Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05+ 06
hương 5: Số phận kết cục càng thảm hơn.
“Nhan Nghiên, mày đi ra cho tao!” Bên ngoài phòng truyền đến giọng nói chua ngoa của Tư Lập Hạ.
Nhan Nghiên gãi gãi tai, nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích ở trước bàn học đọc sách. Đột nhiên cửa mở sầm ra, Tư Lập Hạ mặc bộ váy hoa, trên đầu tết hai bím tóc thật dài, mặt đỏ bừng, như hung thần ác sát nhìn cô bé, như thể Nhan Nghiên là kẻ thù lớn nhất của nó vậy.
Tư Lập Hạ bước vài bước tiến lên, túm lấy trên đầu cô, dùng sức lay mạnh: “Mày là bị điếc hay bị chướng não, tao rõ ràng gọi mày giúp tao làm trực nhật, thế mà mày lại dám không làm. Mày hại tao bị thầy giáo tao phát, xem tao giáo huấn mày thế nào.”
Nhan Nghiên bị nó kéo tóc rất đau, đưa một tay nắm lấy cổ tay nó, sức của cô lớn hơn của Tư Lập Hạ, cố sức bóp, Tư Lập Hạ liền buông lỏng tay ra. “Thầy giáo gọi đi bố trí hội trường kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên tao không có thời gian giúp mày trực nhật.”
“Sao mày lại không tìm người khác giúp chứ?” Tư Lập Hạ lập tức lại muốn đi tới túm lấy cô, nhưng lại bị Nhan Nghiên dễ dàng mau chóng tránh khỏi. Nó nổi giận, “Nhan Nghiên, tao mà không giáo huấn mày, tao sẽ không gọi là Tư Lập Hạ!”
Nhan Nghiên lạnh lùng nhìn nó: “Tao không có nghĩa vụ chăm lo ày, mời đi ra ngoài, tao muốn làm bài tập.”
“Đây là nhà của tao, mày dựa vào cái gì mà bảo tao đi ra ngoài. Mày là đồ con hoang!” Tư Lập Hạ lên tiếng mắng chửi, cả người bổ nhào tới, Nhan Nghiên đẩy cái ghế ra, tránh thoát được. Kết quả cả người Tư Lập Hạ bị đập vào ghế, đầu đập nghiêng xuống, máu chảy ra như trút, oa oa khóc lớn.
Vú Bảo ở bên ngoài nghe thấy tiếng nên đến, thấy trong phòng loạn hết cả lên, Tư Lập Hạ đang ngã nằm dưới đất, trên đầu đầy máu. Bà ta kêu to: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Vú Bảo, con nhỏ thối tha kia ức hiếp tôi, tôi đau quá, tôi có phải sắp chết hay không, ô ô!” Tư Lập Hạ khóc rất thương tâm, sờ lên chán, một tay đầy máu, nó lại càng khóc òa lớn hơn nữa.
Vú Bảo nhìn thấy bộ dạng này của Lập Hạ, cũng sợ hãi, cả tiếng kêu lên: “Ông Vương, ông Vương! Mau gọi 120, tiểu thư đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!”
Nhan Nghiên đứng ở một bên, cô thật không ngờ cái đẩy ngăn chặn đó của mình lại hại Tư Lập Hạ biến thành như vậy, cũng sợ đến vẫn đứng không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ nghe thấy ngoài cửa có một tiếng sầm sập vang dội, Nhan Nghiên nghe thấy thế một cái, toàn thân liền phát run, không khỏi lùi lại mấy bước, gắt gao nắm lấy bàn học của cô.
Quả nhiên, Tống Ngọc San đi giày cao gót tiến vào: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ầm ĩ thành như vậy!” Bà ta vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của con gái, khóc đến thương tâm như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, “Chuyện này là gì đây? Lập Hạ, ai biến con thành như vậy!”
“Mẹ, là Nhan Nghiên, Nhan Nghiên cầm ghế đập con.” Tư Lập Hạ khóc lóc chỉ vào Nhan Nghiên, đôi mắt ngập nước tràn đầy hận ý.
Cặp mắt sắc bén của Tống Ngọc San quét lên trên người Nhan Nghiên, có điều tình hình của Lập Hạ rất nghiêm trọng, ánh mắt của bà ta chỉ dừng lại vài lần trên người Nhan Nghiên, liền quay sang nói với vú Bảo: “Vú Bảo, bà bế Lập Hạ xuống dưới nhà, có gọi xe cứu thương chưa?”
“Gọi rồi!” Vú Bảo cầm khăn áp lên trán của Lập Hạ, “Phu nhân, làm sao bây giờ? Vết thương của tiểu thư hình như rất nghiêm trọng, máu vẫn chưa ngừng chảy.”
“Trước hết bế Lập Hạ xuống dưới đã rồi nói sau!” Sắc mặt Tống Ngọc San âm trầm thêm vài phần, bà ta đưa mắt nhìn con gái, rồi lại nhìn Nhan Nghiên, lạnh lùng nói, “Mày đi theo tao!”
Nhan Nghiên nắm chặt lấy bàn sau lưng, cô sợ đến toàn thân run rẩy, lắc đầu theo bản năng, thế nào cũng không chịu bước về phía trước một bước.
“Mẹ, mẹ phải giáo huấn cái đồ con hoang này, nó rất tồi tệ, nó muốn hại con, nó muốn hại con.” Tư Lập Hạ được vú Bảo bế đi ra cửa, còn không quên chỉ vào Nhan Nghiên mà tố cáo.
Tống Ngọc San bước vài bước đi tới trước mặt Nhan Nghiên, đưa tay kéo cổ tay cô bé: “Đi theo tao!” Ánh mắt của bà ta sắc bén hung ác, tàn độc, Nhan Nghiên lùi bước theo bản năng. Tuy vậy, kinh nghiệm cho cô biết, nếu như phản kháng, số phận kết cục của cô có thể càng thảm hơn!
Chương 6: Cho biết tay.
Nhan Nghiên bị ném vào một căn phòng nhỏ tối đen, đây là một phòng nhỏ chứa đồ trên tầng ba, bên trong chính là một ít các loại vật dụng gia đình cũ. Nhan Nghiên bị đẩy mạnh vào trong, liền lui vào trong góc phòng, hoảng sợ nhìn Tống Ngọc San. “Bác Tống, cháu, cháu không phải cố ý, không phải cố ý hại Lập Hạ bị thương đâu!”
Ánh sáng tỏa ra từ đằng sau lưng Tống Ngọc San, bà ta đi trên giày cao gót bảy phân, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nhan Nghiên, mày cần phải hiểu rõ mày có địa vị gì ở cái nhà này! Mày ăn nhờ ở đậu mà còn không biết an phận thủ thường, gây ra nhiều chuyện như vậy. Tao quả nhiên không nhìn lầm mày, mày còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thủ đoạn ngấm tận xương tủy. Chỉ có điều, thủ đoạn của mày cũng không dùng được đối với tao, hôm nay tao sẽ dạy bảo mày một chút, xem mày sau này mày còn có dám xằng bậy như vậy nữa không?”
Nhan Nghiên bị giọng nói the thé của bà ta làm rét run, cô không quên năm đó mẹ cô là lăn xuống từ cầu thang như thế nào, cô rất hiểu rõ, người đàn bà trước mắt này đáng sợ đến nhường nào. Cô có giải thích cũng vô ích, bởi vì Tống Ngọc San ghét cô, cô làm con gái cưng của bà ta bị thương, làm sao bà ta có thể bỏ qua cho cô.
“Tối nay, mày tốt nhất ở lại chỗ này cho tao. Tốt nhất là mày hãy phù hộ Lập Hạ không có chuyện gì, bằng không mày sẽ phải chịu khổ đó.” Tống Ngọc San uy hiếp xong, lo lắng cho con gái đang bị thương, vì vậy đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhan Nghiên lùi bước lại, trong phòng giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, xung quanh yên tĩnh đến nỗi ngay cả hơi thở của cô cũng nghe thấy rõ mồn một. Không khí xung quanh như là một chiếc lưới thật lớn bao lấy cô, cô sợ hãi bắt đầu gào to: “Mẹ, mẹ! Mẹ ở đâu vậy? Mẹ ở đâu?”
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa to rào rào, từng tiếng sét đánh vang lên, như thể muốn bổ hết trái tim của người ta ra. Trong đầu cô hiện lên cảnh mẹ cô lăn xuống cầu thang đêm đó. Trán mẹ đều là máu, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.
Cô bò tới bên cạnh mẹ mình, nắm tay bà: “Mẹ, mẹ không được chết, không được chết, Nghiên Nghiên ở đây!”
Đường Tuệ Hà yếu ớt mở mắt ra, thấy thân thể nhỏ gầy của con gái, bà tìm kiếm bóng dáng của Tư Thành Đống. Tư Thành Đống nửa quỳ ở bên người bà: “Tuệ Hà, anh ở đây! Vú Bảo, gọi xe cứu thương!”
“Anh Thành Đống, xin nhớ kỹ, nhớ kỹ điều anh đáp ứng em. Phải chăm sóc Nhan Nghiên, chăm sóc Nhan Nghiên, đừng để nó trở thành đứa trẻ mồ côi!” Đường Tuệ Hà nắm lấy tay Tư Thành Đống, dùng hơi thở cuối cùng cầu xin.
“Em yên tâm, anh đáp ứng em, sẽ chăm sóc Nhan Nghiên.” Trong lòng Tư Thành Đống tràn đầy thương tiếc và yêu thương đối với bà. Giờ khắc này, nhìn người phụ nữ mà chính mình từ nhỏ yêu mến, thành như thế này trước mặt mình, đau lòng mà chảy nước mắt.
Tống Ngọc San bước từng bước đi tới, thấy một màn như vậy, trái lại trên mặt không có chút biểu cảm gì, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nằm trên mặt đất.
Đường Tuệ Hà cũng thấy được Tống Ngọc San đến gần, cặp mắt xếch kia rơi thẳng xuống trên thân thể bà. Bà nắm lấy tay con gái: “Nhan Nghiên, đáp ứng mẹ, con phải sống thật tốt. Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng phải học nhẫn nhịn, phải kiên cường sống sót.”
“Mẹ, mẹ!” Nhan Nghiên ghé vào bên người mẹ, bật khóc nức nở, một chữ cũng không nói nên lời.
“Đáp ứng mẹ, Nhan Nghiên, đáp ứng mẹ. Con phải sống thật tốt, phải nhẫn, phải kiên cường!”
Đường Tuệ Hà vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà lại nhìn Tống Ngọc San lần nữa, hiện giờ bà đã không thể chắc chắn giao phó con gái cho cái nhà này là đúng hay sai. Nhưng bà đã đi tới bước đường này, đối với bà mà nói, đã không còn cách nào rồi.
“Vâng, mẹ, con đáp ứng mẹ.”
Đêm hôm đó, mẹ cô được đưa đến bệnh viện. Một lần té bị thương như vậy cũng không có gì nghiêm trọng lắm, thế nhưng nửa tháng sau, tế bào ung thư lan rộng, bà rời khỏi cô!“Mẹ, con đáp ứng mẹ. Con sẽ nhẫn, con sẽ đứng thẳng kiên cường.” Cô khoanh tay ôm chặt lấy chính mình, không ngừng nhớ lại những lời đã từng đáp ứng mẹ mình. Mẹ cô liều mạng dùng tất cả sức lực, chỉ để cô có một nơi tá túc. “Con không sợ, Nhan Nghiên không sợ, Nhan Nghiên không sợ!”
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ