Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 496-499
hương 496: Đóng cửa hiệu.
Đường Kính Chi ổn định lại tâm tình, bình đạm nói: -
Trung quân ái quốc vốn là đạo lý vô thượng của thần tử, cổ nhân có câu vua bảo thần chết, thần không thể không chết.
Lần trước hoàng thượng chỉ suy xét thiếu chu toàn một chút mà thôi.
- Đừng dùng mấy lời đó đối phó với ta, cả hai ta đều biết sự thực là thế nào.
Minh Ôn gạt phắt đi: - Bản vương nói thẳng, nếu ngươi quy thuận bản vương, bản vương cho ngươi một lời hứa, sau này thành công, bất kể là quan chức, tiền tài hay tước vị, tùy ngươi lựa chọn.
Bản vương xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ nuốt lời.
Phải nói điều kiện của Thuận vương đưa ra rất hấp dẫn, không khác gì cho y một tấm chi phiếu khống, hơn nữa với tính cách của người này, tương lai lên ngai vàng, tuyệt đối sẽ thực hiện lời hứa.
Có điều Đường Kính Chi là kẻ kiêu ngạo, thái độ cao cao tại thượng của kẻ này làm y thấy rất phản cảm, đem so ra còn kém Trí Võ vương Minh Húc, lúc y là cử nhân mà đối xử vẫn ôn hòa thân thiện, bộc lộ một khí độ phi phàm.
Thậm chí trong lòng Đường Kính Chi, cái ngai vàng kia do Minh Húc ngồi mới là thích hợp nhất.
Nhưng phải thừa nhận trên đời này có thứ gọi là số mệnh, cả hai vị vương gia xuất sắc này chỉ có thể oán trách mình sinh ra không gặp thời thôi.
- Thất hoàng tử nói lời này là sai rồi.
Đường Kính Chi nghiêm mặt lại nói:
- Thiên hạ bao la, đâu cũng là đất của hoàng đế, bách tính ai cũng là con dân của hoàng đế, ta tất nhiên trung thành với hoàng thượng.
- To gan.
Nghe cách xưng hô của Đường Kính Chi với Thuận vương, một tên hộ vệ đứng sau quát lớn, tay phải đặt lên chuôi đao:
Ngọc Nhi nãy giờ luôn sẵn sàng, tức khắc bước tới chắn trước mặt Đường Kính Chi, năm hộ vệ còn lại đồng loạt bước tới vây Thuận vương vào giữa.
Minh Ôn nhìn xoáy vào mắt Đường Kính Chi, giọng âm trầm:
- Đường Kính Chi, ngươi có nghĩ tới hậu quả sau này chưa? Đường Kính Chi không sợ, giờ y là Trung Nghĩa bá, dù có là vị vương gia không thể tùy tiện làm gì y:
- Vương gia, xin nghe vi thần nói một câu chân thành, ngài đã có những thứ hơn tuyệt đại đa số mọi người rồi, hãy biết đủ, rời kinh đi.
- Ha ha ha, Đường Kính Chi ngươi giỏi lắm.
Minh Ôn cười lớn, vương tước gì hắn không quan tâm, hắn thà sinh ra là người thường có cơ hội thi triển tài hoa của mình với đời còn hơn, tất nhiên hắn cũng không thèm giải thích với Đường Kính Chi quay người dẫn sáu hộ vệ bỏ đi, chỉ để lại một câu:
- Ta cũng chân thành mong ngươi không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Người này từ đầu tới cuối không để mất phong độ bậc vương giả, riêng mặt này đã hơn hoàng đế trẻ rồi. Đường Kính Chi chỉ thở dài, vốn y cũng không muốn quan hệ với Thuận vương trở nên căng thẳng, vốn y cũng có thể vờ vịt ưng thuận, sau đó dùng kế phản gián, nhưng trước khí phách của Thuận vương, y cũng vô tình bị cảm nhiễm sinh hào khí, không muốn dùng thủ đoạn thiếu quang minh đó, cho nên mới nói những lời kia.
Tuy nhiều nguyên nhân khiến bọn họ không thể không đối đầu, song khí phách của Thuân vương thì y bội phục. Có điều sau này thêm một địch thủ không đội trời chung khó nuốt rồi.
- Ngọc Nhi, giờ chúng ta ra ngoài càng phải cẩn trọng hơn đấy. Ngọc Nhi gật đầu: - Cả tiểu viện sản xuất đồ thêu nữa, cũng phải bảo vệ nghiêm ngặt, tướng công nói xem vị Thất hoàng tử dã tâm lang sói đó có phải người trộm mẫu thêu của chúng ta không?
Đường Kính Chi bật cười, y không nghĩ với con người Thuận vương lại đi làm mấy chuyện thù vặt trẻ con đó, chỉ thuận miệng đáp:
- Ừ, đề phòng vẫn hơn. Hôm nay y vốn định mượn của hoàng đế mấy chục cấm quân trông nhà, nhưng thấy tâm tình hoàng đế không tốt, tính mai tiến cung hẵng nói.
Rời tửu lâu, Đường Kính Chi quất ngựa đi tới của hiệu bán ngọc của Đường gia. Trước kia Đường gia đầu tư vào kinh thành không nhiều, chỉ có hai hiệu bán ngọc cỡ vừa, vị trí cũng không phải nơi phồn hoa nhất cho nên phải đi khá lâu.
Đường Kính Chi vừa xuống ngựa đi qua ngưỡng cửa thì vị chưởng quầy trung niên mắt sáng lên, chạy nhanh tới, mặt hớn hở, hiển nhiên ông ta biết chủ tử được phong làm Trung Nghĩa bá: - Nô tài thỉnh an bá gia. Thực ra nô tài trong nhà, xưng hô là Nhị gia như cũ là đủ, không cần phải gọi là bá gia, nhưng ông ta cảm thấy được gọi chủ tử như thế rất là vinh hạnh. - Đứng dậy đi. Đường Kính Chi mỉm cười, đưa tay ra vỗ vai ông ta: - Đặng Hạo, ông tới kinh thành đã hơn mười năm, giúp Đường gia quản lý của hiệu đâu ra đó, xem như là lão thần của Đường gia, mấy năm qua phải vất vả nhiều rồi. Đặng Hạo người không cao, lại gầy gò, trông nhỏ hơn thực tế, đượng chủ tử khen, kích động ưỡn ngực lên, khiêm tốn đáp: - Bá gia quá khen rồi. - Không cần khiêm tốn, Đương gia từ trên xuống dưới ai có công, ai vất vả, trong lòng ta đều rõ. Đường Kính Chi ngồi xuống ghế do tiểu nhị mang tới: - Đây là ngân phiếu năm mươi lượng, tuy không nhiều, nhưng là chút tâm ý của ta, thu lại đi. - Bá gia, nô tài chỉ làm việc trong phận sự thôi. Đặng Hạo xua tay liên hồi: - Ngươi đáng thưởng, nhận lấy đi. Đường Kính Chi nhét ngân phiếu vào tay Đặng Hạo, còn thưởng cho hai tiểu nhị trong hiệu mỗi người một lượng bạc. Số tiền đó bằng mấy tháng lương, hai tiểu nhị mừng rỡ, quỳ xuống khấu đầu tới bảy tám cái liền, cười toét miệng tới tận mang tai. - Đặng Hạo, hiện giờ trong hiệu còn nhiều hàng tồn không? Đường Kính Chi đi tới tủ hàng, nhìn vào số ngọc thạch giá trị không nhỏ trong đó. Thực ra kinh doanh ngọc đem lại lợi nhuận hơn nhiều so với làm đồ thêu, một khối ngọc chừng mười lượng, qua điêu khắc, mài giũa thành đồ trang sức như ngọc bội hoặc trâm cài, có thể bán được một một hai trăm lượng bạc. Trong khi đó nghề thủ công thực sự không được coi trong trong xã hội này, một người thợ điêu khắc ngọc bậc thầy chăng nữa một tháng tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng bạc. Có thể nói là siêu lợi nhuận.
Có điều lợi nhuận cao thì cạnh tranh cũng nhiều, nhất là ở Ni Lạc Thần này, nếu chẳng phải trong đầu Đường Kính Chi có hình vẽ vô cùng vô tận, lại độc nhất vô nhị, y cũng chẳng tính tới kinh doanh đồ thêu.
Đặng Hạo mặt có chút sốt ruột: - Bẩm bá gia, hàng tồn gần như đã hết, nếu như không đưa hàng tới, chẳng mấy chốc không còn đủ hàng mà bầy nữa.
Nếu như của hiệu không đủ hàng hóa để bày biện, sẽ khiến khách nghĩ rằng cửa hiệu này làm ăn đi xuống rồi, tới lúc đó mười người khách đi vào, có tới 7 quay trở ra, 3 người còn lại ép giá, không còn làm ăn gì nổi nữa.
Đường Kính Chi cẩm tấm ngọc bội màu xanh lên xem, thấy rất vừa mắt, liền đưa cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi rất thích thú, đưa tay mân mê, nàng không hiểu giá trị của ngọc, chỉ biết sờ vào rất dễ chịu. Thấy chủ tử có vẻ không để tâm mấy,
Đặng Hạo cuống lên: - Bá gia, phải làm sao bây giờ, không thể đóng cửa hiệu được.
- Ha ha ha, lần này ta tới tìm ông là để đóng cửa hiệu đấy.
Đường Kính Chi cười sang sảng, quay sang nói với Đặng Hạo đang mặt đầy ngạc nhiên:
- Nói rõ cho ông biết nhé, gần đây ta kinh doanh đồ thêu, đã mua hiệu rồi, hôm nay tới đây là thông báo trước với ông một tiếng, đợi bên kia chuẩn bị xong, ông sẽ chuyển qua đó quản lý giúp ta.
Đặng Hạo không ngờ chủ tử muốn đóng của này thật, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, ông ta sống ở cửa hiệu này đã mười mấy năm, có thể nói là tình cảm sâu nặng, hơn nữa kinh doanh ngọc lâu năm, lòng sinh yêu thích với thứ đá xinh đẹp này, đột nhiên bảo ông ta chuyển nghề, lòng không hề muốn
Chương 497: Bữa tiệc chỉ có nam nhân.
Do dự một lúc Đặng Hạo nói ra tiếng lòng của mình:
- Bá gia là gia chủ, theo lý quyết định của người, nô tài không được dị nghị, có điều cửa hiệu này là tổ truyền của Đường gia, kinh doanh nhiều đời rồi, người nhẫn tâm để nó đóng cửa sao?
- Nếu chẳng phải bên cạnh ta quá thiếu người thì ta cũng chẳng muốn đóng cửa nó, cửa hiệu này tuy không lớn, song kinh doanh cả trăm năm, có uy tín và danh tiếng, ta cũng tiếc lắm chứ. Đường Kính Chi cảm khái vuốt ve kệ hàng, khóe mắt vô tình nhìn thấy hai tiểu nhị đang quan tâm nghe cuộc nói chuyện này, hỏi:
- Hai người kia thế nào? Có thể thay ông trông coi cửa hiệu được không? Đặng Hạo lắc đầu: - Hai đứa nhỏ đó mặc dù rất lanh lợi, nhưng với nghiên cứu ngọc không có chút thiên phú nào, giao cửa hiệu cho bọn chúng là không thể.
Đường Kính Chi hơi thất vọng, kinh doanh ngọc cần có tri thức chuyên nghiệp, nếu không khó mà thuyết phục được khách, nhưng làm đồ thêu, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, biết quan sát đón ý khách là được.
Y nghiêng đầu sang nhìn hai tiểu nhị: - Vậy đợi ông sang kia tiếp quản rồi bồi dưỡng hai đứa chúng, xem đứa nào có thể tiếp nhận chuyện kinh doanh kia, nếu như bọn chúng có đứa nào thành tài được để chúng lại, còn ông quay về kinh doanh ngọc.
- Vâng ạ. Đặng Hạo gật đầu, hiểu lúc này chỉ còn cách đó:
Ngồi thêm một lúc, dặn Đặng Hạo thống kê hàng hóa trong kho, rồi cùng Ngọc Nhi tới cửa hiệu còn lại, chưởng quầy nơi này tên Tề Viễn, là trung niên gần 50 tuổi rồi, có thể làm chưởng quầy hiệu ngọc, Tề Viễn tất nhiêu là người yêu ngọc, nghe Đường Kính Chi muốn mình quản lý kinh doanh đồ thêu, cũng mang tâm tình giống Đặng Hạo, Đường Kính Chi phải khuyên giải hồi lâu. Rời hiệu ngọc, Đường Kính Chi ngựa không ngừng vó quay về đại lâu mới mua, lúc này Thị Mặc đang chỉ huy một đám người quét tước lau dọn.
Thấy chủ tử về, Thị Mặc nhanh nhẹn chạy tới nói:
- Nhị gia, nô tài vừa thuê vài người dọn dẹp, đợi mai sơn sửa lại một lượt là có thể dùng được rồi.
- Ừ, làm tốt lắm. Đường Kính Chi nhìn qua cửa, thấy bên trong quét dọn bụi mù mịt, không vào nữa:
- Nhớ mua ít lụa đỏ, hôm khai trương treo cao trên cổng, cứ trang trí đẹp vào, tốn kém chút cũng không hề gì.
- Vâng nô tài nhớ rồi. Chuyện chuẩn bị coi như đã hoàn thiện, chỉ cần mượn được ít cấm quân dùng làm hộ vệ là có thể lên đường, trước khi đi Đường Kính Chi muốn cùng Tấn Lương bá, Vương Tiến bàn bạc một phen, nên quyết định tối nay mời bọn họ tới phủ làm khách.
Trên đường về tiểu viện thêu thùa, Ngọc Nhi hỏi:
- Tướng công khi nào định rời kinh? Để thiếp còn liên hệ với Đại sư huynh, bảo huynh ấy tới phủ một chuyến.
Nhắc tới Hồng Phong, Đường Kính Chi nhớ tới tên bộ đầu lục phiến môn mà hắn theo dõi, đầu chợt này ra ý nghĩ.
Vì hôm nay có khách, cho nên bữa tối phủ Trung Nghĩa Bá cực kỳ thịnh soạn, có chim trên trời, có thú ngon dưới đất, có cá lạ dưới sông, bầy đầy một cái bàn lớn, đám Ngọc Nhi ra ngoài chào khách rồi lui sang phòng bên ăn.
Nhờ truyền thống của sông Tần Hoài, phong khí kinh thành rất thoáng, chuyện chơi gái xem như thú vui phong lưu tao nhã, không bị coi ảnh hưởng tới đạo đức cá nhân, cứ lấy Lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm mà nói,
ông ta cực kỳ coi trọng lễ giáo, nhưng năm nay đã ngoài sáu mươi còn mới nạp thêm một tiểu thiếp mười bốn tưởi, tươi trẻ mọng nước, chẳng ai có thể nghi ngờ về nhân phẩm đạo đức của ông ta.
Giới quyền quý kinh thành càng có thói quen dùng tiểu thiếp của mình tiếp khách để bày tỏ tôn trọng với khách, đôi khi còn để khoe khoang mỹ thiếp của mình, đồ đẹp tới đâu mà dấu kín trong nhà chỉ mình biết đâu được, cho dù một quý tộc suy bại như Tấn Lương Bá, lần đầu tiên gặp phải bữa tiệc cấp tước gia mà chỉ toàn nam tử, ngay một nha hoàn cũng chẳng có.
Đường Kính Chi tới đây đã lâu, tư tưởng bị hủ bại nhiều rồi, nhưng chuyện dùng nữ nhân tiếp khách thì y không làm được, còn mấy vị di nương của y, thì ngay hoàng đế tới cũng đừng mong được nhìn một lần.
Bữa tiệc này chỉ có Đường Kính Chi, Tấn Lương Bá, cùng Vương Tiến, Thị Mặc.
Vốn Đường Kính Chi còn muốn mời cả Vương quản gia ngồi cùng bàn, nhưng ông ta không dám vượt quy củ, cùng Thị Mặc ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh. Quý tộc ăn cơm, nhất quyết không thể thiếu người hầu,
Minh Chính không quen tự mình phải động đũa, song không lộ ra chút bất mãn nào, đành nhập gia tùy tục.
Khổ cho Tấn Lương bá, hắn ở nhà ăn cơm, chưa từng cầm lấy cái đũa cái thìa, liếc mắt nhìn một cái, là có nha hoàn xinh đẹp gắp thức ăn đưa lên tận miệng, tôm bóc vỏ sẵn, cá lột hết xương, chỉ việc nhai và nuốt.
Từ nhỏ tới lớn hắn đều sống như thế, hôm nay phải tử gắp thức ăn, tỏ ra vô cùng lóng ngóng, có lần gắp vài lần mới được một miếng thịt, thức ngon vật lạ ê hề trên bàn, mà hắn không biết phải ăn thế nào.
Đường Kính Chi mặc dù phát hiện ra điều này, nhưng không có ý gọi nha hoàn tới hầu hạ, đám con cháu hoàng tộc bị nuông chiều thái quá rồi, phải rèn luyện một phen mới được:
- Tấn Lương bá, mai ta xử lý xong chuyện ở kinh sẽ lên đường tới Tịnh Châu.
- Ồ, vậy ta bảo hạ nhân chuẩn bị, cùng ngài lên đường. Tấn Lương Bá mau mắn đồng ý:
- Không! Đường Kính Chi đặt đũa xuống khẽ lắc đầu:
- Vương triều Minh Hà ta rộng lớn như thế, nếu chúng ta tụ lại đi cùng một đường có năm sau cũng chẳng đi hết một vòng chứ đừng nói là bàn chuyện làm ăn, cho nên kinh thành và ba châu ở trung tâm sẽ giao cho Vương quản gia, còn ngài sẽ tới ba châu phương tây.
Y không thương lượng, mà nói với ngữ khí ra lệnh, tuy y tôn trọng Tấn Lương bá, song điều này phải làm rõ, nếu không mỗi người một phách sẽ hỏng chuyện. Vương quản gia chưa bao giờ làm chuyện kinh doanh, nhưng tâm tư linh hoạt, quan hệ rộng, khả năng giao tiếp cao, nên không hề gì.
Có điều Tấn Lương Bá có chút luống cuống:
- Đường bá gia, ngài cũng biết đấy, mấy chuyện này ta có hiểu gì đâu, ta không phải là ngại khổ, nhưng chỉ sợ hỏng việc bên trên giao cho.
Hắn tưởng chỉ cần theo sau Đường Kính Chi, ra mặt tham dự vài bữa tiệc, ăn uống phủ phê là đủ rồi, nào nghĩ còn tới chuyện mình phải mó chân mó tay vào việc gì. Mấy quý tộc này thực sự chữ lười không đủ hình dung nữa.
Người ta lười là không muốn làm việc, còn những người này căn bản không nghĩ tới mình còn phải làm việc. -
Ngài không cần lo, phía ngài ta tự có cân nhắc. Đường Kính Chi vẫy tay gọi Thị Mặc tới giới thiệu:
- Nó là Thị Mặc, theo bên ta từ nhỏ, trước kia ta phải chạy khắp nam bắc làm ăn, nó luôn theo bên cạnh, rất thông minh chu đáo, tới đó chỉ cần ngài ra mặt tọa trấn, còn có việc ngài cứ giao cho nó làm là được.
Thị Mặc khom lưng xuống thi lễ: - Mong được Tấn Lương bá chiếu cố nhiều hơn. Đáng lý bình dân gặp quý tộc là phải quỳ xuống khấu đầu, nếu không nhẹ thì bị một trận đòn, nặng thì mất mạng, quý tộc lão gia cũng chẳng phạm pháp.
Đó là chênh lệch lớn nhất giữa quan viên và quý tộc. Quan viên không thể vì bình dân bất kính mà đánh chết người ta được.
Tấn Lương Bá vốn thấy Thị Mặc ít tuổi thì hơi xem thường nó, cảm thấy Đường Kính Chi giao chuyện cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch làm quá bằng trò đùa, nhưng thấy Thị Mặc đứng trước mình một quý tộc hoàng thất mà vẻ mặt bình thản, không tỏ ra khúm núm hay sợ hãi thì ngạc nhiên lắm.
Bằng vào biểu hiện này của Thị Mặc, đúng là người thực sự va chạm nhiều rồi. Đường Kính Chi không hề chỉ bảo trước cho Thị Mặc là phải làm gì, thấy nó không khấu đầu, cũng chẳng nói mấy lời khiêm tốn tuổi còn nhỏ mong được chỉ bảo thêm, không mất lễ nghi, gật đầu hài lòng
.Chương 498: Thanh đao trên chữ sắc.
Lần này rời kinh để lo chuyện, nếu Thị Mặc để người ta xem thường, đoán chừng tới khi đó Tấn Lương Bá không tin tưởng, xen vào lung tung hỏng việc.
Cho nên lúc này nó khéo léo dựa vào địa vị chủ nhân, để Tấn Lương Bá phải nhìn thẳng vào mình, có như thế không có Đường Kính Chi nó vẫn có tiếng nói của mình.
Đường Kính Chi nhìn Thị Mặc tán thưởng, thầm nghĩ thằng nhóc này trưởng thành quá nhanh. Biểu hiện của Thị Mặc quả thực làm Tấn Lương Bá không dám xem thường nó, sảng khoái vỗ ngực đảm bảo, khi đến nơi Thị Mặc cứ tấy việc đúng là làm, không cần e ngại, có gì hắn đứng sau chống lưng cho.
Bữa cơm đó rất dài, Đường Kính Chi còn căn dặn Tấn Lương Bá và Vương quản gia bàn xong chuyện làm ăn, cố gắng mua lương thực đương địa, giao quan phủ vận chuyển lên phương bắc. Cơm no rượu say, Đường Kính Chi sai Thị Mặc đưa Tấn Lương Bá về phủ, y tới tiểu viện của các vị di nương, hiện giờ nhà lớn rồi, nên các vị di nương dựa theo thân phận xếp chỗ ở, vì Lâm Úc Hương không có ở kinh thành, chính viện của chủ mẫu để trống.
Dù Đường Kính Chi không bận tâm mấy điều này, nhưng ba vị di nương rất tự giác, không vì y dễ dãi mà vượt quá thân phận của mình.
Lúc này trời đã tối đen, trăng hôm nay cũng trốn trong tầng mây dày, mặc dù dưới mái hiên có treo đèn lồng, nhưng ánh sáng không tốt,
Đường Kính Chi sắp đi rồi, muốn vỗ về an ủi Nhu Nhi và Uyển Nhi một phen, nên đi rất nhanh. Sắp tới cửa tiểu viện của Nhu Nhi thì đột nhiên một bóng trắng từ góc rẽ đi ra, va thẳng vào lòng y.
Đường Kính Chi không đề phòng bị đối phương lao thẳng vào lòng, vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa vặn ôm đúng eo đối phương, xúc cảm mỹ diệu, mềm mềm mại mại, cực kỳ thoải mái.
- Úi chao! Nữ tử áo trắng đó kêu lên thất thanh, rồi khom lưng xuống, đôi mày liễu thanh tú chau lại, khuôn mặt trắng trẻo mang đầy đau đớn.
Nữ tử đó khom lưng xuống không nhìn thấy Đường Kính Chi, nhưng y đứng, tay ôm vòng eo nhỏ, nhìn thấy hết khuôn mặt yếu đuối không chịu nổi đau đớn, khiến người ta thương yêu.
Nhìn rõ mặt thiếu nữ đó rồi,
Đường Kính Chi giật mình, thì ra là chẳng phải bản thân lỗ mãng, không may va phải đối phương, mà người ta ôm cây đợi thỏ, cố ý va vào mình.
Nữ tử này chẳng phải ai khác mà là nha hoàn sáng nay vào hầu hạ y rửa mặt.
Nha hoàn này khí chất mỏng manh, như dương liễu trước gió, mang cái đẹp yếu đuối, khơi lên xót thương của nam nhân.
- Người không sao chứ? Đường Kính Chi vờ như không hay biết ý đồ của ả, quan tâm hỏi:
Nha hoàn kia cũng tựa hồ nghe giọng Đường Kính Chi rồi mới biết là mình va phải ai, ngẩng khuôn mặt kinh hoàng lên, vội vàng vùng mình lùi ra, để thi lễ, nhưng chân lại bị trẹo, vừa lùi lại một bước thì người ngã ra sau hét lên tiếng nữa:
- Á. Đường Kính Chi vươn tay ra đỡ, thiếu nữ kia rất tự nhiên ôm lấy hông y.
- Bá gia.. Nô, nô tỳ biết sai rồi. Thiếu nữ kia mượn thế rúc vào lòng Đường Kính Chi, nhưng không an phận, tựa vùng vẫy, tựa như từ chối, khiến ngực đùi khéo léo cọ sát vào người y
. Cảm nhận rõ ràng được hai bầu ngực mềm xốp êm ái, Đường Kính Chi có là thánh cũng không khỏi lòng xao động, dù đoán ra thiếu nữ này muốn dùng mỹ nhân kế, nhưng vẫn bị đối phương khiêu khích cho ngứa ngáy.
- Ngươi không sao chứ? Đường Kính Chi tính tương kế tựu kế, để ả tưởng chiếm được lòng tin của mình, dùng cách cũ như từng đối phó với kẻ theo dõi Vương Mông phái tới, khống chế chúng trong tầm tay để biết trước mưu đồ của đối phương.
Thiếu nữ kia nhìn trộm Đường Kính Chi một cái, nhận ra tay y ôm eo mình siết rất chặt, rõ ràng không kháng cự được cám dỗ của mình, thầm nghĩ quả như dự đoán, sáng nay y không ình tới rửa mặt là sợ vị di nương kia ghen mà thôi. Vờ vịt kêu đau vài tiếng, thiếu nữ phụng phịu ngẩng mặt lên, hàng mi cong cong đeo mấy giọt lệ trong suốt:
- Nô, nô tỳ không sao, không dám để bá gia đỡ.
Rồi buông tay ra, tay vịn người Đường Kính Chi muốn lui lại. Đường Kính Chi vẫn giữ eo ả, làm mặt nghiêm khắc mắng:
- Đừng cử động, chân ngươi bị thương rồi.
Thiếu nữ đó quả nhiên không lùi lại nữa, mặt đỏ bừng bẽn lẽn cúi xuống, làm bộ ngoan ngoãn. Đường Kính Chi cúi xuống, thấy thiếu nữ co chân phải, nắm lấy hỏi:
- Có phải bị trẹo không? Thiếu nữ đó ánh mắt hoàng loạn, lúc lắc đầu, lúc gật đầu:
- Dạ, không, không phải, chỉ, chỉ hơi đau thôi.
- Á, Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Đang lúc Đường Kính Chi do dự có nên giúp thiếu nữ này cởi hài ra xem thương thế, thuận tiện "giả vờ" háo sắc, đụng chân đụng tay một phen không thì sau lưng có tiếng nữ tử khác.
Nghe giọng nói đó, nha hoàn Tuyết Nhi tỷ tỷ hơi giật mình, cố gắng áp lửa giận xuống, cất giọng nói: - Điệp Nhi muội muội, không biết lễ phép gì cả, còn không mau bái kiến bá gia.
- Á, nô tỳ không nhìn rõ, nô tỳ thỉnh an bá gia, mong người thứ lỗi. Điệp Nhi chẳng phải ai khác mà một trong hai nha hoàn sáng nay tới hầu hạ y:
Thiếu nữ này mặc váy dài màu phấn, vóng người yểu điệu, khuôn mặt quyến rũ, đôi mắt lớn long lanh mờ sương, chứa xuân tình sóng sánh trong đó, đôi môi dầy hồng đào vểnh lên dụ dỗ người ta phạm tội.
Đường Kính Chi dừng tay, đứng thẳng lên ánh mắt nhìn Điệp Nhi càng sỗ sàng, lướt tới vị trí mẫn cảm trên cơ thể thiếu nữ, cười ha hả:
- Thì ra các ngươi tên là Tuyết Nhi và Điệp Nhi. Điệp Nhi bật cười khe khẽ, tha thướt nhấc hài trắng đi tới đỡ lấy cánh tay Tuyết Nhi, giọng mũi nũng nịu:
- Buổi sáng bá gia thấy tỷ muội nô tỳ rồi mà không hỏi tên bọn nô tỳ một tiếng?
Đường Kính Chi mắt dán vào đồi ngực căng tràn sức sống thanh xuân của ả, đầu óc vận chuyển mau lẹ đáp:
- Khi đó Ngọc di nương cũng ở đó mà, nàng ấy thích ăn dấm chua, ta không để ý tới các ngươi là tốt cho các ngươi đó. Nếu không sau này các ngươi chịu khổ.
Tuyết Nhi hơi nghiêng đầu qua, mượn góc độ Đường Kính Chi không nhìn thấy trừng mắt lên nhìn Điệp Nhi, thiếu chút nữa thôi là ả có thể khiến Đường Kính Chi cởi hài ình, lúc đó dựa vào đôi chân ngọc hớp hồn y.
Đều tại nha đầu này làm hỏng chuyện của mình.
Điệp Nhi không sợ ném lại một ánh mắt gây hấn. Ả chẳng đẹp hơn mình, bằng vào cái gì bên trên muốn ả ra tay trước, mình chỉ có thể theo sau dự phòng.
Nhìn bộ dạng khiêu khích của Điệp Nhi, Tuyết Nhi tức lắm, nhưng Đường Kính Chi còn ở đây, ả không thể phác tác được:
- Điệp Nhi muội muội, thời gian không còn sớm nữa, muội về nghỉ đi.
- Được, để muội đỡ tỷ về nghỉ. Điệp Nhi lấy dũng khí, quyết kháng lệnh bên trên, chủ động tranh công với Tuyết Nhi, nào chịu dễ dàng lui ra, nhìn sang Đường Kính Chi một cái quyến rũ:
- Chỉ là muội sức yếu, sợ một mình không đỡ được, không biết bá gia có thể hạ mình giúp nô tỳ một tay không?
- Đương nhiên có thể. Đường Kính Chi hồn vía như trên mây, nhiệt tình đáp:
Nghe Đường Kính Chi chấp thuận rồi, ánh mắt còn không thành thực liếc qua liệc lại trên người hai đứa bọn chúng, Tuyết Nhi và Điệp Nhi đều mừng rỡ, có điều trong lòng cũng có chút không thoải mái,
Tuyết Nhi oán Điệp Nhi cướp công mình, Điệp Nhi không phục bên trên lệnh Tuyết Nhi làm tỷ tỷ, áp trên đầu mình
.
Thế là trong lúc đi ở hành lang, cả hai đua nhau thi triển thủ đoạn quyến rũ nam nhân, muốn phân lượng của mình trong lòng Đường Kính Chi cao hơn một chút.
Ai thực sự mê hoặc được vị bá gia này, khiến y nghe lời mới là kẻ chiến thắng. Hai ả ra sức biểu diễn, Đường Kính Chi thì đau đầu nghĩ cách thoát thân, vờ vịt một chút thì có thể, nhưng cùng hai ả lên giường mây mưa thì tuyệt đối không được, y biết mình dễ mềm lòng, không thể làm được cái chuyện ngủ với hai bọn chúng song có thể thản nhiên lợi dụng vứt bỏ, tới lúc đó thì thành phức tạp rồi. Thế nên trên đầu chữ sắc có thanh đao.
Chương 499: Cô vợ nhỏ.
Phòng ngủ của hai ả ở phía đông, vì bọn chúng là nô tỳ, nên ở chung với trong trong một phòng đơn, thấy sắp tới nơi rồi,
Tuyết Nhi ỷ chân đau, cả người dựa vào Đường Kính Chi, lúc này nhìn bề ngoài ả chiếm hết thượng phong rồi.
Điệp Nhi không cam tâm, nhưng chỉ đành thầm tính, lát nữa lên giường, dựa vào tấm thân này kéo Đường Kính Chi lại bên mình.
Cả ba mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, sắp tới nơi thì đột nhiên sau lưng có tiếng ho khẽ, Đường Kính Chi mừng rỡ, hai nha hoàn thì biến sắc.
Điệp Nhi thi lại ánh mắt lả lơi, Tuyết Nhi không dám dựa vào người Đường Kính Chi nữa.
- Đã muộn như thế rồi, hai đứa các ngươi sao còn... Á, ra là bá gia.
Người tới là Vương quản gia, trong phủ đầy tai mắt của ông ta, hành tung hai nha hoàn này tất nhiên bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Đường Kính Chi mặt bối rối, như vụng trộm với nha hoàn bị người ta bắt gặp, ấp úng giải thích:
- À, là ta đây, thời gian không sớm nữa, ông thay ta dìu Tuyết Nhi về phòng, nó bị thương... À, ta đi trước đây.
Nói xong là đi ngay, tới quãng xa không ai nhìn thấy nữa mới thở phào, mặt trở nên nghiêm túc, mặc dù hai nha hoàn này không hiểu võ công, nhưng y không yên tâm sau khi rời kinh, để hai quả bom này lại, an toàn của Nhu Nhi và Uyển Nhi rất không đảm bảo. Đường Kính Chi để ý thấy, hai nha hoàn này ngầm tranh đấu ghen tuông nhau thế nào, sợ bọn chúng vì được mình sủng ái mà hại nữ nhân khác của mình.
Đứng đợi một lúc thì Vương quản gia đưa hai nha hoàn kia vào phòng quay lại, Vương quản gia thấy Đường Kính Chi đứng đó thì hiểu vừa rồi y không bị hai nha hoàn kia mê hoặc. Nếu là quản gia bình thường, tất nhiên ông ta không dám phá hỏng chuyện tốt của chủ tử, nhưng ông ta được Hoàng thái hậu phái tới, phải làm tròn chức trách của mình.
Đường Kính Chi vẫy tay gọi ông ta tới, hỏi:
- Vương quản gia, ông đã tra ra được lai lịch hai nha hoàn này chưa? Vương quản gia khom lưng đáp: - Bẩm bá gia, hai nha hoàn đó do Ngũ hoàng tử phái tới.
- Ngũ hoàng tử sao? Từ khi tới kinh thành, Đường Kính Chi tựa hồ chẳng nghe chuyện gì liên quan tới vị hoàng tử này, ấn tượng sâu nhất của y là Lục hoàng tử đã bị hoàng đế trẻ xử lý. Khâm sai thứ hai Tô Bác, từng là Lại bộ tả thị lang chính là nhạc phụ của Lục hoàng tử.
- Vâng ạ, Ngũ hoàng tử tên chỉ có một chữ Chiêm, năm nay 18 tuổi, do bắc cung nương nương của tiên đế, Chu quý phi sinh ra, trong số các hoàng tử, địa vị chỉ thua đương kim hoàng thượng. Có điều Ngũ hoàng tử từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, ba ngày một trận ốm, không hỏi tới chính sự, nên chẳng có ai ủng hộ. Trong hoàng tộc cũng phân chi phụ và đích hệ.
Hoàng tử do hoàng hậu và ba quý phi tây cung, nam cung và bắc cung sinh ra mới là đích hệ. Những tần phi, chiêu nghi, tiệp dư, quý nhân, tài nhân hoặc là cung nữ nào đó được hoàng đế nhất thời cao hứng sủng hạnh, hoài thai rồng đều thuộc chi phụ.
Kế vị ngôi báu cũng theo trình tự đó mà tính, đầu tiên là trưởng tử, rồi hạ xuống, trừ khi không có vị hoàng tử thuộc đích hệ nào thì hoàng tử chi phụ mới có phần.
Ngũ hoàng tử do bắc cung nương nương sinh ra nên có địa vị cực cao. Có điều đó chỉ là khi tiên hoàng còn sống thôi, hiện giờ hoàng đế trẻ đã đăng cơ rồi thì các vị hoàng tử khác đều như nhau hết, không có cao thấp gì nữa. Nghe Vương quản gia giải thích,
Đường Kính Chi ngạc nhiên: - Nếu hắn không hỏi tới chính sự thì còn cài người vào phủ ta làm gì? -
Bẩm bá gia, người thì là của Ngũ hoàng tử cái vào, nhưng hai nha hoàn này thực sự nghe lệnh ai thì chưa rõ. Vương quản gia giải thích:
- Vị hoàng tử này ốm bệnh yếu ớt nên cũng nhát gan, bất kể là hoàng tử nào nhờ vả, hắn cũng không dám từ chối, nên tiểu nhân không tra ra kẻ thực sự đứng sau là ai.
Đường Kính Chi nghe thế mới vỡ lẽ, hiện giờ trừ Thuận vương còn nhiều hoàng tử ở lại kinh thành, hoàng đế trẻ không phải chỉ đối phó với một người, nếu không dù Thuận vương có thế lực, hoàng đế trẻ cũng xử lý được rồi. Hoàng thái hậu và hoàng đế đều lo một khi ra tay với Thuận vương, khiến các hoàng tử khác sợ hãi, tới lúc ấy có dã tâm cũng được, không dã tâm cũng được, vì giữ mình, bọn họ liên hợp với nhau.
- Thì ra là thế, thật đau đầu. Đường Kính Chi day trán:
- Bá gia, hay là tiểu nhân đuổi bọn chúng ra khỏi phủ cho xong. Vương quản gia đề xuất ý kiến: - Không được. Đường Kính Chi phủ quyết ngay:
- Đuổi bọn chúng ra ngoài thì trong thời gian ngắn có thể yên tâm, nhưng kẻ đứng đằng sau muốn đối phó với ta há có thể cam lòng?
Tới khi đó bọn chúng sẽ lại nghĩ cách đưa kẻ khác vào, hoặc không thì có trăm ngàn thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ mua chuộc nha hoàn hạ nhân trong phủ, tới khi đó không phân biệt được kẻ địch là ai nữa.
Vương quản gia thầm thán phục, chẳng trách vị này còn trẻ thế đã được Hoàng thái hậu tin cậy, không những có thủ đoạn còn có dũng khí, ai dám để người kẻ địch kè kè bên cạnh như thế. Đường Kính Chi dặn dò Vương quản gia cắt cử người chuyên môn theo dõi hai nha hoàn này, tuyệt đối không thể để bọn chúng làm hại di nương của mình, rồi sau đó tách nhau ra.
Tới tiểu viện của Nhu Nhi, Đường Kính Chi thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, rón chân rón tay đi vào, nhìn thấy Nhu Nhi đang chú tâm thuê thùa.
Vẻ mặt của Nhu Nhi cực kỳ tập trung chuyên chú, không biết gì tới xung quanh, ánh đèn vàng vọt chiếu ánh sáng lên người nàng, làm khuôn mặt đáng yêu của nàng thêm vẻ nhu mì. Trông nàng lúc này không còn là tiểu nha đầu nữa, mà giống một người vợ hiền dịu đảm đang rồi.
Đèn không được sáng lắm, làm việc thêu thùa tỉ mỉ này, chắc chắn không tốt ắt,
Đường Kính Chi thấy nàng quá tập trung, tới ngay cả mình đi vào cũng không phát hiện ra, sợ nàng giật mình, nhẹ nhàng đi tới bên giường.
Nhìn về phía hoa văn nàng đang thêu, quả nhiên nha đầu này không kìm chế được, thêu lễ vật tặng cho Hoàng tái hậu, Đường Kính Chi nắm tay nàng nói nhỏ: -
Thời gian không còn sớm nữa, để mai hẵng làm. Dù động tác của Đường Kính Chi rất nhẹ song vẫn làm Nhu Nhi giật nảy mình, nếu chẳng phải y đã có chuẩn bị giữ lấy tay cầm kim thêu của nàng, đoán chừng Nhu Nhi đã bị kim đâm vào tay.
Ngẩng mặt lên thấy tướng công mình tới, Nhu Nhi chớp mắt chuyển sang khuôn mặt tươi cười: - Thiếp còn tưởng hôm nay tướng công tới chỗ Uyển Nhi muội muội chứ.
- Sao nào, thì ra Nhu Nhi không hoan nghênh ta à, vậy ta đi... Đường Kính Chi cố ý làm ra vẻ không vui, đứng dậy bỏ đi. Nhu Nhi ngây thơ, cuống lên vội giữ lấy ống tay áo của y, cái môi nhỏ chu lên hờn dỗi, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Đường Kính Chi mới hiểu ra, tức thì ngượng chín cả mặt.
Vẻ e thẹn mê người của tiểu mỹ nhân khiến Đường Kính Chi vừa bị hai nha hoàn kia khiêu khích một hồi tức thì lửa dục bốc cao, ôm nàng vào lòng, hai tay sờ xoạng cặp mông tròn lẳn vênh vểnh: - Nhu Nhi thích ta như thế, vậy chúng ta lên giường thảo luận nhân sinh nhé.
- Tướng công không biết thẹn. Nhu Nhi vung nắm đấm nhỏ, đấm thùm thụp, mặt đỏ như gấc chín, cũng chẳng biết từ bao giờ tướng công trở thành mồm mép ba hoa rồi.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu nghe tướng công nói muốn thảo luận nhân sinh, mình còn ngốc nghếch muốn học tập theo tướng công, kết quả bị tướng công cởi hết y phục, lần đó toàn thân bị tướng công nhìn hết rồi...
- Thế nàng có muốn thảo luận không, không ta tới tìm Uyển Nhi nha, muội muội nàng rất ham học hỏi đấy...
Đường Kính Chi biết những di nương của mình ngầm so bì với nhau, vì khích Nhu Nhi làm theo ý mình cố ý nói thế, tay đưa lên bộ ngực mềm mại của Nhu Nhi xoa nắn, khiến nàng yêu kiều thở hồn hển, thu ba ngấn nước, hai núm vú nhỏ cũng săn cứng lại:
Quả nhiên Nhu Nhi mắc bẫy, bầu ngực bị trêu đùa khiến toàn thân nàng run lên từng cơn, thỏ thẻ:
- Tướng công, người ta... Người ta cũng ham học hỏi mà, tướng công chỉ bảo, Nhu Nhi nhất định học rất ngoan...
Nói đến đoạn cuối, nàng không nén được xấu hổ nên âm thanh đã lí nhí như muỗi kêu, đấu tranh tư tưởng một lúc rồi chủ động nhón chân lên hôn Đường Kính Chi một cái biểu lộ quyết tâm của mình: -
Tiểu yêu tinh... Đường Kính Chi sao còn kiềm lòng nổi nữa, bế xốc Nhu Nhi lên đi về giường...
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân