You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 2
Ngày 16 tháng 5, sau một tháng kể từ ngày xảy ra vụ hỏa hoạn.
Bản tin chào buổi sáng, số ra mới nhất, cho đăng một bài báo gây xao xao dư luận. Chủ tịch hội đồng quản trị (CEO) của tập đoàn Đồng Xanh, một tập đoàn có tiếng trong làn giải trí và đầu tư thương mại; ông Hoàng Thế Việt đã ‘tắt thở’ tại nhà riêng.
Con trai ông, là Hoàng Mạnh Khải; một ngôi sao nhạc Pop nổi tiếng, cũng ‘về với ông’ sau một tuần đau buồn đưa tiễn người cha.
Theo báo chí đưa tin, hai cái chết do cùng một nguyên nhân gây ra. Họ chết bởi một căn bệnh di truyền, căn bệnh này gây những cơn đột quỵ bất thường; và một trong những cơn đột quỵ này đã cướp đi sinh mạng của hai cha con nhà ông Việt.
Nhắc về Tâm, đã một tháng trôi qua; từ ngày chứng kiến hành động nghĩa hiệp của Hắc Long, ngày nào cô cũng nghĩ đến hắn.
Cô tự trách bản thân mình đã bồng bột nông nổi, đã từng hiểu sai về hắn.
Thì ra, Hắc Long và ‘tổ chức áo đen’ cũng không đến mức ‘xấu xa’ như một số người nói.
Riêng về Hắc Long, hình ảnh một kẻ chuyên gây tội ác, đại diện ột thế lực đen tối đã tan biến trong đầu óc hay mơ tưởng của cô.
Lần này, cô thấy hắn là một anh hùng với ánh hào quang đằng sau đầu.
Đã nhiều lần cô thổ lộ điều này với Vân; cô không phơi bày ‘tất tần tật’ những tâm tư của mình cho cô bạn thân biết, nhưng đại ý cô nói cũng đủ làm một người thông minh nhạy cảm như Vân thấu được ngọn nguồn.
Biết được tâm tư của bạn mình, nhiều lần Vân bày trò trêu chọc; nhớ có lần hai người đang tám chuyện, về đề tài hót của họ là ‘tổ chức áo đen’; Vân đã hết lời khen ngợi Hắc Long, xem hắn như một thần tượng. Mỗi lúc như vậy cô thường để ý cử chỉ, nét mặt của cô bạn thân; và cô đã không thất vọng khi biết được trong lòng Tâm có một tình cảm rất đặc biệt dành cho gã lãng tử lạnh lùng.
Như mọi khi, những lúc rảnh rỗi Vân thường qua nhà Tâm chơi.
Sáng nay, cũng không ngoại lệ. Cô đến từ rất sớm, khi mặt trời còn đang hé nụ ở đỉnh núi.
Chẳng là, ba của Tâm đã đi công tác xa nhà; còn mẹ cô thì đã về quê đưa tang bà cụ bên họ ngoại.
Phải cái, Tâm được may mắn hơn rất nhiều người; ngay trong quan hệ bạn bè của cô cũng vậy, cô có những người bạn quan tâm và sẵn sàng hy sinh vì cô.
Vân là một điển hình cho điều đó.
Họ ngồi ăn sáng cùng nhau, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện mà họ gặp được trong ngày.
Xong buổi điểm tâm, hai người khoác tay nhau đi ra vườn hoa.
Căn biệt thự nhà ông Quân trồng rất nhiều hoa, có nguyên một vườn lớn phía sau nhà, trồng hầu như đủ các loại hoa và phong lan.
Nhưng đặc biệt có rất nhiều hoa hồng; một điều kỳ lạ là ba người trong gia đình ông Quân, từ ông, bà cho đến cô con gái; ai cũng thích, gần như bị nghiện bởi hoa hồng.
Hai người bạn đi đến chỗ chiếc ghế đá hoa cương ngồi xuống; nắng ban mai nhẹ hôn lên cánh hoa tươi, những giọt sương long lanh nặng trĩu như những viên ngọc, được sinh ra từ hư vô, rồi lại trở về với lòng đất mẹ.
Tâm đang mãi miết ngắm những bông hoa, trên những khóm păng xê là đàn bướm đang náo nức nô đùa.
Bất ngờ Vân lên tiếng gọi, đánh thức sự chú ý của bạn:
- Bồ này, có chuyện này mình muốn kể cho bồ nghe.
Thấy vẻ mặt Vân có vẻ nghiêm trọng, Tâm lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì hả bồ?
- Không có gì đâu, chỉ là suy nghĩ của mình thôi…
- Nhưng rút cục là sao? Bồ nói rõ hơn đi.
- Mình không hiểu sao nữa, nhưng mấy ngày hôm nay mình thấy bất an lắm.
- Vậy mà bồ nói là không có gì?
- Thật mà, chuyện là gần đây ba mình có thuê một người gác vườn mới; anh ta đã ngoài ba mươi tuổi; ăn nói rất lịch sự và cung cách ứng xử cũng cho thấy anh ta là một người hiền lành tốt bụng. Anh ta làm việc rất chăm chỉ, hiệu quả công việc lại cao, nên ba mẹ mình rất thích anh ta…
- Vậy thì có chuyện gì đâu mà bồ phải bất an?
- Không phải đâu bồ; chuyện chính nằm ở đây nè. Sự việc xảy ra cách đây một tuần rồi. Hôm đó là vào buổi sáng, lúc mình ra lang cang phơi đồ, thì… thì mình trông thấy anh ta…
- Anh ta?
- Ừm, anh ta nhìn chằm chằm vào mình. Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
- Chắc bồ lo nghĩ quá đó thôi.
- Không, mình nghĩ đúng là có vấn đề; vì mấy ngày hôm sau sự việc cũng tương tự. Có hôm mình nấp trong phòng nhìn ra khe cửa, thì thấy anh ta cứ đứng trân trân nhìn lên lang cang chỗ căn phòng của mình. Còn những lúc mình đi qua mặt anh ta, mình có cảm giác rất ngứa ngáy khó chịu khi anh ta cứ liếc nhìn vào mông mình.
- Ghê quá vậy! Bồ nói chuyện này cho hai bác biết chưa?
- Nói làm sao được hả bồ. Không khéo nói như bồ đúng, là do mình đa nghi và có ác cảm với người ta. Mình nói chuyện này với bồ là muốn bồ giúp mình tìm hiểu xem động cơ thực sự của anh ta là gì?
- Ừm. Cứ bình tĩnh xem tình hình diễn biến ra sao đã, không thể vội được. Nhưng bồ cũng phải cẩn thận đấy, tốt nhất là đừng ở gần anh ta, và khi ở nhà phải có mặt đông đủ nhiều người.
- Cái này thì bồ khỏi lo, mình biết ‘cách giữ’ mà.
Tâm ngồi nghĩ ngợi điều gì đó; trông nét mặt cô cũng có vẻ gì đó rất nghiêm trọng.
Cô quay sang Vân, nói:
- Mình cũng có chuyện này muốn nói với bồ đây.
- Hi hi, lại là ‘chuyện đó’ chứ gì?
- Không phải chuyện đó đâu, chuyện này cũng xảy ra cách đây một tuần thôi.
- Sao… sao? – Vân tò mò, chăm chú lắng nghe bạn nói.
- Gần đây mình quen được một anh chàng trên facebook, anh ta add nick kết bạn với mình thông qua một người bạn trên mạng. Anh chàng này trông cũng có vẻ hiền lành, ăn nói lịch sự; nhưng bồ biết rồi đấy, kể từ hồi xảy ra vụ: ‘gã họ Sở’, mình bị ‘dớp’ mấy anh chàng kiểu này lắm. Anh ta trông cũng đẹp trai, phong độ; lại có những sở thích rất phong phú. Mình và anh ta nói chuyện với nhau qua facebook thấy cũng hợp hợp, dễ nói chuyện; đã nhiều lần anh ta ngõ ý gặp mình ở ngoài đời; nhưng lần nào mình cũng từ chối…
- Như vậy thì có gì đáng nghiêm trọng đâu?
- Có chứ. Và đây mới là trọng tâm của vấn đề, chẳng là, anh chàng này ban đầu thì còn khiến người ta dễ chịu; nhưng càng về sau anh ta lại càng ‘quá đà’. Mình và anh ta đã có gì đâu? Ngay cả việc nhìn mặt nhau ngoài đời cũng chưa có được một lần. Vậy mà…
- Vậy mà?
- Vậy mà anh ta cứ một mực nói yêu mình. Rồi đòi sống đòi chết, anh ta còn bảo cái gì mà ‘nhân duyên tiền kiếp’ nữa… thật không thể hiểu nỗi.
- Lại thêm một ‘gã nghẹt thở’. Mình hiểu rồi, về chuyện của bồ, mình nghĩ bồ đừng bao giờ gặp mặt anh ta thì tốt hơn; những con người như vậy không có tình yêu đâu, họ chỉ là những kẻ ích kỷ, với một tâm hồn trống rỗng mà thôi.
- Ừm, mình biết mà…. Nhưng thôi, bọn mình đừng nói đến chuyện này nữa; chiều mai bồ có rảnh không?
- Có, mà sao?
- Chiều mai bồ đi với mình nhé! Ngày mai là sinh nhật thầy Bình, thầy có nhắn mình rủ bồ đến chơi cho vui. Thầy đãi tiệc nhỏ thôi, nên ngại mời…
- Thầy Bình, có phải cái thầy mà năm trước đi hát karaoke với bọn mình, trên đường đi đã cứu giúp một người bị tai nạn giao thông?
- Đúng rồi đấy! Vậy chiều mai bồ đi cùng mình chứ?
- Ừm. Đã lâu rồi cũng không gặp thầy Bình. Nói thật, mình cũng thấy mến thầy Bình lắm; thầy là người hát hay và sống rất có tình cảm. Nhớ hồi đi hát, bọn con trai lớp bồ say xỉn nằm ra đó; cuối cùng phải thầy đưa từng đứa về nhà chứ còn ai?
- Đúng rồi, thời buổi này tìm được một người như vậy hiếm lắm!
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu