You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 473-474
hương 473: Làm sao thành minh quân?
Lúc Đường Kính Chi tới ngự thư phòng thì Hoàng đế trẻ đã tan triều, gọi y vào, từ sau cuộc nói chuyện với Hoàng thái hậu, hoàng đế càng sinh hiếu kỳ với Đường Kính Chi, đồng thời có nảy ra tâm tư khảo sát y.
- Đứng dậy đi.
Hoàng đế trẻ ngồi trên long ỷ quan sát Đường Kính Chi một hồi, nghiêm mặt nói:
- Đường cử nhân, trẫm muốn làm một thánh quân, có ngày ngự giá thân chinh đánh sâu vào trong hoang nguyên A Nhĩ Kim, đuổi hết người Ngột Thứ, để bắc cương vĩnh viễn yên bình. Trẫm muốn đóng thuyền to, giương buồm lớn, giá lâm Nam Hải, diệt đám hải tặc ngông cuồng, ngươi nói nguyện vọng của trẫm có thực hiện được không?
- Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, lòng ôm cả thiên hạ, học sinh cho rằng, sẽ có một ngày hoàn thành đại nghiệp.
Đường Kính Chi nhận ra hoàng đế trẻ hôm nay hơi khác thường, chẳng hiểu hắn có ý gì, cẩn thận nịnh bợ một câu là hơn.
Hoàng đế trẻ ưỡn ngực lên, thần thái phấn chấn nói:
- Đường cử nhân, trẫm biết ngươi có vài phần bản lĩnh thực sự, vậy nói xem, mấy năm thì ta hoàn thành được hai cái mục tiêu này?
Mấy năm?
Đường Kính Chi lắc đầu thất vọng, lần trước hoàng đế trẻ ở trong ngự thư phòng xử lý chuyện Vũ Văn Mặc khá khéo léo, còn tưởng trải qua nhiều chuyện hắn đã hiểu ra vài điều, không nghĩ hắn vẫn thất thường như thế.
Vị hoàng đế trẻ này khi nào mới chịu trưởng thành đây?
Hiện tình hình vương triều thế này, đừng nói diệt trừ họa ngoài, muốn ổn định thế cục cũng phải mất vài ba năm, khôi phục quốc lực càng lâu hơn nữa.
Đó là chưa tính Phúc Thọ vương và Thuận vương tạo phản, nếu hai người này ra tay, vương triều Minh Hà ắt phải hao phí thêm mười năm nữa mới có thực lực sơ bộ tiến đánh hoang nguyên A Nhĩ Kim.
- Hoàng thượng, học sinh xin hỏi người đăng cơ bao lâu rồi.
Đường Kính Chi hôm nay đã có chuyển biến về suy nghĩ, nên thấy cần phải đả kích sự tự tin của hoàng đế trẻ, làm hắn trưởng thành, nếu không cứ thuận theo suy nghĩ ấu trĩ này của hắn, đừng nói bắc chinh nam phạt, mà mấy năm nữa thôi cái vương triều này sập luôn thì có.
Hoàng đế trẻ ngẩn người đáp:
- Sắp được một năm rồi.
- Vậy hoàng thượng từ lúc đăng cơ tới giờ đã làm những gì.
- Cái này...
Sắc mặt hoàng đế trẻ trở nên cực kỳ khó coi, từ lúc đăng cơ tới giờ, chuyện đích thân hắn làm chủ chỉ có một việc, là phái Mạnh Tử Đức nam hạ, nhưng chuyện này chẳng thể nói là thành công, thiếu chút nữa làm phương nam đại loạn.
Đường Kính Chí lén giương mi mắt lên nhìn, thấy hoàng đế trẻ mặt đỏ tía tai, không nói nổi một câu, biết lửa thế là đủ, nếu không để hoàng đế thẹn quá hóa giận lại đâm hỏng việc:
- Học sinh trước kia vào kinh không biết hoàng thượng đã làm những gì, chỉ biết sau khi học sinh vào kinh, hoàng thượng phái sứ tiết đi biên quan, dùng trí kế đẩy lui mấy chục vạn đại quân người Ngột Thứ. Bán đất, gom không ít ngân lượng cho quốc khố. Hạ đám phản tặc Điền Cơ...
- Những chuyện này toàn là chủ ý của ngươi cơ mà.
Hoàng đế trẻ nghi hoặc hỏi:
- Bẩm hoàng thượng, năm xưa thái tổ dựng cờ khởi ngữa, dẫn bao nhiêu đại tướng đánh hạ giang sơn, lập nên vương triều. Thử hỏi, những đại tướng kia mới là người công thành chiếm đất, chém đầu tướng địch, nói thế vương triều Minh Hà này do bọn họ lập nên?
Đường Kính Chi cẩn thận lựa chọn câu từ hỏi lại:
- Đương nhiên không rồi, vương triều này là do thái tổ lập nên, những tướng lĩnh kia chỉ có công phò tá thôi.
Hoàng đế trẻ nhíu mày đứng dậy:
- Đúng thế, các tướng sĩ chỉ có công phò tá, giống như thế, học sinh đưa ra chủ ý, còn người thực sự đem chủ ý này biến thành thực tế là người, là hoàng thượng! Cho nên thực tế công lao là của người.
Câu này của Đường Kính Chi như ẩn chứa triết lý, hoàng đế trẻ chắp tay sau lưng đi lại suy nghĩ.
- Đường cử nhân, trẫm đã hiểu ý của ngươi rồi, thần tử có cách hay tới đâu, nhưng cần trẫm gật đầu mới được, cũng như thế dù là biện pháp có hay tới đâu, không có trẫm đồng ý thì không thể thực thi. Cho nên hay dở đúng sai đều trẫm định đoạt, kiến nghị của các đại thần đưa ra, nhưng công lao là của trẫm, sau này sử sách ghi lại đó là do trẫm anh minh quyết đoán.
- Hoàng thượng thánh minh!
Hoàng đế trẻ vì không muốn nghe lời đại thần trong triều cho nên hiện giờ trừ tảo triều thì gần như không để ý tới chính sự, chuyện bỏ hết cho Tề Đức Thịnh, suốt ngày cùng đám Tần Mục ngồi tưởng tượng bàn tán chuyện cao xa, vì không muốn làm theo lời bọn họ, giờ mới nghĩ ra, đúng vậy, các ngươi có nói trăm điều cũng ích gì, nhưng quyết định là của trẫm, như vậy công là của trẫm, trẫm biết dùng kiến nghị tốt chẳng phải thể hiện trẫm có mắt nhìn người sao?
Thế nên quyết định bỏ tâm tư chú ý chính sự nhiều hơn, tránh bỏ qua kiến nghị tốt.
- Đường cử nhân, ngươi nói xem, trẫm phải thế nào mới thành một quân chủ thánh minh thực sự.
Hoàng đế trẻ vòng một vòng quay lại vấn đề cũ.
Đường Kính Chi quyết định đem toàn bộ năng lực ra giúp hoàng đế trẻ, y tự biết mình không có đại tài gì hết, mấy năm đi tiếp thị kiếm tiền học đại học chỉ đủ khiến y có mồm mép và đầu óc nhanh nhạy đấu khẩu với người ta thôi, đạo trị nước thì y không hiểu.
Song y tới từ xã hội hiện đại hơn, từ đất nước cũng trải qua thời kỳ tương tự, có một nhận thức vượt hạn chế của thời đại, có thể chỉ cho hoàng đế trẻ lối đi đúng đắn, còn tương lai hoàng đế trẻ này đi tới nước nào chỉ có thể nghe thiên mệnh thôi:
- Bẩm hoàng thượng, người muốn để lại dấu ấn đậm nét trên sử sách, được xưng là thánh quân không phải chuyện một sớm một triều, không phải chỉ nhờ chinh chiến mà có. Cổ nhân có câu, dân là nước, xã tắc như thuyền; nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Lấy dân làm gốc, nghìn năm vững bền, vương triều tồn tại bền vững mãi mãi mới là công lao to lớn không gì so sánh bằng. Cho nên học sinh cho rằng muốn làm một đấng minh quân, trước tiên phải hiểu được dân đã, có hiểu người dân mới biết phải làm gì cần làm gì, làm gì là đúng là sai, chính tích công lao cũng toàn bộ thể hiện trên việc người làm được gì cho bách tính.
Chí hướng của hoàng đế trẻ là bình Ngột Thứ diệt hải tặc, mở mang bờ cõi, thể hiện tài năng của bản thân chứ chưa bao giờ suy nghĩ làm gì cho bách tính, nghe Đường Kính Chi nói mới tỉnh ngộ, đúng thế chỉ có vương triều này còn tồn tại công tích của trẫm mới được ca ngợi, nếu không có ích gì.
- Hoàng thượng, muốn hiểu được bách tính, mới thực sự làm được cái gọi là yêu dân như con! Học sinh lớn gan đưa ra một kiến nghị, nếu hoàng thượng rảnh, hi vọng người bỏ thời gian rời hoàng cung, tới dân gian vi hành, xem con dân của người rốt cuộc sống ra sao, bọn họ là quần thể thế nào, bọn họ cần cái gì, bọn họ muốn cái gì.
Đường Kính Chi chắp tay giọng vang vang khắp ngự thư phòng:
- Chỉ có thực sự hiểu được những điều này hoàng thượng mới giúp được bọn họ, có thế hoàng thượng mới trở thành một đấng minh quân.
Xuất cung, vi hành!
Hoàng đế trẻ nghe thế sáng mắt lên, trước kia khi tiên hoàng còn, hắn cũng lén rời cung, nhưng thời gian có hạn, phải tranh thủ chơi bời còn chưa đủ, lấy đâu ra tâm tư đi tìm hiểu dân tình.
Còn từ lúc lên ngôi tới giờ chưa một lần bước ra khỏi cửa hoàng cung.
Tức thì hai mắt rực sáng, đem chính sự vứt ra sau đầu, chỉ muốn ra ngoài cung chơi ngay:
- Ừm, kiến nghị của ngươi không tệ, hay là trẫm bảo Tề Đức Thịnh an bài một chút, ngày mai ra ngoài cung chơi... À không, tìm hiểu dân tình.
Nhìn cái mặt hớn hở của hoàng đế trẻ, Đường Kính Chi sao chẳng đoán ra hắn nghĩ cái gì trong đầu:
- Không được! Hoàng thượng, nay có nhiều kẻ đang nhăm nhe ngôi báu, nếu người muốn rời cung, tuyệt đối không được để lộ chút nào, nếu không khó lường được hậu quả.
Chương 474: Hoàng đế vi hành.
Hoàng đế trẻ do dự:
- Chuyện này, Tiểu Tề Tử làm việc trẫm rất yên tâm.
- Lòng trung thành của Tề công công không cần hoài nghi, nhưng nếu an bài nhiều xưởng vệ bảo hộ, ắt có sơ hở, hoàng thượng, người quên chuyện Bùi Đạc rồi hay sao?
- Vậy ngươi nói phải làm sao? Hay là trẫm đi ngay bây giờ?
Vừa nói tới chuyện rời cung là hoàng đế trẻ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không đợi nổi phút nào.
Đường Kính Chi thấy hắn một lòng nghĩ tới chuyện chơi bời, đem điều mình nói trước đó vứt đi hết cả, thầm tự trách mình quá nóng vội, đáng lẽ chưa nên nhắc tới việc này với hắn, đợi vài ngày hắn chú tâm vào chính sự, dần dần hỏi ra đâu phải muộn, liền nói:
- Hoàng thượng, xuất cung là chuyện lớn, hay là đi hỏi Hoàng thái hậu đã.
Quả nhiên nhắc tới hoàng thái hậu, hoàng đế trẻ như bị hất một chậu nước lạnh vào mặt:
- Chuyện này, chắc là không cần đâu.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Hoàng thượng, người lo Hoàng thái hậu không đồng ý sao, người đừng lo! Học sinh cho rằng, chỉ cần người rời cung vì chính sự, hoàng thái hậu sẽ không ngăn cản đâu.
Đường Kính Chi vừa dứt lời, Hoàng đế trẻ gật đầu như bổ củi:
- Đúng đúng, trẫm rời cung vì chính sự, đâu phải đi chơi, ở đây đợi trẫm.
Rồi rời ngự thư phòng lên long liễn tới thẳng Từ Ninh Cung.
Đường Kính Chi chỉ phải đợi trong ngự thư phòng một tuần hương đã hấy hoàng đế trẻ mặt tươi hơn hớn đi về, kể Hoàng thái hậu nghe nói là y kiến nghị rời cung vi hành, mày không nhíu lấy một cái, đã thoải mái gật đầu, kết quả làm hắn nghĩ mấy cái cớ đều không phải dùng:
- Đường cử nhân, Hoàng thái hậu đã đồng ý rồi, chúng ta đi thôi, lâu lắm rồi trẫm không rời cung giải khây.
Đột nhiên Đường Kính Chi nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng, người định ra ngoài cung một lần, về sau không muốn ra xem thế giới ngoài kia nữa sao?
- Đương nhiên là không, nếu như mỗi tháng có thể ra ngoài một lần thì quá tốt.
- Như vậy học sinh cho rằng, nếu lần này hoàng thượng rời cung, thu thập đủ tin tức cuộc sống ngoài dân gian, trở về cho hoàng thái hậu biết, sau này hoàng thái hậu sẽ không ngăn cản người vi hành nữa.
Đường Kính Chi khom lưng nói:
- Ặc, ngươi yên tâm, lần này trẫm rời cung để tìm hiểu dân tình thật mà.
Hoàng đế trẻ lên tiếng khẳng định, lúc này tiểu thái giam báo ba người Tề Đức Thịnh, Tiêu Kiến cùng Toàn Kế đã tới, thấy ba người này mặt hoàng đế trẻ hiện nụ cười sáng lạn, bảo bọn họ tổ chức nhân thủ đáng tin cậy, lập tức rời cung.
Cả ba cả kinh, hoàng đế rời cung bất ngờ như thế, nếu không chuẩn bị vẹn toàn, có sơ xuất gì, chưa nói hoàng đế bị hại, chỉ cần bị kinh hãi, bọn chúng cũng mất đầu, có điều nghe thấy hoàng thái hậu đã đồng ý, liền không nói nữa, đi tổ chức người.
Đám người Tề Đức Thịnh làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng bao lâu đã tập trung hơn hai mươi người của nội xưởng, còn an bài gần trăm Vũ Lâm quân mặc thường phục ngầm bảo hộ bốn phía.
Hoàng đế trẻ cũng đã thay thường phục, cùng bọn họ lặng lẽ rời cung từ cửa sau.
Vừa mới rời khỏi cửa cung, hoàng đế trẻ liền quên hết ngay những lời trước đó, tính xem đi đâu chơi, nhìn khuôn mặt hoàng đế hiếm có lắm mới lộ ra nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, tuy không muốn làm hỏng hứng trí của hắn, nhưng vẫn đi tới ngăn cản.
Đúng thế Hoàng đế trẻ phải nhốt mình trong cung, cuộc sống khô khan tẻ nhạt, nhưng hắn xuất thân hoàng gia, từ nhỏ tới lớn ăn sung mặc sướng, giờ là hoàng đế nắm cả giang sơn, thế gian sao có thể để chuyện tốt đẹp cho hắn chiếm hết, ngoài kia có những người mong cuộc sống buồn tẻ vô vị như hắn mà không được.
Đem so ra, hắn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.
Chặn trước mặt hoàng đế, Đường Kính Chi khom người thận trọng nói:
- Hoàng thượng, hôm nay người rời cung là để thị sát dân tình.
- To gan! Hoàng thượng muốn làm gì cần ngươi chỉ bảo à?
Hoàng đế còn chưa nói gì, Tề Đức Thịnh đã sấn sổ tới quát tháo:
- Đúng thế, Đường cử nhân, ngươi ăn tim gấu gan báo rồi.
Toàn Kế cũng vào hùa:
Thực ra nghe hoàng đế nói bóng gió muốn đi chơi hai tên này đã khiếp hãi định ngăn cản rồi, đơn giản vì Ni Lạc Thần này có chỗ mà nam nhân toàn thiên hạ muốn tới, nhưng bọn chúng dám đưa hoàng đế tới đó chơi thì đảm bảo quay về bị Hoàng thái hậu cho rụng đầu hết, có điều Đường Kính Chi lên tiếng ngăn cản tính chất sự việc lại khác hẳn.
Đường Kính Chi chỉ lạnh lùng nhìn hai kẻ đó không nhượng bộ.
Nếu là trước kia coi mình là thân phận hạ nhân, Đường Kính Chi không làm việc này, nhưng hiện khác rồi, y gắn vận mệnh, thậm chí đặt cược lên hoàng đế, thử nghĩ Thuận vương ít tuổi hơn đã ghê gớm thế nào, sao để hoàng đế hoang đường mãi được,
Hoàng đế trẻ bị hành động cả gan của Đường Kính Chi làm không được vui, nhưng mà nghĩ muốn sau này còn ra khỏi cung thì không thể không đi thị sát một chút có cái về bẩm báo với hoàng thái hậu:
- Được, nghe ngươi, dẫn đường đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi đứng dậy, đi trước thật:
Tề Đức Thịnh định quát Đường Kính Chi to gan dám đi trước hoàng đế, nhưng bị hoàng đế trẻ trừng mắt lên, lời ra tới miệng phải nuốt lại. nguồn
Sắc mặt của Toàn Kế cực kỳ khó coi, vì thái độ của hoàng đế với Đường Kính Chi thực sự nghe theo quá độ rồi, ngay cả đám Tần Mục trước kia cũng chưa bao giờ có đãi ngộ này.
Lần đầy tiên hắn sinh nghi vấn, mình lựa chọn đứng về phía Tề Đức Thịnh có phải là sai rồi không?
Có điều tiếp đó hắn thấy Tề Đức Thịnh chu đáo giúp hoàng đế buộc áo khoác, còn nhỏ giọng dặn dò, hoàng đế thì quay sang nhìn với ánh mắt thân thiết, nghi vấn trong lòng Toàn Kế tan biến.
Dù nói thế nào hoàng đế trẻ do Tề Đức Thịnh chăm bẵm từ nhỏ, tình cảm của họ, tuyệt đối không phải một Đường Kính Chi dựa vào vài ý kiến có ích mà thay thế được.
Nếu Đường Kính Chi nhìn thấy cảnh này thì tự tin có thể hạ Tề Đức Thịnh sẽ giảm đi không ít.
Đi được vài bước có người mang ngựa tới, mọi người lên ngựa hướng về phía tây thành, lúc này vừa mới qua trưa, trên đường người qua kẻ lại, tiếng người bán rong chào mời không ngớt vang lên bên tai, hoàng đế trẻ ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn trái liếc phải, phải nhịn lắm mới không kéo cương ngựa dừng lại.
Tề Đức Thịnh, Toàn Kế, Tiêu Kiến mặc dù trung thành với hoàng đế, nhưng trong lòng bọn họ chẳng hề có cái gọi là vương triều xã tắc, lê dân bách tính, bọn họ chỉ cần biết ôm chặt lấy chân hoàng đế, làm hoàng đế vui, giữ lấy thánh sủng không suy là được rồi.
Cho nên thấy hoàng đế rõ ràng muốn dừng lại dạo chơi, cả ba ra sức dung túng giật dây, đương nhiên tuyệt đối không dám để hoàng đế tới sông Tần Hoài.
Đường Kính Chi cưỡi ngựa đi trước, nhưng nghe thấy hết những lời này, nhưng y không vì thế sinh ác cảm với bọn họ, y hiểu được tâm thái của một hạ nhân là thế nào, song y lo lắng hoàng đế trẻ thay đổi chủ ý, dù sao người ta là vua một nước, nhất định muốn xuống phố dạo chơi có ngăn cũng không được.
May là hoàng đế trẻ vẫn còn nhớ lời Đường Kính Chi nói trước khi rời cung, chỉ cần lần này ra ngoài có thu hoạch, như vậy Hoàng thái hậu sẽ không cấm cản nữa, sau này có thể rời cung rồi.
Vì "chí hương cao xa" mỗi tháng rời cung một lần, hoàng đế trẻ mới nhẫn nhịn được.
Cứ như thế bọn họ thuận lợi rời khỏi cổng thành, lúc này Đường Kính Chi ra roi, tăng tốc.
- Ui chao, trời ơi, chủ tử, người thong thả một chút, đừng phi nhanh quá.
Hoàng đế trẻ vừa mới vung roi quất mạnh mông ngựa, Tề Đức Thịnh đã cuống quít hét lên, đồng thời hai chân kẹp bụng ngựa đuổi theo.
Toàn Kế và Tiêu Kiến cũng thất kinh, thúc ngựa bám sát.
Chỉ có Đường Kính Chi thấy hoàng đế trẻ phóng qua mình ngồi trên lưng ngựa vững vàng, kỵ thuật trông có vẻ còn cao hơn mình mấy phần, không ngăn cản, ngược lại còn tăng tốc, đua với hắn.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân