You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 306 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 196: Chăm Sóc, Hai Người Ngủ Chung Giường Bệnh
ditor: lovelygirl262
Nghe xong thân thể Lạc Tích Tuyết ngớ ra, em trai? Làm thế nào làm ngơ! Cô đã tưởng rằng Lạc Thiên Uy là em trai của cô, đó là lý do tại sao bỏ lỡ, hiện tại Chiêm Mỗ Tư này quá giống em trai lại đang ngã bệnh, cô có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Uy Mục nhìn ra được vẻ xúc động của Lạc Tích Tuyết, hắn nói tiếp: "Lạc tiểu thư, tôi tin ông chủ không phải hoàn toàn không có tình cảm với cô, ngài ấy bây giờ đang ở bệnh viện chờ cô, ngài ấy cần cô, cho dù cô muốn rời khỏi ngài ấy, có thể chờ ngài ấy qua khỏi thời gian này rồi hãy nói được không?"
Lạc Tích Tuyết im lặng, ánh mắt phức tạp, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
"Anh ta thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng sao?" Đôi mắt của cô phủ một tầng sương mù, lẩm bẩm hỏi.
Uy Mục vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay ông chủ đều buồn phiền, cả ngày không ăn không uống, mỗi lần bác sĩ muốn tiêm thuốc đều phải mất hơn phân nửa sức lực mới tiêm vào được?"
"Đừng nói nữa." Bây giờ Lạc Tích Tuyết không nghe nổi nữa, cô vô lực dựa vào tường, gục đầu xuống.
Hắn phái người giết Vũ Trạch ca, cô căm thù hắn đến tận xương tuỷ không phải hay sao? Nhưng mà tại sao tim mình lại giống như bị kim đâm đau nhói? Vừa nghĩ đến hắn vì mình mà tuyệt thực, trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi.
Cô đi theo hắn, tuy rằng không có bất kỳ quan hệ gì, Thẩm Tâm Lam cũng đã cảnh cáo cô lần nữa, không cho phép cô đến gần con trai của cô. Nhưng lúc này, nghe Uy Mục nói về tình hình của Chiêm Mỗ Tư gần đây, cô lại cấp bách muốn biết tình trạng của hắn rốt cuộc bây giờ như thế nào?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ Chiêm Mỗ Tư nằm trên giường bệnh, lòng cô đều tan nát, không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Được, tôi đi với anh đến gặp anh ta!" Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết nâng đôi mắt ngập nước lên, quyết định nói: "Có điều chuyện tôi đi gặp anh ta, không được nói cho người khác biết."
"Tôi đồng ý với cô!" Uy Mục cảm kích gật đầu, hắn vốn là nói có chút phóng đại hơn, nhưng tình hình bên kia của ông chủ quả thực không lạc quan, mà Lạc Tích Tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể làm thay đổi chủ kiến của chủ nhân, hắn có lẽ nên dẫn người đến là tốt nhất.
Đi đến cửa phòng chuyên biệt của Chiêm Mỗ Tư, cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng thét giận dữ của hắn.
"Đi ra ngoài, tất cả đều cút hết cho tôi!"
Âm thanh gào thét hoàn toàn không có sức, nhưng vẫn còn hơi, tất cả những người bên trong đều bị dù doạ không dám thở mạnh, ngượng ngùng rời khỏi, trong nháy mắt cả tầng bệnh viện cũng bởi vì hắn tức giận mà nhiệt độ giảm mạnh.
Chiêm Mỗ Tư hơi dựa vào giường, áo sơ mi màu trắng vàng, cúc áo cũng rớt vài cái, trên người dường như vẫn mặc quần áo lúc từ chỗ Lạc Tích Tuyết rời khỏi. Cằm hơi xanh, phía dưới đôi mắt là quầng thâm, chưa bao giờ tiều tuỳ đến thế này.
Lạc Tích Tuyết chậm rãi đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy hắn thì lòng trầm xuống, trong đầu cô đã từng tưởng tượng ra bộ dạng suy sụp tinh thần của hắn, lại không nghĩ rằng hắn dễ bị tổn thương như vậy, hoàn toàn đã không còn ngang ngược lạnh lùng như trước kia.
Đầu giường của hắn chất đầy văn kiện, Lạc Tích Tuyết ôm lấy đống văn kiện, tìm chỗ ngồi xuống.
Chiêm Mỗ Tư cảm giác được nệm bị lúng xuống, không vui mở mắt ra. Nhìn thấy cô, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, không thể tin, kinh ngạc, mừng như điên, do dự, sau cùng là chuyển sang lạnh lùng.
"Em đến làm gì?" Giọng hắn lạnh lẽo, nghe không ra có bất kỳ vui sướng nào.
"Nghe Uy Mục nói anh sắp chết, tôi đến xem anh cuối cùng đã chết hay chưa!" Giọng nói của Lạc Tích Tuyết cũng không dịu dàng.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phức tạp nhìn cô, đột nhiên giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
Đúng lúc này, Uy Mục gõ cửa đi vào, trong tay cầm cái khay, đưa cho Lạc Tích Tuyết: "Bác sĩ nói ông chủ tuyệt thực lâu quá, chỉ có thể húp cái này."
Lạc Tích Tuyết im lặng gật đầu.
"Mang đi." Chiêm Mỗ Tư chán ghét nhìn thoáng qua cháo trắng trên khay, lại nhắm hai mắt.
"Có đường không?" Lạc Tích Tuyết không để ý đến kháng nghị của hắn, hướng về phía Uy Mục hỏi.
Uy Mục sửng sốt, lập tức nói: "Để tôi đi tìm."
Một lát sau, hắn thật sự tìm đường trắng đến, Lạc Tích Tuyết nhận lấy, tỉ mỉ trộn vào trong cháo trắng.
Sau khi khuấy đều, cô dùng thìa múc một muỗng, dùng miệng thổi hơi nóng, chờ bớt nóng, mới đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư.
"Há miệng:" Cô đương nhiên ra lệnh.
Chiêm Mỗ Tư nửa ngồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết cũng không trốn tránh, ý tứ là anh ăn mau!
Một lúc lâu, người đàn ông trên giường hừ lạnh một tiếng, khó chịu quay mặt đi: "Tôi không ăn ngọt."
Uy Mục khó khăn nuốt nước miếng, cái này?....hả? Ông chủ cuối cùng chịu ăn, thật sự quá tốt!
Hắn phản ứng kịp, hưng phấn nói: "Tôi đi cho người làm đồ mặn đến. Ông chủ, ngài đợi một chút." Nói xong hắn liền chuẩn bị muốn ra khỏi phòng bệnh.
"Chọn cái gì mà chọn, mau ăn đi!" Lạc Tích Tuyết không kiên nhẫn hối thúc, nhưng mà muỗng trong tay lại kiên nhẫn đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư: "Há miệng...à...."
Hắn liên tiếp nhiều ngày chưa ăn, ăn nhiều đường một chút bổ sung chất đường, mới có hơi sức.
Chiêm Mỗ Tư lại hừ lạnh một tiếng, trên sống lưng Uy Mục lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông chủ sẽ không tức giận nữa chứ? Ít có người phụ nữ nào giống như Lạc Tích Tuyết vậy, không quá dịu dàng với ông chủ.
Lo ngại của hắn cũng rất nhanh liền tan biến, Chiêm Mỗ Tư dưới ánh mắt chất vấn của Lạc Tích Tuyết, ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuống muỗng cháo bên môi.
Ánh mắt của Uy Mục chỉ có thể dùng kinh sợ để hình dung, ông chủ quả nhiên vẫn không quên được Lạc tiểu thư, chỉ cần Lạc tiểu thư vừa ra tay, ông chủ liền ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn lắc đầu cười, thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cả đời này ông chủ xem như thua bởi tay của người phụ nữ này rồi.
Im lặng ra khỏi phòng bệnh, Uy Mục đóng cửa phòng lại.
Lạc Tích Tuyết ngồi bên giường, cầm chén cháo trong tay, một muỗng lại một muỗng đưa đến miệng Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy hắn đã ăn hết chén cháo, cô mới mỉm cười hài lòng, tiện tay rút khăn giấy ra lau miệng cho hắn.
"Anh nghỉ ngơi một chút đi." Cô rút cái gối ở sau lưng hắn để nằm ngang, không nói câu nào kéo hắn nằm xuống: "Ngủ đi."
Sau khi thấy hắn an ổn nằm xuống, trong lòng Lạc Tích Tuyết cảm thấy chua xót, chuẩn bị xoay người đi.
Đột nhiên, cánh tay của cô bị người phía sau kéo lấy, Chiêm Mỗ Tư trừng mắt nhìn cô, tuy rằng không nói gì, nhưng Lạc Tích Tuyết dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn muốn cô ở lại cùng hắn.
"Tôi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi tình trạng của anh một chút, sẽ trở lại với anh!" Cô khẽ giọng dỗ dành.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không tin, vẫn kéo lấy áo cô như cũ.
"Anh dù sao vẫn nên để tôi đi nói với Uy Mục, anh đã ăn xong và không có việc gì rồi." Lạc Tích Tuyết muốn kéo tay hắn ra, thật là, người đã lớn như vậy rồi còn chơi trò tuyệt thực, làm hại thuộc hạ đi theo hắn lo lắng.
Chiêm Mỗ Tư vẫn không cho, dứt khoát ôm cô lên giường.
Lúc đầu Lạc Tích Tuyết muốn kháng nghị, nhưng nghe được khi Chiêm Mỗ Tư ôm cô, rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều, trong lòng cô lại không nỡ.
Ơ kìa, người đàn ông này tuy rằng thường ngày cứng cỏi cố chấp, nhưng khi sinh bệnh lại yếu ớt không giống ngày thường chút nào, cần người khác chăm sóc, quan tâm đến hắn.
Cô không giãy giụa nữa, mà tuỳ ý để hắn ôm mình.
Hai người dựa sát vào nhau trên giường bệnh, không lâu sau đều ngủ say.
Chờ đến lúc Chiêm Mô Tư tỉnh lại, đã qua mười hai giờ, cảm giác ngủ được rất lâu và rất an ổn, thậm chí ngay cả nằm mộng cũng không có, thỉnh thoảng có chút ý thức, ôm chặt người trong lòng, lại mê man ngủ tiếp.
Cuối cùng đã vui lòng tỉnh lại, mở mắt ra, yêu thương nhìn vẻ mặt nhu hoà của người phụ nữ, hắn mỉm cười.
Khoảnh khắc kia, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.
"Đã tỉnh?" Lạc Tích Tuyết nhẹ giọng hỏi, lúc đầu hắn ôm toàn thân đều mỏi nhừ, cô có hơi tức giận, nhưng ngẩng đầu, trông thấy bộ dạng hắn vừa tỉnh ngủ, đúng là hiếm thấy ngớ ngẩn như vậy, cô lại không đành lòng nói hắn.
Khó có thể tin, một người đàn ông bá đạo như hắn, cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
"Hừ." Chiêm Mỗ Tư đỏ mặt, bị cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, hắn có chút lúng túng.
"Ngồi dậy đi, phải uống thuốc rồi." Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng, giống như cô chỉ làm chuyện này vì hắn. Chuyện cho đến bây giờ, chỉ thấy giữa hai người bọn họ, đã không thể nói ai nợ ai, chỉ có thể trách số phận trêu đùa con người.
Cô từng trong ngực hắn vùng ra, khom người, định đỡ Chiêm Mỗ Tư rời giường.
Nhưng eo lại bị hắn ôm chặt, một tay làm sao cũng không thể rút ra được. Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, Chiêm Mỗ Tư lại ra vẻ oan ức giống như một đứa bé, cô không nhịn được cười một tiếng, đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.
Y tá mang thuốc đi vào, thấy hai người đang ôm nhau nằm trên giường, sắc mặt y tá vô cùng xấu hổ, vội vã mang thuốc đưa cho Lạc Tích Tuyết, cũng rất nhanh lui ra ngoài.
"Dậy đi, đánh răng rửa mặt, tôi chờ anh!" Lạc Tích Tuyết điều phối lại thuốc, khẽ nói với hắn.
Chiêm Mỗ Tư nằm bên cạnh cô, hôn cô một cái, lúc này mới nghe lời đi rửa mặt.
Hắn đứng ở bồn rửa mặt cạo râu, sau đó tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, Chiêm Mỗ Tư đẹp trai tự tin và mạnh mẽ đã trở lại.
"Bây giờ có phải tốt không." Mắt Lạc Tích Tuyết vì cười mà cong lên. "Ừ, rất đẹp trai."
Chiêm Mỗ Tư cài xong nút áo sau cùng, đi đến trước mặt cô, thắm thiết nhìn cô.
Khôi phục sức khỏe, đầu óc cũng tỉnh táo, cô bằng lòng trở về chăm sóc hắn, giữa bọn họ không phải không thể xoay chuyển, sau khi hắn làm chuyện tàn nhẫn như thế, cô vẫn còn quan tâm đến sống chết của hắn, hắn biết điều này có ý nghĩa gì.
"Xin lỗi." Hắn thật sự vô cùng nghiêm túc nói: "Tích Tuyết, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ muốn làm tổn thương em, chuyện của Tiếu Vũ Trạch tôi thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi, có thể coi như không xảy ra chuyện gì sao?" Khóe môi Lạc Tích Tuyết cứng đờ, rất nhiều chuyện căn bản không có cách gì bù đắp lại, bọn họ chỉ có khả năng, chính là nhìn về phía trước mà thôi.
"Không thể!" Chiêm Mỗ Tư hiểu ý của cô.
"Tôi cũng vậy!" Lạc Tích Tuyết mang thuốc trộn lại với nhau, đưa cho hắn.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, giọng nói bình tĩnh, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
"Không cần lại tổn thương chính mình, ăn uống đi ngủ cho tốt, được chứ?"Lạc Tích Tuyết hối thúc hắn ăn, lúc này giọng nói mới dịu dàng một chút.
Chương 196: Chăm sóc, hai người ngủ chung giường bệnh!
Nghe xong thân thể Lạc Tích Tuyết ngớ ra, em trai? Làm thế nào làm ngơ! Cô đã tưởng rằng Lạc Thiên Uy là em trai của cô, đó là lý do tại sao bỏ lỡ, hiện tại Chiêm Mỗ Tư này quá giống em trai lại đang ngã bệnh, cô có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Uy Mục nhìn ra được vẻ xúc động của Lạc Tích Tuyết, hắn nói tiếp: "Lạc tiểu thư, tôi tin ông chủ không phải hoàn toàn không có tình cảm với cô, ngài ấy bây giờ đang ở bệnh viện chờ cô, ngài ấy cần cô, cho dù cô muốn rời khỏi ngài ấy, có thể chờ ngài ấy qua khỏi thời gian này rồi hãy nói được không?"
Lạc Tích Tuyết im lặng, ánh mắt phức tạp, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
"Anh ta thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng sao?" Đôi mắt của cô phủ một tầng sương mù, lẩm bẩm hỏi.
Uy Mục vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay ông chủ đều buồn phiền, cả ngày không ăn không uống, mỗi lần bác sĩ muốn tiêm thuốc đều phải mất hơn phân nửa sức lực mới tiêm vào được?"
"Đừng nói nữa." Bây giờ Lạc Tích Tuyết không nghe nổi nữa, cô vô lực dựa vào tường, gục đầu xuống.
Hắn phái người giết Vũ Trạch ca, cô căm thù hắn đến tận xương tuỷ không phải hay sao? Nhưng mà tại sao tim mình lại giống như bị kim đâm đau nhói? Vừa nghĩ đến hắn vì mình mà tuyệt thực, trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi.
Cô đi theo hắn, tuy rằng không có bất kỳ quan hệ gì, Thẩm Tâm Lam cũng đã cảnh cáo cô lần nữa, không cho phép cô đến gần con trai của cô. Nhưng lúc này, nghe Uy Mục nói về tình hình của Chiêm Mỗ Tư gần đây, cô lại cấp bách muốn biết tình trạng của hắn rốt cuộc bây giờ như thế nào?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ Chiêm Mỗ Tư nằm trên giường bệnh, lòng cô đều tan nát, không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Được, tôi đi với anh đến gặp anh ta!" Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết nâng đôi mắt ngập nước lên, quyết định nói: "Có điều chuyện tôi đi gặp anh ta, không được nói cho người khác biết."
"Tôi đồng ý với cô!" Uy Mục cảm kích gật đầu, hắn vốn là nói có chút phóng đại hơn, nhưng tình hình bên kia của ông chủ quả thực không lạc quan, mà Lạc Tích Tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể làm thay đổi chủ kiến của chủ nhân, hắn có lẽ nên dẫn người đến là tốt nhất.
Đi đến cửa phòng chuyên biệt của Chiêm Mỗ Tư, cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng thét giận dữ của hắn.
"Đi ra ngoài, tất cả đều cút hết cho tôi!"
Âm thanh gào thét hoàn toàn không có sức, nhưng vẫn còn hơi, tất cả những người bên trong đều bị dù doạ không dám thở mạnh, ngượng ngùng rời khỏi, trong nháy mắt cả tầng bệnh viện cũng bởi vì hắn tức giận mà nhiệt độ giảm mạnh.
Chiêm Mỗ Tư hơi dựa vào giường, áo sơ mi màu trắng vàng, cúc áo cũng rớt vài cái, trên người dường như vẫn mặc quần áo lúc từ chỗ Lạc Tích Tuyết rời khỏi. Cằm hơi xanh, phía dưới đôi mắt là quầng thâm, chưa bao giờ tiều tuỳ đến thế này.
Lạc Tích Tuyết chậm rãi đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy hắn thì lòng trầm xuống, trong đầu cô đã từng tưởng tượng ra bộ dạng suy sụp tinh thần của hắn, lại không nghĩ rằng hắn dễ bị tổn thương như vậy, hoàn toàn đã không còn ngang ngược lạnh lùng như trước kia.
Đầu giường của hắn chất đầy văn kiện, Lạc Tích Tuyết ôm lấy đống văn kiện, tìm chỗ ngồi xuống.
Chiêm Mỗ Tư cảm giác được nệm bị lúng xuống, không vui mở mắt ra. Nhìn thấy cô, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, không thể tin, kinh ngạc, mừng như điên, do dự, sau cùng là chuyển sang lạnh lùng.
"Em đến làm gì?" Giọng hắn lạnh lẽo, nghe không ra có bất kỳ vui sướng nào.
"Nghe Uy Mục nói anh sắp chết, tôi đến xem anh cuối cùng đã chết hay chưa!" Giọng nói của Lạc Tích Tuyết cũng không dịu dàng.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phức tạp nhìn cô, đột nhiên giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
Đúng lúc này, Uy Mục gõ cửa đi vào, trong tay cầm cái khay, đưa cho Lạc Tích Tuyết: "Bác sĩ nói ông chủ tuyệt thực lâu quá, chỉ có thể húp cái này."
Lạc Tích Tuyết im lặng gật đầu.
"Mang đi." Chiêm Mỗ Tư chán ghét nhìn thoáng qua cháo trắng trên khay, lại nhắm hai mắt.
"Có đường không?" Lạc Tích Tuyết không để ý đến kháng nghị của hắn, hướng về phía Uy Mục hỏi.
Uy Mục sửng sốt, lập tức nói: "Để tôi đi tìm."
Một lát sau, hắn thật sự tìm đường trắng đến, Lạc Tích Tuyết nhận lấy, tỉ mỉ trộn vào trong cháo trắng.
Sau khi khuấy đều, cô dùng thìa múc một muỗng, dùng miệng thổi hơi nóng, chờ bớt nóng, mới đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư.
"Há miệng:" Cô đương nhiên ra lệnh.
Chiêm Mỗ Tư nửa ngồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết cũng không trốn tránh, ý tứ là anh ăn mau!
Một lúc lâu, người đàn ông trên giường hừ lạnh một tiếng, khó chịu quay mặt đi: "Tôi không ăn ngọt."
Uy Mục khó khăn nuốt nước miếng, cái này?....hả? Ông chủ cuối cùng chịu ăn, thật sự quá tốt!
Hắn phản ứng kịp, hưng phấn nói: "Tôi đi cho người làm đồ mặn đến. Ông chủ, ngài đợi một chút." Nói xong hắn liền chuẩn bị muốn ra khỏi phòng bệnh.
"Chọn cái gì mà chọn, mau ăn đi!" Lạc Tích Tuyết không kiên nhẫn hối thúc, nhưng mà muỗng trong tay lại kiên nhẫn đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư: "Há miệng...à...."
Hắn liên tiếp nhiều ngày chưa ăn, ăn nhiều đường một chút bổ sung chất đường, mới có hơi sức.
Chiêm Mỗ Tư lại hừ lạnh một tiếng, trên sống lưng Uy Mục lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông chủ sẽ không tức giận nữa chứ? Ít có người phụ nữ nào giống như Lạc Tích Tuyết vậy, không quá dịu dàng với ông chủ.
Lo ngại của hắn cũng rất nhanh liền tan biến, Chiêm Mỗ Tư dưới ánh mắt chất vấn của Lạc Tích Tuyết, ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuống muỗng cháo bên môi.
Ánh mắt của Uy Mục chỉ có thể dùng kinh sợ để hình dung, ông chủ quả nhiên vẫn không quên được Lạc tiểu thư, chỉ cần Lạc tiểu thư vừa ra tay, ông chủ liền ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn lắc đầu cười, thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cả đời này ông chủ xem như thua bởi tay của người phụ nữ này rồi.
Im lặng ra khỏi phòng bệnh, Uy Mục đóng cửa phòng lại.
Lạc Tích Tuyết ngồi bên giường, cầm chén cháo trong tay, một muỗng lại một muỗng đưa đến miệng Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy hắn đã ăn hết chén cháo, cô mới mỉm cười hài lòng, tiện tay rút khăn giấy ra lau miệng cho hắn.
"Anh nghỉ ngơi một chút đi." Cô rút cái gối ở sau lưng hắn để nằm ngang, không nói câu nào kéo hắn nằm xuống: "Ngủ đi."
Sau khi thấy hắn an ổn nằm xuống, trong lòng Lạc Tích Tuyết cảm thấy chua xót, chuẩn bị xoay người đi.
Đột nhiên, cánh tay của cô bị người phía sau kéo lấy, Chiêm Mỗ Tư trừng mắt nhìn cô, tuy rằng không nói gì, nhưng Lạc Tích Tuyết dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn muốn cô ở lại cùng hắn.
"Tôi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi tình trạng của anh một chút, sẽ trở lại với anh!" Cô khẽ giọng dỗ dành.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không tin, vẫn kéo lấy áo cô như cũ.
"Anh dù sao vẫn nên để tôi đi nói với Uy Mục, anh đã ăn xong và không có việc gì rồi." Lạc Tích Tuyết muốn kéo tay hắn ra, thật là, người đã lớn như vậy rồi còn chơi trò tuyệt thực, làm hại thuộc hạ đi theo hắn lo lắng.
Chiêm Mỗ Tư vẫn không cho, dứt khoát ôm cô lên giường.
Lúc đầu Lạc Tích Tuyết muốn kháng nghị, nhưng nghe được khi Chiêm Mỗ Tư ôm cô, rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều, trong lòng cô lại không nỡ.
Ơ kìa, người đàn ông này tuy rằng thường ngày cứng cỏi cố chấp, nhưng khi sinh bệnh lại yếu ớt không giống ngày thường chút nào, cần người khác chăm sóc, quan tâm đến hắn.
Cô không giãy giụa nữa, mà tuỳ ý để hắn ôm mình.
Hai người dựa sát vào nhau trên giường bệnh, không lâu sau đều ngủ say.
Chờ đến lúc Chiêm Mô Tư tỉnh lại, đã qua mười hai giờ, cảm giác ngủ được rất lâu và rất an ổn, thậm chí ngay cả nằm mộng cũng không có, thỉnh thoảng có chút ý thức, ôm chặt người trong lòng, lại mê man ngủ tiếp.
Cuối cùng đã vui lòng tỉnh lại, mở mắt ra, yêu thương nhìn vẻ mặt nhu hoà của người phụ nữ, hắn mỉm cười.
Khoảnh khắc kia, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.
"Đã tỉnh?" Lạc Tích Tuyết nhẹ giọng hỏi, lúc đầu hắn ôm toàn thân đều mỏi nhừ, cô có hơi tức giận, nhưng ngẩng đầu, trông thấy bộ dạng hắn vừa tỉnh ngủ, đúng là hiếm thấy ngớ ngẩn như vậy, cô lại không đành lòng nói hắn.
Khó có thể tin, một người đàn ông bá đạo như hắn, cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
"Hừ." Chiêm Mỗ Tư đỏ mặt, bị cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, hắn có chút lúng túng.
"Ngồi dậy đi, phải uống thuốc rồi." Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng, giống như cô chỉ làm chuyện này vì hắn. Chuyện cho đến bây giờ, chỉ thấy giữa hai người bọn họ, đã không thể nói ai nợ ai, chỉ có thể trách số phận trêu đùa con người.
Cô từng trong ngực hắn vùng ra, khom người, định đỡ Chiêm Mỗ Tư rời giường.
Nhưng eo lại bị hắn ôm chặt, một tay làm sao cũng không thể rút ra được. Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, Chiêm Mỗ Tư lại ra vẻ oan ức giống như một đứa bé, cô không nhịn được cười một tiếng, đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.
Y tá mang thuốc đi vào, thấy hai người đang ôm nhau nằm trên giường, sắc mặt y tá vô cùng xấu hổ, vội vã mang thuốc đưa cho Lạc Tích Tuyết, cũng rất nhanh lui ra ngoài.
"Dậy đi, đánh răng rửa mặt, tôi chờ anh!" Lạc Tích Tuyết điều phối lại thuốc, khẽ nói với hắn.
Chiêm Mỗ Tư nằm bên cạnh cô, hôn cô một cái, lúc này mới nghe lời đi rửa mặt.
Hắn đứng ở bồn rửa mặt cạo râu, sau đó tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, Chiêm Mỗ Tư đẹp trai tự tin và mạnh mẽ đã trở lại.
"Bây giờ có phải tốt không." Mắt Lạc Tích Tuyết vì cười mà cong lên. "Ừ, rất đẹp trai."
Chiêm Mỗ Tư cài xong nút áo sau cùng, đi đến trước mặt cô, thắm thiết nhìn cô.
Khôi phục sức khỏe, đầu óc cũng tỉnh táo, cô bằng lòng trở về chăm sóc hắn, giữa bọn họ không phải không thể xoay chuyển, sau khi hắn làm chuyện tàn nhẫn như thế, cô vẫn còn quan tâm đến sống chết của hắn, hắn biết điều này có ý nghĩa gì.
"Xin lỗi." Hắn thật sự vô cùng nghiêm túc nói: "Tích Tuyết, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ muốn làm tổn thương em, chuyện của Tiếu Vũ Trạch tôi thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi, có thể coi như không xảy ra chuyện gì sao?" Khóe môi Lạc Tích Tuyết cứng đờ, rất nhiều chuyện căn bản không có cách gì bù đắp lại, bọn họ chỉ có khả năng, chính là nhìn về phía trước mà thôi.
"Không thể!" Chiêm Mỗ Tư hiểu ý của cô.
"Tôi cũng vậy!" Lạc Tích Tuyết mang thuốc trộn lại với nhau, đưa cho hắn.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, giọng nói bình tĩnh, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
"Không cần lại tổn thương chính mình, ăn uống đi ngủ cho tốt, được chứ?"Lạc Tích Tuyết hối thúc hắn ăn, lúc này giọng nói mới dịu dàng một chút.
Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, không biết nói gì, sắc mặt càng ngày càng u ám. Hắn, trở thành quá khứ của cô sao?
Làm sao có thể!
"Chúng ta cũng không phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết anh rất thích tôi, nhưng mà tôi cũng cần có không gian riêng của mình, nếu anh vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh nói.
Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, không biết nói gì, sắc mặt càng ngày càng u ám. Hắn, trở thành quá khứ của cô sao?
Làm sao có thể!
"Chúng ta cũng không phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết anh rất thích tôi, nhưng mà tôi cũng cần có không gian riêng của mình, nếu anh vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh nói.
Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn - Tam Chưởng Quầy