Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hương 11
Hai người thong thả bước đi trên đường.
Một ngày làm việc mệt mỏi, họ xả stress bằng phương pháp tản bộ.
- Ta đi hết một vòng bờ hồ luôn sao? – Mỹ Nhân hỏi hắn.
- Ừm, chứ em nghĩ đi nửa vòng chắc. Người đâu mà lười chẩy thây. – Hắn “ghí” ngón tay vào vầng trán của Mỹ Nhân.
- A, đau em. Anh... người gì đâu mà thô lỗ.
...Nghe nói...
- Em đã nghe gì? – Hắc Long tò mò, ghé tai lại gần Mỹ Nhân.
- Nghe bé Tâm kể, hồi trước anh trai em đâu có “hồ hởi” như vậy đâu? – Mỹ Nhân nhăn chiếc cằm xinh xinh.
- Tâm còn nói gì nữa?
- Tâm nói: Hồi đó anh Long lạnh như băng á! Từ ngày hai người quen biết nhau, tính cách của anh thay đổi hẳn. Với thuộc cấp anh cũng dễ dãi hơn.
- Em cũng thấy vậy à?
- Ừa, thấy chứ.
- Thế thì anh phải xem lại mình rồi, phải thay đổi, chứ không các em sẽ lờn mặt. – Hắc Long cau mày, cử chỉ đã thành thương hiệu của hắn.
- Hi hi... – Mỹ Nhân đưa tay che miệng. Cười!
- Em cười gì vậy, anh nói sai gì sao?
- Không. Em cười vì trông thấy cái bộ dạng anh lúc cau mày, nhìn xấu chết đi được.
- Ha ha ha. Một câu nói “phản khoa học” nhất mà anh từng nghe!
- Phản khoa học?
- Chứ còn gì nữa. Em là người duy nhất nói anh xấu đấy! Chẳng khác gì nói mặt trời mọc ở đằng Tây.
- Xí, coi anh kêu ngạo chưa kìa. Làm như mình đẹp trai lắm không bằng... – Mỹ Nhân bỉu môi chọc hắn, rồi bỏ chạy.
- Đứng lại đó cho anh, không được chạy. – Hắc Long đuổi theo Mỹ Nhân.
Vô tình va phải một người đàn ông đàn ông đang đi về phía đối diện.
- Xin lỗi anh! – Hắc Long nói.
Người đàn ông không trả lời, cứ thế đi thẳng. Hắc Long thoáng qua nét mặt người đó, đôi mày bỗng dãn ra, nhận được người quen Hắc Long quay lại gọi lớn:
- Thành!
Thành quay lại, quan sát kỹ hơn người gọi mình. Rồi vui sướng reo lên:
- A, Quốc (tên thật của Hắc Long) là cậu phải không?
- Tớ chứ còn ai nữa, thằng bạn thời thơ ấu của cậu đây. Không nhận ra tớ sao? Nhìn kĩ đi! – Hắc Long cười nói, vừa cầm tay bạn.
Mỹ Nhân trông thấy, chạy tới chỗ hai người.
- Anh Long, đây là... – Mỹ nhân mở lời, rồi gật đầu chào Thành.
- Chào em! – Thành chăm chú nhìn Mỹ Nhân, rồi quay sang Hắc Long, ánh mắt đầy ngụ ý trêu chọc, - Quốc, người như cậu mà cũng có người yêu à!
- Ô, cậu cứ làm như mình là bê đê không bằng. Nhưng lần này cậu đoán lầm rồi, giới thiệu với cậu đây là Mỹ Nhân, là thư ký của mình. – Hắc Long nói rất tự nhiên.
- Lên giám đốc rồi ư? Vậy mà, hồi xưa tớ còn nghĩ cậu sẽ vào làm ở cục tình báo quốc gia.
- Chuyện dài lắm! Hồi đó tớ không tiện nói với cậu… Này, chúng ta tìm một quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện đi. Cậu không bận gì chứ?
- Ờ, cũng lâu rồi mới gặp lại, tính ta cũng gần 20 năm rồi nhỉ? Đi thôi, mặc cho cậu chọn địa điểm đấy. – Thành nói.
- Quán Tây Hồ, gần đây thôi.
- Ok!
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu