Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hương 16
Gã cầm đầu băng nhóm buôn người quay về gặp chủ nhân của gã.
Thái độ run sợ, gã bẩm báo với Uyển Phượng:
- Chị Phượng, em xin lỗi!
- Xin lỗi??? – Phượng hỏi lại, lạnh lùng.
- Em...
- Cậu biết luật mà, hay cậu không dám?
- Dạ, em... chị Phượng tha cho em lần này, em sẽ đoái công chuộc tội.
- Cũng được thôi.
- Dạ, cám ơn chị Phượng, em... em xin phép đi trước.
- Khoan đã nào! Ít ra cậu cũng phải hôn tôi trước khi đi chứ!
Gã sợ sệt tiến lại gần, hôn lên môi Uyển Phượng. Phượng vừa hôn gã, vừa vuốt ve đằng sau gáy của gã, bất ngờ dùng móng tay khứa lên cổ tên thuộc hạ của mình. Chưa đầy ba giây, gã đã ngã lăn ra. Miệng chảy đầy máu tươi.
Phượng cười lớn, thanh âm lạnh người:
- Ha ha ha... ha ha ha....
Sau đó, Phượng vào phòng thay đồ; Phượng khoác lên người một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng ngà; loại vải mỏng tanh làm hằn lên hai bầu vú căn mẩy. Đôi môi đỏ thắm của Phượng mấp máy, Phượng lên tiếng gọi.
- Thành!
Một người đàn ông nhìn rất phong độ, đẹp trai bước vào.
- Phượng có gì sai bảo?
- Đem xác nó quăng đi cho Phượng!
- Tôi sẽ làm ngay.
- Khoan hãy làm...
-Ý của Phượng là sao? – Thành nhìn vào từng đường nét quyến rũ trên cơ thể Uyển Phượng, cảm thấy nóng rang trong người.
- Anh làm sao thế?
- Tôi không sao cả.
- Vệ sĩ cũng biết nói dối ư. Anh đừng che giấu tôi. Anh không muốn thử một lần cho biết sao? – Phượng nói, giọng điệu lả lơi, khiêu gợi.
- Tôi...
- Sao, anh không muốn?
- Xin lỗi Phượng, tôi làm nhiệm vụ của mình đây!
Phượng tức giận, nói lớn:
- Nhiệm vụ bây giờ của anh là phục vụ tôi. Theo tôi! Anh còn đứng đấy! – Phượng bắt ép Thành phải theo mình vào phòng tắm.
- Anh quay mặt sang chỗ khác đi! – Phượng yêu cầu Thành.
Thành quay mặt đi chỗ khác, để Phượng trút bỏ lớp y phục mặc trên người. Phượng tiến lại, ngồi vào bồn tắm nước nóng.
- Được rồi. Anh hãy bức những cánh hoa hồng rải vào bồn cho tôi!
Thành làm theo lời Phượng, bức những cánh hoa hồng cho vào bồn tắm.
- Anh không muốn tôi sao? Thật là anh không muốn thứ mà bao người thèm khác. Hừ, vậy sao anh theo tôi đến tận ngày hôm nay. Đừng tưởng chúng ta là thanh mai trúc mã thì anh muốn cãi lời tôi sao cũng được. Tôi là cấp trên của anh... tôi yêu cầu anh làm gì thì anh phải làm đó... anh không thể vì tôi được hay sao.
- Phượng... em thay đổi rồi.
- Ha ha ha.... tôi thay đổi hay là anh làm tôi thay đổi. Bắt đầu đi... xoa bóp cho tôi. Anh còn đứng đó, nhanh lên! – Phượng gắt lên.
Thành dùng tay xoa bóp bờ vai trần của Phượng. Phượng nhắm mắt tận hưởng.
- Tốt, tốt lắm... tay anh rất mát. Nào xuống nữa đi... xuống dưới chút nữa.
Bất ngờ Phượng cầm lấy tay của Thành đè sát vào bầu ngực của mình. Thành định rút tay lại, thì Phượng đè chặt nói:
- Đồ bạc tình, bao nhiêu người đàn ông muốn cũng không được đấy, anh tưởng tôi sẵn sàng lắm sao. Không. Tôi chưa ngủ với ai cả, và với anh cũng vậy, anh đừng nghĩ tôi là một con chúa điếm. Làm đi! Nắn chặt vào... không có cảm giác gì sao... đồ tồi.
Thành nước mắt rưng rưng, nhào nặn bầu vú của Phượng.
- Anh khóc ư. Khóc vì điều gì. Vì tôi hay vì anh... Tại sao anh hủy hoại tương lai của mình vì một con điếm như tôi. Nếu không theo tôi thì giờ này anh hẳn là một tướng lĩnh rồi. Anh có tài lắm mà, tại sao, tại sao vì con Uyển Phượng lăng lòa này mà đánh mất tương lai của mình?
- Phượng, em đừng như vậy nữa, tôi có thể vì em làm tất cả, em có thể vì tôi mà đày đọa bản thân mình, em độc ác vì tôi...
- Không, tôi không vì ai cả, anh thì càng không thể.
- Tôi yêu em! Dù ông ta có ghê sợ thế nào đi nữa, một ngày tôi sẽ giết ông ta. Tôi sẽ đưa em đi khỏi chỗ này.
- Anh câm miệng lại, và bỏ ý tưởng đó ngay cho tôi. Nếu không tôi sẽ chết cho anh xem. Đủ rồi, anh biến đi khuất mắt tôi.
Uyển Phượng hất tay Thành văng ra, trừng mắt nhìn anh ta. Nước mắt rưng rưng...
- Em đừng khóc, đừng làm tôi đau thêm nữa. Đã quá đủ rồi... tôi đã nói là làm. Chào em!
Phượng hét lên:
- Anh đứng ngay đó cho tôi, anh định đi đâu?
- Em yên tâm, ngày nào còn có tôi, không ai có thể làm gì em, tôi đi thu dọn cái xác chết kia, tắm đi rồi ra ngoài đi ăn tối cùng tôi.
Nói rồi, Thành quay lưng bước đi. Phượng nhìn theo, ánh mắt hờn dỗi.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu