Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 688 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:12:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
on mưa được nhìn thấy qua khe hở của những miếng lá sách treo trên khung cửa lớn, nay đã được đóng chết để không thể mở vào chiếc hành lang cắt dọc theo chiều ngang của khu chung cư với nhiều cao ốc chụm lại. Gần cuối hành lang có một ngọn đèn gắn trên trần, nhưng chỉ đủ soi sáng một diện tích nhỏ. Đi tiếp, xa hơn ngọn đèn là khoảng tối mênh mông mà, thỉnh thoảng vệt sáng của những chiếc xe hơi chạy ngang, cho thấy đó là con đường không biết dẫn đến đâu, nơi chốn nào của cái thành phố cũ kỹ này.
Đây là lần thứ ba Hãn bị cầm chân trong một căn phòng ẩm thấp và, đầy giá rét của những trận mưa Cựu Kim Sơn một ngày cuối năm.
Lần thứ nhất, từ năm 1969, trên tầng lầu thứ bảy của một khách sạn nằm gần trạm Greyhoune chính của thành phố, những đêm mưa cuối năm của Cựu Kim Sơn cũng đã khiến Hãn bần thần, bồn chồn với đợi chờ không rõ mặt. Đó là thời mới lớn của chàng. Đó là chuyến xuất ngoại đầu tiên của một thanh niên, đúng hơn của một sĩ quan thuộc một quân lực đã không còn nữa. Khi ấy, Hãn mới hoàn tất một khoa học chuyên môn ở Indianapolis. Chàng lấy Greyhound đi dọc hết chiều ngang nước Mỹ. Từ miền Đông trở về miền Tây, mười lăm ngày trước khi chuyến bay đã định sẵn cho chàng, sẽ cất cánh ở phi trường quân sự Travis.
Mưa ở Cựu Kim Sơn, những ngày cuối năm, khiến Hãn nhớ quê nhà. Chàng nhớ những ngày mưa ở Huế, những tháng sũng nước ở Đà Lạt, Sài Gòn. Ở khắp nơi. Những nơi chốn chàng đã sống, đã hít thở và, nhất là đã để lại những kỷ niệm (chính những kỷ niệm đã làm thành quá khứ đời ta, có phải thế?)
Ở đâu, cuối cùng, bên cạnh Hãn, đến với hãn, mãi mãi, thủy chung vẫn chỉ là những cơn mưa. Nnhững ngày nước-sũng. Những vòng quay cuối cùng của một năm không chờ đợi.
Đã tưởng không bao giờ còn phải hứng chịu những ngày mưa mịt mờ trời đất. Những ngày mưa đem theo tiếng sóng biển vỗ vào chân các bờ đá, gầm cầu và, đỉnh nhọn chọc trời của các cao ốc. Đã tưởng vĩnh biệt Cựu Kim Sơn, từ mười mấy năm cũ, như thơ của chàng ở đâu đó, đã nói ra, đã viết xuống.
Thế nhưng, rồi cũng không đợi chờ, không dự bị, một ngày kia, Hãn đã lại thả những bước chân vô định trên đại lộ Market, trên đường Union. Va hè lớn. Vòng sắt của những tòa nhà sừng sững đá và, tường xám. Chim và những lồng đèn treo.
Cùng với Nguyễn, Hãn đã trở lại thành phố này, một ngày cuối năm và, mưa đã lướt thướt bay qua những cao ốc, rớt xuống những lòng đường hẹp. Ở đấy, những đêm mưa như đem theo trong nó cả tiếng sóng biển vỗ vào chân các bờ đá, vọng lên tự các gầm cầu.
Mưa Cựu Kim Sơn đã giống như một bản nhạc cũ. Trời đất đã giống như một bức tranh chỉ còn toàn màu xám và, những đường nét rất mờ không gợi lên một điều gì khác hơn một nỗi buồn ngổn ngang và, lỏng chỏng.
Lần này, Hãn cũng đang ở giữa một đêm mưa. Như những đêm mưa cũ kỹ kia.
Hãn dự tính trong đầu, khi Quyến trở lại, chàng sẽ cứ đứng im. Như thế. Cho đến lúc Quyến sát sau lưng. Chàng sẽ quay lại. Hôn nàng như thể chàng đã từng hôn nàng nhiều lần trước đó (Sự thực Hãn chưa từng hôn Quyến một lần nào kể từ ngày hai người quen nhau). Hãn hình dung Quyến giống như một khối đá lạnh buốt và đẫm nước trong tay chàng. Lúc buông Quyến ra, Hãn sẽ nói: “Thôi ta đi ăn. Cho anh đến tiệm ăn Việt Nam gần bờ biển. Nơi đó, anh không thấy biển. Nhưng vẫn có biển trong mắt em. Và mưa nữa. Cũng trong mắt em. Mưa trên một mặt biển đầy bão tố.”
Rồi trên đường đến tiệm ăn, Hãn sẽ hát cho Quyến nghe một đoạn ngắn trong một bài hát quen thuộc…Em đến thăm anh một chiều đông giá…em đến thăm anh một chiều mưa gió…đường xa ngại ngần.
Hãn còn dự tính trong đầu, từ tiệm ăn, Hãn sẽ rủ Quyến đến tiệm cà phê quay trên tầng lầu thứ chín.Từ đó chàng có thể nhìn toàn cảnh thành phố Cựu Kim Sơn. Từ cây cầu Golden Gate, đến cây cầu mới bắc qua thành phố Oakland. Mưa sẽ nhận chìm hình ảnh của những cây cầu này và, thấp thoáng trong mưa, chỉ còn những vai cầu trải qua nhiều trăm năm chịu đựng, chứng kiến những đổi thay của thời gian và, lịch sử? Những vai cầu sẽ gợi nhớ đến Huế của cầu Tràng Tiền bắc ngang qua sông Hương. Sài Gòn của những cây cầu Quay, cầu Kiệu, cầu Tân Thuận, Khánh Hội v.v…Và đến một Hà Nội với cây cầu Long Biên bắc qua sông Nhị Hà. (Cái hình ảnh cuối cùng ghi nhớ được trong trí nhớ Hãn lần di cư đầu tiên, khi chàng còn rất nhỏ). Ở đâu, những cây cầu cũng có chung một chịu đựng như nhau: Chứng kiến những đổi thay của thời gian và lịch sử! Hãn sẽ hẹn với Quyến một ngày về thăm quê hương. Hãn bảo Quyến:
“Những giòng sông dù có khác nhau ở ngọn nguồn, cuối cùng rồi cũng chảy về biển. Như những cơn mưa. Dù Sài Gòn, Hà Nội, Nha Trang hay, Đà Lạt, Cựu Kim Sơn hay mưa Huế xưa, cuối cùng cũng chỉ là nỗi niềm. Nỗi niềm của một vòng quay. Bước trở về của một quá khứ. Cũng như ta yêu nhau, ở đâu đó, dưới vòm trời này. Cũng chỉ là những kẻ thất lạc hồn phách, tìm nhau, trên bước đường lưu lạc. Hãy thắp dùm cho anh một ngọn nến nhỏ, trong một ngày tàn năm tàn. Giữa một đêm tháng lụn. Hãy thắp thêm nữa, ngọn lửa trên đôi môi em. Đôi môi mỏng, như những cánh phượng ối, những mùa hè không còn. Không bao giờ còn nữa cho đời ta.
Cùng với mưa, trí nhớ Hãn trôi theo những giòng nước rạt rào đáp xuống vuông sân. Cùng với mưa, trí tưởng Hãn bị lùa thốc theo những cơn gió hút qua chiếc hành lang hẹp mà, tận cùng là bóng tối (đẫm mưa) cùng con đường chỉ nhận ra nhờ những chiếc xe pha đèn…Hãn đứng như thế - Mưa như thế - và căn phòng như thế - cho đến lúc cánh cửa bật mở. Quyến trở lại đem theo gió, mưa và, những hạt nước đính khắp đầu tóc, thân thể, mắt, môi, chiếc áo dài xanh nhạt và, tấm áo len khoác hờ, màu hạt dẻ.
Hãn quay lại. Chàng quên bẵng dự tính đầu trước đấy. Chàng nói:
-Quyến ướt hết.
Quyến cười rạng rỡ mưa trong mắt
- Anh đợi em có lâu?
Hãn lắc đầu:
- Vừa đủ.
Quyến tiến lại gần, tự nhiên, trong khi Hãn trở thành rụt rè, lúng túng. Quyến nói với hai bàn tay xoa nhau:
- Mưa lớn lằm, ở ngoài.
- Anh biết.
- ta đi đâu tìm chỗ ăn chăng?
- Anh không thấy cần thiết nữa. Hãn đáp và ngồi xuống chiếc sofa kê sát ở vách tường:
- Ngồi xuống đây với anh.
- Em ướt quá – cho em thay quần áo đã. Quyến nói. Hãn ngước nhìn sâu đôi mắt Quyến. Có khi nào chàng muốn tìm một mặt biển bão bùng trong đôi mắt và, một cơn mưa cuối năm, đang rơi trong đó? Chàng hỏi:
- Có cần lắm không?
Quyến bước tới, đứng trước mặt Hãn. Nàng chìa đôi bàn tay đẫm nước. Hãn nắm lấy, kéo nàng ngã vào lòng chàng. Hơi giá từ tay Quyến truyền qua làm Hãn rùng mình.
- Tùy anh. Có điều em sợ.
Hãn gỡ cặp kính cận thị khỏi gương mặt Quyến, trong lúc Quyến nói tiếp:
- Sợ anh bị nhiễm lạnh.
- Chứ không phải em đau?
Không có kính đôi mắt, cả khuôn mặt Quyến nhu ngu ngơ, dại dại. Hãn thấy lòng xót buốt.
…Tụi nhỏ biết thư anh gửi cho Kim. Chúng dấu mất kính của Kim. Kim muốn khóc anh à. Làm sao Kim có lại kính để đọc được thư anh bây giờ. Anh. Cửa sổ và ánh sáng của em…Je t’aime. Et vous, où la mon coeur, pourquoi?
Hãn nhắm mắt lại. Chàng quờ quạng những ngón tay trên khuôn mặt ngu ngơ, dại dại rất tội nghiệp của Quyến. Chàng muốn kể cho Quyến nghe, thay vì chuyện những cây cầu ở quê hương, là chuyện Kim. Kim của bốn, năm năm trước. Kim của vườn Lục Xâm Bảo. Kim của mùa thu Paris – “em bỏ hết để qua bên đây. Qua để gặp anh. Em bỏ học – bỏ tương lai – bỏ bè bạn – bỏ mộng mơ – bỏ tất cả và lập lại từ đầu – ngay tới một ngôn ngữ. Anh có cho em một hy vọng.” và bây giờ Kim vẫn còn ở đâu đó, một căn nhà nào, trong thành phố Đá-Rơi. Nhưng nàng đã không còn là Kim – Nàng sắp có một cái tên khác. Những lãng mạn xưa cũng hết. Những cuống quít xưa, cũng lạnh tuyệt tro than.
- Quyến.
- Dạ
Quyến nheo đôi mắt không kính ngước nhìn hãn ngơ ngác. Tiếng gọi đột nhiên, âm vang thất thần, khiến Quyến cũng bàng hoàng, lo lắng. Lát sau, thấy Hãn vẫn im lặng, Quyến phải lên tiếng:
- Anh bảo gì em?
Hãn lắc đầu:
- Hình như trời còn mưa?
Quyến vẫn dịu dàng, ngoan ngoãn:
- Vâng. Vẫn mưa đều anh ạ.
Mai anh đi đến Thành Phố Đá-Rơi.
Quyến ngơ ngác:
- Sao vậy anh?
- Chẳng sao cả. Anh muốn đến đó một lần.
- Anh có điều gì bất thường phải không, Hãn?
Hãn không trả lời câu hỏi, chàng hỏi:
- Ở đó có mưa vào mùa này?
Quyến lắc đầu:
- Làm sao em biết được anh.
Hãn như trong cơn mơ:
- Chắc cũng phải mưa chứ? Ở đây mưa mà.
Quyến kiên nhẫn, chịu đựng:
- Vâng. Chắc có mưa ở đó.
12-81
Cõi Mưa Tan Cõi Mưa Tan - Du Tử Lê