A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hương 6
Ông Ba Son dừng lại hút thuốc, Vân liền quay sang nói với ông:
- Chú Ba! Chuyện này trong sử có ghi lại rồi. Nghe đâu sau đó đã dấy lên một phong trào khởi nghĩa trên toàn quốc.
- Đúng vậy, nhưng người ta chỉ biết đến cuộc đời của ông Giang là một tướng cướp chuyên hành hiệp trượng nghĩa; một trang hảo hán có tài bắn súng siêu phàm; ít ai biết đến ông còn là một con người lãng mạn, đã có một mối tình rất đẹp với một giai nhân tuyệt sắc. Và cuộc vượt ngục vô tiền khoán hậu của ông khỏi trại Chí Hòa. Một trại giam khét tiếng từ thời Pháp, chưa cá nhân nào có thể thoát ra được.
Nghe vậy, Hùng thốt lên:
- Trời ơi! Có những chuyện như vậy sao? Đúng là kỳ tích.
- Phải. Những gì con người ta nghĩ “không thể” lại thường “có thể”. Ví như: Điện Biên Phủ người Pháp đã tự hào rằng đó là: pháo đài bất khả xâm phạm. Thế nhưng kết quả thì sao? Nó đã bị xuyên thủng bởi một đội quân nông dân với khí tài thô sơ.
- Lối mòn tư duy là điểm yếu chết người của những kẻ cầm quân. – Hắc Long nói.
- Người Pháp rất giỏi về kỹ thuật khoa học, nhưng tại An Nam họ đã phải trả cho lòng tự phụ của mình. – Ba Son nhận xét.
Tâm lúc này mới quay sang nói với Ba Son:
- Chú Ba ơi! Chú kể tiếp câu chuyện đi. Con vẫn còn thắt mắc: Tại sao người ta lại gọi Bạch Long Giang là: “tướng cướp sáu ngón”?
- Được rồi, để chú kể cho hai con nghe tiếp. Về cái biệt danh của Bạch Long Giang, cũng ít người biết rõ sự thật lắm! Ông Giang là một tướng cướp khét tiếng thời bấy giờ. Công việc của ông và đám anh em là: Cướp phú tế bần. Đối tượng ông nhắm đến là những tên quan lại, địa chủ giàu có thời bấy giờ chuyên bốc lột xương máu của nhân dân làm lợi cho cá nhân và gia đình chúng. Tiêu diệt và ám sát công khai những tên chó săn, tay sai của người Pháp, những kẻ hại dân hại nước. Cả những tên sĩ quan và thống chế người Pháp sang cai trị nước ta cũng nằm trong mục tiêu của Bạch Long Giang. Người già, phụ nữ và trẻ em nằm ngoài danh sách. Đặc điểm dị dạng của ông Giang nằm ở bàn tay trái, tay trái của ông ta có những sáu ngón; bây giờ chúng ta hay gọi là tật thừa ngón cái. Và đúng như câu nói: Có tật có tài. Ông Giang có tài bắn súng bằng tay trái phi phàm. Tôi đã từng được chứng kiến. Lúc đó người Pháp còn chưa tin vài tài năng của ông, nên mới thử xem như thế nào. Họ giao cho ông một khẩu súng ngắn muốn ông trổ tài cho họ xem…
- Chà, nếu vậy sao ông không dùng súng bắn mấy tên lính Pháp mà tẩu thoát nhỉ? – Vân thắt mắc.
- Ai chứ ông Giang là một tay hảo hán, không bao giờ ông bắn lén người khác. Hơn nữa lính tráng rất đông, từng đó đạn vẫn không thể giúp ông trốn thoát, trong khi thời gian đó ông đang tiến hành kế hoạch vượt ngục.
- Vậy người Pháp đã thử tài ông như thế nào, chú Ba? – Tâm hỏi.
- Họ đưa ông ra khu Bãi Sậy, nơi đây có rất nhiều quạ. Những đàn quạ thỉnh thoảng bay qua nền trời. Tên chỉ huy lên tiếng nói giọng Việt lai lái: “Ông có thể bắn hạ mấy con chim đó chứ?” Ông Giang không nói gì, vừa lúc một đàn quạ bay qua, nhanh như chớp ông rút súng. “bằng… bằng… bằng” Ba phát phát đạn vụt ra khỏi nòng, chỉ nghe ba tiếng rụng: “bịch… bịch… bịch”; đó là xác ba con quạ rơi, kèm theo đó là những túm lông bay trên bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Đám lính chưa khỏi bàng hoàng, thì lại được chứng kiến thêm một màn biểu diễn phi thường. Đàn quạ lúc nãy bay qua có năm con, ba con bị bắn hạ, còn hai con hốt hoảng bay về rừng. Khi bóng chúng chỉ còn nhỏ bằng hạt cát, ông bắn tiếp hai phát súng mà không cần nhắm. Chỉ thấy xa xa “hai hạt cát đen” rơi xuống đồng cỏ. Đám lính tròn xoe mắt, mồm há hốc. Lúc này, ông Giang mới nói: “Hai con quạ đó đã bị tôi bắn vỡ tim mà chết, hãy đem xác chúng về kiểm tra đi.” Tên chỉ huy nhất quyết không chịu tin, cho lính đi đem xác hai con quạ về, kiểm tra lại thì đúng là hai quả tim bị vỡ. Từ đó mà bọn lính rất nể và sợ tướng cướp Bạch Long Giang.
Nghe kể đoạn bắn súng ly kỳ đó, Hùng mới nói với Ba Son:
- Anh Long của chúng tôi bắn súng cũng rất siêu phàm. Trăm bước bắn xuyên lá liễu, nhưng quả thật nghe chú kể về tài bắn súng của tướng cướp Bạch Long Giang, quả là vô tiền khoán hậu.
- Phải, chính tôi cũng không còn tin vào mắt mình nữa.
- Thế còn câu chuyện tình của tướng cướp Bạch Long Giang và giai nhân tuyệt sắc gì đó thì sao hả chú Ba? – Tâm nóng lòng muốn nghe chuyện.
- Em đó, cứ chuyện tình cảm là y như rằng. – Hùng nói chọc Tâm rồi liếc mắt ghẹo Hắc Long.
Ba Son tiếp tục kể chuyện:
- Người con gái đó tên là Hồ Phi Yến, cha cô ấy người Việt, còn mẹ cô ấy người Hoa. Họ sống ở Bến Tre, năm mười tám tuổi cô được mệnh danh là: Người đẹp Tây Đô. Sắc đẹp hoa hờn nguyệt thẹn, nhiều kẻ rắp tâm chiếm đoạt.
- Như vậy chắc hoàn cảnh đưa đến chỗ họ gặp rồi yêu nhau hẳn phải ly kỳ lắm chú nhỉ? – Tâm nói tiếp, ánh mắt long lanh.
- Còn phải nói nữa. Hoàn cảnh họ gặp được nhau cũng rất đặc biệt. Cha của cô Yến là một người nông dân chất phát, bị tên địa chủ bấy giờ lừa phỉnh, gán ột số nợ không thể trả nỗi. Tên địa chủ chỉ đợi cơ hội cho người đến nhà bắt cha cô Yến đen đi, và công khai nói với cô Yến: “Nếu muốn cứu cha mày, thì hãy về làm vợ bé của tao. Đêm nay, nhớ tắm rửa sạch sẽ, tao chờ mày đến đó, he he he!” – Nó cười một kiểu dâm đãng khốn nạn. Cha cô Yến la hét, vùng vằng khi bị đám chó săn lôi đi. Ông còn quay lại nói với cô con gái đẹp như hoa: “Mặc kệ cha, con hãy đi, và tìm ình một cuộc sống hạnh phúc, đừng có khờ dại mà cha chết không nhắm mắt nghe con.”
- Tội nghiệp cho cô Yến, rồi cô ấy quyết định xử trí như thế nào ạ? – Vân hỏi.
- Đợi chú kéo một hơi thuốc đã nào! – Mọi người lắng lại, chờ Ba Son nhớ lại chuyện cũ. Ông nói tiếp: - Cô Yến nào có thể bỏ cha. Đêm đó, cô quyết định dâng hiến đời hoa của mình để cứu cha. Cô đến nhà lão địa chủ lúc này lão đã ngà ngà say. Có người vào bẩm báo với lão: “Thưa ông! “Vợ” ông đã đến dâng hoa”. Lão cười nham nhở: “He he he! Tao biết mà… đêm nay tao sẽ được thưởng thức món ngon! He he he. Đưa nó vào đây!” – Lão ra lệnh! Cô Yến run sợ đi theo tên tay sai, vào phòng lão địa chủ lúc này đã cởi bỏ áo dài khăn đống. Vừa trông thấy bộ dạng của lão, khuôn mặt cá trê với chòm râu dài ngoằn, lại thêm một nốt ruồi to tướng trên má như hạt đậu đen, có một sợi lông dài mọc ra. Cô Yến kinh hãi la lên! Lão đê tiện, cười dâm đãng nói: “Mày la cái gì hả con kia, đêm nay mày sẽ là của ông, rồi ông sẽ từ từ thưởng thức mày… từ từ… he he he he… Cô Yến nói run run: “Cha tôi đâu? Ông đã thả cha tôi ra chưa?”. “Cha mày á! Để xem mày thế nào đã, có đáng giá để tao đánh đổi hay không?” “Ông muốn làm gì thì làm đi!” Cô Yến nhắm mắt, đứng trước mặt lão già dê. Lão nhìn vào cổ, và bộ ngực căn đầy của cô nuốt nước miếng ừng ực...
Nghe đến đây hai cô gái đỏ mặt, Hùng vội lên tiếng lấp liếm sự cố:
- Thôi! Thôi! Chú Ba à! Đoạn này nhạy cảm quá! Ở đây có con gái không tiện đâu.
Nghe đoạn, Vân thay đổi sắt mặt, bạo dạng nói:
- Anh kia, ý anh là không có hai đứa tụi tui, các anh thà hồ mà nghĩ tới ba cái chuyện đó chứ gì... hừm... bây giờ tôi mới biết anh đồ biến thái!
Mặt Hùng đỏ lè, nhìn Hắc Long cầu cứu, nhưng mặt bộ lĩnh vẫn lạnh như băng. Hùng đành nói lãng đi:
- Ơ, anh có vậy đâu... chỉ là... thôi, mà tại sao chúng ta lại phải mất thời gian về mấy chuyện này nhỉ? Nghe chú Ba kể tiếp đi. Chú Ba! Chú kể tiếp đi!
- Hừm, anh đừng có mà đánh trống lãng.
- Thôi thôi! Hai người, nghe chú Ba kể chuyện tiếp kìa. –Tâm cố dàn hòa.
Ba Son lại tiếp tục câu chuyện:
- Lão địa chủ “biến thái” bò lại gần người phụ nữ mặn mà duyên sắc. Cô Yến vẫn nhắm mắt, cơ thể nóng rang, mồ hôi rịn ra hai bên tóc mai, thấm ướt cả người. Lão xích gần lại, ánh mắt dâm dục hết nhìn mắt, nhìn môi lại nhìn cổ, rồi nhìn lướt xuống dưới những đường cong nhục cảm. Điểm dừng chân cuối cùng của ánh mắt lão dâm tặc, là bộ ngực thanh xuân căn tràn nhựa sống của cô. Hai tay lão làm động tác như yêu tinh chuẩn bị chụp lấy con mồi. Vừa ngay lúc lão định vồ lấy “tạo vật” trời cho, thì “bốp”. Một cú đấm như trời giáng vào mặt lão. Lão “á” lên một tiếng, rồi ngã soài dưới mặt đất, hai tay ôm mặt, lăn lộn vật vã. “A, chết ông rồi, mù mắt ông rồi, gãy mũi ông rồi, đau quá, đau quá, trời ơi…” Lão địa chủ chưa kịp hoàn hồn thì đã bị xốc dậy, nện ấy đòn chí mạng nữa. Đêm hôm đó, lão già dê chưa “ăn được miếng nào” đã bị đập cho nhừ tử, xong rồi còn bị bắt đem đi hành quyết.
- A, chú Ba đừng nói người giải cứu cho cô Yến là tướng cướp Bạch Long Giang nhé! – Vân nói.
- Rất tiếc, nhưng ta đành phải nói là ông ấy. Ông ấy được người trong làng cô Yến báo lại cho biết, nên đến tận nơi giải cứu. Nhưng chỉ đang tiếc một điều…
- Đáng tiếc?
- Ừm. Đáng tiếc họ đã không cứu được cha mẹ cô Yến. Cha cô Yến cắn lưỡi tự vẫn trong nhà kho lão địa chủ, mẹ cô thì kết thúc cuộc đời bằng dây oan nghiệt. Cô Yến từ đó không còn nơi nương tựa. Tướng cướp Bạch Long Giang đã cầu hôn cô, cảm tấm chân tình của ân nhân, lại mến trọng người anh hùng hảo hán, bản lĩnh chọc trời khuấy nước. Cô Yến đã nhận lời cầu hôn, trở thành vợ của một tướng cướp khét tiếng. Hồi đó, đám cưới của họ đơn giản lắm! Chỉ một cái gật đầu đã trăm năm đầu bạc bên nhau. Cô Yến theo Bạch Long Giang về sống ở trại Lương Sơn (tên trại được ông Giang đặt theo tên một địa danh có trong tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am)
- Ôi! Chắc tướng cướp Bạch Long Giang phải lãng mạn lắm! Đúng là trai anh hùng, gái thuyền quyên! – Tâm nói giống như đang bềnh bồng trên mây vậy.
- Hay là: Trai tứ chiến, gái giang hồ. – Vân chọc lại, nghĩ đến cô bạn thân của mình và Hắc Long cũng có cảnh ngộ tương tự.
- Bồ nha! Mình không chơi với bồ nữa, giận rồi. – Tâm ra vẻ hờn dỗi.
- Hi hi, mới chọc xíu mà coi kìa, thôi chú Ba kể tiếp đi.
Ông Ba Son định kể tiếp câu chuyện, thì phải dừng lại. Có một người đàn ông ăn mặc rất giang hồ, bụi bặm xuất hiện. Người đàn ông nói có việc cần nhờ Ba Son giúp. Mọi người nghĩ: Chắc lại việc đào xác tử thi thôi!
Ba Son nói rất tiếc vì không thể tiếp tục câu chuyện “tướng cướp sáu ngón”.
- Ôi! Nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại mọi người.
Hắc Long và Hùng bắt tay Ba Son. Hai cô gái mặc dù rất luyến tiếc, nhưng vẫn lịch sự, lễ phép chào ông Ba Son. Không quên chúc ông gặp nhiều may mắn!
- Chú Ba. Cám ơn chú vì buổi hôm nay. Chú rất đáng yêu, và đặc biệt là có tài kể chuyện. Tụi con rất thích! – Tâm nói.
- Cám ơn con, khi nào rảnh mọi người cứ đến đây, chú kể tiếp cho nghe. – Ba Son quay sang Hắc Long và Hùng, nói: - Thành thật xin lỗi các anh! Tôi phải đi rồi.
- Không sao, chú cứ đi lo công việc của mình. Hẹn gặp lại chú! – Hùng nói.
Mọi người chia tay nhau trong sự luyến tiếc. Bốn người lên xe quay về, còn Ba Son lại tiếp tục với công việc thường ngày của mình, đó là “sống ký sinh trên xác tử thi”.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu