Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Văn Sang
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Vũ Văn Sang
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2015-06-30 20:59:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
gày rằm
“Toạch, toạch”
“Xin lỗi đi em, lần sau không thế nữa”
“Dạ vâng, con xin lỗi. Lần sau con không làm rớt tiền vàng nữa ạ…”
Mồng một, hôm rằm nào, công ty tôi cũng mua hoa quả, vàng tiền..đủ thứ để sắp lễ. Tòa nhà có hệ thống báo cháy nên ban quản lý cho xây một cái nhà nhỏ ở tận tầng chín để mọi người có thể chiêm bái tượng Quán Thế Âm, thắp nén nhang, gõ tiếng chuông để cầu mong sự bình an trước những thăng trầm của cuộc sống. Phía bên trái ngôi nhà nhỏ đó, có một cái lư bằng đồng đốt vàng mã rất to. Đây cũng là một nét đẹp, mọi người cầu mong cho sự bình an trong công việc, sức khỏe, mọi người hiểu, thương và giúp đỡ nhau trong công việc.
Sáng nay một đồng nghiệp nữ cùng phòng đến sớm, chuẩn bị hết mọi thứ. Tôi một tay tôi bê đĩa hoa quả rất to, một tay bê đĩa tiền vàng theo đúng phong cách “dân bồi bàn” năm xưa. Tập tiền vàng có bọc nylon, lại cao ngất nên nó trượt và rơi xuống đất. Ngay lúc tập tiền đô la rơi xuống, tiếng chị trong phòng cất lên. Thuận theo lời chị, tôi xin lỗi các cụ và hứa cố gắng không làm rớt nữa.
Tôi cho rằng việc đốt vàng mã không phải là một sự mê tín, đây chỉ là một thói quen có từ hàng ngàn năm do ảnh hưởng của phương bắc. Thời đó vua quan chết họ phải chôn theo vàng bạc của cải để “xuống” có cái mà dùng, nhưng nạn trộm cắp xảy ra, họ phải làm giả bằng vàng mã để đối phó. Đây là một thói quen mang đậm nét “uống nước nhớ nguồn” tưởng nhớ đến tổ tiên người đã cho chúng ta hình hài này, cuộc sống này. Nhưng tôi vẫn thấy có một luồng tư tưởng mẫu thuẫn trong đó…
Khi người thân mất đi, chúng ta cầu mong họ được an nghĩ, về cõi an lạc, về Tây Phương, về nơi thiên đường sống trong hạnh phúc. Chúng ta làm đủ nghi lễ cầu siêu, dựng đàn…Nhưng khi chúng ta đốt tiền vàng lại suy nghĩ rằng họ đang ở dưới âm phủ có cái mà tiêu mà dùng thì đây là một sư mẫu thuẫn. Nếu chúng ta nói “Trần sao âm vậy” thì ở đó cũng phải có ngân hàng sản xuất tiền, như vậy việc chúng ta đốt vàng mã là tiền giả, mà tiền giả mang đem tiêu là phạm pháp.
Năm nay miền trung hạn hán, nắng nóng như thiêu như đốt, mong đợi từng hạt mưa. Tay tôi cầm từng sấp tiền vàng mã đem đốt mà có cảm giác như đang đốt đi từng chiếc lá xanh, đốt đi từng sự sống cho trái đất này. Nhớ những đêm đi phát bành mỳ cho người lang thang trên phố, có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh cần một nắm cơm? Giá mà những đồng tiền này gom lại, chia cho họ thì tốt biết bao.
Tôi luôn nhắc mình rằng, đây không phải là việc mê tín, đây chỉ là một nét văn hóa. Nhưng chúng ta có thể đốt tượng trưng một chút nhưng chúng ta gói cả tấm lòng ở trong đó thì những tổ tiên,những người đã khuất có lẽ sẽ rất vui.
Đốt hết tập tiền vàng, đi qua chỗ thang máy, từng nhóm người trong các tòa văn phòng cầm những sấp vàng mã trên tay, nét mặt vui tươi. Tôi không đi thang máy mà chọn cầu thang thoát hiểm để tập đi bộ cho khỏe hơn, vi mình ngồi suốt cả ngày rồi. Một trận gió ghé ngang, một sấp tiền vàng lại vương vãi quanh đây.
Chuyện Ngày Rằm Chuyện Ngày Rằm - Vũ Văn Sang