Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 191 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 557 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Mơ Mộng Và Nước Mắt (2)
ôi không đi! - Cô liền từ chối.
Bóng lưng quật cường lộ ra sự cô đơn lạnh lẽo khiến trái tim Mục Tư Viễn run lên.
Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều bóng lưng như vậy, cảnh tượng tương tự, cùng với một lý do, cô ấy có phải đã rất nhiều lần như thế này, bởi vì người anh muốn tìm là Trịnh Tâm Du mà cô quạnh quay lưng đi?
- Bảo Bảo... - Anh dừng một chút. - Em đi theo tôi.
- Tôi không đi, anh đi đi. Đã trễ thế này mà vẫn gọi cho anh, chắc chắn là đang chờ anh đấy! - Nói xong cô tiếp tục đi thẳng.
Từ đây cho tới tiệm mỳ vằn thắn Cố gia là một con hẻm ngắn, ánh đèn mờ dần, bóng dáng cô cũng mờ nhạt đi trong ngõ. Trong lòng anh chợt có một dự cảm - anh sẽ thật sự... thật sự mất đi cô.
Lần mất đi này, sẽ là vĩnh viễn...
- Bảo Bảo! - Anh lớn tiếng, bước chân nhanh hơn, vươn tay ra trong bóng đêm.
May mắn, may mắn anh bắt được cô, trong mũi vương vấn hơi thở thơm mát của cô.
Cố Bảo Bảo kỳ quái: "Sao mà...?"
Anh thở hổn hển, cặp mắt đen đối diện cô.
- Bảo Bảo, em đi theo tôi, lát nữa tôi đưa em về.
- Vì sao tôi nhất định phải đi? - Cô khó hiểu. - Cô Trịnh bị bệnh, người cô ấy cần không phải tôi.
- Người cô ấy cần cũng không phải anh! - Câu nói buột miệng nói ra đến chính anh cũng giật mình.
Kỳ quái, anh vẫn luôn không muốn đối mặt, vậy mà có thể thẳng thắn ở trước mặt cô.
Trái tim như bị con kiến cắn vào một cái, có hơi đau, cô thấy Mục Tư Viễn đang đứng trước mặt cô cũng chỉ là một người đàn ông bình thường không có được tình yêu.
Anh có phải rất bất lực, rất đau đớn? Giống như cô vậy?
- Được rồi. - Cô gật đầu. - Tôi đi chung với anh. - Nếu anh chỉ cần người bên cạnh, chỉ cần một chút dũng khí.…
Hai người xuống xe ở hoa viên Trịnh gia, ba Trịnh đã đứng chờ ở bậc thang rồi.
Khi thấy bọn họ tới thì ông nói:
- Tối qua khi cậu Thân đưa nó về thì vẫn hôn mê bất tỉnh, sau đó lại còn lên cơn sốt, bây giờ nhiệt độ đã giảm đi nhiều...lê... rồi nhưng lại không chịu ăn uống gì cả, ai!
Mục Tư Viễn vỗ vỗ vai ông.
- Chú đừng gấp, tụi cháu vào thăm cô ấy.
Cố Bảo Bảo gọi nhỏ anh một tiếng rồi nói:
- Tôi không lên đâu.
Cô khẽ lắc đầu với anh, cô không cho là sau khi Trịnh Tâm Du gặp cô thì tâm tình sẽ tốt lên.
Anh có lẽ cũng nghĩ tới điểm này nên không miễn cưỡng nữa.
- Vậy em chờ dưới này. - Nói rồi anh đi lên lầu với ba Trịnh.
Cô ngồi xuống ghế ở phòng khách, quan sát cách trang trí đẹp đẽ của căn biệt thự nhỏ này.
Ba mẹ Trịnh Tâm Du có công ty thiết kế của mình, điều kiện sinh hoạt rất đãi ngộ. Cô còn nhớ năm mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp Trịnh Tâm Du trong thư phòng của Mục Tư Viễn, cô còn tưởng cô ấy là công chúa Bạch Tuyết từ trong truyện đi ra nữa.
Còn cô bình thường hay phụ ba làm nên tay hay dính phải bột mì.
Cho nên, cô chưa bao giờ hỏi anh vì sao lại thích Trịnh Tâm Du mà không thích cô. Cô cam tâm tình nguyện nỗ lực, chỉ hi vọng có một ngày có thể đánh động anh...
- Bảo Bảo. - Tiếng nói bất chợt của Mục Tư Viễn cắt đứt lại luồng hồi ức của cô, cô đứng dậy.
- Cô Trịnh có khá hơn chút nào không?
Anh gật đầu, giữa chân mày lại tích lũy đau khổ dày đặc.
- Bảo Bảo, Tâm Du nói muốn gặp em, gặp một mình em.
Giọng anh khàn khàn khiến cô nghe xong thật khó chịu, muốn chọc anh cười.
- Chỉ gặp thôi mà, anh yên tâm, tôi sẽ không ăn cô Trịnh của anh đâu.
Nghe vậy, anh bĩu môi, giữ lấy vai cô.
- Tôi chờ em trên xe.
Cô lên lầu hai phát hiện một cánh cửa màu hồng khép hờ, chắc đó là phòng của Trịnh Tâm Du.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được tiếng nói yếu ớt bên trong truyền ra:
- Mời vào.
Đẩy cửa ra, màu hồng cùng màu phấn ùa tới. Trước kia cô thấy Trịnh Tâm Du như một công chúa, giờ mới biết hóa ra cô ấy được ở trong một căn phòng của công chúa.
Lúc này, công chúa đang nằm trên một chiếc giường được khắc họa hoa văn kiểu Âu, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.
- Cô Trịnh, cô khỏe không? - Cô đứng trước giường, ân cần hỏi han.
Trịnh Tâm Du cười một tiếng với cô, một nụ cười lạnh lùng.
- Cô Cố, tôi gặp cô thì cảm thấy càng đau lòng hơn.
Cô sửng sốt, ngược lại không biết nói thế nào.
Trịnh Tâm Du tiếp tục nói:
- Hai ngày nay tôi luôn nghĩ, nhưng..quý.. làm thế nào cũng nghĩ không thông. Tôi học cùng Văn Hạo bốn năm, sớm chiều ở chung lại thua kém một năm rưỡi khi hai người còn nhỏ vô tri ngồi chung bàn với nhau.
- Cô Trịnh...
- Cô hãy nghe tôi nói hết! - Cô ấy hít lấy một hơi thật sâu, nước mắt chợt hiện lên trên khóe mắt.
- Tôi chưa từng thích ai đó giống như thích Văn Hạo. Tình cảm tôi dành cho anh ấy luôn để trong lòng, chưa bao giờ nói với bạn bè và người thân, bởi vì tôi... không muốn chia xẻ một chút nào anh ấy với những người khác, tôi... tôi cứ tưởng cả đời này, chỉ có tôi mới là người phụ nữ của anh ấy.
Trong lòng Cố Bảo Bảo run lên, đau đớn tại nơi sâu thẳm nhất, nước mắt của Trịnh Tâm Du thật khiến người ta thương tiếc.
- Thế nhưng... - Cô ấy lấy tay che mặt, nghẹn ngào nói:
- Anh ấy không cần tôi... không cần tôi...
- Cô Trịnh... - Thấy cô ấy khóc thật thương tâm, Cố Bảo Bảo cũng bó tay, không biết phải làm gì.
Rồi cô ấy nhanh chóng lau mắt, cặp mắt sưng đỏ nhìn cô.
- Cố Bảo Bảo! - Lời cô ấy trở nên cương quyết hỏi:
- Cô nói cho tôi biết, cô có thể quý trọng anh ấy không, có thể không?
Cố Bảo Bảo hoảng sợ, cô ấy lại hỏi:
- Cô sẽ đối tốt với anh ấy sao? Cô có thể phụ anh ấy hay không? Cô trả lời tôi đi!
- Cô Trịnh, điều này... - Cô vội vàng giải thích:
- Giữa tôi và Văn Hạo không phải là... không phải như cô nghĩ đâu!
Trịnh Tâm Du sửng sốt.
- Cô có ý gì? Người đàn ông tốt như Văn Hạo mà cô không muốn sao? Cô không muốn sao?…
Cô ấy luôn miệng nói, tâm tình rất kích động, không ngừng ho khan.
- Cô Trịnh, cô bình tĩnh lại đi...
Cô nghĩ có cần phải đi gọi ba Trịnh lên không, Trịnh Tâm Du lại tiếp tục nói:
- Tôi biết, trong lòng cô vẫn còn chỗ của Tư Viễn, cô thật vừa đần vừa ngốc, người đàn ông tốt như Văn Hạo, cô... khụ khụ...
Cô ấy không nói được nữa, ho dữ dội.
Cố Bảo Bảo vội gọi ba Trịnh để ông ấy lấy thuốc cho cô ấy uống, tâm tình cô ấy mới từ từ bình tĩnh lại được.
Cố Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm.
- Cô Trịnh, cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung.
Trịnh Tâm Du nhắm mắt lại, không trả lời cô.
Cô không thể làm gì khác hơn nói với ba Trịnh một tiếng rồi ra khỏi biệt thự.
Ngồi lên xe, Mục Tư Viễn kỳ quái là không hỏi cô nói chuyện gì với Trịnh Tâm Du mà im lặng lái xe đi.
Vừa ra khỏi hoa viên biệt thự, anh lập tức đạp chân ga, lao ra đường cái vắng vẻ.
Cố Bảo Bảo nắm thật chặt dây ăn toàn, tốc độ xe đã nhanh tới mức cô không còn nhìn rõ được cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
- Mục Tư Viễn, anh dừng lại, dừng lại mau! - Cô hét lên, cũng không biết anh có nghe thấy không, ngược lại còn tăng tốc.
Mắt anh nhìn chằm chằm con đường phía trước,..đôn.. môi anh mím chặt lại như đang chịu sự đau đớn cực lớn, muốn tìm một cách để giải thoát nó.
Cô sợ hãi la hét, trạng thái gần như điên cuồng của anh khiến cô hoảng sợ:
- Mục Tư Viễn, anh dừng lại, dừng lại đi!
- Mục Tư Viễn, anh có nghe thấy không...
Bất đắc dĩ, cô đành quay ra tát cho anh một cái!
- Bốp... - Tiếng tát vang dội trong buồng xe, Mục Tư Viễn chấn động, thắng gấp xe ở ven đường.
Cô quay ra nắm lấy cổ áo anh, lớn tiếng mắng:
- Anh đang làm gì vậy hả? Anh có ý gì? Nếu...
Vừa mắng mà nước mắt cô rơi đầy mặt.
- Hoan Hoan với Nhạc Nhạc làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mục Tư Viễn ngẩng lên nhìn cô, cô mới thấy hốc mắt đỏ lừ của anh.
Cô gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Anh lắc đầu, cúi xuống, áp vào ngực cô.
Trong buồng xe yên tĩnh, Cố Bảo Bảo cảm giác được rõ ràng sự đau lòng và bất lực của anh, có phải Trịnh Tâm Du nói gì với anh không?
Trịnh Tâm Du có phải cũng giống như năm đó anh đã làm với Cố Bảo Bảo, nói ra rất nhiều lời tuyệt tình?
Cô dịu dàng ôm lấy anh, hi vọng có thể truyền cho anh một chút ấm áp.
Bởi vì cô hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai khác, cơn đau đớn ấy nó như thế nào!
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Nguyệt Ảnh Đăng