Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 548-550
hương 548: Thuốc nổ đen.
Đường Kính Chi khi làm những thứ này tỏ ra cực kỳ cẩn thận, vẻ mặt chuyên chú, mồ hôi ròng ròng trên mặt, nên dù Ngọc Nhi đứng ở bên cực kỳ tò mò cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cho tới khi thấy Đường Kính Chi có bộ dạng đại công cáo thành nàng mới đi tới chỉ cái thứ đen xì xì hỏi:
- Tướng công, cái gì thế?
- À, thứ vớ vẩn cho vui ấy mà.
- Kinh Chi à..
Đường Kính Chi định tiếp tục giữ kín, tới lúc đó mới cho Ngọc Nhi mở rộng tầm mắt, nhưng Ngọc Nhi không nén nổi tò mò, không ngờ bắt chước Nhu Nhi phùng má chu mỏ lắc tay y làm nũng:
Đường Kính Chi đuối nhất trước chiêu này, nhất là người thi triển nó lại là một Ngọc Nhi cứng cỏi mạnh mẽ thì sức sát thương càng tang them gấp bội, xương khớp y nhũn hết cả, có bao nhiêu bí mật đem kể ra tuốt tuồn tuột.
Ngọc Nhi nghe xong mắt tròn xoe, đúng là có vài phần giống Nhu Nhi, thốt lên:
- Cái thứ đen xì xì này mà lợi hại như thế à?
- Đương nhiên.
Vì cẩn thận, Đường Kính Chi làm không nhiều lắm, chỉ có một lạng, nhưng dù chút xíu đó thôi mà phát nổ thì hậu quả khó lường, dù y không chết, thì trong lúc chế tác thế nào cũng mất bàn tay.
Ngọc Nhi chưa bao giờ thấy thứ này, nghi ngờ lộ rõ ra mặt.
Đường Kính Chi cẩn thận dặn dò:
- Ngọc Nhi, đừng coi thường nó, thứ này có tên là thuốc nổ đen, có thể phát nổ đấy, lại còn uy lực rất lớn. Cơ thể con người không chống lại nó đâu. Dù nàng võ công cao cường, nhưng nếu để thứ này nổ gần người cũng trọng thương như bao người khác thôi.
- Thuốc nổ đen?
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi nói những lời này mặt vô cùng nghiêm trọng, nên dù không mường tượng ra được vẫn cứ thận trọng gật đầu:
- Đúng, nó chỉ là thuốc nổ đen.
Đường Kính Chi nói rồi nhìn ra cửa sổ, thấy vẫn chưa khô, tiếp tục giải thích:
- Thực ra thứ này đã có từ rất lâu rồi, nó chính là do những đạo sĩ khao khát thuật trường sinh nghiên cứu ra, chính vì thế mà nó mới có chữ thuốc. Thứ này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không để gần lửa, mà đạo sĩ thì lại không thiếu được lò lửa, nên không ít đạo sĩ bị mất mạng khi nổ lò, họ nghĩ đó là do tiên dược quá mạnh phá lư mà ra, thực chất họ chết vì thứ thuốc nổ đen này. Về phần uy lực nó cỡ nào thì đợi sau khi ta làm thành, chúng ta ra ngoài thành tới chỗ không người thử một cái là nàng biết ngay.
Ngọc Nhi nghe vậy thì không dám xem nhẹ cái thứ bánh cháy đen này nữa:
- Tướng công, chàng định đưa nó lên chiến trường à?
- Nếu như có thể thì ta cũng không muốn đâu.
Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi ngồi xuống ghế:
- Cái thứ này uy lực lớn lắm, nếu dùng trong chiến tranh, sẽ hại người vô số. Nhưng lúc này ta không còn cách nào khác, hiện còn một thế lực ngầm nữa luôn lấy Ngũ hoàng tử ra làm lá chắn, luôn đẩy tội lỗi cho Thuận vương, ta đoán chừng kẻ đứng sau này đợi Thuận vương và hoàng đế xung đột với nhau lưỡng bại câu thương, sẽ thừa cơ phát động, đoạt ngôi vị. Mà thế lực của hoàng thượng và Thuận vương qua đấu tranh đã bị lộ rõ hết rồi, cho nên phải có quân bài tẩy, nếu không vương triều này sẽ rơi vào chiến hỏa liên miên.
Ngọc Nhi gật đầu có vẻ rất mơ màng, tất nhiên chưa hiểu được sự lợi hại của thuốc nổ đen, nếu không để nàng tận mắt nhìn thấy thì nó cũng vô ích, Đường Kính Chi không nhiều lời nữa, đợi thuốc nổ đen được gió thổi khô, cẩn thận cắt nó thành từng khối từng khối nhỏ một, rồi mài bằng góc của nó.
Thuốc nổ đen sau khi đốt cháy, trong chớp mắt bành trướng, giải phóng ra lượng khí thể, thể tích khí thể này lớn hơn thể tích thuốc nổ đen vạn lần, tạp nên sức ép chấn động không khí cực lớn, được gọi là nổ. Muốn phát huy uy lực lớn nhất của nó thì phải cho nó vào nơi kín, khi đó sức nổ bị nén bộc phát càng dữ dội, Đường Kính Chi sớm có dự định mua mấy cái bình.
Mấy cái bình này nhỏ bằng nắm tay, cổ bình rất nhỏ, người dùng nó đựng rượu đắt tiền, người thì dùng nó làm đồ trang trí, hoặc đựng thứ đồ hó trang.
Đường Kính Chi sau khi cho toàn bộ thuốc nổ đen vào bình, tiếp theo là chế tạo giây cháy chậm rồi.
Vì gấp, cho nên y không chuyên môn làm giây cháy chậm nữa mà lấy sợi gai, tẩm vào đèn dầu, đem phơi khô, sau đó luồn nó vào trong bình.
Thấy Đường Kính Chi dừng tay, thở phào, Ngọc Nhi hứng thú hỏi:
- Tướng công, xong rồi à?
Cái bình nhỏ này thì uy lực lớn được cỡ nào cơ chứ? Ngọc Nhi không tin tưởng mấy.
- Ừ, được rồi, chúng ta rời thành, kiếm chỗ nào vắng vẻ thử uy lực của nó xem sao.
Đường Kính Chi thận trọng cất bình vào trong lòng, rồi vội vã cùng Ngọc Nhi rời khách sạn, ra cửa có hai xưởng vệ định đi theo, Đường Kính Chi từ chối.
Tề Đức Thịnh là chỉ huy sứ của nội xưởng, lần trước bị hành thích làm Đường Kính Chi thêm cẩn thận, những người này có thể không dám làm hại y, nhưng tiết lộ tin tức cho Tề Đức Thịnh thì hoàn toàn có thể, phương pháp chế tác thuốc nổ đen thì tuyệt đối không để người khác biết.
Vì vậy y mới lệnh đem toàn bộ vật dụng trong chỗ luyện đan của Bồ Đề giáo đi, để sau này có người điều tra, cũng không thể biết y dùng thứ gì chế tác thuốc nổ đen.
Hai người bọn họ cưỡi ngựa rời Ngô thành từ phía đông, Đường Kính Chi cẩn thận phóng ngựa đi liền một lèo tới mười mấy dặm mới dừng lại, tìm kiếm xung quanh, thấy một nơi có nhiều gò đồi nhỏ, liền xuống ngựa tới đó.
Ngọc Nhi mang vẻ mặt tò mò phấn khích bám sát.
Vì cho Ngọc Nhi thấy được sự lợi hại của thuốc nổ đen, Đường Kính Chi chuyên môn tìm một cây đại thụ, đào rễ chôn cái bình cho vào đó. Vì dây cháy chậm không được hợp cách cho lắm, Đường Kính Chi lo đốt một lần không cháy được vào thuốc nổ bên trong, lần thứ hai thì giây ngắn đi rất nguy hiểm, liền tìm ít cành cây cỏ khô đặt dưới bình.
- Ngọc Nhi, sau khi ta đốt lửa rồi chúng ta phải nấp cho nhanh đấy.
Đường Kính trước khi đánh lửa chỉ vào ngọn đồi không xa dặn, nếu chỉ là thuốc nổ đen thì uy lực không quá lớn, nhưng lại được cho vào trong bình sứ, lúc đó mảnh sứ bay tứ tung, nếu để nó bắn vào người thì không phải đùa.
Ở khách sạn Ngọc Nhi đã cảm nhận được sự thận trọng của Đường Kính Chi, không dám xem thường, nghiêm tục gật đầu.
Đường Kính Chi lúc này mới đốt giây cháy chậm, sau đó đốt cả dải cỏ khô.
Vì quá khẩn trương, tay y run run, cỏ khô vừa bốc khói là nắm tay Ngọc Nhi chạy bán sống bán chết.
Ngọn đồi đó một bên bị nước rửa trôi, vừa vặn có thể ẩn thân, Đường Kính Chi nấp ra sau, dựa sát vào lưng đồi.
Ngọc Nhi tuy lớn gan, nhưng bất giác bị tâm tình của Đường Kính Chi cảm nhiệm, hết sức hồi hộp nắm chặt lấy tay y.
Có điều Đường Kính Chi đợi rất lâu mà chẳng thấy có động tĩnh gì, Ngọc Nhi thò đầu ra xem bị y kéo lại, hai ba lần như thế, y không khỏi nghi hoặc.
Không cháy à?
Hay là thuốc nổ mình chế ra có vấn đề?
- Ngọc Nhi, nàng đợi một chút, để ta ra xem sao, nàng nấp ở đây, không được chạy lung tung.
Lại đợi thêm một lúc nữa, Đường Kính Chi mất kiên nhẫn dặn dò Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi sao chịu: truyện copy từ
- Không, để thiếp đi cho, thiếp có võ công, phản ứng nhanh hơn, có gì bất ngờ có thể né tránh được.
Đường Kính Chi lắc đầu ngay:
- Không được, để ta đi thích hợp hơn, nàng không hiểu về thuốc nổ, làm sao biết vì sao nó không nổ?
Thế là thành tranh cãi nhau, không ai thuyết phục được ai, bất tri bất giác một tuần trà qua đi, vẫn không có động tĩnh gì, Đường Kính Chi cho rằng chắc chắn khâu chế tác có vấn đề rồi, sẽ không nổ nữa, liền đứng lên định đi xem, thỉnh lình "uỳnh!" Một cái kinh thiên động địa.
Đường Kính Chi chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Chương 549: Cô nam quả nữ.
Ngọc Nhi thì giật nảy mình, tiếng nổ đó như sấm làm nàng sợ tới mặt cắt không ra máu, Đường Kính Chi ngồi thở dốc một hồi mới dần trấn tĩnh lại, thấy Ngọc Nhi vẫn còn run lẩy bẩy, mắt ngây dại, nhất định là sợ quá mức, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi.
Ngọc Nhi nép trong mình Đường Kính Chi rất lâu mới thốt lên một câu khiến y phì cười:
- Tướng công, thiếp, thiếp từ nhỏ đã sợ sấm nổ.
Ngọc Nhi nói xong mặc đỏ bừng, nàng sinh ra đã sợ tiếng sấm rồi, chẳng biết vì sao.
Dù thế nào nghe thấy tiếng sấm nổ là nàng hoảng loạn lúng túng.
Đường Kính Chi cười toét miệng, không phải thấy Ngọc Nhi sợ tiếng sấm có gì đáng chê cười, mà thế mới nữ tính.
Có điều sợ hãi bẩm sinh này không thể khắc phục được.
Trước kia y từng đọc Hưng Đường Truyện, có nói Lý Nguyên Bá một hảo hán thiện sử dụng đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy, thế nhưng lại sợ sấm nổ.
Trong Thuyết Đường càng miêu tả, Lý Nguyên Bá căm hận mây đen phủ trên đỉnh đầu mình mãi không tan, tiếng sấm rền vang mãi, cho nên dùng chùy ném trời. Kết quả đợi mãi không thấy chùy rời xuống, sấm cũng không còn, cho rằng thần sấm vô tình bị vũ khí của mình ném chết rồi.
Vỗ bờ vai thơm của mỹ nhân, Đường Kính Chi vuốt ve chiếc lưng ong, thủ thỉ bên tai nàng:
- Ngọc Nhi đừng sợ, sau này nếu có sấm nổ nấp vào người ta, ta che chở cho nàng.
Nghe những lời này của tướng công thư sinh, Ngọc Nhi như được rót mật vào trong lòng, nàng định đáp lời thì có tiếng răng rắc liên hồi vang lên, sau đó "sầm" một tiếng lớn, thì ra cây đại thụ hai người ôm mới xuể kia bị nổ thủng một lỗ, bị gió lớn thổi qua, không chịu được sức nặng nên đổ rồi.
Hai người vội bò lên ngọn đồi nhìn, chỉ thấy bụi đất bốc lên sau tán lá dầy.
- Ngọc Nhi, đi tới đó xem nào.
Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi chạy tới cây đại thụ.
Tới gần Ngọc Nhi mới nhìn thấy gốc cây đại thụ bị nổ tan nát, thân cây có cái lỗ to tướng, thốt lên:
- Tướng công, thứ thuốc nổ đen này thật lợi hại.
- Ừ.
Đường Kính Chi biết trước uy lực của nó rồi, khi chế tác thuốc nổ đen, y không ngừng do dự, mình làm ra thứ này có đúng hay không?
Dù y rất có nhiều lý do thuyết phục bản thân làm ra nó, nhưng y không thể phủ nhận một điều, từ lúc ý tưởng đó lóe lên trong đầu, y không cưỡng lại ý muốn tạo ra nó.
Tò mò, đó là bản tính của nhân loại, nhờ nó mà nhân loại mới tiến bộ.
- Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi, nếu không có thể sẽ có người nghe thấy tiếng động tìm tới đây.
Đường Kính Chi quan sát một hồi, thí nghiệm đã thành công, muốn kéo Ngọc Nhi rời khỏi nơi này.
Ngọc Nhi gật đầu, trước khi đi còn ngoái lại nhìn gốc cây đại thụ rồi rùng mình.
Huýt sáo gọi ngựa tới, hai người phi nước kiệu trở về Ngô thành, Đường Kính Chi không về phòng ngay mà đi mua mười mấy loại bình sứ, y cũng muốn chế tác vài quả "lựu đạn" phòng thân.
Có thứ vũ khí này, cho dù sau này gặp phải thích khách, không đến nỗi không thể đánh trả.
Về khách sạn thì trời tối dần, tới giờ cơm rồi, Đường Kính Chi tận tay chỉ dẫn Ngọc Nhi cách luyện ra tiêu toan giáp tinh thuần.
Mấy ngày tiếp theo đó Đường Kính Chi không lên đường nữa, y nói là muốn để mọi người nghỉ ngơi phục hồi sau nhiều ngày bôn ba, bản thân thì chui vào phòng ngủ, suốt ngày làm thuốc nổ, Ngọc Nhi tuy sợ tiếng nổ của nó, nhưng nhớ lại uy lực của nó là nàng lại kích động, hưng phấn, cũng ở bên giúp sức.
Cứ thế liền ba ngày, Đường Kính Chi làm được 30 cái bình.
Ba mươi cái bình này khác với cái đầu tiên, cái nào cũng có dây cháy chậm, dù ném xuống đất, lửa cũng không bị tắt.
Có được ba mươi quả "lựu đạn" phòng thân này, Đường Kính Chi yên tâm hơn nhiều.
Tới ngày thứ tư đoàn người Đường Kính Chi mới tiếp tục lên đường, lần này lộ trình lúc đi chỉ tốn có ba ngày lúc về tốn tròn mười ngày.
Tới được Ni Lạc Thần, Đường Kính Chi nghĩ, nên tới hoàng cung một chuyến gặp Hoàng thái hậu thì hơn, nên bảo Ngọc Nhi và mấy xưởng đưa xe ngựa về phủ, y và Lý Cường, Hồ An tới khách sạn tắm rửa, chỉnh trang diện mạo, tới thẳng hoàng cung.
Hộ vệ cấm quân vẫn nhận ra Đường Kính Chi, còn Lý Cường và Hồ An tự có thẻ bài vào hoàng cung, Hồ An tới ngự thư phòng kiến giá, Lý Cường là đệ tử của Kế công công, tâm phúc đích hệ của hoàng thái hậu, thẻ bài của hắn có thể đưa bọn họ vào Từ Nin cung, nếu không Đường Kính Chi phải về nhà lấy long bài của hoàng đế ban rồi.
Cung nữ trực cửa Từ Ninh cung thấy Đường Kính Chi tới, chẳng cần bảo đã vội nhấc mép váy đi nhanh vào bẩm báo, không lâu sau đi ra nói:
- Hoàng thái hậu tuyên Trung Nghĩa bá vào cung tấn kiến. Lý bách hộ chuyến đi này vất vả có công, thăng làm thiên hộ. Hôm nay hay về nghỉ ngơi dưỡng sức, mai hãy tới báo cáo.
- Vâng.
Lý Cường được thăng chức mặt vẫn tỏ ra bình thản, quay sang Đường Kính Chi chắp tay cáp biệt.
Đường Kính Chi lúc này tim đâp loạn xị, vì hoàng thái hậu tuyên gặp riêng y.
Cảnh tượng ướt át lần trước Hoàng thái hậu chủ động ngã vào lòng y vẫn còn rõ một một trong tâm trí, nàng lại chuyên môn phái người bảo hộ mình, còn cứu mình một mạng, Đường Kính Chi thầm thấy xấu hổ không đành lòng vì bày mưu chiếm đoạt trái tim nàng.
Nhưng không đành lòng thì y vẫn làm theo kế hoạch định trước.
Đứng trước Từ Ninh cung, trong đầu Đường Kính Chi xoay chuyển cả trăm ý nghĩ, hít sâu liền mấy hơi, đợi bình tĩnh lại mới thong thả vào trong điện.
- Vi thần thỉnh an...
Đường Kính Chi vừa định quỳ xuống thỉnh an thì Hoàng thái hậu đã cắt ngang:
- Ái khanh miễn lễ, trên đường đi khanh gặp phải thích khách thực sự không sao chứ, đều trách ai gia không phái đủ người bảo vệ an toàn cho khách.
Nói xong vén mép váy hoàng kim phụng, đi tới trước mặt Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt diễm lệ cao quý, vẻ quan tâm lo lắng lộ hết ra ngoài, tuyệt đối không phải chỉ là lời khách sáo về ngoài, nàng có vẻ gầy đi, cái cằm cũng nhọn hơn, thiếu đi chút mạnh mẽ, thêm vào vài phần nữ tính yếu mềm càng nàng lay động long người hơn bội phần.
- Làm Hoàng thái hậu lo lắng là lỗi của vi thần.
Đường Kính Chi trông thấy vậy có chút đau long và áy náy, khom người thi lễ:
- Không cần câu nệ, khanh đường xa mỏi mệt rồi, người đâu ban ngồi.
Hoàng thái hậu dịu dàng nói:
- Vâng.
Trước khi Đường Kính Chi tới, Hoàng thái hậu đã cho tất cả cung nữ lui ra, chỉ để lại cung nữ tâm phúc, cung nữ đó đầu luôn cúi xuống đất, giữ thái độ thứ không nên nhìn thì không nhìn, nghe lệnh lui ra lấy đôn.
Thế là trong đại điện Từ Ninh cung chỉ còn lại một đôi cô nam quả nữ.
Cung nữ kia vừa lui xuống, Đường Kính Chi hết sức tự nhiên nắm lấy tay Hoàng thái hậu khẽ vuốt ve, vừa rồi Hoàng thái hậu thấy y liền đi xuống, không phải đỡ hờ mà là đích thân đưa tay ra đỡ y, cho nên Đường Kính Chi mới dám cả gan như thế.
Nếu không y rời kinh gần một tháng, cùng Hoàng thái hậu xa lạ hơn nhiều, không dám làm bừa.
Ngọc thủ bị nắm lấy, khuôn mặt diễm lệ của Hoàng thái hậu ửng hồng, nhưng không rụt tay lại.
Một bàn tay ấm áp đó như truyền hơi ấm trái tim đang dần giá lạnh của nàng, khiến nàng có cảm giác được yêu thương, được quan tâm, trong lòng hết sức dễ chịu.
Có điều nhớ tới Kế công công từng nói, rất có khả năng Đường Kính Chi dùng quỷ kế, khơi lên chân tình của nàng, vẻ mặt trở nên phức tạp.
- Hoàng thái hậu, thời gian vi thần không có mặt, người khỏe không?
Đường Kính Chi quan tâm hỏi:
- Ừm, vẫn còn khỏe, chỉ có điều hay tin ngươi bị người ta hành thích ở Nguyên Tuyền thành, trong lòng bất an, tối ngủ không ngon.
Hoàng thái hậu dẫu sao vẫn là hoàng thái hậu, nàng không chỉ là phụ nhân sinh con, còn là nữ nhân mạnh mẽ sinh tồn trong chốn hậu cung hiểm độc, dù khẩn trương không bẽn lẽn rụt rè như thiếu nữ đôi tám, ngẩng mặt nhìn Đường Kính Chi khắp lượt:
- Ra ngoài một tháng, ngươi đen hơn nhiều rồi.
Chương 550: Huynh đệ phức tạp.
Đường Kính Chi đưa tay trái lên xoa mặt:
- Hơi vất vả một chút, nhưng rất đáng công, thần gom được hơn mười vạn gánh lương thực đưa lên phương bắc. Còn sự kiện ám sát, nhân cơ hội trừ được tâm phúc của Thuận vương ở Tịnh châu, chuyến đi này xem như thuận lợi.
Hoàng thái hậu cũng rất hài lòng, chuyến đi này của y công lao không nhỏ, chia sẻ ưu tư, giải quyết khó khăn cho hoàng đế.
Trước kia nếu không nếu không có lý do thích hợp, hoàng đế cũng không thể vô duyên vô cớ cách chức một quan viên như Quý Trường Phong.
Toàn bộ công lao đó cộng lại, đủ để thăng cấp cho Đường Kính Chi rồi, có điều Hoàng thái hậu có tính toán khác, dù lòng ngập tràn nhớ nhung, nhưng nàng ép bản thân phải bình tĩnh:
- Ai gia thấy với công trạng ngươi lập được dù có thăng lên một cấp cũng thỏa đáng, nhưng ai gia định áp lại đã.
Đường Kính Chi không quá bận tâm tước vị cao thấp, nhưng vẫn lộ vẻ nghi hoặc.
- Kính Chi, ai gia làm thế thứ nhất là vì nghĩ cho an toàn của ngươi, cái thế lực ngầm kia đã nhắm vào ngươi rồi, nếu ngươi lại tiếp tục thăng tiến, sẽ càng thúc đẩy chúng ra tay lần nữa. Thứ hai là để trấn an Tề Đức Thịnh, nếu không ắn thấy phân lượng của ngươi trong lòng ai gia và hoàng thượng cao hơn hắn, sợ địa vị lung lay khó tránh khỏi hành động quá khích.
Hoàng thái hậu cười nhẹ giải thích:
- Ngươi đừng coi thường Tề Đức Thịnh, hắn từ nhỏ vào cung, không phải là kẻ không có thủ đoạn, hơn nữa hắn trong thời gian được hoàng thượng trọng dụng đã tận lực gài thuộc hạ thân tin vào nội xượng, nếu hạ hắn phải hạ hết thái giám thân tin bên hoàng thượng nữa, như vậy nội xưởng sụp đổ, trong thời kỳ đặc thù này đó là chuyện không thể xuất hiện.
Những điều này Đường Kính Chi hiểu cả, tất nhiên gật đầu, hiện lực lượng làm chỗ dựa cho hoàng đế ở kinh thành trừ một đại doanh cấm quân thì không phải là những quan viên trung thành, mà là nội xưởng.
Nội xưởng còn có trọng trách bảo vệ sát bên hoàng đế, nên có không ít xưởng vệ hoạt động công khai, cộng lại cũng tới hơn hai vạn người.
Hai vạn người này ai nấy đều có bản lĩnh, không chỉ biết chém giết còn nghe ngóng tin tức, đột nhập ám sát, điều tra thăm dò, ngàn vạn lần không thể loạn.
- Kính Chi, ai gia biết Tề Đức Thịnh phái người hành thích ngươi, nhưng ai gia mong ngươi tạm thời nhẫn nhịn.
Nói tới đó Hoàng thái hậu nắm chặt tay Đường Kính Chi, giọng khẩn thiết:
Đường Kính Chi lúc đó bận suy nghĩ chính sự Hoàng thái hậu nói, lúc này mới chợt phát hiện nàng gọi tên mình một cách thân thiết.
Nàng đã hạ mình xuống cầu khẩn, tất nhiên Đường Kính Chi không thể không biết tốt xấu, chưa kể y đâu phải kẻ không hiểu tình thế, khẽ vuốt mu bàn tay nàng, đáp lại bằng một nụ cười:
- Coi Hoàng thái hậu nói kìa, chẳng lẽ trong mắt người ta không hiểu chuyện thế sao, chẳng qua là tạm thời né tránh hắn thôi, có gì to tát đâu.
- Tất nhiên ai gia tin ngươi, nhưng người ta không thể không nói.
Hoàng thái hậu lườm y một cái, nói:
- Phải rồi, lần này ngươi đi Tịnh châu còn gặp giáo phái gọi là Bồ Đề giáo nữa, đã tìm ra được kẻ đứng sau bọn chúng chưa?
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu gọi tên mình, nên cũng không xưng thần nữa:
- Ta đã lợi dụng tên hộ pháp lần được sứ giả Bồ Đề giáo, thành viên cốt cán của bọn chúng, đã biết được hắn là thuộc hạ của ai rồi.
- Ai thế?
- Ngũ hoàng tử Minh Chiêm.
Đường Kính Chi nghiêm mặt đáp:
- Lại là hắn à?
Hoàng thái hậu không ngờ dính líu tới Ngũ hoàng tử, không khỏi đau đầu.
Vị Ngũ hoàng tử này bị phái xưởng vệ chuyên môn giám thị, nhưng hắn ngày nào cũng tới phủ các vị hoàng tử khác một lượt, chẳng sao tra ra nổi là ai sai phái hắn làm gì.
Nhìn phản ứng của Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi nhíu mày:
- Chẳng lẽ người sớm đã đoán ra hắn, phải chăng hắn là một trong số thế lực có dã tâm.
- Hắn ư?
Hoàng thái hậu khẽ lắc đầu:
- Kính Chi, ngươi chưa gặp hắn nên mới hoài nghi, thực ra không cần phí tâm tư với hắn, hắn không làm hoàng đế được đâu.
- Vì sao?
Đường Kính Chi không biết do đâu Hoàng thái hậu khẳng định như vậy:
- Nguyên nhân đơn giản lắm, hắn yếu ớt nhiều bệnh, mùa đông năm nào cũng đổ bệnh nặng một lần, nếu chẳng phải hoàng gia có nhiều dược liệu trân quý thì hắn chết nhiều năm rồi.
Hoàng thái hậu nói với giọng chắc chắn:
- Thử hỏi một vị hoàng tử có thể chết bất kỳ lúc nào thì ai theo hắn? Không có người theo, không có thế lực thì dù hắn có dã tâm cũng ích gì? Nên bất kể thế nào thì hắn cũng vô duyên với ngôi báu rồi.
Đường Kính Chi chợt cảm thấy buồn cười, sinh ra trong hoàng thất chẳng hay ho gì, nếu ngươi có dã tâm, muốn chiếm ngôi thì bị coi là loạn thần tặc tử, nhưng ngươi không có dã tâm thì lại bị người ta coi thường xem nhẹ.
Có điều rốt cuộc y chưa bao giờ gặp Ngũ hoàng tử, hoài nghi trong lòng khó tiêu tan hết:
- Hoàng thái hậu, thường ngày Ngũ hoàng tử có quan hệ với vị hoàng tử nào là tốt nhất.
- Chắc là Tam hoàng tử.
Hoàng thái hậu nghĩ một lúc rồi nói:
- Hắn tên là Minh Huyên, mẹ hắn năm xưa rất được tiên hoàng sủng ái, nhưng hắn không bao giờ ỷ thế để ức hiếp kẻ hiền lành yếu đuối. Hắn là kẻ không có chí lớn, hẳn là không muốn tranh dành hoàng vị, hắn là kẻ đầu tiên đề xuất rời kinh, nhưng Thuận vương nói Thái hoàng thái hậu sức khỏe không tốt, nói không chừng ngày nào đó cưỡi hạc về trời tây, không ở bên là mất hiếu đạo, nên mới không cam tâm ở lại.
Cuối cùng còn thêm vào một lời đánh giá không mấy thiện ý:
- Ai gia thấy hắn nóng lòng muốn rời nơi thị phi này tới đất phong còn tìm kiếm rượu ngon gái đẹp, hắn là kẻ biết hưởng thụ lắm đấy.
Lại là một hoàng tử không có dã tâm à?
Nếu như đúng là thế, thì hắn thân thiết với Ngũ hoàng tử tính cách nhút nhát cũng là bình thường.
Tời giờ quan hệ với Hoàng thái hậu có chuyển biến vi diệu, Đường Kính Chi mới lần đầu tiên hỏi tới chuyện hoàng thất:
- Vậy trong mắt Hoàng thái hậu thì vị hoàng tử nào có dã tâm lớn nhất.
- Kẻ đầu tiên tất nhiên là Thuận vương, người này quả cảm võ dũng, tài hoa bất thế, rất được các đại thần và tướng lĩnh kính phục.
Nói tới Thuận vương, cho dù là Hoàng thái hậu cũng không thể không tán dương, nếu như Thuận vương là trưởng tử thì cái ngôi báu này đừng kẻ nào nghĩ tới chuyện tranh đoạt.
Chỗ dựa lớn nhất kiến đương kim có thể lên ngôi báu chẳng qua ỷ vào thân phận trưởng tử mà thôi.
Một nguyên nhân khác hoàng đế trẻ lúc nhỏ rất chững chạc hiểu chuyện, yêu thương che chở các đệ đệ của mình, nên tiên đế dù khi bệnh nặng giận hắn yêu muội muội của mình, chỉ trấn áp thế lực của hắn để hắn hối cải, chứ không sửa di chiếu.
- Thứ hai là Nhị hoàng tử, có điều kẻ này tính cách hung tàn, không phân thị phi, trước kia thậm chí còn ỷ vào thân phận, đánh đập quan viên triều đình, nên tiên hoàng không thích, nên dù nhà mẹ hắn có thế lực không nhỏ, nhưng khả năng quan viên trong triều ủng hộ hắn không cao.
Hoàng thái hậu phân tích từng người cho Đường Kính Chi nghe:
- Tiếp theo đó là Lục hoàng tử trước đó không lâu còn cả gan phát động chính biến soán ngôi, đã bị ai gia và hoàng thượng bắt giam.
Đường Kính Chi gật đầu ghi nhớ, càng nghe càng thấy sinh ra trong hoàng thất chẳng phải chuyện hay.
- Còn Tứ hoàng tử, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều thông gia với võ tướng trong quân, có chút thế lực ở cấm quân, có điều không nhiều, cuối cùng chỉ có thể ngả theo thế lực khác, chứ ngai vàng bọn chúng không ngồi vững được.
Vậy là Đường Kính Chi đã có hiểu biết đại khái về thế lực của các hoàng tử rồi.
- Hoàng thái hậu, hoàng thượng phái người truyền lời, muốn gặp Trung Nghĩa bá.
Đột nhiên ngoài cung có tiếng cung nữ tâm phúc bẩm báo.
Hoàng thái hậu vốn muốn nói chuyện thêm với Đường Kính Chi, bất kể là chuyện công hay chuyện tư, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau thêm chốc lát cũng được, trong lòng không khỏi bất mãn, có điều không thể không để ý tới thể diện hoàng đế:
- Ngươi nói với thái giám tryền lời bẩm lại với hoàng thượng rằng Trung Nghĩa bá sẽ tới ngay.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân