We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sở Sở
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:28:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117
iang Tử Ngang gật đầu, đi ra ngoài, đóng cửa vào. “đại tẩu” nàng nhìn ta, ngập ngừng.
Ta khẽ vuốt khuôn mặt nàng, dung nhan thanh tú như vậy, đương kim võ lâm đệ nhị mĩ nhân, nhưng giờ đây, ngày nào cũng che mặt, giấu đi tuyệt thế dung nhan, nàng sao phải khổ vậy “sao phải khổ vậy” ta than nhẹ.
“nếu đã chọn, sẽ không hối hận” nàng cố ý thoải mái “ta hiện tại tốt lắm, có hỗ trợ của đại tẩu, ta có địa vị hôm nay, nghĩ lại cũng không có gì tiếc nuối”
Ta kéo tay nàng, vuốt ve “ngươi thực sự thích như vậy sao?” tay của nàng gầy đi nhiều, ảo giác sao?
“đương nhiên, vì báo thù cho Độc cô gia, trọng trấn gia tộc, ta làm gì cũng không tiếc. đại tẩu, cám ơn người giúp ta” ta chẳng qua vận dụng chút tình nghĩa thôi, một cái nữ hài tử chưởng quản cả một gia nghiệp như vậy, thật khó.
Ta vô tình cố ý nói “ta gặp đại ca ngươi, là Y Dục Thành”
Chớp mắt nàng trở lên cứng đờ, ánh mắt vương vấn ưu thương, lạnh như băng nói “không liên quan đến ta, ta hận không giêt được hắn”
“hảo a, vậy ngươi, đại ca ngươi, Giang đại ca sao không tìm đến ta mà giết”
Nàng giật mình sợ hãi “không phải, không phải”
Độc Cô Huỳnh lập tức cúi đầu “đại tẩu… người… gạt ta”
“không phải gạt, mà là thật” ta thu liễm tươi cười “ta thấy hắn, chúng ta noi rất nhiều, hắn còn thừa nhận, hắn thực thích ngươi, là tình yêu nam nữ”
“phải không?” nàng kinh ngạc hỏi ta, ánh mắt vừa hưng phấn vừa mất mát. Nhưng, nàng đột nhiên kêu lên sự hãi
“tẩu… đã nói cho hắn biết thân phận của ta?”
Ta vô tội nói “ ta nói, nói toàn bộ” muội muội a. ta chỉ muốn ngươi tốt.
“không thể nào… không thể” mặt nàng tái đến cực điểm.
Ta vỗ về nàng “Huỳnh nhi, ta cảm thấy các ngươi thực sự phiền toái, ân oán đời trước không cần liên lụy tới đời sau, yêu nhau thì nên cùng một chỗ, những việc khác bỏ qua đi. Ngươi xem, lúc trước thích ca ca của ngươi, mặc kệ hắn như thể nào, mặc kệ giang hồ đồn đại, ta vẫn yêu hắn, lấy hắn. tình yêu là chuyện của hai ngươi, không liên quan đến bất kể kẻ nào.”
Huỳnh nhi cúi đầu, có chút đăm chiêu “đại ca thì sao?”
Ta không sao cả nói “không cần quan tâm, dũng cảm theo đuổi tính yêu của mình”
“các ngươi…”
“hiện tại nói ngươi, như thế nào còn nói chúng ta. Tuy nhiên đại ca ngươi và ta đã li hôn, không, là hưu ta, nhưng đứa nhỏ của ta vẫn gọi ngươi cô cô” ta vỗ vai nàng “ cố gắng đi, được không? đáp ứng ta, cho nhau một cơ hội? ngươi chỉ cần mở lòng, mọi việc sẽ trở lên thật dễ dàng. Ngươi vì Độc Cô gia cũng đã quá nhiều, cũng phải theo đuổi hạnh phúc của mình mình đi”
“ta…” nàng động tâm
“ngươi vì Độc Cô gia làm rất nhiều, ngươi có biết đại ca ngươi trên giang hồ thanh danh phi thường tệ, hắn làm sao có thể trọng trấn Độc cô gia. Thần binh sơn trang đương nhiên giao cho ngươi, Độc cô gia vẫn là chờ ngươi chấn hưng. Nhưng… ngươi chỉ là một nữ hài tử, thực không dễ dàng. Có người giúp cũng tốt, Y Dục Thành thực sự không tồi”
Nàng lẩm bẩm nói “có thể chứ?”
“có thể, tốt lắm, trước suy nghĩ lại thực cẩn thận, nghỉ ngơi đi”
Nhìn thấy nàng khuất bóng, ta biết tối nay nàng nhất định mất ngủ, nàng mất ngủ, ta làm sao ngủ an ổn. ta mở cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi căn phòng. Đều nói một vì sao đại biểu ột người, trên bầu trời kia, vì sao nào là hắn? ta theo thói quen vỗ về bụng, lẩm bẩm noi “con à, con có biết cha con đang ở đâu? Hắn có đến tìm chúng ta không?”
Đối với thâm tình của Giang Tử Ngang với ta, ta chỉ có thể cảm động. ta biết hắn yêu ta, yêu rất sâu. Ta chỉ có thể yêu một người, trong lòng chỉ có thể chứa một nam nhân. Ta hi vọng hắn có thể tìm đến ta, cho dù không thể vãn hồi ái gì, ta vẫn hi vọng nhìn thấy hắn.
Ta cứ như vậy, mang theo hi vọng chờ hắn tìm đến. nhưng lại bị thất vòng, đã hơn nửa tháng ở Giang gia mà không hề thấy hắn đến tìm ta. Ta cuối cùng tự nói với chính mình, hắn sẽ không để tâm ta cùng đứa nhỏ. Ta càng ngày càng cảm thấy, chúng ta một chút hi vọng vãn hồi đều không có. Rõ ràng là yêu đối phương, vì sao lại phải thống khổ như vậy, hắn rốt cuộc làm gì? Vì cái gì không tìm đến?
Đêm lạnh như nước, ta ngồi bên hồ.
“đại tẩu” ta nghe âm thanh, giật mình, nửa đêm canh ba, nàng đột nhiên xuất hiện, một thân hắc y, ta còn tưởng là sát thủ.
Độc Cô Huỳnh vội hỏi “đại tẩu, người làm gì?”
Ta ngượng ngùng nói “ ta đang đan áo cho cục cưng”
Nàng vui vẻ nói “đại tẩu, người thực lợi hại” trong thời gian ta ở đây, nàng đã cởi mở hơn nhiều.
Ta trêu gẹo “bình thường, bụng ngày một lớn, sau này cần ngươi bảo hộ ta” đã 4 tháng, bụng hiện tại đã lớn, vài ngày nữa e rằng không thể động võ.
Huỳnh nhi kiêu ngạo nói “sợ cái gì, ngươi cùng đại ca liên thủ là thiên hạ vô địch, ai dám động ngươi”
“đại ca ngươi? Hắn sớm quên ta rồi” ta sờ sờ bụng, mỉm cười từ ái.
Độc Cô Huỳnh vội hỏi “ta nói… Giang đại ca” nha đầu kia, nói linh tinh cái gì.
Ta mờ ảo nói “hắn, sau này sẽ có thê tử, con cái, còn có thể bảo hộ ta sao?”
Nàng trộm nhìn ta “hắn thực thích tẩu”
“ta biết, nhưng ta không thích hắn”
Nàng thản nhiên nói “ta biết, dù sao tẩu cùng đứa nhỏ cần một mái nhà, đứa nhỏ cần có cha…” ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng nói đúng, nhưng không thể miễn cưỡng
Ta cố ý nói việc khác “hôm nay ra ngoài không có trộm, thực nhàm phải không? đi quản chuyện người khác?”
“Giang đại ca…” nàng muốn nói lại thôi.
“ta biết, giang đại ca từng rất thích ta, nhưng hắn còn tương lai phía trước, ta không tiện cản hắn”
Ta sớm nghe tì nữ trong trang bàn tán, hơn nữa còn có tin đồn đứa nhỏ trong bụng ta là của Giang Tử Ngang, còn nói ta hồng hạnh xuất tường. từ khi đi vào thế giới này, thanh danh của ta vẫn luôn rất kém cỏi. ta sớm quen, một ít tin đồn không làm ta thương tổn được.
“hay là tẩu đến thần binh sơn trang, ta có thể bảo hộ tẩu”
Ta chút nửa bật cười, nếu muốn bảo hộ, ta kêu bách hiểu đường. đừng quên, thần binh sơn trang có một nửa cổ phần của ta, nàng còn nói nhảm cái gì?
Nàng thấy ta như vậy, vội la lên “tẩu có thể về bách hiểu đường, có thể về Mộ Dung gia”
“ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Mộ Dung gia, không trở về, bách hiểu đường vốn là của Nguyệt Quang tiên tử, đi cũng được, nhưng ta nghĩ muốn tìm cuộc sống thanh nhàn, vẫn ẩn cư là hơn”
“đại tẩu…”
ta phất tay “về nghỉ ngơi, ta muốn yên tĩnh” nàng buồn bã rời đi. Khi đã khuất bóng thì một thân ảnh xuất hiện.
“nãng vẫn như vậy?” hắn tríu mày.
Huỳnh nhi thở dài “vẫn vậy, trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người, nghe nha hoàn hầu hạ nói, ngẩn người thì cả ngày, hoặc là ôm ngọc bội khóc, khóc xong thì lại ngẩn ngườ. Nàng biến đổi nhiều lắm, hoàn toàn không giống Mộ Dung Ý Vân trước đây, tình là thứ đả thương người lớn nhất, quả nhiên đúng vậy”
“ta tin tưởng, nàng có thể vong ta”
“dễ dàng như vậy sao? Huynh thực sự ngu ngốc, rõ ràng biết rõ, vẫn nhẫn tâm thấy nàng thống khổ”
“ta không muốn làm khổ nàng”
Độc Cô Huỳnh giận dữ nói “ngu ngốc”
“đau dài không bằng đau ngắn” hắn bỉnh tĩnh nói, cố gắng chế trụ đau đớn trong lòng”
“ ta nghĩ, huynh vì cái gì phải khổ như vậy, dựa vào thực lực của ta, chỉ cần động chút đầu óc, có thể khiến lão hỗn đản chết khó coi, vì sao ngươi còn đi tìm chết?”
“báo thù là việc của ta, việc của ngươi là trọng trấn Độc cô gia” hắn lạnh lùng nói “người kia kiêu ngạo cả đời là võ công, ta đánh bại hắn, mới hoàn toàn phá hủy hắn. hắn sợ nhất không phải người khác, mà là chính mình, chỉ cần phế võ công của hắn, hắn sẽ đau khổ cả đời.
Độc Cô Huỳnh trợn mắt “ có đại ca như huynh, ta thực là tức chết”
Hắn thản nhiên “biết là tốt”
“ta đương nhiên biết, tuy chúng ta tiếp xúc chưa nhiều, nhưng ta biết huynh là vì đại tẩu mà thôi, cho dù đại tẩu thực sự tuyệt tình với Mộ Dung Nghĩa, nhưng cũng có tình thâm với Nhược nhan tỉ, ngươi vì nàng mà cho người của Mộ Dung gia một đường sống”
“đây là giao dịch cua ta và Giang Thu nhân, nàng thay ta chiếu cố Vân nhi, ta cho Mộ Dung gia một đường sống”
Độc Cô Huỳnh thở dài “huynh gạt ta làm cái gì, vốn muốn buông tha Mộ Dung gia, Giang thu Nhan chỉ là cái cớ mà thôi. Nói đến nói đi, đều là vì đại tẩu. thực không rõ, huynh yêu nàng như vậy, vì sao nhẫn tâm thương tổn nàng?”
Cực Phẩm Khí Phụ Cực Phẩm Khí Phụ - Sở Sở