Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 2
Một tháng, sau khi bí ẩn về cái chết của ông bí thư được làm sáng tỏ. Hắc Long và những người anh em của mình, nhận được nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ lần này không mấy khó khăn, vất vả.
Chuyện là:
Một sát thủ của tổ chức Thiên Nga Đen bị bắt, và bị kết án tử hình cách đây hơn một năm. Nơi hành quyết là trường bắn Vũng Sây; tại đây sau khi đã bắn chết những tử tù, rồi quàn xác họ vào những hòm gỗ tạp; vùi ở một vùng đất hoang gần đó. Nơi chôn cất này thường được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Một năm nặng nề trôi qua, bây giờ mới có cơ hội “di dời” hài cốt của chiến sĩ Thiên Nga Đen; người đã dũng cảm hy sinh vì đại nghĩa.
Hắc Long và anh em của mình đi viếng mộ người đồng nghĩa; nơi chôn cất những tử tù, trong số đó có không ít những tay yên hùng; những bia mộ lô nhô giữa rừng lau sậy. Trời về chiều, bóng hoàng hôn chìm xuống. Tiếng cú mèo và quạ kêu u ám theo gió lộng tứ bề.
Ngôi mộ của “người anh em” nằm trơ trọi dưới lùm cỏ. Không nhan đèn, không ai cúng quả. Lạnh lẽo hoang vu.
Hắc Long và những thuộc cấp của hắn, đứng xếp hàng ngay ngắn. Tay phải đặt lên trái tim, cúi mình trong phút mật niệm.
Nghi lễ đã xong, Nhím nói với Hắc Long:
- Bộ lĩnh có cảm giác gì đó khác thường quanh đây không?
Hắc Long quay lại, chăm chú nhìn vào phía lùm cây u ám. Sau đó nói với Nhím:
- Không gian ở đây lạnh lẽo u minh. Nếu các cậu để ý sẽ thấy: chỉ duy nhất ở khu vực này có tử khí xông lên ngồn ngột như vậy.
Bá Huy cố quan sát nhưng không thấy gì, mới nói:
- Em lại không thấy gì cả.
- Tử khí dạng này chỉ có thể dùng tâm linh cảm nhận được thôi. – Hùng trả lời thay Hắc Long.
Hắc Long quay sang Hùng hỏi:
- Cậu cũng cảm thấy nó sao Hùng?
- Dạ! Em thấy rất rõ. Các cậu hãy để ý bầu trời trên đầu chúng ta. Xung quanh những nơi khác nền trời rất trong sáng, chỉ có vùng lau sậy này có mây đen ám trên cao. Với lại nhìn xem, ở những gốc cây bốc lên những làn sương giá rất kỳ lạ.
- Cậu nói tôi mới để ý, lạ thật. Tại sao sương lại chui từ gốc cây lên nhỉ? – Linh Lang nói.
“Ai!” – Mọi người đang nói chuyện, bỗng giật bắn mình khi Hắc Long nói lớn. Họ vừa quay lại thì trông thấy một người đàn ông đã ngoài sáu mười tuổi, tóc dài buột đằng sau như những búi tỏi; đang tiến về phía họ. Nãy giờ ông ta núp trong lùm cây theo dõi “những người lạ”. Vừa đến chỗ anh em Hắc Long, ông ta liền mở nụ cười thân thiện, chào hỏi:
- Chào mấy anh em! Tôi là Ba Son, phu mộ trường bắn.
Nghe Ba Son giới thiệu tên mình; Hắc Long và bọn anh em của hắn mừng rỡ. Hùng thay mọi người, nói:
- Chú Ba, bọn tôi tìm chú cả sáng giờ, không ngờ chú lại ở đây.
Bao nhiêu năm trong nghề, vừa nghe đến đó; Ba Son đã hiểu được lý do những người “áo đen” này xuất hiện ở đây. Ông nói trực tiếp vào vấn đề:
- Các người muốn “di dời” hài cốt đúng không?
- Chú Ba, chú quả là dân trong nghề. Đây! Chú lại đây xem. – Hùng chỉ vào ngôi mộ nói: – Nghĩa tử là nghĩa tận, hãy giúp chúng tôi, chúng tôi muốn đưa người anh em này về quê an táng.
- Các người đến vào thời điểm này là thích hợp đấy! Gặp như một năm trước đây thì hơi khó. – Ba Son đứng, một tay chống nạnh; nét mặt hiền hòa.
- Tại sao vậy chú Ba? – Linh Lang tò mò hỏi.
- Trước đây, người ta không cho đem xác đi đâu. Muốn lấy được xác phải làm rất “lén lút”.
- Ý của chú là “trộm xác” ư? – Nhím nói.
- Ừm, chính tôi cũng không nhớ là mình đã vát trên vai bao nhiêu xác chết nữa. Mà thôi... nói những chuyện này làm gì... các anh theo tôi, tôi về gọi thêm một số anh em, lấy dụng cụ tới “lo cho xong” đêm nay luôn. Các anh thấy có được không? – Ba Son quay sang nhìn từng người.
Hắc Long liền nói:
- Chú Ba, trông cậy chú. Chúng ta đi thôi!
Họ rời khỏi bãi tha ma, theo con đường cũ. Đi qua một lùm cây um tùm, đến một khoảng đất trống; ụ đất lô nhô. Một tiếng sét rạch giữa nền trời.
“Đùng” - tiếng dông tố bất thần như muốn xé toạc không trung.
Cả nhóm giật mình, hết sức ngạc nhiên; nhìn người anh em đang đi cùng mình. Nhím lên tiếng trước hỏi Hùng:
- Này, cái cậu này. Cậu bị làm sao thế! Đang yên đang lành...
Hùng còn run rẩy, nói lắp bắp:
- Tôi… tôi… vừa… vừa thấy… thấy… có người chỉa súng vào chúng… chúng ta… bắn!
- Ở đâu nào?
- Đằng kia. – Hùng nói, chỉ tay về phía lùm cây gần đó.
Ba Son nãy giờ đứng suy nghĩ. Bấy giờ mới lên tiếng:
- Các anh cứ yên tâm đi, chuyện này tôi không để ai biết đâu. Trong nghề tôi đã tiếp xúc nhiều rồi. Các anh là người của Thiên Nga Đen đúng không?
Nhím giật mình nói:
- Sao chú biết?
- Tôi đã bảo rồi, tôi là dân trong nghề. Những tử tù ở đây, lai lịch tôi đều nắm rõ.
- À, thì ra là vậy. Mong chú giữ bí mật cho.
- Hừ, anh nghĩ tôi là loại người gì. Giang hồ có luật của giang hồ. Nhớ lấy!
Hùng vẫn còn chưa khỏi lạnh người, đứng như người mất hồn. Hắc Long đến bên nói nhỏ vào tai Hùng:
- Có phải cậu nhìn thấy một người mặc áo đen; trên tay cầm khẩu AK cưa nòng…
Hùng định nói lớn, nhưng Hắc Long liền thúc vào tay, ra hiệu nói nhỏ lại. Hùng mới thì thầm:
- Anh Long! Anh cũng thấy… rõ ràng chuyện này rất kỳ lạ.
- Cậu cứ bình tĩnh… chúng ta sẽ làm rõ chuyện này sớm thôi.
Hắc Long đến chỗ Ba Son và ba người anh em đang nói chuyện. Hắc Long hỏi Ba Son:
- Chú Ba, bên lùm cây kia là nơi chôn cất ai vậy?
Ba Son lặng im, đứng trầm ngâm nhìn vào ụ đất nơi Hắc Long ám chỉ. Mọi người đang chăm chú nhìn ông, chờ ông lên tiếng; cuối cùng ông nói:
- Đó là nơi an nghỉ của “tướng cướp sáu ngón”; Bạch Long Giang.
“Ồ” Cả nhóm đồng thanh.
Ba Son thấy vậy, cười nói:
- Các cậu có vẻ ngạc nhiên nhỉ?
- Chú ba! Đó là thần tượng của chúng tôi. Chúng tôi không hề biết Bạch Long được chôn ở đây. – Linh Lang nói.
- Vì các cậu là người của Thiên Nga Đen tôi mới tiết lộ cho biết. Chuyện này phải giữ kín, nếu không “ông ấy” sẽ trách phạt tôi. Ông ấy chết thật hiên ngang; chính tay tôi đã nhét bông gòn vào lỗ đạn, chính tay tôi đã chôn ông. – Ba Son cảm động, xém chút nữa thì khóc.
Hắc Long vỗ vai Ba Son nói:
- Chú Ba! Bình tĩnh… tôi muốn biết thêm về chuyện này: Nhưng trước tiên, chúng tôi phải đến chào hỏi tiền nhân đã.
Ba Son dẫn Hắc Long và bọn anh em đến lùm lau sậy. Nơi chôn cất người được gọi là “tướng cướp sáu ngón”.
Ông Ba Son đem theo cây đèn cầm tay, soi sáng một vùng ọi người quan sát.
Một tấm bia rất lớn bằng đá cuội, không tên tuổi, ngày tháng năm sinh… hẳn tấm bia này đã phơi nắng dầm sương mấy chục năm nay; nên rêu phong phủ kín; hoài cổ một thời oanh oanh liệt liệt của tướng cướp Bạc Long Giang.
Bọn anh em Hắc Long cúi đầu làm lễ, ai cũng có cùng một tâm trạng. Ai cũng thầm tiếc thương… Bá Huy không dằn được nỗi xúc động, nước mắt tuông ra… ngậm ngùi:
- Trời ơi! Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của một anh hùng, hảo hán ư?
Không ai nói câu nào, mọi người ở lại với những suy tư của mình.
Cuối cùng Ba Son phải lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi! Còn nhiều việc phải làm lắm đấy!
Mọi người chợt bừng tỉnh; giống như vừa đi ra từ một giấc mơ vậy. Họ đi theo Ba Son ra khỏi bãi tha ma.
Công việc “di dời” hài cốt của “người anh em” Thiên Nga Đen, được làm xong ngay trong đêm.
Hắc Long và người của mình, chia tay Ba Son; không quên cảm ơn và “thưởng công” cho ông hậu hĩnh.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu