"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sở Sở
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:28:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
“ai, nói không phải đâu, nghe nói Mộ Dung Ý Vân thường ngày đi không quá cửa, không nghĩ tới kết giao cùng nhiều tà nhân như vậy” bên cạnh có một người chen miệng, ta ý thức được, cả trà lâu liền chỉ có nhóm người này đang nói.
Lại có một người nói: “ tuy, Mộ Dung Ý Vân bên người có bốn vị cao thủ, nhưng các môn phái vẫn sôi nổi chuẩn bị bắt Mộ Dung Ý Vân trở về, đều tham Mộ Dung gia võ công a” ma ơi, như vậy nhiều nhân đến bắt ta?
“gặp qua Mộ Dung Ý Vân không nhiều lắm, rất khó tìm” ta nói nói, chính là muốn coi xem làm thế nào tìm được ta.
“theo Cố tiểu thư nói, Mộ Dung Ý Vân cùng Mục Hàn, Phượng Thanh hà, Thủy Vũ Mị cùng một chỗ, chỉ cần thấy một hàng mấy người, nhận diện Phượng Thanh Hà hay Thủy Vũ Mị đều không khó nha”
“ách, vị đại ca này, ngươi biết Phượng cô nương cùng Thủy cô nương” nếu biết thì ta liền không xong.
“Phượng Thanh Hà cô nương là phó đường chủ bách hiểu đường, biết mặt Phượng Thanh Hà trên giang hồ không ít người đâu, còn Thủy Vũ Mị ma nữ, dù gì nàng cũng là một trong tứ đại mĩ nhân của giang hồ, cũng sẽ không ít người biết nàng”. Đều biết Phượng Thanh Hà nổi tiếng, nào biết nổi tiếng đến mức đó.
Đại thúc lại thần bí nói: “ ba ngày trước, cố Đại tiểu thư là bắt gặp mấy người đó trong một khu rừng cách đây 20 dặm, Phượng Thanh Hà là người của bách hiểu đường, nhất định là tìm nơi này đặt chân, ta ở trong nay ôm cây đợi thỏ, ngươi xem, kì thật nhiều người ở đây cũng vì vậy mà đến” ta kinh ngạc, nhìn ra xung quanh, quả thực nhiều nhân a, hừ, ta ở ngày đây, muốn trảo ta, các ngươi đã thấy ta nhưng đâu có biết ta.
“cũng đã 3 ngày, mấy người đó hẳn là chạy xa đi” ta cố tình đánh lạc hướng tung một cái tin.
“nghe nói Mộ Dung Ý Vân bị ở chân, bọn hắn hẳn là chưa có đi xa” ta bị thương đều biết, tin tức hảo linh thông, tai hảo thính a.
“ngươi thế nào biết?”
“Cố đại tiểu thư nói nàng trong lúc vô ý thấy Mộ Dung Ý Vân bị thương ở chân” cái gì vô ý thấy, chính nàng làm ta ngã ê hết cả mông, hừ.
“y lạc lạc?” ánh mắt đại thúc chớp mắt nhìn ra cửa, ta cũng dật mình nhìn lại, tất cả mọi người chằm chằm nhìn cửa, ta nhìn kĩ, quả nhiên là Y Lạc Lạc, Y Dục thành, và cả bệnh thần kinh ba người đang đi vào, này ba người đều biết ta, quả thực oan gia ngõ hẹp. Bọn hắn thế nào xuất hiện ở trong này? Sẽ không đến bắt ta? ta vội vã cúi đầu.
Đại thúc nọ lại nhanh miệng: “ thấy không, vị cô nương mặc bộ váy tím chính là võ lâm đệ nhị mĩ nữ Y Lạc Lạc, bên trái nàng là ca ca Y Dục Thành thần y, bên phải chính là thiên kiếm sơm trang trang chủ Giang Tử Ngang” ta nhận thức, ta đương nhiên đều biết. Y Lạc Lạc đi đến quầy tiền nói: “ đại thúc, phiền toán cho ta ba gian phòng hảo hạng”
“thực xin lỗi, tiểu điếm đã hết phòng thượng hạng”
Lão bản cực kì lễ độ nói, Y Lạc Lạc khẽ cười nói: “ chưởng quầy, ta là Y Lạc Lạc, cùng Phượng Thanh Hà cô nương là hảo hữu, xin hỏi Phượng cô nương có ở nhà hay không?” gian trá a, rõ ràng biết ta cùng Phượng Thanh Hà ở chung một chỗ, mượn cớ hỏi Phượng tiểu muội chính là muốn hỏi tin tức của ta.
Lão chưởng quầy ôn hòa cười cười: “ Phượng cô nương ở bên kia” chưởng quầy nió xong, ngón tay chỉ lại đây, ta đều muốn đem lão bản đập một trận, chưởng quầy, ngươi hại chết ta. Hiện tại nhiều người muốn bắt ta như vậy, ta bị lộ tẩy thì thôi rồi.
Phượng Thanh Hà hiện tại ngồi chỉ cách ta một cái bàn, nàng nhỏ giọng nói: “ tỉ tỉ, làm sao giờ?”
“ngươi bám trụ bọn hắn, ta về phòng”
Ta nhanh mồm nói, nhưng bọn hắn ba người đã đi tới. Phượng Thanh Hà đứng nên, cười nói: “ ba vị hảo”
“Phượng cô nương” cái kia Dong y ôm quyển tỏ vẻ chào hỏi. Bệnh thần kinh cũng nói: “ phượng cô nương”
Y Lạc Lạc liếc mắt ra chung quanh, cười nói: “ Phượng cô nương, thấy cô nương ở đây thế nào lại không thấy Mộ Dung cô nuonwg” quả nhiên là tìm ta, ta vẫn là cố dấu mặt vội.
Đại thúc kia nghe thấy vậy kinh ngạc: “ nàng chính là Phượng Thanh Hà?”
Hắn nhìn ta một cái lại nói: “ ngươi cùng Mộ Dung Ý Vân trong truyền thuyết đều có nhiều điểm giống nha”
Ta dùng sức lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ đại thúc đừng nói”
Y Lạc Lạc lại nói: “ Phuonwjg cô nương, nghe nói ngươi cùng Mộ Dung cô nương cùng một chỗ, như thế nào không biết nàng ở đâu?”
“không biết chính là không biết, mà ta cũng không có việc gì phải nói với cô nương” Phượng Thanh Hà, ngươi cũng cứng rắn nha. Ta thấy đám người xung quanh đã vắng bớt mà bắt đầu bu vào chỗ Phượng Thanh Hà cùng Y Lạc Lạc thì liền chớp thời cơ rời chỗ, cùi đầu hướng lên làu đi, vừa đi được vài bước, mắt không nhìn lập tức đạp phải chân ai đó.
“ai nha”
Ta vẫn là hậu đậu ngã ngồi xuống, đại thúc thấy vậy vội hỏi:
“cô nương, ngươi không việc gì?” đại thúc vẫn là người tốt! Nhưng là… thôi rồi, ta ngã thế nào lại ngửng mặt lên, lập tức bị mọi người chú ý lại. Y Lạc Lạc một chút nhìn đến ta, khinh miệt cười nói: “ như thế nào? Mộ Dung Ý Vân cô nương còn không nhận ra ta?”
“ nàng là Mộ Dung Ý Vân?” cũng không biết ai nói một câu, tất cả ánh mắt lập tức tề soát ta.
“cô nương, ngươi nhận sai rồi” ta cố gắng bảo trì bình tĩnh. Bệnh thần kinh mặt không chút thay đổi nhìn ta: “ Mộ Dung cô nương, tại hạ hẳn là không nhận sai đi?”
“nhận sai rồi” ta vẫn cố gắng phản biện, có nhiều người muốn bắt ta vậy, không nghĩ nhận a.
“ngươi là thê tử chưa cưới của ta, nhận sai sao được?” đều đã muốn hưu, sao lại thành thê tử chưa cưới? Nếu đã như vậy, ta không thể không nhận, ta ngẩng mặt lên, nhợt nhạt cười: “ thê tử? Ngươi làm cho ta bị thế gian chê cười, chưa cưới liền bị ngươi hưu, ta cùng ngươi không đội trời chung”
“ Mộ Dung cô nương, từ tốn nói chuyện” bệnh thần kinh đột nhiên lễ phép. Ta liếc mắt hắn một cái:
“thực xin lỗi, trừ phi ngươi tại đây quỳ tạ lỗi ta” ta không muốn khách khí cùng hắn.
“Mộ Dung cô nương, nếu ta tìm được ngươi nên đem ngươi về nhà, miễn cho bá phụ lo lắng” Dong y liền chen miệng vào, tham võ công nhà ta thì nói thẳng ra đi.
“không được” Y Lạc Lạc phẫn nộ nói: “ nàng tu nhục ta, ta phải cùng nàng tranh cao thấp ở đường quanh co” ta không có hứng thú cùng nàng làm tình địch, càng không có hứng thúc cùng nàng tỉ thú.
Phượng Thanh Hà thấy ta nguy cấp liền xuất hiện: “ các vị, ta phụng Nguyệt Quang tiên tử bảo hộ Mộ Dung cô nương, ai muốn hỏi nàng, trước hết phải hỏi qua ta” nha đầu, nói rất hay.
“ Phượng cô nương, nàng là người của Mộ Dung gia, phải về Mộ Dung gia” Dong y, ngươi hảo tham lam, chuyện nhà Mộ Dung liên quan gì đến ngươi mà chõ miệng vô?
“thực xin lỗi, ta chỉ biết nàng là muội tử của Nguyệt Quang tiên tử” Phượng Thanh Hà, một chút cũng không lùi, làm rất tốt.
“xin hỏi Phượng cô nương, Nguyệt Quang tiên tử ở đâu?” bệnh thần kinh lại bắt đầu hỏi thăm tin tức của ta.
“ xin lỗi, không biết, nàng ta không nghĩ gặp ngươi” ta lạnh băng nói một câu, không chừa cho hắn nửa phân cơ hội nào.
“không đến phiên ngươi nói chuyện” Y Lạc Lạc trừng mắt nhìn ta, ta thực vì nàng cảm thấy xấu hổ “ Y cô nương, ta không nói chuyện với nàng, nàng cũng là tự tiện xem vào”
“ngươi… tiện nhân”
Ta hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, căm tức nhìn nàng: “ Y Lạc Lạc, ngươi đừng không biết tốt xấu, trước nhiều người như vậy mắng ta tiện nhân, ngươi nói ta tiện ở đâu? Ngươi tổ tông mười đời đều tiền, cả nhà đều tiện”
Y Lạc Lạc nghe ta nói vậy, bàn tay xiết chặt, Phượng Thanh Hà một phen cản trước ta: “ y cô nương, có chút tôn trọng”
Bệnh thần kinh thấy tình hình không ổn nói: “ Phượng cô nuonwg, nói cho Nguyệt Quang, muốn gặp Mộ Dung cô nương thì tìm đến ta” hắn nói xong, ta chỉ thấy cổ chợt nghẹn, tay hắn đã muốn tóm lấy. Phượng Thanh Hà thấy thế cả kinh, nói:
“ ngươi thả nàng”
Dong Y cũng nói: “ Giang đại ca, nếu nàng bị thương thì không thể ăn nói với Mộ Dung bá phụ, hơn nữa trước mặt mọi người huynh bắt nàng như vậy có chút không hợp lí”
Cái gì mà có chút không hợp lí, chính là cực kì mặt dày vô sỉ, ta rất muốn chửi ra, nhưng là họng đã bị nghẹn rồi. Bệnh thần kinh nói: “ ta sẽ thả nàng, chỉ cần gặp Nguyệt Quang tiên tử liền thả nàng” đừng nói thích ta, cho nên bắt ta, như vậy không phải là yêu. Ta liệu định hắn không dám làm tổn ta, dùng sức đá hắn một cước, chân ắn đau, cư nhiên tay hắn buông lỏng chút, ta liền vội vã nhảy ra khỏi tầm khống chế của hắn, lùi sau vài bước.
Phượng Thanh Hà vội đỡ ta: “ tỉ tỉ, ngươi không có việc gì?”
“không sao”
Bệnh thần kinh bị ta đá một cước, hiện tại chính là giận, mắt tràn đầy nộ khí, tựa như muốn đem ta giết. Ta không yếu thế nói: “ thế nào? Không phục? Đến đánh ta? Ngươi không phải nam nhân, khi dễ một nhược nữ tử”
“hắn không đánh, ta đánh” Y Lạc Lạc vẫn là kẻ thích gây chuyện, liền nhảy lại đây, chân ta bị thương, vừa rồi lại bị bệnh thần kinh khóa cổ, hiện tại thế nào đánh cùng nàng. Bản năng phản ứng, ta lớn tiếng nói: “ đại khối băng, Vũ Mị, cứu ta” đại khối băng, chết ở đâu đi ra, không phải ngươi thích xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm sao, vì cái gì còn không đi ra?
Ta vừa dứt lời, lầu hai lập tức phát một tiếng bùm, một cái chén bay đến, vừa lúc đánh vào tay của Y Lạc Lạc, tay nàng lập tức run bần bật, kiếm rơi xuống đất đánh chát. Ta muốn ngất, như thế nào đều ở thời điểm cuối cùng mới ra tay, muốn dọa chết ta? Đại khối băng núc này đã xuất hiện ở trên lầu, chằm chằm nhìn mặt ta, bật cười nói: “ ngươi thế nào làm mặt mình thành như vậy?” ta dạo này thực nhiều khi thấy hắn cười, chỉ là mặt ta thực sự khó có thể nhận
Ta liếc hắn một cái: “ ta thích như vậy, được không? Vừa rồi dọa chết ta, ngươi thế nào đều thích dùng ám khí đánh người, nếu ta không nhớ lầm đây là lần thứ 3”
Bệnh thần kinh cười lạnh: “ các hạ võ công tuyệt thế, không biết cao danh quý tánh?”
Ta miết miết miệng, đắc ý nhìn hắn: “ ngươi mắt không có tật đi? Chính mình nhìn xem” đến đánh ta, cho đại khối băng thu thập hắn.
Đại khối băng căn bản không nghe tới bệnh thần kinh nói, nhẹ giọng với ta: “ Vân nhi, chân của ngươi còn có đau không? Đừng có chạy loạn” hừ, không để cho bệnh thần kinh một chút thể diện nào, hảo, cho hắn tức chết. Ta ngoan ngoãn nói: “ vốn là muốn tốt lắm, nhưng bị hắn ăn hiếp, chạy tới chạy lui lại bị đau”
“tiện nhân, ngươi vu hãm người tốt” dám trước mặt đại khối băng mắng ta, xem ra lần này Y Lạc Lạc gặp đen đủi. Đại khối băng lạnh như băng nhìn Y Lạc Lạc, âm hàn nói một câu: “ y cô nương” nàng lập tức toàn thân rét lạnh, sợ tới mức không dám ho lớn tiếng. Dong y thấy vậy, rất biết điều, lễ phép nói: “ vậy vị này hẳn là Mục giáo chủ, tiểu muội còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, mạo phạm hai vị, Dục Thành hướng 2 vị tạ tội”
“đại khối băng, chúng ta đi, đứng so đo với họ” nếu đại khối băng so đo, chỉ sợ là một hồi huyết chiến, ở đây đều là võ lâm cao thủ.
Đại khối băng không nói gì, ôm ta nói: “ về sau đừng đem mặt mình lộng thành như vậy” vô nghĩa, không đem lộng như thế thì ta sao làm 2 cái thân phận, về sau sao có thể làm Nguyệt Quang tiên tử?
“ ai, chúng ta đi thôi, hiện tại nhiều người muốn bắt ta, ở trong đây nguy hiểm”, lòng ta chính là có quỷ, nếu đúng như đại thúc nó thì nơi đây đều là người muốn bắt ta mà đến, ta hiện tại chính là nguy hiểm.
“thương thế của ngươi chưa lành hẳn, có ta ở đây không ai dám động ngươi” đại khối băng hướng Lôi Điện nói: “ ai dám động nữ nhân của bổn tọa, ngươi giết không cần hỏi” ta khi nào trở thành nữ nhân của hắn, xong rồi, hắn cư nhiên trước mắt nhiều người như vậy nói, ta đời này bị hắn hủy.
“dạ, thuộc hạ thệ tử bạo hộ phu nhân” hay, khi ta nguy hiểm đều không thấy bóng ngươi? Ta chuyển đầu hướng đại thúc tốt bụng kia nói một chút: “đại thúc, cám ơn “ ta ngã chỉ có mình hắn hỏi ta. vị đại thúc cũng sớm đã bị dọa ngốc, cũng cười hai tiếng: “ Mộ Dung co nương, khách khí”
Trước mặt toàn thể mọi người, hắn liền như vậy ôm ta lên phòng, còn không biết mọi người nghĩ thế nào? Thực khách quan nói, ta đối hắn có cảm giác gì? Nhưng là, hắn hôn ta, ta cảm giác thực tốt lắm. Có phải hay không là yêu, mà ta yêu hắn nhưng không có phát hiện? Ta tốt nhất phải hiểu rõ ràng, tổng không thể để hắn hiểu lầm thêm, sau đó hủy một đời ta. Chính là ta sợ hãi nói ra thương tổn hắn, thật không hiểu làm sao bây giờ mới tốt.
Đại khối băng đem ta đặt ở trên giường: “đừng chạy loạn, có ta ở đây không ai dám động tới ngươi”
Ta cúi đầu do dự nửa ngày “ách,cái kia,ngươi vì cái gì nói ta là nữ nhân của ngươi?”
“chính là thé” hắn một bộ chuyện thường tình dứt khoát nói, nhưng là, chúng ta vẫn là trong sạch, đừng hiểu lầm!
“không phải” ta kích động thiếu chút nhảy dựng lên
“ngà dó buổi tốt…”
Ta vội chặn hắn lại: “ không cần nói, chúng ta cái gì cũng không có phát sinh qua. Ta không phải là nữ nhân vô lại, không cần ngươi phải phụ trách” sẽ không vì đối với ta có trách nhiệm mới biểu hiện phi thường tốt di? Ta thực ích kỉ, vừa mong hắn không có tư tình gì, nhưng lại hảo hảo muốn hắn thực sự ái ta!
Hắn kiên quết nói: “ vô khả năng”
“ngươi thích ta không?” ta nhìn thẳng hắn.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ “thích”, tuy ta sớm đã biết, nhưng là hắn nói ra lại là cảm giác khác. Ai, ta sớm muộn cũng hồi hiện đại, vẫn nói rõ ràng đi, hắn đối ta tốt như vậy, ta về sau có thể yêu hắn? Đén khi đó thống khổ 2 người, xa nhau cả ngàn năm, một cảm giác không dễ chịu. Ta thật sâu thở một hơi, nhìn ánh mắt hắn: “ thực xin lỗi, ta không thích ngươi, ta không thương ngươi, cho nên thỉnh đừng miễn cưỡng ta”
Ngoài dự kiến, hắn không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “ ngươi trong lòng có ai?”
“ách…” ta bị hắn hỏi muốn hồ đồ, nghi hoặc hỏi lại: “ hỏi vậy có ý tứ gì?”
“Tâm ngươi hẳn là có yêu một người, đó rốt cuộc là ai?” ta nghe muốn ngất, thật không hiểu sao hắn nghĩ ra được cái ý tưởng đó, và làm sao cùng hắn giải thích. Ta cười khổ:
“không có, ta cho tới giờ không có người yêu” ta xấu hổ nói: “ cái hôn đầu ta đều là cấp ngươi, còn có lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ một chỗ chính là ngươi, thực sự không có kẻ khác” ta thực hồ đồ để hắn đoạt mất cái hôn đầu, thiếu chút nữa là cái đêm đầu cũng bị hắn lừa đi rồi, ta chính là muốn làm rõ ràng có phải hay không ta cũng thích hắn.
“vậy, vì cái gì ngươi nói không thích ta?” hắn thực sự kì quái hỏi. Ta buồn rầu vuốt tóc: “ta cũng không biết, vấn đề chíh là ta hiện tại muốn làm rõ ràng, ta có phải thích ngươi hay không. Hơn nữa, ta không thể yêu thương bất luận kẻ nào, đối tất cả mọit người đều là một loại đau khổ” nói rõ ràng, miễn về sau chịu thống khổ. hắn đứng dậy, dưa lưng về phía ta: “ hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta đem ngươi đi bách hiểu đường”
Trong nháy mắt, ta nói không ra, nguyên tưởng rằng có thể nói được thoải mái, nhưng là tâm đột nhiên đau đớn.
“đại khối băng” ta đột nhiên từ giường nhảy xuống, chạy tới hắn, không hề báo trước hôn hắn… Chúng ta mềm mại đích môi dán tại cùng nhau, hắn đích đầu lưỡi bá đạo tiến vào, đầu lưỡi đan vào cùng một chỗ, triền miên thả ôn nhu. Thẳng đến ta không thể hô hấp, ta lập tức phản ứng lại, ta lại ở làm gì? Ta sắc mặt ửng đỏ, chạy nhanh xoay người. Đều nói hôn tối có thể nghiệm chứng một người đích cảm giác, chính là ta cơ hồ cầm giữ không được, chẳng lẽ ta thật sự thích thượng này khối băng?
Ai, ta vốn là người hiện đại, sớm muộn phải về với thời đại của mình, thích một cái cổ nhân thực sự không được. Có một ngày ta trở về, đối với cả hai chúng ta đều là thương tổn. Vẫn là dài đau không bằng đoản đau, hiện tại buông tha có lẽ sau này không phải hối hận.
“vân nhi!” hắn từ phía sau gọi lại, ta cố rằng lòng, nhẹ nói một cầu: “ ngươi đi đi, về sau không cần đi theo ta, đời này, vĩnh viễn đừng thấy”
“ngươi có cái nỗi khổ gì, nói cho ta” nói cho ngươi cũng bằng thừa, không có, trừ phi ngươi là thời không đại thần.
“thực xin lỗi, về sau gặp mặt thì coi như không biết, từ hôm nay, Mộ Dung Ý Vân biến mất trên cõi đời này, ta là Nguyệt Quang tiên tử Vân Ý Dung, là đường chủ bách hiểu đường!” nói đủ tuyệt, ta không có siêu cấp bảo tiêu là hắn thì an toàn cũng không thể cam đoan, dù sao mấy người muốn bắt ta chứ không phải muốn giết ta.
“vân nhi” cảm giác ấm áp, hắn đã ôm ta vào lòng.
Cực Phẩm Khí Phụ Cực Phẩm Khí Phụ - Sở Sở