Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Khôi Phục Dung Mạo (1)
oa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, mâu trung hiện lên một tia hứng thú, nhìn về phía Tiêu Dao, thật sự hỏi:” Ngươi không thích ta gôi ngươi là xú sư đệ sao?”
Tiêu Dao liếc nhìn Hoa Lạc Ly, bĩu môi nói:” Ngươi thích nơời khác gọi ngươi là xú Lạc Ly sao?”
“Hỏi toàn tứ vô nghĩa!” Hoả Diệu ở một bên châm chọc quở trách nói.
Hoa Lạc Ly không thèm liếc mắt nhìn Hoả Diệu một cái, mà là vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dao, lại hỏi:” Ngươi muốn bớt trên mặt mất đi sao?”
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, mâu trung hiện lên bấc đắc dĩ cùng mâu thuẫn, muốn sao? Đương nhiên là muốn! Nhưng là nếu không có bớt, nhất định phải rời đi Thần Y cốc…
Hoả Diệu xen mồm nói:” Hoa Lạc Ly, hôm nay ngươi nói lời vô nghĩa thật nhiều! Sư đệ đương nhiên là muốn có khuôn mặt đẹp, ai lại nguyên ý có một cái bớt?” Nói xong, Hoả Diệu nhíu nhìn về phía Tiêu Dao, vẻ mặt lấy lòng nói:” sư đệ, ngươi nói xem có đúng không?”
Tiêu Dao lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói:” Không muốn.”
“Cái gì? Sư đệ, ngươi thích cái bớt này?” Hoả Diệu vẻ mặt nghi hoặc, mờ mịt nhìn Tiêu Dao.
Mâu quang Tiêu Dao hiện vẻ mệt mỏi, ra vẻ mỏi mệt nói:” Không còn sớm, các ngươi trở về đi, ta mốn ngủ.”
Hoả Diệu gặp Tiêu Dao có bộ dáng xác thực mệt mỏi, cũng không lại truy vấn, tiến lên điềm nhiên hỏi:” Kia sư đệ ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai ta lại tới tìm ngươi! Ta đi trở về!”
Tiêu Dao miễn cưỡng gật đầu.
Hoả Diệu chạy tới cửa, lại phát hiện Hoa Lạc Ly vẫn ở trong phòng, tiến lên nắm chặt Hoa Lạc Ly kéo ra ngoài, “ Ngươi không có nghe sư đệ nói hắn mệt mỏi sao? Ngươi lại ở trong này làm cái gì, đi!”
Đợi hai người rời đi, Tiêu Dao thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, chỗ mắt cá chân đột nhiên có chút ngứa, nàng cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là tiểu phì miêu của Hoa Lạc Ly.
Tiêu Dao ôm lấy tiểu phì miêu toàn thịt mềm, vuốt lông trắng trên người nó, cười khổ cảm thán nói:” Tiểu phì miêu, thế gian vì sao không có chuyện tình lưỡng toàn hử? Nếu như có năng lực làm mất bớt, có năng lực đứng ở Thần Y cốc, thật là tốt biết bao!”
Một đạo gió thổi mở ra cửa sổ, hồng ảnh hiện lên trước mắt, tiểu phì miêu trong tay Tiêu Dao đột nhiên bị ôm đi.
“Như thế nào? Tình nguyện cùng Lam nói tâm sư, cũng không muốn cùng sư huynh nói?” Hoa Lạc Ly híp mắt, buồn cười nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tiêu Dao.
Tiêu Dao bĩu môi, hiển nhiên là không muốn gặp Hoa Lạc Ly đi rồi lại đến này.
“Không nói lời nào? Đừng quên, ba ngày này ngươi là của ta, như thế nào không thể để ý sư huynh đâu!” Hoa Lạc Ly giở trờ xấu ở trên bụng Tiêu Dao chọc chọc.
Tiêu Dao vẫn như cũ hé ra khuôn mặt thối, một điểm muốn cười cũng không có.
“Di? Xú sư đệ, ngươi không sợ ngứa?” Tay Hoa Lạc Ly vừa muốn chọc tới, tay Tiêu Dao lại dùng sức đánh úp bàn tay hắn, trầm giọng nói:” Ta không có tâm tình cùng ngươi nháo!”
Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao có vẻ mặt nghiêm túc, cũng không lại chọc nàng, Hoa Lạc Ly không đợi mời cũng tự ngồi, trong tay ôm tiểu phì miêu, như là cùng tiểu phì miêu nói chuyện, lại kì thực nói cho Tiêu Dao nghe, “Có một số chuyện, đều không phải không có chuyện tình lưỡng toàn, mà là do mình tự khó xử mình, không nên ở đầu đều muốn thứ giống nhau! Cá cùng gấu đều không có, nhưng chỉ cần muốn, khẳng khái tiêu tiền, cá cùng gấu đều không phải giống nhau có thể hưởng dụng sao? Làm đều này chính mình không phải không cần lựa chọn sao?”
Tiêu Dao hơi nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại lời nói của hắn, cười lạnh nói:” Ý của ngươi là ta lo sợ không đâu?”
Hoa Lạc Ly tự làm tự chịu, nhíu mày cười nói:” Ta cũng có ý này, ngươi đừng bẻ cong ý tốt của sư huynh ta.”
“Hảo ý? Ta như thế nào lại một điểm ý tốt cũng không cảm thấy?” Tiêu Dao đoạt ấy ly trà trong tay hắn, dùng sức đặt lên bàn, nàng hiển nhiên không có ý kiên nhẫn, âm thanh tức giận nói:” Nếu như ngươi thích nói chuyện quanh co lòng vòng, vậy ngươi mau biến, ta không có tâm tình đoán ý tứ của ngươi, ta không giống ngươi có tâm cơ tốt như vậy! Nghe không hiểu lời ngươi vừa nói!”
Hoa Lạc Ly khoa trương vỗ ngực, ra vẻ mặt sợ hãi nói:” Xú sư đệ dữ lên thật đúng là doạ người!”
Tiêu Dao lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nếu như ánh mắt có thể hoá thanh đao, có lẽ thân thể Hoa Lạc Ly đã muốn đầy đao.
Hoa Lạc Ly bị ánh mắt Tiêu Dao doạ, bấc đắc dĩ lắc đầu nói:” Quên đi, ta không ngại nói rõ! Hiện tại ta biết bớt của ngươi không phải do trời sinh, mà là người hạ độc, nếu như giải độc được, bớt tự nhiên cũng mất.”
Tiêu Dao hừ lạnh nói:” Ngay cả gia gia cũng giải không được, người nào trong thiên hạ có thể giải.”
“Không phải không có người giải được, nhưng người giải được không phải là sư phụ.” Hoa Lạc Ly ý vị thâm trường:” Sư phụ chính là tần y, chuyên môn trị bệnh cứu người, cũng không phải chuyên môn giải độc, ngươi đem sư phụ nghĩ quá lợi hại!”
Mặt mày Tiêu Dao nhăn lại thật nhanh, thời gian qua tựa hồ thật sự xem nhẹ điểm ấy, gia gia dù sao cũng là thần y, học bản sự trị bệnh cứu người, nếu là nói đến giải độc, lại thật không bằng người sinh liền bắt đầu nghiên cứu về độc.
Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao dao động mâu quang, tiếp tục nói:” Nếu là nói đến giải độc hạ độc, người trong tà giáo từ nhỏ đã học!”
Tiêu Dao nghe đến đây lền hứng thú, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoa Lạc Ly.
Gặp vật nhỏ hứng thú, Hoa Lạc Ly nói cũng có lực lên, tà cười nói:” Sư phụ xác thuật y thuật inh, một ít loại độc khó giải, thân là thần y, hắn xác thực có thể giải được, hắn nếu là giải không được độc, chỉ sợ là do cao thủ trong tà giáo hạ độc! Xú sư đệ, sư huynh ta không biết vì sa ngươi lại trúng độc lợi hại như vậy, nhưng có một việc ta lại có thể khẳng định, độc lợi hại như vậy chỉ có thể là người Ngũ Độc đảo Ngũ Độc Tán, họ tất nhiên sẽ có giải dược của ngươi!”
“Người Ngũ Độc Tán?” Tiêu Dao nhíu mày suy tư một lát, thấp giọng nói:” Ta biết bọn họ, trong sách có ghi lại bọn họ độc rất lợi hại, người cũng thật cổ quái, chù dù thật sự bọn họ có thể có thuốc giải, chỉ sợ cũng sẽ không cho ta!”
Hoa Lạc Ly cười khổ lắc đầu nói:” Xú sư đệ, ngươi đã quên ta là ai sao?”
Vẻ mặt Tiêu Dao giật mình, kích động nói:” Tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo lên tiếng, người Ngũ Độc Tán nhất định phải nghe!”
Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, tiến lại gần, ân tình nói:” Sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi Ngũ Độc đảo tìm người Ngũ Độc Tán! Xú sư đệ ngươi nói, sư huynh ta có phải hay không so với Hoả Diệu chỉ biết hoạ hoạ thứ ngu ngốc kia có bản lĩnh hơn?”
Nghe vậy Tiêu Dao tức giận liếc trắng mắt, mâu quang ảm đạm xuống, thấp giọng nói:” Vẫn là quên đi, kỳ thật có một khối độc ký cũng không phải là không tốt!”
Hoa Lạc Ly biết trong lòng Tiêu Dao, nhíu mày cười nói:” Đã quên lời sư huynh vừa nói sao? Cá cùng hùng cũng không phải không thể kiêm! Ngươi có thể giải độc, cũng có thể sống ở Thần Y cốc!”
Hoa Lạc Ly giảo hoạt cười, nhíu mày nói:” Độc giải, giả bộ bị trúng độc, đối với ngươi mà nói, hẳn là không khó đi?”
Tiêu Dao hơi nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại lời nói của hắn, cười lạnh nói:” Ý của ngươi là ta lo sợ không đâu?”
Hoa Lạc Ly tự làm tự chịu, nhíu mày cười nói:” Ta cũng có ý này, ngươi đừng bẻ cong ý tốt của sư huynh ta.”
“Hảo ý? Ta như thế nào lại một điểm ý tốt cũng không cảm thấy?” Tiêu Dao đoạt ấy ly trà trong tay hắn, dùng sức đặt lên bàn, nàng hiển nhiên không có ý kiên nhẫn, âm thanh tức giận nói:” Nếu như ngươi thích nói chuyện quanh co lòng vòng, vậy ngươi mau biến, ta không có tâm tình đoán ý tứ của ngươi, ta không giống ngươi có tâm cơ tốt như vậy! Nghe không hiểu lời ngươi vừa nói!”
Hoa Lạc Ly khoa trương vỗ ngực, ra vẻ mặt sợ hãi nói:” Xú sư đệ dữ lên thật đúng là doạ người!”
Tiêu Dao lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nếu như ánh mắt có thể hoá thành đao, có lẽ thân thể Hoa Lạc Ly đã muốn cắm đầy đao.
Hoa Lạc Ly bị ánh mắt Tiêu Dao dọa, bấc đắc dĩ lắc đầu nói:” Quên đi, ta không ngại nói rõ! Hiện tại ta biết bớt của ngươi không phải do trời sinh, mà là người hạ độc, nếu như giải độc được, bớt tự nhiên cũng mất.”
Tiêu Dao hừ lạnh nói:” Ngay cả gia gia cũng giải không được, người nào trong thiên hạ có thể giải.”
“Không phải không có người giải được, nhưng người giải được không phải là sư phụ.” Hoa Lạc Ly ý vị thâm trường:” Sư phụ chính là thần y, chuyên môn trị bệnh cứu người, cũng không phải chuyên môn giải độc, ngươi đem sư phụ nghĩ quá lợi hại!”
Mặt mày Tiêu Dao nhăn lại thật nhanh, thời gian qua tựa hồ thật sự xem nhẹ điểm ấy, gia gia dù sao cũng là thần y, học bản sự trị bệnh cứu người, nếu là nói đến giải độc, lại thật không bằng người sinh liền bắt đầu nghiên cứu về độc.
Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao dao động mâu quang, tiếp tục nói:” Nếu là nói đến giải độc hạ độc, người trong tà giáo từ nhỏ đã học!”
Tiêu Dao nghe đến đây liền hứng thú, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoa Lạc Ly.
Gặp vật nhỏ hứng thú, Hoa Lạc Ly nói cũng có lực lên, tà cười nói:” Sư phụ xác thuật y thuật inh, một ít loại độc khó giải, thân là thần y, hắn xác thực có thể giải được, hắn nếu là giải không được độc, chỉ sợ là do cao thủ trong tà giáo hạ độc! Xú sư đệ, sư huynh ta không biết vì sao ngươi lại trúng độc lợi hại như vậy, nhưng có một việc ta lại có thể khẳng định, độc lợi hại như vậy chỉ có thể là người Ngũ Độc đảo Ngũ Độc Tán, họ tất nhiên sẽ có giải dược của ngươi!”
“Người Ngũ Độc Tán?” Tiêu Dao nhíu mày suy tư một lát, thấp giọng nói:” Ta biết bọn họ, trong sách có ghi lại bọn họ độc rất lợi hại, người cũng thật cổ quái, cho dù thật sự bọn họ có thể có thuốc giải, chỉ sợ cũng sẽ không cho ta!”
Hoa Lạc Ly cười khổ lắc đầu nói:” Xú sư đệ, ngươi đã quên ta là ai sao?”
Vẻ mặt Tiêu Dao giật mình, kích động nói:” Tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo lên tiếng, người Ngũ Độc Tán nhất định phải nghe!”
Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, tiến lại gần, ân tình nói:” Sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi Ngũ Độc đảo tìm người Ngũ Độc Tán! Xú sư đệ ngươi nói, sư huynh ta có phải hay không so với Hoả Diệu chỉ biết họa họa thứ ngu ngốc kia có bản lĩnh hơn?”
Nghe vậy Tiêu Dao tức giận liếc trắng mắt, mâu quang ảm đạm xuống, thấp giọng nói:” Vẫn là quên đi, kỳ thật có một khối độc ký cũng không phải là không tốt!”
Hoa Lạc Ly biết trong lòng Tiêu Dao, nhíu mày cười nói:” Đã quên lời sư huynh vừa nói sao? Cá cùng hùng cũng không phải không thể kiêm! Ngươi có thể giải độc, cũng có thể sống ở Thần Y cốc!”
Hoa Lạc Ly giảo hoạt cười, nhíu mày nói:” Độc giải, giả bộ bị trúng độc, đối với ngươi mà nói, hẳn là không khó đi?”
Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt - Nhuận Nguyệt Thần