That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Dream
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Mắc Nợ.
…! kia là đường lớn rồi... Sống rồi, sống rồi (ko sống chẳng lẽ chết).
Nó mặt mày hớn hở chạy lên, sau một hồi cuốc bộ mệt lả người thì cuối cùng hai đứa nó cũng thoát được cái mê cung toàn rác này.
-Nhà cô ở đâu?- cậu ta lên tiếng.
-Tôi ko biết! ở đây lạ hoắc ak- rồi nó hỏi tiếp- Giờ đi đâu đây?
Nghe nó hói nhưng cậu ta ko trả lời, còn nó cũng biết tính cậu ta ko thích nói nhiều nên cũng chẳng hỏi thêm gì nữa mà lão đẽo đi theo.
Đi đến trước một khách sạn lớn “Hotels” thì cậu ta bước vào.
-Cho tôi đặt hai phòng qua đêm!
-Vâng! Đây là chìa khóa phòng của quý khách phòng 154 và 155 ạ! Tất cả hết 800.000 đồng!- cô tiếp tân xinh đẹp với dáng người thon thả nhẹ nhàng đáp.
"Hả…! giết người ak! Sao ở đây đắt vậy?"- nó nghĩ bụng kỳ này chết chắc rồi kiếm tiền đâu mà trả cho tên này giờ.
Cậu ta trả tiền xong liền đưa chìa khóa cho nó rồi thong thả bước lên phòng. Vừa đi nó vừa nghĩ ko biết cậu ta có đòi tiền nó ko, mà đòi là bây giờ nó ko có đồng nào trong người hết.
-Hôm nay là ngày gì vậy trời?
Nó uể oải thả mk tự do xuống chiếc giường, chợt nó nhớ ra điều gì đó liền bật dậy hét toáng lên:
-Chết rồi!!! nãy giờ quên chưa gọi điện cho baba- nói rồi nó liền lôi đt ra gọi điện cho baba với lí do lá cải là “Hôm nay con học nhóm nhà Hồng mà bây giờ muộn rồi nên con ngủ ở nhà Hồng một đêm ”. Một lý do hết sức vớ vẩn thế mà baba nó lại tin mới đểu chứ ^0^.
......o0o......
7:15 AM
Cốc...cốc...cốc
Cậu ta gõ cửa phòng nó gọi nó dậy nhưng vì hôm qua mệt quá nên nó cứ nằm lì mãi ko chịu dậy.
-Ko dậy thì tôi đi trước đây!- chất giọng lạnh lùng của cậu ta từ ngoài vọng vào khiến nó tỉnh hẳn, khỏi buồn ngủ luôn.
-A…! tôi dậy rồi- nó bật dậy như lò xo nhanh chân vào phòng tắm VSCN rồi ra mở cửa.
CHOÁNG...choáng toàn tập, đó là từ diễn tả tâm trạng của nó lúc này. Nó ko nghĩ người đứng trước nó bậy giờ là cậu ta đâu cứ như một người khác vậy nhưng cái chất giọng lạnh lùng đó thì ko lẫn vào đâu được.
Tối hôm qua nhìn cậu ta xác sơ như mèo, đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhãi, nói chung là xấu xí dị hợp mà bây giờ trước mặt nó là một cậu con trai rất là đẹp, đẹp trai vô cùng đặc biệt là ở đôi mắt màu hổ phách như hút hồn nó làm nó ko thể nào rời mắt được.
Nó chưa thấy thằng cha nào mà bảnh như thằng này, con trai gì mà trắng như con gái, lông mi thì vừa cong vừa dài nhìn là nó muốn nhổ thử xem là thật hay giả rồi.
Còn nó cũng đâu có vừa. Ko khó để người đối diện nhận thấy rằng nó có một đôi mắt to tròn lấp lánh cùng với hàng mi dài cong vút, đôi môi anh đào chúm chím luôn nở nụ cười tươi rói. Trông nó bây giờ dễ thương hơn bao giờ hết làm cậu ta thoáng chút ngỡ ngàng, ko ngờ nó xinh đến vậy, xinh đẹp một cách tự nhiên chứ ko nhờ son phấn như mấy hotgirl cậu ta thường gặp.
Thấy nó cứ "đơ như trái bơ" cậu ta liền nhếch môi nở nụ cười nửa miệng nói:
-Tôi biết tôi đẹp rồi!
Ặc... nó như muốn lộn cổ trước câu nói của cậu ta, thật là mất mặt quá đi khéo cậu ta lại tưởng nó hâm mộ cậu ta thì khổ, nó chỉ hâm mộ chính bản thân mk thôi tại lúc nào cũng nói câu "Mk phục mk quá đi, mk phục mk sát đất".
Tuy bị hớ nhưng rất nhanh nó đã lấy lại bình tĩnh hếch mặt lên khoanh tay trước ngực nói:
-Nhìn cũng đẹp đấy! nhưng chưa đủ cấp để tôi để mắt tới đâu! Còn non và xanh lắm bợn ak- nó xong thì hất tóc kiêu ngạo.
Nghe vậy cậu ta tức tối quanh lưng bước đi, chưa có đứa con gái nào dám láo với cậu ta như nó, phải cho nó một bài học mới được. Một nụ cười ma mãnh hiện trên môi cậu ta rồi nhanh chóng tan biến thay vào đó là một khuôn mặt lạnh tanh.
-Này!!!- nó.
Ko nói lời nào cậu ta chỉ liếc nhìn nó.
-Sao cậu kêu tôi dậy muộn vậy? Có biết là tôi trễ học rồi ko?- nó nhíu mà khó chụt nói, tự nhiên vì một người ko đâu mà phải cúp học bảo có tức ko chứ (kêu dậy muộn vậy mà còn chưa chịu dậy nữa là).
-Cô tưởng tôi ko trễ chắc! -cậu ta gắt lên như chó đớp, đẹp mà khùng ( có miêu tả hơi quá ko ta).
"Sao thằng cha này mở miệng ra ko được câu nào tử tế hết vậy, nói nhẹ một câu thì cậu ta chết ak?"- nó nghĩ bụng.
Ra khỏi khách sạn nó đi theo cậu ta để bắt xe về nhà tại nó ko mang theo tiền nên đành phải đi theo cậu ta. Cậu ta ko tìm cách về mà lại rẽ vào một nhà hàng lớn nữa chứ, nó thì bực mk nghĩ: “ko lo về còn định đị đâu thế ko biết, tên chết bầm”.
-Cô ăn gì thì gọi đi!
-Thật ko???- mắt nó sáng rỡ, cậu ta nhắc mới nhớ nó bây giờ bụng đói meo ak.
Thế rồi nó được dịp gọi một chầu thức ăn đủ các thứ món (ăn sáng hay trưa vậy trời). Cậu ta nhìn nó ăn như heo mà thầm cười trong lòng.
-Heo!
-Kệ tui! Ăn đi nói nhìu- nói rồi nó lại tiếp tục ăn, ăn một cách say xưa ko kiêng nể gì (có biết là đang đi ăn với anh đẹp trai ko?). Những người xung quanh thì chỉ biết nhìn nó lắc đầu, thức ăn ở đây ngon quá trời nó ăn cho đến khi cái bụng no căng ko thể chứa được nữa thì lại muốn ói hết ra vì câu nói của cậu ta:
-Ăn xong chưa! Xong rồi thì trả tiền đi.
-HẢ…? ẹo ẹo... Tui tui làm gì có tiền- nó mở to mắt mà muốn rớt ra ngoài.
-Biết làm sao đây?- cậu ta chép miệng.
-Cậu, cậu kêu tôi vào đây mà? Sao giờ bắt tui trả tiền.
-Tôi kêu cô vào nhưng thức ăn là do cô gọi, ok- cậu ta khoanh tay tỉnh bơ đáp.
Nó nhìn cậu ta thểu não, uất ức cảm thấy mk thật là ngu ngốc khi để bị lừa một vố đau như vậy.
-Cậu trả tiền giúp tui nhá!- nó nói giọng ngọt sớt, mắt thì long lanh chớp chớp.
-Ko!
-Cậu giúp tui đi, tui hứa sẽ trả tiền đầy đủ cho cậu mà!- nó cố nặn ra khuôn mặt đáng thương nhất có thể mong sao động chạm đến lòng thương cảm giống nòi tiềm ẩn của cậu ta.
Thật ra cậu ta chỉ định trêu nó để trả thù cái vụ lúc nãy nó chọc tức cậu thôi, bây giờ thấy nó đau khổ vậy thì cậu vui rồi.
Rút ví trả tiền tất cả hết 700.000 đồng nó thấy vậy mà muốn ngất “sao nhiều tiền dữ vậy, mấy ngày tháng sau này của mk chắc phải làm việc vất vả để kiếm tiền trả nợ quá”, nó thường nghĩ quá chuyện lên như vậy đó.
Ra khỏi nhà hàng nó liền chạy lại chỗ cậu ta mượn đt:
-Cho mượn đt coi!
-Làm gì?
-Nói nhìu! đưa đây coi! (cộc cằn thấy sợ)
Chẵng biết sao cậu ta lại ngoan ngoãn đưa đt của mk cho nó nữa, rồi nó nhá máy để lấy sđt của cậu ta lưu tên nó vào danh bạ của cậu ta là “Linh Đan sociu”.
-Này! Cậu tên gì?- nó hỏi.
Cậu ta nhìn nó có vẻ ngạc nhiên:
- Thành, Đỗ Thành!
-Òh…! Tên đệp đó!
-…
-Tui lưu số cậu rồi, có gì để tôi liên hệ mà trả tiền cho cậu. Tui ko ăn quỵt đâu.
-…
-Đây nè! Số tui đó! Thấy cái chữ”Linh Đan sociu” chưa hìhì (nó lưu tên nó đẹp vậy mà lưu cho cậu ta là Đỗ Thành Thúi). -......
-Nhớ đó! *nhấn mạnh*- nó vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình đt làm như cậu ta bị khiếm thị ko bằng, nhìn bộ dạng nó như con nít lúc này cậu ta lại thấy nó hay hay.
Sau đó hai người bắt taxi về giúp bác tài tăng thêm thu nhập....
Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy - Dream