Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 594-598
hương 594: Giám sát ngự sử.
Rời Trung Nghĩa bá phủ, hoàng đế mặt hầm hầm tức giận, Tiêu Kiến giật thon thót, vị bá gia này lại làm gì rồi, đã dặn thế rồi, chẳng lẽ sau này cha gia nên tránh qua lại với y, không khéo mang vạ.
Kiệu đi được một đoạn, hoàng đế đột nhiên kêu dừng, bảo thị vệ tản ra, chỉ gọi Một công công tới gần:
- Mộc công công, tên Đường Kính Chi đó vì sao lại muốn thiết khoản đan thư?
- Bẩm hoàng thượng, tước vị sau mỗi đời lại giảm xuống một bậc, thiết khoát đan thư thì có thể truyền đời mãi mãi, nhưng nó chỉ có tác dụng khi vương triều còn tồn tại.
Mộc công công lúc nãy nghe hết hai bọn họ nói chuyện nên sớm suy nghĩ vấn đề này, giọng đều đều nói:
Tức là y đang muốn thể hiện lòng trung thành sao, Hoàng đế trẻ lần đầu tiên nở nụ cười trong mấy ngày nay.
Sáng hôm sau tảo triều, hoàng đế đột nhiên ra thánh chỉ, trách mắng Đường Kính Chi không làm tròn chức trách, tước bỏ chức vị của y, không ít kẻ đang hơn hở, định té nước theo mưa đòi lột bỏ công danh, thậm chí đòi đầy y ra biên ải chuộc tội.
Đột nhiên hoàng đế phát thêm đạo thánh chỉ nữa, liệt kê công lao của Đường Kính Chi trong lần dẹp phản loạn, phong y lên Trung Nghĩa hầu cùng thiết khoản đan thư, bảo kiếm làm cả đám quan viên sững sờ.
Ngày hôm đó Mộc công công tới phủ Trung Nghĩa bá truyền chỉ, sau đó theo ý chỉ, ở lại bên cạnh Đường Kính Chi.
Trong đại sảnh Đường Kính Chi quỳ xuống nhận thánh chỉ, hoàng đế chẳng những đồng ý yêu cầu của y còn tặng thêm bảo kiếm và phong làm Trung Nghĩa hầu.
Thu hoạch lớn này nằm ngoài dự liệu của y.
Mộc công công thấy Đường Kính Chi tiếp chỉ xong, mặt lạnh tanh đi tới:
- Lần này cha gia thuận lợi toàn thân rút lui hoàn toàn nhờ phúc Trung Nghĩa hầu. Có điều chủ tử của cha gia là hoàng thượng, là con cháu long tộc, sau này ngài muốn làm gì hãy cân nhắc cho kỹ.
Không phải nói cũng biết Mộc công công được cử tới giám thị y.
Xem ra hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, có điều luôn nghi ngờ như thế mới là tâm thuật đế vương, hoàng đế thực sự sẽ cân nhắc lợi hại để làm việc, không hành động theo cảm tính, Đường Kính Chi càng yên tâm, chỉ gật đầu không nói gì.
- Hoàng thượng phái cha gia rời cung là lo hoàng thái hậu không quen cuộc sống bên ngoài, muốn gia gia ở bên hầu hạ, coi như sau này cha gia sẽ thay thế vị trí của Kế công công.
- Được.
Đường Kính Chi tất nhiên không phản đối, mời Mộc công công ngồi xuống uống trà, hỏi:
- Công công, hoàng thượng ban cho ta thượng phương bảo kiếm làm gì? Theo lý phải đưa cho Vương tướng quân mới đúng.
Mộc công công đặt chén trà xuống đứng dậy:
- Hoàng thượng còn bảo cha gia truyền một câu khẩu dụ.
Đường Kính Chi định quỳ xuống, nhưng ông ta ngăn lại:
- Hoàng thượng nói, hầu gia có thể đứng nghe, không cần quỳ.
- Tạ ân điển hoàng thượng.
Đường Kính Chi hướng về phía hoàng cung bái tạ:
- Hoàng thượng cấp cho hầu gia thanh kiếm này để hầu gia theo đại quân nam hạ, chém gian thần, trừ tham quan, trả lại bầu trời trong sáng cho phương nam. Đợi bình họa Phúc Thọ vương xong cũng không cần trả lại, tới khi đó hoàng thượng còn hạ chỉ phong hầu gia làm giám sát ngự sự, giám thị quan viên phương nam, bắt kẻ gian tham.
Nghe khẩu dụ này xong, Đường Kính Chi vừa cảm động vừa bội phục, hoàng đế trẻ thay đổi thật, khí phách này thứ trước kia hắn không có. Hoàng đế chưa hoàn toàn yên tâm về y, nhưng vẫn tín nhiệm, kếu không đã chẳng cấp ình quyền lực lớn như vậy.
Truyền khẩu dụ xong Mộc công công tới chỗ Hoàng thái hậu báo danh.
Sau buổi trưa, trong cung lại có thái giám tới truyền chỉ lệnh Đường Kính Chi sáng mai theo hậu quân lên đường.
Trong ý chỉ không nói y nhất định phải đi cùng bộ đội, Đường Kính Chi nghĩ một lúc, đứng dậy đột ngột đi truyền lệnh hạ nhân thu thập hành lý, quyết định đưa toàn bộ gia quyến về Đường phủ Lạc thành.
Mệnh lệnh quá bất ngờ, hơn nữa ngày mai là lên đường rồi, trong phủ tức thì chó chạy gà bay, náo loạn cả lên, Đường Kính Chi cười ha hả, vì y sắp được về nhà rồi, sắp được gặp người thân.
Khi hạ nhân trong phủ tất bận chuẩn bị hành lý, Đường Kính Chi phái người đi mời Tiêu Kiến, biết Đường Kính Chi muốn tạm biệt mình, cho nên tới rất nhanh, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ, đến khi tan tiệc Đường Kính Chi đem khế ước nhà đất xưởng thêu ra đặt lên bàn:
- Công công, ngài nhận lấy cái này đi.
Tiêu Kiến tin tức linh thông, lại thêm hắn luôn chú ý tới Đường Kính Chi, cho nên hắn biết khế ước này giá trị thế nào, cả kinh:
- Hầu gia làm thế này là sao?
- Công công với ta không cần phải dấu gì, mai theo đại quân nam hạ, e là tương lai không còn cơ hội lên kinh nữa, nên chuyện kinh doanh ở đây e là không làm được nữa rồi.
Đường Kính Chi giải thích:
- Xưởng thêu này là ta và hoàng thượng hợp tác mở, điều này công công rõ, sau này làm sao chắc công công hiểu hơn ta.
Tiêu Kiến kinh ngạc, chẳng phải vừa rồi y được phong tước, còn thưởng cả thiết khoản đan thư và thượng phương bảo kiếm nữa, ân sủng bậc này xưa nay chẳng được mấy ai, hắn còn tưởng sau này tiến đồ Đường Kính Chi như gấm, không ngờ lại là ngoài thăng trong giáng, nhớ lại lần trước hoàng thượng hầm hầm bỏ về mà Tiêu Kiến sởn gai ốc.
Như vậy hoàng đế sẽ không trọng dụng y nữa, thậm chí căm ghét rồi, chẳng qua làm thế che mắt thiên hạ, nếu mình có dính líu tới y, sau này không khéo hoàng đế nghi ngờ mình, áy náy nói:
- Hầu gia, cái này cha gia không dám nhận đâu.
Đường Kính Chi biết hắn cố kỵ cái gì, nói:
- Tiêu công công, chuyện hợp tác với hoàng thượng này không thể cho người ngoài biết, nên ta chỉ có thể tặng công công. Công công đem chuyện này bẩm rõ với hoàng thượng là được, tới khi đó hoàng thượng không những không nghi ngờ, lại càng thêm trọng dụng công công.
Tiêu Kiến mắt sáng lên, phần lễ này của Đường Kính Chi quá lớn, kết bạn với y quả là chính xác:
- Trọng lễ này của bá gia, cha gia sẽ không bao giờ quên, cha gia không thích hứa hẹn xuông, nên không nói nhiều, hầu gia tin ta thì uống cạn chén rượu này, sau này có khó khăn không giải quyết được đừng quên còn một người bằng hữu này ở kinh thành.
Đường Kính Chi vui vẻ uống cạn, tiệc tan rồi y chẳng còn bằng hữu nào ở kinh thành nữa, liền về thẳng phủ, tới cổng thì gặp mẹ con họ Đỗ vừa từ cửa hiệu về.
Chuyện Đường Kính Chi lần nữa được hoàng đế ân thưởng cực lớn đã truyền khắp Ni Lạc Thần, mẹ con họ Đỗ cũng biết tin này, cho nên mặt trời vừa xuống núi đã về phủ chúc mừng, không nghĩ gặp y ở cổng.
Nhìn thấy Đường Kính Chi, Đỗ Diêu Thị cực kỳ khẩn trương, mấy lần bị y khinh bạc, nàng có ngốc đến mấy cũng biết là y cố tình.
Đỗ Lệnh Hà trước nay luon tôn kính Đường Kính Chi, có điều hôm nay nàng nhìn Đường Kính Chi thêm chút kính sợ, càng cẩn thận, không dám tùy ý như trước.
Bá tước và hầu tước là hai tầng cấp hoàn toàn khác biệt rồi.
Tục ngữ có câu rất hay, nhất nhập hầu gia thâm tựa hải, không phải là không có lý do, người ngoài coi bá tước là quý tộc rồi, còn với quý tộc thì hầu tước mới là quý tộc. Bình thường đài thần kết thân cùng hoàng tử chỉ phong hầu tước mà thôi.
Ba người cùng đi vào trong phủ, Đường Kính Chi hỏi:
- Đỗ cô nương, bệnh tình của Mạnh công tử có tốt hơn không?
- Bẩm hầu gia, tốt hơn nhiều rồi, không còn thấy người lạ là hoảng sợ như trước nữa.
Đỗ Lệnh Hà luôn tin tưởng tới một ngày Mạnh Tử Đức sẽ hoàn toàn bình phục, tới khi đó hoàng đế sẽ trọng dụng hắn.
Tình cảm của nàng với Mạnh Tử Đức là không cần nghi ngờ, nhưng nàng không phải là cô gái sống cam chịu, nếu không đã chẳng mặt dày bám vào Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi trầm ngâm, nhìn Đỗ Diêu Thị một cái, cuối cùng nói:
- Đỗ cô nương, ngày mai ta sẽ theo quân nam hạ rồi, rất có khả năng sẽ không bao giờ lên kinh nữa, cô hãy suy nghĩ thật, có muốn đi cùng ta không?
Chương 595: Lén lút về nhà.
- Á.
Hai mẹ con họ Đỗ cùng la lên thất thanh, tin tức này quá đột ngột.
- Hầu gia, vừa rồi ngài vừa được hoàng đế phong tước cơ mà, vì sao lại không về kinh thành nữa.
Đỗ Lệnh Hà vội vàng nói:
Đỗ Diêu Thị cũng bàng hoàng, phải biết rằng Đường Kính Chi là nam tử duy nhất trên đời này hai mẹ con nàng có thể dựa vào, đừng thấy hiện mẹ con nàng sống rất tốt, nhưng không có Đường Kính Chi, cuộc sống đảo lộn ngay tức thì.
Dù hoàng đế có quan tâm tới Mạnh Tử Đức, nhưng hoàng đế quá nhiều việc, lại quá xa xôi, chẳng thể giúp được gì.
- Sau khi bình đình Hải Châu, ta sẽ ở lại phương nam, phụ trách giám sát diệt trừ tham quan ô lại, tuy ta không về kinh nữa, nhưng tòa phủ này vẫn mở, nếu cô nương muốn ở lại kinh, cứ tiếp tục sống tại nơi này.
Đỗ Lệnh Hà lúc này mới thở phào, nàng sợ Đường Kính Chi dọn cả phủ đi, lúc ấy mẹ con nàng chẳng những không có chỗ ở, mà còn không thể mượn thanh uy của Đường Kính Chi rồi.
Chỉ cần nàng ở trong phủ hầu gia, ai dám xem thường bắt nạt nàng.
Hiện giờ trong gian hàng nàng thuê, kinh doanh đồ thêu rất tốt, nàng cũng sợ Đường Kính Chi bán hết sản nghiệp đi, gian hàng nàng thuê bị thu lại.
Phản ứng của Đỗ Diêu Thị khác hẳn Đỗ Lệnh Hà, nàng càng nghĩ càng sợ, trước kia trượng phu còn, nhà nàng là thương nhân có tiếng trong vùng, vẫn bị một tên quan nhỏ khiến tan nhà nát cửa, huống hồ hiện chỉ còn mẹ góa con côi ở chốn quyền quý vô số này.
Nếu như Đường Kính Chi thực sự không quay về nữa, những kẻ thèm khát mỹ sắc của mẹ con nàng chẳng phải nuốt sống bọn họ sao? Vì thế nàng hạ quyết tâm, nhất định đi theo y, có Đường Kính Chi ở đâu, không cần lo lắng về cuộc sống nữa.
- Đa tạ hầu gia tương trợ, dân nữ tạ ơn.
Đỗ Lệnh Hà đâu biết suy nghĩ của mẹ, thi lễ nói:
- Đợi Mạnh đại ca khỏe lại, được hoàng đế trọng dụng, dân nữ nhất định đem đại ân đại đức của hầu gia nói cho huynh ấy biết...
Nàng chưa nói hết thì Đỗ Diêu Thị tranh trước:
- Lệnh Hà, con nói lung tung gì đó. Nếu hầu gia đã rời kinh, vậy chúng ta phải đi theo tìm cách báo đáp, báo ân đâu chỉ nói xuông bằng miệng được...
Đỗ Lệnh Hà ngớ ra, hiển nhiên không nghĩ mẹ mình lại muốn theo Đường Kính Chi.
Thấy trời không sớm nữa, có kinh nghiệm chứng kiến mẹ con này cãi nhau rồi, ở lại không tiện, Đường Kính Chi nói:
- Nếu hai người ý kiến không nhất trí vậy hãy về thương lượng lại, sáng mai nói cho ta biết là được. Nếu muốn ở lại, cứ thoải mái ở trong phủ của ta. Nếu muốn đi, ta cũng không bỏ mẹ con cô nương không quản.
Đối với y mà nói, chẳng qua trong phủ thêm hai miệng ăn thôi, hoàn toàn chẳng là gì, nói rồi đi luôn.
Đỗ Lệnh Hà nắm tay mẹ, định khuyên mẹ đổi ý, nhưng Đỗ Diêu Thị thấy Đường Kính Chi đi nhanh như thế, thì hoảng lên, tưởng y khó chịu với mẹ con mình rồi, vội đẩy con gái ra đuổi theo.
Đỗ Lệnh Hà dẫm chân, nghĩ một lúc không theo.
Đường Kính Chi không thích có hạ nhân đi theo như quý tộc hay quan viên khác, làm việc lúc nào cũng thích rình rang bày vẽ khoe thân phận, y đi nhanh vì muốn về hỏi Hoàng thái hậu hôm nọ đã nói gì với hoàng đế.
Vừa mới bước qua cổng chưa kịp rẽ, bị Đỗ Diêu Thị ở sau đuổi kịp:
- Hầu gia, ngài đừng nghe nha đầu Lệnh Hà đó nói bậy, dân phụ định theo ngài nam hạ. Cầu xin ngài, đưa mẹ con dân phụ đi cùng..
Nói tới đó quỳ sụp xuống, định khấu đầu.
Đường Kính Chi giật mình, không hiểu sao giọng Đỗ Diêu Thị hoảng sợ như thế, vội đưa tay ra đỡ nàng lên, bàn tay nàng ấm mềm như ngọc, làm lòng y nhộn nhạo.
Trước kia y không chỉ một lần đụng chạm vào nàng, biết Đỗ Diêu Thị nhát gan không dám phản kháng.
Đỗ Diêu Thị quả nhiên mặt đỏ bừng, nhưng không rụt tay lại, người ta là hầu gia cao quý, bằng vào cái gì mà giúp đỡ mẹ con nàng chứ?
Cho dù nàng chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng thực sự trong thâm tâm nàng có thiện cảm với y, từng nghĩ nếu gả con gái cho y làm thiếp thì tốt biết nhường nào. Nhưng hiển nhiên Đỗ Lệnh Hà chỉ biết tới một mình Mạnh Tử Đức, mơ mơ hồ hồ nàng nghĩ, nếu Đường Kính Chi muốn tấm thân tàn hoa bại liễu này, thì hiến cho y cũng có sao.
Nếu như thế mà được y chiếu cố cho hai mẹ con cũng đáng.
Đường Kính Chi cao hơn Đỗ Diêu Thị gần một cái đầu, từ trên nhìn xuống, thấy cái cổ trắng nõn của nàng đã đỏ rực, nắm bàn tay nhỏ mềm mại kia, lòng ngứa ngáy, quả phụ này cũng là mỹ nhân hiếm có.
Sáng sớm hôm sau hậu quân nhổ trại lên đường, toàn bộ nữ quyến phủ Trung Nghĩa hầu cũng đi, Ngọc Nhi vẫn như trước, mặc nam trang, cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Đường Kính Chi, toàn bộ số nữ quyến khác ngồi trong xe.
Vì hậu quân chở vật tư, tốc độ rất chậm, nên các nàng thoải mái theo sau hậu quân.
Tướng lĩnh trong quân biết mấy cỗ xe theo sau là gia quyến của Trung Nghĩa hầu, tất nhiên không dám nói gì.
Đi cuối cùng đội xe là một mỹ phụ chừng ba mươi, nàng là Đỗ Diêu Thị, còn con gái nàng Đỗ Lệnh Hà ở lại kinh thành, đêm qua hai mẹ con nàng tranh luận, không ai thuyết phục được ai, cuối cùng chia tay.
Đỗ Lệnh Hà ở lại kinh, nghĩ Mạnh Tử Đức thế nào cũng có một ngày khỏi hẳn bệnh, như thế nàng sẽ khổ tận cam lai. Đỗ Diêu Thị thì theo Đường Kính Chi nam hạ, sẽ không phải lo lắng về cuộc sống, hơn nữa nàng nghĩ thi thoảng xuất hiện trước mắt Đường Kính Chi, để y không quên con gái mình, có chuyện gì còn nhờ y giúp.
Đường Kính Chi không ngờ hai mẹ con họ lại chia tay, muốn khuyên, nhưng thấy hai mẹ con họ bộ dạng giận nhau, nên tùy bọn họ, có điều trước khi đi y giao cho Đỗ Lệnh Hà một cuốn sổ, dặn nàng nếu sau này Mạnh Tử Đức bình phục, được hoàng đế trọng dụng lại thì cho hắn xem cuốn sách này.
Đó là tài liệu Giang Cảnh thu thập được về những người mà Mạnh Tử Đức coi là tham quan và chặt đầu, Đường Kính Chi muốn hắn sau này quay lại làm quan thì không mắc sai lầm như cũ nữa.
Ngoài ra đoàn người còn có cả Hồng Phong, mẹ con Trịnh Hân Như cùng Đường Uy và mấy chục ám vệ.
Thị Mặc đi bàn chuyện làm ăn còn chưa về, qua thư của hắn được biết, Thị Mặc đã tới châu cuối cùng phía tây rồi, công việc rất thuận lợi.
Đem so với tướng lĩnh trong quân thì Đường Kính Chi rõ ràng là tự do hơn nhiều, thường ngày y chỉ cần quan tâm tới chuyện vận chuyển an toán cho vật liệu làm tạc đạn, nên không vất vả mấy, đa phần thời gian y ở trong đội xe của Đường gia, không vui đùa cũng những nữ nhân của mình thì cũng ngủ khì.
Vì hoàng đế không nói Đường Kính Chi ở trong quân doanh, nên các tướng lĩnh khác không có ý kiến gì.
Đại quân rời Kinh Châu, qua Vân Châu tới Liễu Châu rồi mới tới Liễu Châu tụ họp với quân của Vương Tích. Vân Châu tiếp giáp với Lưu Châu, nơi này cách Lạc thành có bốn ngày đường, cho nên Đường Kính Chi đánh tiếng một câu, đội xe tách rời đại quân hướng thẳng về phía Lạc thành.
Chuyện Đường Kính Chi được phong làm Trung Nghĩa hầu sớm đã được bách tính Lạc Thành truyền tai nhau, đợi tới khi nghe quân sĩ thủ thành nói Đường Kính Chi trở về, cả Lạc Thành xôn xao nghị luận, cả Lưu Châu này chỉ có duy nhất một vị hầu gia.
Vì Đường Kính Chi không thông báo trước cho người nhà biết là mình sẽ về, cho nên Đường lão thái quân đang chống gậy trúc được Hàm Hương đỡ đi dạo, đột nhiên đích tôn chạy tới, bộ dạng bụm bặm đường đất quỳ xuống trước mặt, ôm lấy đích tôn khóc.
Mọi ngường khuyên mãi Đường lão tái quân mới ngừng khóc, nhưng trên đường đi về tiểu viện nắm chặt tay đích tôn, nói gì cũng không chịu buông ra.
Chương 596: Sau này là người trong nhà.
Đường Kính Chi vừa mới đi vào gian ngoài phòng ngủ của Đường lão thái quân ngồi xuống thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương vác hai cái bụng to tướng chạy tới, hai nàng nhìn thấy Đường Kính Chi vành mắt đỏ hoe, Đường Kính Chi càng không ngại gì đi tới giang rộng tay ôm lấy cả hai nàng.
Chu Quế Phương ngượng chín mặt, nhưng chút khủng hoảng khi mang thai được bàn tay mạnh mẽ của y ôm lấy lập tức trở nên nhẹ nhõm, khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ hạnh phúc long lanh.
Đường Thiên vẫn nắm tay mẹ, tò mò nhìn vị Nhị thúc kiêm kế phụ đã lâu không gặp này.
Lâm Úc Hương lần này dịu dàng bất ngờ, không giữ khoảng cách với y như lần trước nữa, vì y đã trở về, về trước cả thời gian nàng mong đợi rất nhiều, thử thách cuối cùng để nàng chấp nhận Đường Kính Chi đã vượt qua, vòng tay ôm lấy lưng y.
Tiếp đó Hồ Kiều Kiều và Sương Nhi cũng nối nhau tới, người khóc người cười, gian phòng quanh năm yên tĩnh trở nên huyên náo.
Đường lão thái quân cứ ngồi đó nhìn đích tôn thể hiện nhớ nhung với thê thiếp của mình mà chẳng hề trách móc vượt quy củ, cho tới khi bà phát hiện ra một mỹ phụ chừng ba mươi, toàn thân trên dưới phát tán khí chất ung dung cao quý, nhất là ánh mắt trí tuệ sâu xa, sau lưng có một lão gia gầy gò đứng hầu thì lòng có cảm giác không lành, bảo đích tôn và các nàng ngồi cả xuống, nghiêm mặt hỏi:
- Lăng Nhi, cháu đột nhiên về nhà, có phải là làm sai chuyện gì bị trách phạt không?
Đường Kính Chi giật mình, thầm nhủ mắt lão thái quân thật là chuẩn, mình đúng là làm sai chuyện rồi, song nếu như không dụ dỗ được Hoàng thái hậu, cũng chẳng rời kinh về nhà được.
Có điều y không thể nói thật khiến mọi người lo, cười rất tự nhiên:
- Nãi nãi, cháu làm chuyện gì sai được chứ, thật ra lần này cháu nhân cơ hội hoàng thượng phái đi theo đại quân nam hạ, lén lút về nhà, cùng lắm là trưa mai lên đường tới Liễu Châu báo danh rồi.
- Làm càn, hoàng thượng phái cháu đi theo quân dẹp phản tặc, sao cháu có thể xem thường quân pháp lén về nhà? Nếu để vị ngự sử nào đó biết được tham tấu lên thì sao?
Đường lão thái quân nghe thế cuống lên, tự ý rời khỏi quân đội là tội cực lớn, nghiêm giọng mắng:
- Cháu thành đứa không biết nặng nhẹ như thế từ bao giờ vậy?
Đường Kính Chi vội vàng giải thích:
- Nãi nãi đừng nóng, hoàng thượng phái cháu nam hạ, nhưng không nói cháu phải ở trong quân doanh, cho nên cháu không vi phạm quân quy.
- Dẹp phản tặc đâu phải chuyện đùa, cháu làm thế là lơ là chức trách.
Đường lão thái yên tâm hơn, giọng hòa hoãn đôi phần:
- Vậy hoàng thượng cho cháu chức gì?
- Cái này, cháu không có chức vụ thực tế, hoàng thượng chỉ cho cháu thống lĩnh một tiểu đội hai trăm người làm công tác hỗ trợ trong quân.
Tiểu đội đó tất nhiên là dùng nghiên cứu chế tạo tạc đạn rồi.
Đường lão thái quân nghe tới đó mới chắc chắn đích tôn không phạm sai lầm, nhưng lòng lại thấy khó hiểu, đích tôn đường đường là một vị hầu gia, sao hoàng đế sao lại cho thống lĩnh tiểu đội ít người như thế?
Nhưng nếu mất thánh tâm, hoàng thượng đã chẳng phái đích tôn đi phương nam.
Đám thê thiếp của Đường Kính Chi không suy nghĩ nhiều như bà, nghe Đường Kính Chi giải thích thì yên tâm rồi.
Có điều biết mai y phải lên đường thì lại thất vọng, Lâm Úc Hương thì đỡ hơn, vì nàng là chính thê, theo quy củ Đường Kính Chi đi xa về, đêm đầu tiên sẽ ngủ ở nhà nàng.
- Vị này là?
Đường lão thái quân lúc này mới hỏi tới diễm phụ khí chất khác người kia.
Đường Kính Chi ho khẽ một tiếng bảo toàn bộ hạ nhân, kể cả Hàm Hương cũng ra ngoài, Mộc công công tự giác đi ra đứng canh cửa, lúc này mới giới thiệu:
- Nãi nãi, đây là.. Là Hoàng thái hậu, hiện giờ lấy tên là Phượng Nghi, sau này cũng là người trong nhà.
- Hả?
Đường lão thái quân và đám thê thiếp xung quanh tưởng mình nghe nhầm.
Ba người Nhu Nhi thì bấm tay nhau cười trộm, các nàng biết trước thế nào cũng có chuyện này mà, Ngọc Nhi càng chú ý sắc mặt Hoàng thái hậu vốn ung dung điềm tĩnh cũng phải thoáng qua chút bối rối, dù chỉ một chút thôi cũng làm Ngọc Nhi thấy vui rồi.
Đường Kính Chi đánh giới thiệu lại một lần nữa.
- Hoàng thái hậu?
Đường lão thái quân choáng váng, đầu óc vẫn chưa xử lý kịp thông tin, Hoàng thái hậu tới nhà mình, đích tôn lại còn nói sau này trở thành người nhà là sao?
Rốt cuộc là sao, nhìn đích tôn không giống nói đùa, diễm phụ kia không nói, còn đám Nhu Nhi thấy bà nhìn tới đồng loạt gật đầu, Đường lão thái quân thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lâm Úc Hương đứng bật dậy, nhìn Đường Kính Chi tròn mắt hỏi:
- Tướng công, chuyện này là thế nào? Trước đó không lâu chẳng phải quan phủ phát công văng nói Hoàng thái hậu giá băng rồi sao?
- Úc Hương, chuyện là thế này...
Đường Kính Chi phải tổ chức lại ngôn ngữ cẩn thận rồi mới kể lại, lúc này mọi người mới hiểu Hoàng thái hậu đã cứu Đường Kính Chi một mạng, còn công văn kia chỉ để ngụy trang cho Hoàng thái hậu xuất cung.
Đường lão thái quân lúc này không dám ngồi nữa, vội đứng dậy định dùng đại lễ tham bái, song Hoàng thái hậu lại nhanh chóng ngăn lại, nửa đời sau nàng là nữ nhân của Đường Kính Chi rồi, sao có chuyện để trưởng bối trong nhà quỳ xuống hành lễ.
Đây đâu phải hoàng cung, nếu như sau này mọi người gặp nàng đều hành lễ, thì thật là chán, thời gian vừa rồi ở phủ hầu tước nàng cảm thấy được sự tự do thật sự.
Đám Lâm Úc Hương cũng muốn đứng dậy hành lễ, nhưng Đường Kính Chi và đám Nhu Nhi đều ngăn lại, nhất là thời gian qua Hoàng thái hậu cùng Uyển Nhi và Nhu Nhi sống cùng với nhau rất hòa thuận, không hề lên mặt Hoàng thái hậu mà hoàn toàn coi nhau như tỷ muội.
Bất ngờ là Ngọc Nhi là len lén đi tới bên Đường lão thái quân nói nhỏ, không biết nói gì mà Đường lão thái quân mặt bình tĩnh trở lại.
Hoàng thái hậu đoán Ngọc Nhi kể chuyện mình bị tiểu tướng công ức hiếp, mặt nàng đỏ dừ, nhưng nàng không giận, vì nàng biết Ngọc Nhi thích trêu nàng chứ không có ý xấu.
Thực ra nàng còn thích Ngọc Nhi nhất, coi Ngọc Nhi như tiểu muội muội nghịch ngợm vậy.
- Úc Hương tỷ tỷ, Phượng Nghi tỷ tỷ rất hiền, tỷ đừng quá câu nệ, khi ở Ni Lạc Thần, tỷ ấy cũng biết tỷ và Quế Phương tỷ có mang, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật.
Uyển Nhi đỡ lấy cánh tay Lâm Úc Hương đi tới bên Hoàng thái hậu:
Hoàng thái hậu ngầm đánh giá Lâm Úc Hương, trong lòng tán thưởng, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, e năm xưa mình cũng không hơn được:
- Úc Hương, Uyển Nhi muội nói đúng đấy, chúng ta là tỷ muội với nhau, đừng câu nệ quá, trước khi rời kinh ta đã sai người chuẩn bị quà uội và em bé, một lát nữa sẽ đưa vào trong phòng của muội.
- Đa tạ Hoàng thái hậu.
Lần đầu gặp nhau, Lâm Úc Hương chưa hết bàng hoàng, sao dám xưng hô tỷ muội.
Hoàng thái hậu cũng không để ý, nhìn sang Chu Quế Phương, cười hiền hòa:
- Kính Chi thật có phúc, hai kiều thê mang thai cùng một lúc, Quế Phương muội, vì lên đường hơi gấp, nên không thể chuẩn bị chu đáo, có gì lúc đó muội đừng chê nhé.
-.. Không dám, không dám.
Chu Quế Phương không biết phải tự xưng ra sao, liên tục lắc đầu:
Thấy mọi người vì thân phận của mình mà không dám nói cười nữa, Hoàng thái hậu cũng không ấp, dù sao bản thân nàng cũng cần thời gian thích ứng nữa là, liền quay sang Đường lão thái quân là người từng trải nhất, nói:
- Còn nhớ năm xưa mẫu hậu muốn phong lão thái quân làm cáo mệnh phu nhân từng hỏi ý kiến của ta, khi đó ta hết sức kính phục tấm lòng một mình vì nước của Đường đại nhân, nghe lão thái quân một mình về nhà chăm sóc công bà, liền gật đầu ngay, không ngờ chớp mắt cái đã bao nhiêu năm trôi qua.
Đường lão thái quân bị một lời của Hoàng thái hậu khơi lên tâm sự, hai người thuận theo đề tài đó mà nói, không khí không còn quá tẻ nhạt nữa.
Chương 597: Không muốn làm cô hồn dã quỷ.
Đường Kính Chi thấy hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, những người khác khó xen vào, liền cáo lui dẫn đám thê thiếp rời phòng.
Ra ngoài, câu đầu tiên Đường Kính Chi dặn các nàng tuyệt đối giữ bí mật chuyện Hoàng thái hậu còn sống, đồng thời ở trong Đường phủ.
Các nàng đều hiểu quan hệ trọng đại trong chuyện này nên đều gật đầu.
Mọi người xúm quanh Đường Kính Chi đi tới chính viện của y và Lâm Úc Hương, vào phòng ngồi xuống, đều chăm chú nhìn Đường Kính Chi, mắt không chớp lấy một cái.
Tri Đông và Tri Thu bê trà lên, rót ột người một chén, trong lúc rót trà hai tiểu nha hoàn cứ thi thoảng lại nhìn trộm Đường Kính Chi, so sánh xem có gì khác trước.
Đường Kính Chi bị các nàng nhìn làm tới ngượng, trên đường đi thì nhớ nhung vô bờ, mong chắp cánh bay về với các nàng, lúc này nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, hỏi:
- Úc Hương, ta không có nhà hết thảy đều tốt chứ.
- Ừm, tốt lắm.
Lâm Úc Hương không thông cảm cho tướng công vớ bở, đáp rất ngắn gọn, may có Hồ Kiều Kiều khéo léo nhận ra tướng công đang lúng túng, nói tiếp giải vây:
- Không những thế, Úc Hương tỷ tỷ còn chữa khỏi bệnh cho Kiều Kiều rồi đấy.
- Thật không?
Đường Kính Chi mừng rỡ, thấy Lâm Úc Hương gật đầu khẳng định, nắm tay nàng:
- Vậy thì tốt quá rồi, trước khi về kinh ta còn chuyên môn nhờ người mua cho nàng hai củ nhân sâm tám trăm năm bồi bổ cho nàng.
- Biết tướng công thương Kiều Kiều mà.
Hồ Kiêu Kiều thỏ thẻ:
Thế là không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, Sương Nhi cũng đòi quà, Nhu Nhi tất nhiên không quên khoe nàng được phong làm thợ thêu nhất đẳng hoàng gia, nói tới quà Hoàng thái hậu không khỏi có chút mất hứng vì món quà đó giờ mất giá nhiều rồi, làm đám tỷ muội cười vui vẻ, cảm thấy khoảng cách với Hoàng thái hậu ngắn đi phần nào.
Chu Quế Phương thì nói câu nào cũng không rời đứa bé trong bụng, một mình Lâm Úc Hương không nói mỉm cười xoa bụng nhìn mọi người.
Nhị gia về, nhà bếp chuẩn bị bữa tối cực kỳ thịnh soạn, cà nhà quây quần ở phòng ăn, thê thiếp của Đường Kính Chi được Đường lão thái quân cho phép uống rượu, y còn được gặp tam đệ xa cách lâu ngày.
Đường Lễ Chi rõ ràng trở nên chững chạc hơn, nghe Đường lão thái quân kể, từ sau lần bị bắt cóc đó, hắn suốt ngày trong phủ đọc sách, không ra ngoài nữa. Thế là Đường lão thái quân trước kia suốt ngày phải sai người đi tìm hắn ở chốn ăn chơi gió trăng, nay thi thoảng phải sai người đi bảo hắn nên ra ngoài đi dạo, ở trong nhà nhiều không tốt.
Có điều Đường Lễ Chi tuy vâng dạ song vẫn "chứng nào tật nấy", làm Đường lão thái quân không biết nên vui hay buồn.
Đường Kính Chi thấy đệ đệ đã đổi tính, có ý để hắn giúp quản lý gia nghiệp, đòng thời tìm cho hắn một tức phụ.
Tức phụ này là chính thê, không phải tiểu thiếp.
Tứ đệ và ngũ đệ của y thì vẫn thế, đều là con mọt sách, gặp y ai ngờ còn gọi y là hầu gia làm Đường Kính Chi phì cười, hai đứa đệ đệ này thành tựu tương lai chắc chắn rất hữu hạn, nhưng Đường Kính Chi tất nhiên không để chúng phải lo chuyện cuộc sống sau này.
Khi ăn cơm, Hoàng thái hậu ngồi phía dưới Đường lão thái quân, chỗ này vốn là của Lâm Úc Hương, tất nhiên không dị nghị gì, nếu để nàng ngồi ở vị trí kém hơn, có khi mọi người bất an không dám ăn cơm.
Có điều Lâm Úc Hương nhíu mày, nàng thầm lo lắng, quan hệ giữa Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi như thế, vậy sau này phải cho Hoàng thái hậu thân phận gì đây?
Không lẽ mình phải nhường vị trí chính thê ra sao?
Bữa cơm tối hôm đó rất náo nhiệt, tướng công của các nàng về rồi, các nàng rít rít không ngừng, Đường lão thái quân thấy đám tiểu bối vui vẻ, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, con người khi về già còn gì vui hơn thấy con cháu quy tụ xum vầy?
Hoàng thái hậu hứng thú nhìn từng nữ nhân của Đường Kính Chi, nhận ra khuôn mặt từng người rất chân thành, không có chút đóng kịch hay giả tạo nào, lòng rất ngạc nhiên.
Ăn cơm xong, Hoàng thái hậu không ngờ lại nổi tính trẻ con, muốn ngủ cùng phòng với Đường lão thái quân, mắt Đường lão thái quân ánh lên, bà cười đồng ý.
Trước kia đều là Hồ Kiều Kiều và Đường lão thái quân ngủ với nhau, hôm nay liền nói sẽ tới tiểu viện Uyển Nhi ở, muốn cùng Uyển Nhi trò chuyện suốt đêm về những việc thú vị ở kinh thành.
Sương Nhi thì quan tâm tới sinh hoạt của tướng công ở kinh thành, muốn tới chen chúc cùng giường với Nhu Nhi, Nhu Nhi tất nhiên vui sướng hoan nghênh, không ngờ Chu Quế Phương ôm cái bụng vượt mặt cũng muốn tham gia, làm tiểu nha đầu này cười tít mắt.
Uyển Nhi rủ Ngọc Nhi tham gia, nhưng Ngọc Nhi nói thích ngủ một mình, rồi chẳng hiểu Hồ Kiều Kiều chạy tới thì thầm cái gì, mắt sáng lên đồng ý.
Thân phận Lâm Úc Hương rõ rành rành ra đó, hôm nay Đường Kính Chi tất nhiên về nhà chính cùng nàng.
Hoàng thái hậu từ lúc tới Đường gia vô cùng ôn hòa, nàng dìu Đường lão thái quân về phòng ngủ, không cho cung nữ tâm phúc và Mộc công công đi theo, tới phòng ngủ của Đường lão thái quân, Hàm Hương cũng khéo léo lui ra.
Chậm rãi ngồi xuống giường, Đường lão thái quân đặt gậy sang một bên, mặt hơi nheo lại, hỏi:
- Hoàng thái hậu, người tới Đường gia ở là phúc phận lớn của Đường gia, có điều lão thân muốn hỏi, người muốn thân phận thế nào?
Điều này cần làm rõ ràng ngay, nếu không hậu viện đích tôn sẽ loạn.
- Ai gia bỏ quyền lực và uy nghiêm, bỏ thân phận cao quý, bỏ cuộc sống xa hoa trong hoàng cung tới Đường gia, lão thái quân còn sợ ai gia làm hậu viện Đường gia chó chạy gà bay hay sao?
Đường lão thái quân nhíu mày, vì Hoàng thái hậu tự xưng là ai gia, đó là muốn nhắc nhờ bà đừng quên thân phận thực sự của đối phương, cũng may tiếp theo đó lời Hoàng thái hậu làm bà thở phào.
- Yêu cầu của Phượng Nghi không cao, chỉ cần sau khi chết, được chôn trong mộ phần của Đường gia, lão thái quân không thể nhẫn tâm để thiếp thân chết rồi thành cô hồn dã quỷ chứ?
Bức tượng phật này bà không đắc tội nổi, không thể đối đãi như đám Lâm Úc Hương, đây là vấn đề đau đầu, xử lý không khéo sẽ làm hậu viện chia rẽ nháo nhào.
Theo quy củ thì chính thê và bình thê sau khi chết đều được cho vào mộ phần của Đường gia, được lập bài vị thờ phụng.
Như vậy vị Hoàng thái hậu này muốn Lâm Úc Hương nhường vị trí hay là cúi cái đầu cao quý xuống làm bình thê?
Vừa rồi Hoàng thái hậu tự xưng ai gia làm bà cẩn trọng hơn, không thể hỏi thẳng thừng được, đành tạm thời để đấy.
Mai đích tôn phải đi rồi, thời gian gấp gáp không tổ chức hôn lễ được, vẫn còn thời gian thăm dò tính toán của Hoàng thái hậu.
Có điều bảo Lâm Úc Hương nhường vị trí thì không thể, nha đầu này khó khăn lắm mới chấp nhận Đường gia, nếu bà làm thế, chỉ e nha đầu đó có ở lại rồi, lòng cũng rất bất mãn.
Vấn đề này thật đau đầu.
Về tới tiểu viện, Đường Kính Chi cho Tri Đông Tri Thu lui, tự mình cẩn thận đỡ khuỷu tay Lâm Úc Hương về phòng ngủ.
- Úc Hương, đứa bé trong bụng nàng có quậy phá không?
Đỡ Lâm Úc Hương ngồi xuống giường, Đường Kính Chi ngồi xuống, áp tai lên bụng kiều thê, hỏi:
Lâm Úc Hương đã có thai gần sau tháng rồi, đứa bé cơ bản đã đầy đủ khí quan, có thể lăn lộn, quẫy đạp trong bụng mẹ.
Khẽ gật đầu, Lâm Úc Hương hơi ngần ngừ, song vẫn đưa tay ra ôm cổ Đường Kính Chi, để y ghé sát vào bụng mình hơn:
- Thi thoảng cũng rất hư, đạp thiếp thân không đứng dậy được, có lẽ lão thái quân nói không sai, khả năng là con trai.
Đường Kính Chi bật cười, Đường lão thái quân tất nhiên hi vọng nàng sinh con trai, để bà có trọng tôn mà.
- Sinh con trai ta chỉ thương tới năm mười tám tuổi, còn sinh con gái ta thương nó tới năm tám mươi tuổi.
Ngay cả phụ nữ hiện đại còn không chịu nổi áp lực phải sinh con trai nối dõi cho nhà chồng, nên Đường Kính Chi lập tức tỏ rõ thái độ, để Lâm Úc Hương không phải chịu áp lực tâm lý quá lớn.
Chương 598: Chuyện cũ …
- Phì phì, đừng nói thế, lão thái quân nghe được sẽ mắng cho đấy.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài ẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Chương 598: Chuyện cũ …
- Phì phì, đừng nói thế, lão thái quân nghe được sẽ mắng cho đấy.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài ẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân