I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Xù
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 315 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ối hôm đó…
Hắn từ công ty lái xe về…
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường… Thảo Yên vẫn là cô vợ hiền dịu và chu đáo với hắn. Vừa đặc chân đến cửa thì cô ta đã nở nụ cười cầm lấy tập hồ sơ trên tay của hắn và nói
- Anh vào nhà đi, em sẽ giúp anh đem cất chúng!!
Hắn gật đầu và đi vào trong
Bữa tối vẫn không có gì đặc biệt… là bữa ăn của gia đình gồm người chồng… vợ và đứa con trai nhỏ….
Nhưng hôm nay yên lặng hơn… Thảo Yên chỉ nhìn hắn… mĩm cười… tại sao vậy chứ!!
Hắn nhận thấy điều đó … và lên tiếng
- Em có chuyện gì à?
- Đừng hỏi gì cả… anh ăn tiếp đi!!
Khuôn mặt lạnh lùng cùng cười như vô hồn cùa Thảo Yên không tránh khỏi làm hắn có chút lo sợ cô vợ của mình…
Hắn vẫn tiếp tục bữa tối, dù ánh mắt và nụ cười vẫn không hề rời khỏi hắn….
Trung Hiền kết thúc mọi việc, vương vai và đi vào phòng… ngồi vào bàn làm việc như thường lệ…
Thảo Yên thì dỗ Trung Đan … ngủ…
Nhìn con…
- Sẽ không ai có thể phá hoại gia đình của chúng ta… má sẽ không để cho những người đó cướp đi ba con đâu!!... Trung Đan à… con là con của Trung Hiền.. là đứa con duy nhất của nhà họ Phạm… má không cho phép ai ngoài con có thể TỒN TẠI ở đây cả…
Hắn lấy đóng tài liệu ra… nhưng vô tình làm rơi cây viết vào hộp kéo... và
Hắn đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt cáu giận và lo lắng
- Thảo Yên!!!
Thảo Yên không hề giật mình… nhẹ dỗ con, quay lại nhìn hắn
- Suỵt!! Trung Đan chỉ mới ngủ thôi
Hắn vẫn mặc kệ, lo lắng kéo Thảo Yên đứng dậy
- Quyển sách anh để trong họp kéo ở bàn làm việc đâu rồi?
Thảo Yên đưa mắt nhìn hắn… ánh mắt của sự tức giận
Cô ta nhếch miệng cười khẩy
- Tại sao anh lại lo lắng như thế!?... chỉ là một quyển sách thôi mà…
- NÓ RẤT QUAN TRONG VỚI ANH!!
Thảo Yên lấy tay hắn ra khỏi người mình…
giương mắt khiêu khích
- Làm gì anh phải nổi nóng như thế!!... mất quyển này thì mua quyển mới!
- Không thể nào!!
Thảo Yên bặm môi, cay đắng nhìn chồng
-Tại sao?
- Vì…
Hắn tính nói nhưng khi nhìn vợ thì… rõ ràng là không nên
- Vì đó là kỉ niệm liên quan đến Tử Kỳ phải không?
Hắn giật mình…
- Anh có nghĩ tới cảm nhận của em không!!!....
Hắn vẫn tiếp tục im lặng… sự im lặng của nỗi rây rức
- Anh có biết là em đã vui thế nào khi em nghe anh nói sẽ kết thúc với Tử Kỳ không?...
- … ….
- Dù chỉ là thời gian ngắn nhưng suốt những ngày qua em đã rất hạnh phúc… em cứ tưỡng anh thật sự yêu thương em…. Thật lòng lo lắng cho gia đình này… Tại sao vậy!?
Hắn nhìn vợ… muốn nói điều gì để giải thích
- Anh..
- TẠI SAO VẬY HÃ
- Em bình tĩnh lại đi!!
Thảo Yên hất tay chồng ra,nước mắt lại rơi trong vô thức… nhưng rõ ràng đó là nước mắt của sự tức giận… nước mắt của người bị phản bội!!...
- Em sẽ coi như không có gì hết!!... chỉ cần anh nhìn em… và nói là… anh hoàn toàn không còn tình cảm gì với Tử Kỳ nữa là được rồi…
Thảo Yên đứng đó trong chờ ánh mắt của hắn… nhưng hắn lại không thể nhìn thẳng Thảo Yên mà thốt lên những lời nói đó…
- Anh…
Thảo Yên bật lùi về sau trong sự thất vọng và đau lòng biết mấy…
- Anh vẫn còn tình cảm với Tử Kỳ… tại sao vậy?... em không thể thay thế hay sao?... tại sao suốt 3 năm nay anh không hề thử đặc mình vào vị trí của em mà suy nghĩ nghĩ chứ?.... em!... em là vợ anh… em cũng biết đau chứ!!!... TẠI SAO HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC ANH CỨ LÀM TỔN THƯƠNG EM VẬY HÃ
~
-Thảo Yên à….
- Đủ rồi!!... em không muốn nghe gì nữa… ANH ĐI ĐI!!
Chắc do tiếng ồn quá lớn nên Trung Đan giật mình khóc lớn… Hắn nhìn Thảo Yên rồi nhìn Trung Đan… quá rối bời và không thể làm gì
Thảo Yên chỉ tay quát lớn
- EM BẢO ANH ĐI ĐI ANH NGHE KHÔNG HẢ
~~?
Hắn xấu hổ và ấy náy về mọi chuyện… chỉ còn cách đi ra chỗ khác để Thảo Yên có thể bình tĩnh mà suy xét lại….
Thảo Yên nhìn hắn đi… lòng lại càng đau hơn…
nắm 2 tay mình… tức giận đến run người…. nhìn Trung Đan đang khóc lớn trên nôi
- Lý Tử Kỳ… là cô ép tôi…. Chỉ cần cô không còn trên cõi đời này nữa thì Trung Hiền sẽ thuộc về tôi… Tử Kỳ… cô phải biến mất mãi mãi… đừng bao giờ trở lại nữa…
Cả buổi tối hôm đó, không khí căng thẳng và im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy toàn bộ căng nhà của hắn…
Thảo Yên ngoài mặc vẫn coi như không có gì… nhưng cơn ghen tuông đang dần dần ăn sâu vào tâm trí… trong đầu cô ta giờ chỉ có 2 từ… TRẢ THÙ
Một đêm trắng… cho cả hai…
__________________________________________
Sáng hôm sau…
Hắn bước ra ngoài với khuôn mặt sầu não và mệt mõi
Thảo Yên ngồi trên ghế, mĩm cười nhìn hắn
- Anh thức rồi à?
Hắn giật mình… nhìn vợ … rồi trả lời
- …ừ
-Anh ăn sáng đi! em đã chuẩn bị xong rồi…
Hắn hoàn toàn không hiểu thái độ này có ý gì nữa… thà đánh thà mắng hắn thì hắn còn thấy tốt hơn là sự quan tâm và chăm sóc chu đáo như thế này…
- Anh ra ngoài trước!
Thảo Yên quay mặt đi… nuốt lấy sự vô tình của hắn… rồi tiếp tục nhìn chồng mình bước ra khỏi cửa…
- Anh sẽ hối hận… vì đã không đối xữ tốt với tôi…
Thảo Yên đứng dậy… cầm điện thoại lên và gọi cho Tử Kỳ, giọng nói cũng khác hoàn toàn với con người lúc này…
- Tử Kỳ!lâu không gặp rồi
- Thảo Yên?
-... chúng ta gặp nhau nói chuyện nha!... tôi sẽ đến chỗ cô!!
- … ừm
Cô ta nhếch mép cười khinh rẽ
- Để xem hôm nay … ai sẽ cứu cô!!
Thảo Yên tiến đến tủ đồ của mình, mở chiếc hợp màu lam ra… và lấy đôi găng tay… cùng con dao… Cẩn thận để vào túi xách và đi ra ngoài
_______________________________________
Trên đường đến, Thảo Yên có ghé qua một nơi…
Trong căn nhà khá lụp xụp, lại nằm ở nơi vắng vẽ… nhưng có vẻ cô ta chẳng sợ hãi mà ngược lại rất quyết đoán và đi vào trong
- Đây là 20 triệu, hãy đưa cho tôi loại thuốc độc nhất mà ông có!
Lão già mặt đã đầy nếp nhăn, lắm lét dòm cọc tiền rồi nở nụ cười vui vẻ nhận lấy và nói
- Được!! tôi sẽ lấy cho cô!
Nói rồi lão ta đi ra sau mở tủ … còn Thảo Yên thì ngồi đó, mĩm cười
- Của cô đây! … đây là loại độc không mùi không vị… chỉ cần 1 giọt cũng đủ làm chết 1 người… cô hãy cẩn thận đấy…
- Đừng nói nhiều! chuyện hôm nay tôi kiếm ông đừng để lộ ra ngoài đấy
- Đương nhiên! tôi còn phải làm ăn nữa mà…
Cô ta cầm lấy lọ thuốc trong suốt đó, bỏ vào túi xách… đeo kính râm và bước ra ngoài
______________________________________
TING TONG….
Tử Kỳ đi ra mở cửa
CẠCH…
- Xin lỗi vì đã đến muộn, Yên có chút việc…
Nó nở nụ cười khách sáo
- Không sao… vào nhà rồi nói!
Nhưng cô ta không đồng ý
- Thôi!! ra ngoài với Yên một lát nhé!... Yên muốn dẫn Kỳ đến nơi này …
Nó có chút lo lắng, Vì hôm nay Thảo Yên trong lạ lắm… nhưng rồi cũng đồng ý
- Ừm… để Kỳ lấy túi xách đã…
Lập tức cô ta nắm tay nó
- Không cần đâu! nhanh lắm…
Chưa kip đóng cửa thì Thảo Yên đã nắm mạnh tay nó kéo đi ra ngoài
- Yên à!! từ từ thôi… Kỳ đau lắm….
Nó cô gỡ bàn tay đang bóp chặt tay nó đến in lằng đỏ…
Thảo Yên kéo nó đến xe của mình thì buông tay, mở cửa… rồi dùng khuôn mặt “ Giả dối “ đó cười với nó
- Yên không cố ý đâu!! vì thật sự là rất gấp nên Yên mới như vậy… đừng trách Yên nhé
Nó có chút e dè… thái độ này là sao chứ?... linh cảm cho nó thấy… sắp có chuyện gì đó xãy ra…. Nhưng nó lại không biết đó là điều gì…
- … ừm… vậy chúng ta đi thôi
Nói rồi nó bước vào trong xe, Thảo Yên phía ngoài khẽ nhếch miệng cười và vòng qua phía kia để lên xe
______________________________________
Thảo Yên cảm thấy AN TOÀN hơn khi nó chưa phát hiện ra điều gì bất thường lúc này… hành trình đưa người tình của chồng mình đến vực thẫm của tử thần… vẫn tiếp tục…
Dù là gì đi chăng nữa… nhưng thái độ hôm nay của Thảo Yên làm lòng nó có cảm giác bất an… nó luôn vòng tay che chở đứa bé trong bụng mình…
có lẽ sự cảnh báo của con mình chính là điều nó có thể giúp mẹ nó…
- Á!!
~
Nó thốt lên khi đứa bé trong bụng đạp liên tục không ngừng…
- Kỳ sao thế?
Nó e sợ nhìn Thảo Yên… có thật sự nên nói rằng bản thân đang có thai không?...
Còn riêng cô ta thì biết thừa… đứa bé đang đạp nó… nhưng để tránh mọi chuyện gặp rắc rối, Thảo Yên vờ như không biết
- Hay là cô đau dạ dày?
- …chắc…chắc là thế…
Thảo Yên cười thầm trong bụng… “” có lẽ là cô ta chưa biết mình có thai thì phải!! “”
- Chúng ta sắp đến nơi rồi…có lẽ sau đó cô sẽ không còn biết đau nữa đâu!
Nó rợn người khi nghe Thảo Yên nói như thế….
- ….hả?
Cô ta vội cười
- Không!! tôi nói là cô sẽ nhanh hết đau thôi!
Nó giật mình nhìn xung quanh… Thảo Yên đang lái xe rẻ vào con đường ra ngoại ô đầy cây và hoàn toàn vắng bóng người…Tại sao lại đến đây chứ!!!?
- Yên à!!... chúng ta đi đâu thế!?!...
Thảo Yên đưa mắt nhìn nó… khẽ nhếch miệng
- Đi đến nơi… mà cô phải đến…
Nó bàn hoàn và kinh hãi…
- Tôi… tôi muốn xuống xe…
Thảo Yên phớt lờ lời nó, tiếp tục lái… thậm chí còn tăng tốc
- TÔI NÓI TÔI MUỐN XUỐNG XE ~~
Thảo Yên quát lớn
- CÔ IM ĐI!!!
Nó quá hoãn loạn nên lập tức chồm tới giữ lấy volăng làm cho Thảo Yên mất tay lái và khiến xe bị lệch hướng
- CÔ ĐIÊN RỒI HÃ
Rồi cô ta hất nó ra chỉnh lại tay lái
-NGỪNG XE
~ CÔ CÓ NGHE KHÔNG HẢ??
- KHÔNG!! CÔ CÓ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG!!? CÔ MUỐN CHẾT À!!?
Nhưng nó không bỏ cuộc, vẫn kéo tiếp tay Thảo Yên, 2 người dằn co qua lại nên xe của họ đã vô tình trệch khỏi đừng và đụng phải cây
Cô Vợ Của Tôi Cô Vợ Của Tôi - Cá Xù