Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Chương 106
a người nhà Triệu Trầm người không chơi diều, Quách Bảo Châu từ xa nhìn thấy, rất là áo não, oán giận với Lâm Trúc: "Sớm biết biểu huynh không muốn chơi diều ta sẽ lấy diều của bọn họ tới, vậy mà lại ngồi dưới đất, thật là lãng phí thứ tốt."
Lâm Trúc nhìn thoáng qua bên kia nhưng không nói gì. Thấy diều của Quách Bảo Châu sắp đụng vào diều của mình thì vội vàng chạy cách ra vài bước: “Tỷ nhìn kia, diều của hai chúng ta đều bay cao bằng nhau nên chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu nhé."
Thật ra diều của hai người đều không bay cao bằng diều của Lâm Trọng Cửu.
Quách Bảo Châu nhìn rồi nháy mắt với Lâm Trúc. Ngay lập tức Lâm Trúc đã hiểu ý của nàng, hai người một trái một phải từ từ tiến lại gần Lâm Trọng Cửu, cố ý điều khiển diều của mình đụng vào diều của Lâm Trọng Cửu.
"Nhị tỷ, Bảo Châu tỷ, các người chơi xấu!" Lâm Trọng Cửu lại không ngốc, thấy thế vội chạy về phía trước.
Quách Bảo Châu và Lâm Trúc đuổi theo không bỏ.
Quách Tử Kính không gần không xa theo sát phía sau, cười nhìn ba người đùa giỡn.
Diều hình diều hâu của mình bị con diều hình con bướm của Quách Bảo Châu đâm vào khiến thiếu chút nữa rớt xuống, Lâm Trọng Cửu nóng nảy. Muốn tìm tỷ phu xin giúp đỡ, tỷ phu lại cách quá xa, trong nhà thì nhị tỷ lại giở trò xấu cố ý ăn hiếp mình, Lâm Trọng Cửu không có cách nào khác, thấy trên khuôn mặt của Quách Tử Kính ở gần đó mang theo nụ cười nhẹ, hắn lớn gan hơn chút, kéo diều chạy tới, vừa chạy vừa xin giúp đỡ: "Quách đại ca, huynh giúp đệ thả đi, mấy người nhị tỷ thật hay ăn hiếp người khác, huynh giúp đệ đụng rớt diều họ đi!"
Quách Tử Kính ngạc nhiên.
Hắn đã từng chơi thả diều rồi. Tiểu hài tử thường thích chơi đùa nên kiểu trò chơi nào hắn cũng đều đã chơi cùng với muội muội rồi, nếu như Lâm Trọng Cửu muốn hắn hỗ trợ phóng diều lên thì hắn cũng sẽ không từ chối một đứa bé, nhưng chuyện đụng diều của hai muội muội thì …
Muốn từ chối, nhưng Lâm Trọng Cửu đã chạy đến trước người, cậu bé chín tuổi thở hồng hộc, một đôi mắt hoa đào chờ mong nhìn hắn, Quách Tử Kính cũng không có cách nào từ chối thẳng thừng như với Triệu Trầm được. Hắn quan sát xung quanh, chỉ cần còn ở bên này của con suối thì Lâm Trọng Cửu không thể nào tránh thoát hai người kia được.
"Cầm chắc diều." Quách Tử Kính cười dặn dò, nói xong cúi người bế Lâm Trọng Cửu lên, trong ánh mắt khiếp sợ của Quách Bảo Châu và Lâm Trúc đi đến bên dòng suối, chọn chỗ nước nông đi qua. Hắn vẫn đi giày da màu đen, vốn không dễ thấm nước, hơn nữa hắn đi rất nhanh nên khi qua đến bờ bên kia thì phía dưới vạt áo chỉ dính chút nước mà thôi, phía trong giày cũng không bị ướt.
"Cám ơn Quách đại ca!" Lâm Trọng Cửu cực kỳ vui mừng, một tay nắm trục diều vừa quay về phía bờ bên kia làm khuôn mặt ngáo ộp với hai người Lâm Trúc, dương dương tự đắc.
"Ca ca thật bất công! Ta mới là muội muội ruột của huynh có được không!" Quách Bảo Châu tức giận hét to với huynh trưởng.
Quách Tử Kính giống như không nghe thấy, ngửa đầu nhìn ba con diều trên không trung.
Quách Bảo Châu không cam lòng, hỏi Lâm Trúc: "Có muốn đuổi theo qua đó hay không?"
Chắc chắn trưởng tỷ cũng sẽ nhìn thấy, Lâm Trúc lắc đầu: "Coi như hết, lúc này chắc là nước rất lạnh, đừng nghịch nữa." Nói xong thì nắm lấy trục diều quay đầu, một mình Quách Bảo Châu náo loạn cũng không có ý nghĩa nên đành phải đi theo phía sau nàng.
Quách Tử Kính không tự chủ được nhìn về phía Lâm Trúc.
Tiểu cô nương mặc một cái áo màu trắng thanh lịch, trên cổ áo
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân