không chịu nhau?
Allan cười gượng:
- Con gái Phúc Kiến khó quá chừng. Chú là xếp của nó, nói là nó đi liền.
Giang vẫy tay cho Allan đi theo mình, qua cubicle của Leanne, Giang hắng giọng:
- Leanne ơi, đi ăn trưa cháu. Hôm nay thằng Allan nó bao.
Leanne ngước nhìn mỉm cười với Giang:
- Chú lái xe hả? Còn ai nữa không.
Giang lắc đầu:
- Thằng Allan nó chỉ mời hai chú cháu mình. Mau lên không nó đổi ý.
Nghĩ đến Allan, Giang tủm tỉm cười. Cái thằng láu cá chó nhưng cũng đã hăm mấy tuổi rồi mà còn vẫn chưa có bồ. Lần đầu tiên mới gặp nó gật đầu chào ngoài lobby Giang hỏi phải mày Chinese không nó gật đầu, hỏi nó làm cho department nào nó chỉ sang chỗ mấy ‘ông’ software developers ngồi. Mãi đến khi Allan cầm giấy tờ sang gặp Giang, xin chấp thuận cho phép được vào trung điện toán do Giang quản trị những ngày cuối tuần Giang mới biết Allan không phải là Tàu chính hiệu mà chỉ là ‘Ba Tàu’ sinh ở VN.
- Allan Luu? Như vậy chú mày là Việt Nam chứ Tàu mẹ gì!
Allan cười trừ trả lời bằng tiếng Việt:
- Sao chú biết!
- Mẹ kiếp. Nếu là Tàu thì nó họ Liu hoặc Lu chữ làm đếch gì có anh Tàu nào họ Luu. Middle intial lại là ‘Q’. ‘Cu’ này là thế nào?
Allan đỏ mặt:
- Dạ. Tên Việt của cháu là Lưu Quốc-Bảo, qua Mỹ đổi thành Allan Q. Lưu!
- À, thì ra là Tàu Chợ-Lớn!
- Oh no! Cháu sinh ở Phú-Nhuận gần Sài-Gòn mà.
Giang cãi bướng:
- Same shit! Chợ Lớn hết cho dễ nhớ. Này, cũng có con bé Tàu lai ngồi ngoài kia kià. Nó là system admin. Chú mày mang giấy tờ này ra đưa cho nó để nó làm thủ tục cần thiết.
- Ai hả chú?
- Leanne Wong. Con nhỏ bé bằng cái kẹo, ngồi tại cái cubicle ngoài cùng đó.
Thoáng một cái đã hơn ba tháng từ ngày Allan vào làm tại Sun Microsystems. Cái I.T. department đông đúc, có gần trăm nhân viên nhưng Allan thích Giang vì tính tình cởi mở nên dù làm khác chỗ Allan luôn luôn la cà sang khu vực của Giang nói chuyện không đầu không đuôi, rủ đi ăn trưa, hoặc đôi khi chỉ để ‘say hello’. Một lý do nữa là Leanne, ‘con nhỏ’ bé bỏng, trông xinh xắn như hột nút lúc nào cũng tươi cười nhưng nhút nhát với người lạ. Allan đến làm thân, nhờ vả Leanne những chuyện lặt vặt mà con bé chịu trách nhiệm, cố gắng nhiều lần rủ Leanne đi chơi riêng nhưng vẫn không thành công. Leanne chỉ chịu đi chung nếu có Giang đi theo cho Leanne ‘đỡ sợ’, và nhất là Giang vui tính, pha trò làm bữa ăn không buồn tẻ.
Nhìn Leanne đang đi song đôi với mình chứ không chịu đi cạnh Allan, Giang tủm tỉm cười. Con bé mở to mắt:
- Chú cười cái gì?
Giang hất đầu về phiá Allan đi đằng sau:
- Not you! Không phải cháu mà là cái thằng Bảo cù lần!
Leanne đưa tay che miệng cười, nói nhỏ:
- Chú đừng có chọc ảnh tội nghiệp. Với lại ảnh không cù lần đâu. Tại cháu ngại đi ăn một mình với ảnh. Có chú cháu mới dám đi.
Giang cười lớn:
- Thế nó mới nhờ tới chú. Hà hà, hôm nay mình được ăn chùa. Mai mốt chưa biết chừng được cái đầu heo.
Leanne đỏ mặt luờm Giang:
- Ứ ừ! Không có đâu chú.
Giang gật gù mỉm cười:
- Để rồi xem. Ê Bảo, Leanne nó nói cuối tuần này chú mày tới đưa nó đi shopping và ăn tối nữa, chịu không?
Allan đỏ mặt chỉ cười không trả lời. Leanne hét lên “Chú …”! Tiếng hét ngân dài, đong đưa như một giọng hò dễ thương. Giang cười thầm, con bé này cũng lạ, sinh đẻ ở Chợ Lớn, bố mẹ là Tàu đặc nhưng viết và nói tiếng Việt thật sõi mặc dù không theo học trường Việt bao giờ. Chắc là tại nó quen ăn được nước mắm và phở chứ không phải chỉ hủ tiếu với xì dầu.
Order xong Giang mở đầu câu chuyện, bất ngờ hỏi Leanne tên Tàu là gì nhưng con bé chỉ lắc đầu lấy tay che miệng cười, Giang trêu chọc:
- Chú biết rồi. ‘Múi’ phải không?
Leanne lắc đầu:
- Múi là ‘muội’, là ‘em’ chứ không phải tên!
- Thế hả? Hay là ‘Cú Nẻng’?
Leanne bật cười:
- ‘Cú nẻng’ là ‘cô nương’, chú chẳng biết cái gì cả!
- Thế thì là cái gì?
- Tên cháu xấu lắm, không cho chú biết đâu.
Allan cười cười, chồm qua bàn nói nhỏ vào tai Giang:
- Tên Tàu của she là ‘Lìn’!
Leanne hét lên, giơ tay như muốn đánh Allan:
- You big mounth! Còn tên you là ‘A Cẩu’.
Giang bật cười sặc sụa:
- A ha! Lìn với A Cẩu.
Thấy Leanne phụng phịu như giận hờn, Giang làm lành:
- Như vậy tên Việt của cháu là Liên, phải không?
Leanne phân trần:
- Tên Việt Nam của cháu là Vương Kiều-Liên đó chú. Sau năm 1975, gia đình cháu chạy qua Đài-Loan, rồi sau đó mới di dân qua Mỹ, và tên cháu được đổi thành Leanne Wong. Chú đừng có nghe … A Cẩu gọi cháu bằng cái tên Trung Hoa đó nữa.
Giang gật gù:
- Tên Việt của cháu đẹp lắm. Chú quên cái tên Tàu đó rồi. Thôi, ăn đi cho nóng. Trời mưa ăn phở thật là thú vị. Còn … A Cẩu đâu? Điếu đóm Vương tiểu thư đi chú mày.
Leanne đưa mắt lườm Giang, tự động sắp xếp đũa và muỗng cho mọi người:
- Chú chỉ biết nói xạo. Không có cô ‘takes care’ là chú chết đói.
Giang lơ đãng:
- Chắc vậy. Nhưng mấy hôm nay cô ấy bỏ đi rồi.
Leanne giật mình, đăm đăm nhìn Giang không nói. Giang thấy cái nhìn rất là khác lạ, vừa như rất quan hoài vừa như long lanh, nên vội vàng giải thích:
- Cô ấy mang hai đứa nhỏ sang Canada thăm bên ngoại ít lâu. Chú không đi theo vì muốn cô ấy có thời gian riêng tư với chị em gái, và gia đình.
Leanne cúi đầu nhìn xuống bàn tay, nói gì đó rất nhỏ, hình như là “Vậy mà …”, nhưng Giang nghe không rõ.
Cũng Đã Muộn Rồi Cũng Đã Muộn Rồi - Sưu Tầm