"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: CheeryChip
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 153 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117
ừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Con bé trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Xư Bi vội vàng lùi lại, miệng nó lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu nó đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Nó ngỡ ngàng, dường như sững người, con bé tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Xư Bi hét toáng lên trong sợ hãi. Nó sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Xư Bi vừa chấm dứt thì cũng là lúc Gya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Xư Bi và lạnh lùng nhìn con bé, nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi - Tiếng Xư Bi khẽ lầm bầm
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng con nhỏ Gya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Nó nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Nó biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Gya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Xư Bi kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến nó khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến nó phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Nó tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó khiến cho nó cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế Vậy mà dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân nó đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho con bé không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh của nó dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân nó, lôi tuột con bé vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Nó hét toáng lên trong sợ hãi rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
.
Cô Dâu Quỷ Cô Dâu Quỷ - CheeryChip