To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộ Anh Lạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177: Hành Động
ương Hiểu Đồng rất nhanh về đến nhà, ba mẹ Dương vốn còn muốn hỏi cô mấy chuyện, chỉ có điều bị cô tùy tiện giải thích qua loa một chút liền trốn vào trong phòng của mình.
Ba Dương cũng biết hiện tại tâm tình Dương Hiểu Đồng rất khó chịu, cho nên cũng tùy ý để cô yên tĩnh một chút. Bây giờ bọn họ có nói cái gì cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Sau khi Dương Hiểu Thần trở về lập tức kể chuyện hôm nay xảy ra trên yến hội cho bọn họ. Ban đầu bọn họ rất tức giận rồi lại chuyển thành lo lắng, đã hơn nửa đêm nhưng không ai ngủ được, điện thoại của Hiểu Đồng cũng không gọi được, trong lòng vẫn mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao mỗi cô gái lúc đối mặt với loại vấn đề này đều trở lên rất yếu đuối. Bây giờ nhìn thấy cô đã trở về cũng yên tâm không ít.
Dương Hiểu Đồng trực tiếp vùi vào trong chăn, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự rất nhiều, nhiều đến nỗi hiện tại cô cũng không rõ trong đầu mình nghĩ thế nào, quá nhiều chuyện cũng chưa tiêu hóa được.
Chỉ là rất nhanh nhớ lại những chuyện đã phát sinh đêm nay trên yến hội. Nghĩ đến Nghiêm Tuấn Trạch buông tha tình cảm giữa bọn họ mà lựa chọn cùng Diệc Tuyết, trong lòng cô liền không nhịn được mà khổ sở. Gia tộc quan trọng còn cô thì không quan trọng sao? Nghĩ tới chuyện lần trước ở Nghiêm gia, Dương Hiểu Đồng cảm thấy thật buồn cười, thì ra cô không hề phát hiện sự tình đã biến thành cái dạng này.
Lúc trước mặc dù cô đã nghĩ tới khả năng này, có lẽ một ngày Nghiêm Tuấn Trạch tới trước mặt mình, khó có thể mở miệng nói với mình chuyện này, thế nhưng tối hôm qua trong tình huống đó mà hắn lại mang theo Diệc Tuyết tới tham dự sinh nhật của cô, lại khiến cho cô không dự liệu được.
Cô lý giải được hành động của Nghiêm Tuấn Trạch, tất nhiên biết hắn cũng không muốn làm như vậy. Chỉ có điều cách làm như thế có phần khiến cô cảm thấy quá mức đáng buồn, lại có thể nhân nhượng Diệc Tuyết như thế. Vậy hiện tại rốt cuộc hắn còn có năng lực trước đây hay không, chí khí của hắn đâu? Cô không biết…
Không khỏi tự giễu nghĩ: Nếu hắn đã quyết định như vậy, hiện tại chính mình vì thế mà khổ sở thì có ý nghĩa gì? Bởi vì kết cục đã định, tình cảm cần hai người tự nguyện, dù một người kiên trì như thế nào cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Dương Hiểu Đồng không phải người bình thường, lòng tự ái của cô tâm rất mạnh. Loại đàn ông vì những thứ khác mà buông tha chính mình, như vậy chuyện này vô luận như thế nào đều là cái gai trong lòng cô. Cô biết rõ Nghiêm Tuấn Trạch không thay lòng đổi dạ, nhìn biểu tình lúc đó của hắn liền biết, chỉ có thể nói một câu ‘hữu duyên vô phận’.
Mặc dù sự tình cô đã phân tích rất rõ ràng nhưng dù sao cô cũng là một động vật cảm tính, không phải là động vật thuần túy lý tính, trong đầu nhớ lại những chuyện phát sinh giữa bọn họ.
Lần đầu tiên quen biết, nụ cười tự tin mà xán lạn của hắn, trực tiếp ra tay giúp cô giải quyết mấy tên bại hoại.
Lần thứ hai gặp mặt lúc, một thân tây trang Armani, giống như hoàng tử chói mắt bước ra từ trong tranh.
Lần thứ ba…
Tất cả mọi chuyện phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua, tất cả đều rõ ràng như vậy, rõ đến mức cô muốn quên cũng không quên được. Dù sao cũng là người mà cô dùng tình cảm nghiêm túc đáp trả, dù sao cũng là người từng mang tới ảo tưởng cho cô. Cô cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, lại không nghĩ rằng vẫn là công dã tràng…
Nước mắt không tự chủ được chảy xuống, ở trước mặt Trương Doãn Kiệt cô không khóc, bởi vì không muốn để anh nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình. Cô thực sự không muốn tiếp tục như vậy, tương lai vô luận xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không thể hiện ra vẻ yếu đuối, tất cả đều che giấu, tuyệt đối không để người khác thấy.
Vốn im lặng rơi lệ, cuối cùng lại tiếng lớn khóc lên, cô cần phải phát tiết tâm tình của mình thật tốt, cáo biệt đoạn tình cảm này. Khóc tới khi mắt hơi sưng đỏ Dương Hiểu Đồng mới ngừng lại. Chuyện thất tình đau buồn không thể dễ dàng quên đi được. Cho dù cô muốn quên nhưng vẫn không thể dễ dàng quên được.
“Ôi, quên đi, hiện tại cũng đã như vậy, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Hiểu Đồng, tỉnh lại a!”
“Không bao lâu mày sẽ quên, ở đây thương cảm mày chính là đứa ngốc.”
“Phải cho người Nghiêm gia ý thức được quyết định của bọn họ là sai lầm như thế nào! Còn có Diệc Tuyết tự cho là đúng kia, để cho cô ta biết chênh lệch giữa mình và cô ta!”
Dương Hiểu Đồng vừa an ủi vừa nhắc nhở chính mình. Chỉ có điều chuyện của Trương Doãn Kiệt lại bị cô tạm thời trốn tránh, hiển nhiên tình hình hiện tại của cô không thích hợp suy nghĩ chuyện này.
Ngày hôm sau, lúc Dương Hiểu Đồng xuống lầu ăn điểm tâm tất cả đều khôi phục thái độ bình thường. Ba người Dương gia mang khuôn mặt lo lắng nhìn cô, bộ dáng muốn mở miệng lại không biết mở miệng thế nào.
Sau khi ba người trao đổi ánh mắt, mẹ Dương dẫn đầu mở miệng nói trước: “Hiểu Đồng, con ổn chứ? Việc kia con không cần phải buồn, là bản thân Nghiêm Tuấn Trạch không có mắt, sớm muộn cậu ta sẽ phải hối hận.”
Trong mắt mẹ Dương, không có ai tốt hơn con gái của mình. Lúc trước bà còn nghĩ Nghiêm Tuấn Trạch là một người không tệ, không ngờ cuối cùng lại như vậy. Trong lòng bà rất tức giận, chỉ là bà vẫn lo lắng Hiểu Đồng sẽ không chịu nổi đả kích, nhất là cái người tên Diệc Tuyết kia thái độ lại kém như thế.
Dương Hiểu Đồng vỗ vỗ vai mẹ Dương, cười nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao. Con đã trưởng thành, việc này cũng không thể tạo thành đả kích gì với con, con có thể tự mình xử lý tốt.”
Thấy bộ dáng mẹ Dương vẫn còn có chút lo lắng, Dương Hiểu Đồng nói tiếp: “Là chính hắn không có mắt, tương lai hắn nhìn thấy con ưu tú nhất định sẽ hối hận muốn chết. Diệc Tuyết kia hi vọng nhìn thấy bộ dáng con thương tâm khổ sở, con lại càng không cho cô ta được như ý.”
Nghe cô nói, mẹ Dương buồn cười, cho cô một động tác cố lên: “Nghĩ được như vậy là tốt rồi, đàn ông tốt cũng không phải chỉ có một mình cậu ta, cần tỉnh tảo lại để cho bọn họ nhìn a!”
“Vâng, con sẽ. Con còn có việc, con đi trước đây.”
Ba người Dương gia nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng rời khỏi cũng yên tâm không ít. Ít nhất bọn họ vẫn hiểu tâm trạng của Hiểu Đồng lúc này, hiện tại tâm trạng của cô không tệ, tuyệt đối sẽ không sa sút tinh thần ý chí, chỉ cần như vậy thì bọn họ có thể an tâm rồi.
Sau khi Dương Hiểu Đồng ra khỏi nhà lập tức tới bang Hải Diễm. Hôm qua có việc nên cô không tham gia chuyện tiếp thu địa bàn bang Cuồng Lang. Chỉ đem chuyện này toàn quyền giao cho Trần Vĩ bọn họ. Hiện tại tất nhiên muốn tới xem một chút, có vấn đề gì vẫn cần cô đi xử lý.
Rất nhanh, Dương Hiểu Đồng đã tới tổng bộ bang Hải Diễm, chỉ có điều hôm nay người ở tổng bộ hiển nhiên nhiều hơn so với bình thường. Dương Hiểu Đồng cũng không cảm thấy kỳ quái, mà lúc này Trần Vĩ đang đợi cô.
Nhìn thấy Trần Vĩ, Dương Hiểu Đồng hài lòng gật đầu. Cô phát hiện Trần Vĩ thực sự là một người rất thông minh. Mặc dù thời gian cô tiếp nhận bang Hải Diễm không lâu, cũng không nhận thức Trần Vĩ sâu nhưng Trần Vĩ lại có thể hiểu ý tưởng của cô, mỗi khi có việc đều có thể làm rất tốt.
Cứ ví dụ như hôm nay, trước đó cô cũng không nói bảo Trần Vĩ ở đây chờ mình nhưng hôm nay vừa vào đã thấy hắn đứng ở chỗ này, trái lại vì Dương Hiểu Đồng giảm đi không ít tâm tư.
“Chuyện ngày hôm qua thế nào?”
“Việc tiếp nhận thế lực bang Cuồng Lang tất cả cũng rất thuận lợi, chỉ là còn có một chút phiền phức.” Trần Vĩ hơi cúi đầu, cung kính nói.
Đối với việc có chuyện phiền phức, Dương Hiểu Đồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao bang Cuồng Lang cũng là bang phái đứng thứ hai của Thụy Thành, có thể phát triển tới bây giờ tình hình tất nhiên có chỗ hơn người. Mấy nhân vật cấp nguyên lão ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận, trong lòng Dương Hiểu Đồng vẫn còn lo lắng một chuyện.
Đó là ba của Cuồng Lang, mặc dù ba của Cuồng Lang đã giao bang Cuồng Lang cho Cuồng Lang nhưng mọi người đều biết ba của Cuồng Lang chưa chết. Về phần hiện tại hắn ta ở đâu cô cũng không biết, cô chỉ biết một khi ba hắn biết chuyện này nhất định sẽ nhanh chóng trở về báo thù.
Điều này khiến cô có chút lo lắng.
“Ừ, tiếp nhận được bao nhiêu phần trăm?” Dương Hiểu Đồng tùy ý hỏi, tiếp theo mấy phiền phức kia cô sẽ tự tay xử lý từng cái một, chuyện cô muốn làm không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản, cô muốn lấy tốc độ nhanh nhất trở lên mạnh mẽ!
“Chúng ta đã tiếp nhận tám mươi phần trăm, xung quanh một vài địa bàn và sản nghiệp của hắn, chúng ta cũng đã tiếp thu toàn bộ. Sau khi biết Cuồng Lang chết, rất nhiều người bọn họ cũng đã ý thức được chuyện này sẽ phát sinh, cho nên tốc độ của chúng ta cũng phải nhanh hơn.” Trong mắt Trần Vĩ lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Từ lúc bắt đầu khi hắn vừa tới bang Hải Diễm đã hy vọng có thể thống nhất tất cả các thế lực hắc bang của Thụy Thành, vậy thực sự quá tuyệt vời. Nhưng đi theo Ngô Chí Thiên lâu như vậy, hắn ta chưa thể thành công làm được một bước này. Đúng vậy, Ngô Chí Thiên cũng không phải là không có làm như vậy, chỉ có điều hắn ta không thành công.
Tất cả đều bởi vì ba Cuồng Lang, chỉ là hiện tại lại không biết tung tích của hắn. Sau khi thôn tính thực lực bang Cuồng Lang, địa vị đệ nhất của bang Hải Diễm sẽ không có bất kỳ người nào có thể lay động, trong lòng hắn có thể không kích động sao?
Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại Dương Hiểu Đồng, hắn biết cô tuyệt đối có thể thống nhất tất cả hắc bang của Thụy Thành.
Nghe thấy mấy chữ tám mươi phần trăm, Dương Hiểu Đồng có chút kinh ngạc. Mặc dù biết hiệu suất sẽ không kém nhưng hiệu suất này vẫn vượt qua dự đoán của cô, quả thật nhiều người làm việc hiệu suất sẽ nhanh hơn rất nhiều a.
“Rất tốt. Còn có vấn đề gì, nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau giải quyết!” Dương Hiểu Đồng nhìn xuống cười nói, vẻ tự tin trên mặt khiến Trần Vĩ cũng không khỏi bị cô ảnh hưởng.
“Còn có…” Trần Vĩ nhất nhất nói rõ ràng, Dương Hiểu Đồng một bên nghe một bên gật đầu.
“Chúng ta lên đường thôi.” Dương Hiểu Đồng nói với Trần Vĩ.
“Tốt, tôi lập tức đi gọi huynh đệ.” Nghe vậy Trần Vĩ chuẩn bị đi gọi người.
“Chờ một chút, không cần, chút việc nhỏ ấy hai người chúng ta đi được rồi.” Dương Hiểu Đồng khoát tay ngăn lại, mở cửa xe nói.
Trần Vĩ sửng sốt: “Chỉ, chỉ hai người chúng ta đi?”
“Ừ, nhanh lên.”
Trần Vĩ thấy Dương Hiểu Đồng không phải đang nói đùa lập tức ngồi lên xe, trong lòng lại lo lắng không ngừng. Người của đối phương đều tập trung ở mấy chỗ đó, chỉ có hai người đi, có phần có chút quá…?
Chỉ có điều nhìn sắc mặt ung dung của Dương Hiểu Đồng, nhìn bộ dáng muốn xuất thủ trước của Dương Hiểu Đồng, trong lòng hắn cũng bớt lo lắng, trước thực lực tuyệt đối, nhân số căn bản không coi là cái gì.
Hai người rất nhanh đã tới mục đích, đây là hộp đêm lớn nhất Thụy Thành, cao khoảng năm mươi tầng, hơn nữa vô cùng hoa lệ, trước khi Ám Kim Mai Côi xuất hiện, KTV* Chiến Thắng vẫn là nơi xa hoa nhất Thụy Thành.
KTV: từ viết tắt của ‘karaoke’
Cực Phẩm Thiên Kiêu Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc