Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộ Anh Lạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161
dit: Vô Tâm
Beta: Sally
Cảnh sát kia bị Dương Hiểu Đồng một cước đá ngã trên mặt đất, chỉ cảm giác mình đầu như đụng phải sắt thép, đau đớn hắn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, kèm theo một trận tiếng kêu thảm thiết, bộ dáng kia khiến bốn người bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi rụt cổ một cái.
Xem ra một cước này thật sự không nhẹ ah, chỉ có tên cảnh sát bị đá mới biết một cước đó đâu chỉ là không nhẹ a, mấy nam nhân cùng đá cũng không khủng bố như thế, cú đá kia không tốt, lại là đá đầu của hắn, chỉ là hiện tại hắn đang đau căn bản nói không ra lời.
Dương Hiểu Đồng mặt không biểu tình liếc mắt nhìn nam nhân té trên mặt đất, vừa một cước kia cô đã dùng lực rất nhỏ, nếu không hiện tại đầu của hắn đã giống như dưa hấu bị giẫm.
Bất kính với cô kết quả chính là như vậy.
Cảnh sát kia bị đá ngã xuống đất, súng vừa lúc rơi xuống tên cảnh sát bên cạnh, cảnh sát kia lập tức cầm súng, nhắm ngay Dương Hiểu Đồng, vẻ mặt khẩn trương nói: “Ngươi là giúp đỡ của bọn họ?”
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng khẽ cong lên: “Vừa rồi hình như là các ngươi gọi ta qua đây, nếu không ta đã đi rồi.”
Nghe cô nói, cảnh sát kia nghĩ lại quả thực là như vậy, lập tức liền nhìn tên đồng bạn đang lăn lộn trên mặt đất rủa một tiếng, đều là bởi vì hắn, nếu không chuyện bây giờ cũng đã đối phó được, sao có thể biến thành như bây giờ.
Ba huynh đệ Trương Vân nhìn thân ảnh xinh đẹp đưa lưng về phía bọn họ, trong mắt tràn đầy thán phục. Cô gái này nhìn xinh đẹp như thế, hơn nữa niên kỷ cũng chỉ chừng hai mươi, không ngờ thân thủ còn cực kì lợi hại, đối mặt với họng súng đen như mực vậy mà một chút cảm xúc khẩn trương cũng không có, điều này làm sao có thể không khiến bọn họ thán phục?
Cô cứ bình tĩnh đứng như vậy, liền có thể phát ra một cỗ khí thế cường đại khiến bọn họ sợ hãi, mặc dù là nữ nhân nhưng so với nam nhân còn mạnh hơn.
Cảnh sát kia nhìn sắc mặt đạm nhiên của Dương Hiểu Đồng, nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng là mình cầm súng đối diện với cô ta, sao lại có cảm giác giống như là cô cầm súng đối với mình vậy?
“Như vậy vị tiểu thư này, cô rời đi trước đi.” Từ một cước vừa rồi của nữ nhân này hắn liền biết cô ta tuyệt đối không phải người bình thường, nếu cô ta là hỗ trợ, chính mình có thể thực sự xui xẻo.
Nghe hắn nói, lông mày Dương Hiểu Đồng giương lên: “Ngươi cảm thấy trên đời này có chuyện đơn giản như vậy sao? Gọi ta đến ta sẽ đến, gọi ta đi ta liền đi sao? Ngươi nghĩ rằng ta là cái gì?”
Nói đến đây, Dương Hiểu Đồng đột nhiên chuyển lời: “Nếu ta đã tới, các ngươi liền cút đi, cho các ngươi năm giây, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
“Ngươi!” Cảnh sát kia nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng lập tức tức giận tăng vọt, không ngờ nữ nhân này đã vậy còn quá trâng tráo.
“Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác!” Vừa nói xong, một phát đạn bắn về phía Dương Hiểu Đồng.
Đối mặt với viên đạn mà mọi người đều vô cùng kinh khủng, vẫn như cũ không thể khiến cho biểu tình của Dương Hiểu Đồng có bất cứ dao động gì, đợi đến thời điểm khi viên đạn cách mặt Dương Hiểu Đồng nửa thước, Dương Hiểu Đồng duỗi hai tay của cô ra, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên đạn có tốc độ cực nhanh kia!
Không sai, Dương Hiểu Đồng chính là dùng hai ngón tay của mình kẹp viên đạn kia!
Bởi vì thân thể lực lượng cường đại, thậm chí khoảng cách giữa hai ngón tay một chút vết thương cũng không có. Trừ đầu đạn tự nổ tiếp tục lăn ra ngoài, mặt khác bốn người nhìn thấy một màn như vậy đều cảm giác mình hẳn đang nằm mơ.
Nếu như không phải đang nằm mơ, tại sao có thể có sự tình quỷ dị như thế phát sinh?
Đây là việc con người có thể làm được sao?
Điều này căn bản không phải là lực lượng con người!
Dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn, nếu như không phải hiện tại tình huống này không thể cười, tên cảnh sát kia thật sự muốn cười. Có lầm hay không, cuộc sống cũng không phải trò chơi, loại chuyện này vậy mà chân thực phát sinh ở trước mặt của mình?
Lúc này trong mắt Trương Vân đã không còn thán phục, mà là khiếp sợ, người trước mặt này thật sự là người sao? Cần có bao nhiêu năng lượng mới có thể đạt được trình độ như vậy?
Nhìn viên đạn giữa hai ngón tay mình, Dương Hiểu Đồng đưa mắt về phía tên cảnh sát nổ súng, tên cảnh sát kia chợt có cảm giác giống như mình bị rắn độc nhìn thẳng, toàn thân không thể động đậy.
“Ta thật sự không thích người khác cầm súng đối diện với ta, bản thân ngươi đã muốn chết, vậy đừng trách ta.” Chợt, ngón tay liền dùng lực, viên đạn kẹp ở hai ngón tay bắn về phía ngực người nọ, độ mạnh kia yếu so với súng thật bắn ra cũng không chênh lệch chút nào.
Con ngươi chợt co rút nhanh, tên cảnh sát kia lập tức xoay người, chỉ có điều tốc độ nhanh nữa cũng không nhanh bằng đạn, viên đạn bắn vào lồng ngực của hắn. Trọng trọng té trên mặt đất, cả người trúng hai phát đạn, hắn nghĩ đến mình cũng sống không được bao lâu.
Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng xoay người nhìn ba huynh đệ Trương Vân, trên mặt vẫn như cũ không có gì dao động.
Mà lúc ba huynh đệ Trương Vân thấy Dương Hiểu Đồng nhìn bọn họ, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng. Từ lúc cô gái này đến bây giờ, bọn hắn chỉ biết thực lực của cô thật cường hãn, hơn nữa rất không thích bị uy hiếp, thế nhưng đối với tính cách của cô thì hoàn toàn không biết gì cả, vạn nhất cô quyết tâm muốn tiêu diệt ba người bọn họ, như vậy kết cục thật không hề nghi ngờ.
Nhưng mà Dương Hiểu Đồng nhìn bọn họ liếc mắt một cái sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi, nhìn thấy một màn này, ba người Trương Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Quần áo Trương Vân toàn bộ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nếu không phải có một tia ý niệm chống đỡ, chỉ sợ sớm đã ngã xuống. Mà giờ khắc này sau khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy một màn này, Trương Vũ và Trương Lôi khẩn trương hô: “Đại ca, đại ca!” Trương Vân trúng đạn đã được một khoảng thời gian, mà lấy thân phận đào phạm hiện tại của bọn họ lại không thể vào bệnh viện, vậy phải làm thế nào?
Nghĩ tới đây, ánh mắt hai người không khỏi chuyển về phía Dương Hiểu Đồng, nghĩ nghĩ lại không biết có nên mở miệng hay không, vạn nhất chọc giận cô mà nói, hậu quả kia thế nhưng cái được không bù đủ cái mất a.
Mặc dù Dương Hiểu Đồng đưa lưng về phía ba người, thế nhưng đối với tình hình của ba người bọn hắn lại rất rõ ràng. Thoạt nhìn tình cảm của ba huynh đệ bọn họ rất không tệ, dưới tình huống như vậy vẫn có thể không buông tha. Nhất là tình huống vừa rồi làm cho cô nghĩ tới cô và Nghiêm Tuấn Trạch, nên mặc dù cô đã xoay người sang chỗ khác nhưng vẫn đi tới bên người Trương Vân.
Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đã đi rồi lại quay lại, Trương Vũ và Trương Lôi đều có vẻ kinh nghi bất định, không biết cô chuẩn bị làm gì.
Dương Hiểu Đồng liếc mắt nhìn tình huống Trương Vân, sau đó nói: “Từ lúc hắn bị trúng đạn đến bây giờ đã ba tiếng, máu tươi xói mòn quá nhiều, nếu như không nhanh chóng cấp cứu một chút thì tính mạng liền không giữ được.”
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, sắc mặt Trương Vũ và Trương Lôi liền vui mừng, mặc dù hai người bọn họ cũng đều trúng đạn nhưng cũng không phải bộ vị yếu hại, lập tức liền quỳ gối trước mặt Dương Hiểu Đồng, nói: “Tiểu thư, phiền phức cô cứu đại ca của ta, đến lúc đó làm trâu làm ngựa chúng ta cũng nguyện ý.”
Dương Hiểu Đồng quét mắt liếc hai người một cái, mấy người này tâm tính cũng không xấu, hơn nữa có án đế, ở bang Hải Diễm có thành phần hỗn tạp cũng không tệ, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể thật tình làm việc vì mình.
“Trước tiên ta giúp hắn cầm máu rồi lấy đạn ra, hai người các ngươi cũng bị thương, ở một bên nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Dương Hiểu Đồng liền quay người đi về phía xe đua, từ trên xe lấy ra hộp cứu thương và dây thừng.
Sau khi trói mấy tên cảnh sát kia lại, cô nói: “Bọn họ không chạy được.”
Trương Vũ và Trương Lôi nhìn nhau liếc mắt một cái, tuy nữ sinh này tuổi còn trẻ nhưng tâm tư lại kín đáo như vậy. Lúc trước hai người bọn họ không chịu nghỉ ngơi chính là sợ hai người cảnh sát kia chạy, hiện tại đã trói họ lại, không thể nghi ngờ bọn họ có thể yên lòng.
Thời gian Dương Hiểu Đồng học tập dược lý cũng không ngắn, sợ rằng thầy thuốc chuyên nghiệp cũng không có cách nào so sánh với cùng cô. Mặc dù trong cuộc sống hiện thực cũng chưa từng làm nhưng khi Dương Hiểu Đồng thay Trương Vân lấy đạn, thời điểm băng bó thủ pháp lại có vẻ cực kì thành thạo, không có chút cảm giác trúc trắc, phảng phất như là một lão nhân làm nghề y nhiều năm, Trương Vũ và Trương Lôi nhìn thấy đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Mười phút sau, Dương Hiểu Đồng đã giúp Trương Vân băng bó kỹ càng, đồng thời còn lấy ra một viên thuốc cho hắn nuốt vào. Đây là Dương Hiểu Đồng gần đây học tập hệ đan dược phụ trợ – Hồi hoàn đan.
Hồi hoàn đan phạm vi trị liệu so ra rất rộng, dù sao vô luận là bị rắn độc cắn, bị thương, hay là thế nào, sau khi ăn vào đều sẽ có một công hiệu ức chế nhất định, thật sự là thuốc hay ra cửa cần thiết a!
Trương Vũ và Trương Lôi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đưa một viên đan dược rất tròn bỏ vào trong miệng Trương Vân, kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Đồng, Trương Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi ngài vừa cho hắn ăn cái gì?”
Dương Hiểu Đồng quét mắt nhìn hắn một cái nói: “Hồi hoàn đan, nếu như ta muốn hại hắn, liền không cần phải chữa bệnh cho hắn.”
Thấy Dương Hiểu Đồng bày tỏ tâm tư của mình, Trương Vũ có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ta không phải ý tứ này.”
Khoát khoát tay, ý bảo không cần lại giải thích. Mấy thứ này cô cũng không quan tâm. Sau khi lấy đạn ra cho ba người, băng bó kỹ đã là nửa tiếng sau, Trương Vân sau khi uống thuốc cũng yếu ớt tỉnh lại, thời điểm thấy Dương Hiểu Đồng giúp Trương Lôi băng bó, lại nhìn một chút vết thương của mình được băng bó cẩn thận, lập tức hiểu rõ lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
Nhanh chóng cảm kích nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Vị tiểu thư này, cảm ơn ân cứu mạng của ngài.” Biểu tình rất thành khẩn, hắn rất rõ ràng, nếu như không có Dương Hiểu Đồng, bây giờ ba người bọn hắn không phải bị mất mạng tại chỗ thì chính là bị bắt trở lại làm người chết thế.
Nhất là nhìn thấy tên hai cảnh sát bị trói, trong lòng sự cảm kích càng sâu, trong đó tên cảnh sát trúng hai phát đạn đã chết, mà một gã cảnh sát khác thì lại vẻ mặt kinh khủng nhìn mình bên này.
Hiển nhiên kết quả của hắn còn xui xẻo hơn, hơn nữa hiện tại hắn đang bị trói cùng một chỗ với người chết, cảm giác kia đừng nói có bao nhiêu không thoải mái, tại đây dạng dưới tình huống như thế, nội tâm hắn sợ hãi càng ngày càng sâu.
“Không cần cám ơn.” Giọng nói Dương Hiểu Đồng đạm mạc lại có mị lực hấp dẫn kỳ dị.
Trương Vũ và Trương Lôi sau khi ăn đan dược của Dương Hiểu Đồng, chỉ cảm thấy thân thể vốn đang suy yếu nhanh chóng khôi phục, ngay cả chỗ bị thương tốc độ khỏi cũng nhanh hơn rất nhiều, phát hiện này khiến cho trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc.
Mặc dù thời gian nữ sinh này xuất hiện không tới một giờ nhưng sự kinh ngạc mang tới cho bọn hắn lại rất nhiều. Khuôn mặt xinh đẹp, thân thủ cường hãn, đan dược kỳ lạ, mấy thứ này ở trong cuộc sống hiện thực dường như đều không tồn tại, lại cứ như thế phát sinh xuất hiện trước mặt bọn họ, cái này làm sao có thể không khiến bọn họ giật mình.
Đợi sau khi tất cả đều xong xuôi, Dương Hiểu Đồng mới mở miệng nói: “Nhìn ba người các ngươi người hình như là đào phạm?” Vừa rồi lời của bọn họ mặc dù cô nghe rõ ràng, thế nhưng rất rõ ràng và trung gian trong đó có một ít khúc chiết cô cũng không biết.
Cực Phẩm Thiên Kiêu Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc