Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hương 6
Như dự định ban đầu, sau khi rời khỏi siêu thị họ ghé qua nhà cô Tài, thầy Sơn.
Nhà của cô thầy ở gần trường học; ngôi trường đã gắn liền với họ biết bao kỷ niệm tuổi học trò.
Căn nhà nhỏ của cô thầy nằm ở một con hẻm đường Bùi Thị Xuân. Hai người vừa đến nơi, họ đứng trước cổng bấm chuông gọi cửa.
Một lát sau cô Tài đã ra mở cổng, vừa trông thấy hai cô học trò cũ, cô đã nở nụ cười hồn hậu quen thuộc.
Nói về cô Tài, phải thừa nhận rằng: dù đã có tuổi (năm nay cô đã ngoài năm mươi), nhưng trông cô vẫn có nét quyến rũ khó diễn tả; chắc một điều như đinh đóng cột là hồi trẻ cô phải là một người con gái quốc sắc thiên hương.
Sinh ra, trong một gia đình có truyền thống làm nhà giáo; cô và các anh em trong nhà đều đi theo cái nghiệp gia đình, dòng tộc.
Đến người chồng của cô sau này, là thầy Sơn, cũng làm trong ngành.
Mặc dù cô vẫn đẹp như ngày nào trong mắt Tâm và Vân, nhưng lần này vừa trông thấy cô thì họ đã nhận ra một dấu hiệu khác thường nào đó trên khuôn mặt trái xoan của hoa khôi trường Bùi Thị Xuân một thời.
Tâm là người lên tiếng trước, chào cô, và nhẹ nhàng hỏi thăm cô:
- Dạo này cô khỏe không ạ? Em thấy cô gầy đi nhiều lắm!
Cô Tài liền đó mỉm cười, nói:
- Cô ấy à! Vẫn yêu đời như ngày nào. Hai đứa vào nhà đi, cô pha trà cho uống, rồi cô trò mình nói chuyện.
Họ theo cô Tài vào nhà, căn nhà đúng là nhỏ thật; nhưng phải công nhận chủ nhân của nó rất tài tình trong việc sắp xếp bố cục và lựa chọn cách trang trí bên trong căn nhà.
Rất tuyệt vời, không thể chê vào đâu được.
Cô Tài pha cho hai người hai tách trà dứa, loại trà của Nhật Bản được con gái cô mang về trong một lần qua Nhật công tác.
Cô ngồi đối diện, bắt chéo chân. Cất giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng:
- Hai đứa dạo này học hành sao rồi?
- Dạ em thì còn một năm nữa ra trường ạ… - Tâm đáp lời, sau đó Vân cũng nói, - Còn em thì phải hai năm nữa, ngành của em thời lượng đào tạo 5 năm lận kia.
- Ừm, các em đứa nào cũng giỏi. Cô chúc cho các em sẽ thành đạt, và luôn nhớ về cô… - Cô Tài nói, giọng cô có gì đó lạ lắm mà Tâm không thể cắt nghĩa được. Thấy vậy rồi Tâm lại hỏi cô:
- Thầy không có nhà ạ? Lâu rồi em cũng không gặp thầy.
- Thầy có chút việc ra ngoài rồi em. Thầy vừa đi thì hai đứa cũng vừa đến luôn, không gặp thầy dọc đường sao?
- Dạ không, chắc thầy đi đường Ký Con rồi. Tụi em từ Ngã Năm đi lên.
- Chắc vậy rồi. Mà này...
- Dạ!
- Cô hỏi nhỏ nhé! Hai đứa đã có người yêu chưa?
Mắt Vân sáng lên, cô chỉ đợi có giây phút này để chọc bạn mình: liền đó Vân trả lời cô Tài, giọng nói pha chút đùa nghịch, dí dỏm:
- Em thì chưa, còn Tâm thì có rồi cô ạ!
Nghe Vân nói xong, Tâm tròn xoe mắt ngạc nhiên. Mở miệng định nói thì Vân đã cắt ngang, nói xen vào:
- Một anh chàng đẹp trai con nhà giàu; có ba là tổng giám đốc, à không... có ba là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn bưu chính viễn thông đó cô.
Cô Tài nghe nói vậy, cũng mỉm cười vui chung hạnh phúc của cô học trò yêu mến, cô đặt nhẹ tay lên đùi của Tâm, nói:
- Em phải sống hạnh phúc nhé! – Nghe cô Tài nói đến đây, cái cảm giác ban nãy lại trở lại với cường độ mạnh hơn, ở cô Tài có gì đó lạ lắm, rất lạ. Nhưng, Tâm cũng đáp lời cô, để cho cô biết sự thật không phải như Vân đã nói; chỉ là nói đùa thôi.
- Không phải đâu cô, em chưa có người yêu...
- Là sao, cô không hiểu?
- Chuyện là như vậy ạ...
Sau đó, Tâm kể lại cho cô Tài nghe đầu đuôi câu chuyện mình bị gã Sở Khanh lừa cho uống thuốc mê, đưa vào khách sạn.
Nghe xong câu chuyện cô Tài hốt hoảng, giật mình... nhưng cô đã kịp trấn tĩnh lại vì biết mọi chuyện đã qua; Tâm không bị hại và cám ơn Trời Phật vì điều đó.
Dường như giới hạn của sự tò mò đã đến ngưỡng cao nhất; Tâm bạo dạng hỏi cô Tài, khi thoáng trông thấy ánh mắt u hoài của cô.
- Cô có chuyện gì sao? Em có cảm giác như cô đang rất buồn.
Cô Tài cũng không giấu giếm nữa; cô mỉm cười hiền hòa; đôi mắt bồ câu của cô long lanh. Và hai bên khóe mắt có gì ươn ướt. Cô nói giọng cảm:
- Cô sắp đi khỏi đây rồi?
Hai người ngạc nhiên, Vân liền hỏi:
- Cô sẽ đâu? À... em biết rồi... cô qua Nhật ở với chị Tuyết đúng không ạ?
- Ừm, lần này đi cũng không biết khi nào sẽ được gặp lại các em. Cô nhớ và thương các em lắm, các em cũng phải nhớ và thương cô nhé!
- Dạ, tất nhiên rồi ạ! – Tâm mỉm cười vui vẻ, như vừa trút được gánh nặng. – Chắc thầy cũng đi luôn cô nhỉ?
- Không, thầy ở lại, thầy còn nhiều việc phải làm ở đây lắm! Nhưng sau khi xong việc thầy cũng qua bên đó với cô thôi.
- Dạ, hy vọng khi qua đó cô sẽ vui, vợ chồng cô thầy lại sớm đoàn tụ cùng nhau. Cô cũng đừng buồn quá. – Vân, đặt nhẹ tay lên vai, an ủi động viên cô.
Ba cô trò nói chuyện với nhau vừa uống xong hết tách trà; thì hai người đứng lên xin phép ra về.
Họ chia tay nhau, và không quên chúc nhau gặp nhiều may mắn.
Cô Tài đưa hai người ra đến tận cổng rồi mới trở vào.
Cô vào lại phòng, dọn dẹp mấy tách trà, rồi lủi thủi đi vào phòng ngủ; cô đến tủ đựng giấy tờ; mở lấy ra những giấy tờ cá nhân; bao gồm hộ chiếu, chứng minh nhân dân, giấy tờ tùy thân các loại... và...
Trong mớ giấy nằm xếp ngổn ngang đó là một tờ bệnh án. Trong bệnh án ghi: Chẩn đoán: Ung thư tuyến giáp. Bệnh viện trung ương, khoa huyết học.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu