Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-04-23 21:51:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
húng tôi chuyển nhà đến đây đã một thời gian, bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Không gian ồn ào, náo nhiệt vào ban ngày. Khu chợ trời họp vài lần trong tuần ở vỉa hè đối diện góp phần thêm sự nhộn nhịp cho khu phố, vốn đã có mật độ hàng quán thuộc loại đông đúc này. Nhưng buổi đêm, khi chợ đã tan, dòng người vãng lai không còn nữa, cảnh vật lại im lìm vắng lặng. Ta nghe tiếng xào xạc của lá cây mỗi khi có cơn gió lùa.
Từ khi có con nhỏ, chúng tôi phải bỏ thói quen đi dạo lang thang qua các con phố cổ Paris trước khi đi ngủ. Thay vào đó là cả nhà ngồi quây quần bên nhau quanh ánh nến nhỏ đặt giữa bàn. Sang tháng 4, trời đã chuyển mùa, chỉ còn hơi lành lạnh vào ban đêm. Chúng tôi thường mở toang cánh cửa lớn nhìn ra đường để hít thở không khí trong lành từ những cây cổ thụ đang vươn lên hồi xuân xanh mướt. Những chồi lộc lớn nhanh từng giờ, ngoằn ngoèo. Đèn đường vì thế mà bị che khuất. Thoảng qua theo làn gió là mùi hoa nhài và oải hương thơm ngát từ góc vườn nhỏ ngoài ban công ùa vào thật dễ chịu. Ngọn nến lập loè, vừa đủ ấm cúng để toả sáng và cũng tránh những ánh mắt soi mói từ khu nhà đối diện có thể nhìn vào xuyên qua những tán lá.
Cuộc sống nhẹ nhàng, giữa một ốc đảo người. Bạn bè thường phải hẹn nhau trước nhiều ngày, nhiều tuần nếu muốn đến chơi. Vì thế, bất cứ tiếng gõ cửa nào cũng sẽ là bất thường, nhất là vào đêm tối.
Đêm nay, như hằng đêm, chúng tôi đang ngồi nói chuyện phiếm thì tiếng gõ cửa vang lên. Nhẹ nhàng thôi, và cũng không đều đặn. Cả nhà chợt ngừng tiếng, nhìn nhau. "Cộc cộc". Thằng bé đang cười cũng im bặt rồi ngơ ngác nhìn anh nó. Ai nhỉ, ai có thể gõ cửa giờ này chứ. Thằng anh không chơi đàn, ông bố cũng không chơi đàn, không ai làm ồn cả. Hàng xóm có lý do gì để xuống gõ cửa?
"Suỵt, để bố đi coi", nói rồi tôi rón rén lại gần cửa ra vào. Nhìn qua lỗ thông nhỏ là một người đàn ông lạ, tôi chưa từng gặp trong toà nhà này. Dáng người thấp đậm, chậm chạp, khoác chiếc túi vải nhỏ bên vai trái. Ngọn đèn vàng hành lang đủ để tôi đánh giá nhanh. Khuôn mặt lờ đờ không quá nguy hiểm, tôi mở cửa. Có cái gì đó không bình thường trong người đàn ông này mà tôi chưa giải thích được ngay.
- "Chào ngài". Tôi cất lời với ánh mắt nhìn thẳng không chớp vì dù sao vẫn cần cảnh giác.
- "Vâng chào ngài". Người đó nở nụ cười gượng gạo, cố gắng để chiếc đầu không bị nghiêng đi.
Không biết nói gì, tôi nhướng mắt lên chờ đợi. Vợ tôi cũng đã bế thằng bé cùng thằng lớn chạy ra. Cả tám con mắt chúng tôi đang nhìn về một phía.
- "Tôi là Michael Monette, hàng xóm của ngài sống ở tầng thượng lối đi cầu thang số 3".
À điều đó có thể giải thích tại sao tôi không thấy quen, vì toà nhà có đến 4 thang máy với lối vào khác nhau.
- "Tôi là nhà thơ", vừa nói người đàn ông vừa mở túi lấy ra một quyển sách rất mỏng trao về phía tôi "Đây là tập thơ tôi mới xuất bản."
- "Vâng, cảm ơn", tôi đón nhận nó và đang phân vân ông ta định bán hay định tặng. Để trả lời câu hỏi của mình, tôi lật nhanh vài trang một cách lịch sự rồi dừng ở bìa bên giá tiền: 12 euros.
Chỉ chờ có thế, người đàn ông nói nhanh "Không biết số tiền đó có quá nhiều với ngài không nhỉ?"
Rồi như thể thuyết phục thêm, người đàn ông tiếp lời "Trong này tôi còn viết nhiều câu ngạn ngữ theo lối chơi chữ rất thích hợp để học tiếng Pháp đấy".
Hoá ra hắn ta cũng không đến nỗi khù khờ như tôi tưởng, hắn đã thấy chúng tôi là người nước ngoài.
"và có cả thơ tiếng Anh nữa".
- "Ồ thế à", vợ tôi từ nãy giờ đứng quan sát, nghe thấy thế liền với lấy mở ra xem đầy thích thú.
Chỉ đợi có vậy, người đàn ông chụp lấy cơ hội "Tôi có thể ký tặng nữa, nhà chị có bút không?"
Trong khi vợ đi tìm bút, tôi vẫn đầy cảnh giác:
- "Nhưng tôi không có tiền mặt đâu."
- "Séc cũng được."
- "Oh thật tiếc, nhà tôi cũng không dùng séc. Nếu ngài đồng ý thì tôi sẽ rút tiền và mang đến tận nhà ngài trả vào ngày hôm sau", tôi nói với cái đầu đầy toan tính. Như thế tôi có thể thẩm định được thông tin người này, và cũng để hắn biết tôi không có tiền mặt trong nhà đâu. Sống ở châu u là phải thế.
- "Ban ngày có lẽ tôi bận."
- "Ngài yên tâm, tôi cũng phải đi làm ban ngày, tôi sẽ qua ngài vào tối mai. Có được không vậy?"
- "À được được."
Vợ tôi đã quay lại với chiếc bút bi trên tay.
- "Con trai tôi cũng thích làm thơ. Ngài viết tặng nó nhé!" vợ tôi nói rồi quay sang nhìn cái gật đầu đồng ý của thằng lớn.
Nhà thơ lật trang đầu, dựa vào tường bắt đầu viết: "Con tên là gì nhỉ, đánh vần từng chữ cái bác nghe nào". Chiếc bút bi bị ngửa lên không ra mực để lại vết hằn trên giấy trắng.
- "Tôi vào nhà được không? Viết thế này khó quá."
Không để tôi kịp đồng ý, nhà thơ đã tiến vào ghế salon, tôi nhìn theo đôi giầy da vàng ố chưa hay không định cởi.
...
Trên bìa sách là dòng chữ nguệch ngoạc:
"Thân tặng NHX
Thêm một người bạn
Thêm một niềm vui
Xua nỗi cô đơn
Đêm dài lạnh lẽo
Ký tên: Nhà thơ Michael Monette
Paris 05/05/2019
"
--- Tối ngày hôm sau ---
Sau một hồi chờ đợi không tiếng động hồi âm, hai bố con quyết định gõ cửa nhà hàng xóm đối diện, có tiếng bước chân khe khẽ, một quý bà trung niên có vẻ đang áp sát sau cửa nói vọng ra: "Ai đó?". Tôi tần ngần chưa biết trả lời sao, chỉ vội nói "Xin chào bà". Người phụ nữ nhìn qua mắt thần cửa sổ, chiếc áo vét đóng bộ sơ vin quần vải có lẽ giúp tôi trông lịch sự hơn vì thế bà ta lạch cạch mở chốt cửa ngó ra. Một con cún con trắng muốt nhân cơ hội chạy tuột ra rên rỉ gầm gừ. Nhưng nó đang không hướng về phía chúng tôi mà hướng về phía cửa của nhà đối diện. Người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ, tóc loà xoà trước mặt. Tôi giơ quyển thơ ra nói ngay: "Thưa bà, tôi tìm nhà thơ Michael Monette"
- "Ở đây không có ai là nhà thơ cả", người đàn bà trả lời với cái nhìn đầy cảnh giác.
- "Tối qua, ông ý qua nhà tôi bán thơ và cho tôi địa chỉ phòng kia để hẹn tối nay tôi qua trả tiền, vừa nói tôi vừa chỉ tay vào cánh cửa đối diện, "nhưng tôi gõ cửa thì không có ai trả lời"
- "Không có ai ở đó cả", người đàn bà khẳng định.
- "Người đàn ông này đây", vừa nói tôi vừa chỉ tấm hình in trên bìa sau tập thơ.
- "Không thể thế được", ánh mắt người đàn bà chuyển sang ngạc nhiên, có chút gì đó kinh hãi không bình thường
- "Có chuyện gì xảy ra vậy", tôi tò mò
- "Đúng là hình ông Michael Monette... nhưng không thể thế được"
- "Sao vậy" cả hai bố con tôi gần như đồng thanh.
- "Vì ông ý đã mất rồi, mất cách đây một năm"
- "Không thể thế được", đến lượt tôi thốt lên.
- "Ông Michael Monette mắc chứng hoang tưởng sống độc thân đã hơn 15 năm cho đến ngày qua đời vì đột tử trong phòng kia. Chính tôi là người gọi cứu thương. Vì chưa tìm được người thân thích nên tài sản không có người thừa kế, căn nhà vẫn bỏ trống."
Một làn gió lạnh chạy qua sống lưng làm tôi khẽ rùng mình. Vội vàng mở quyển thơ xem lại, ngày tháng không còn là 20/04/2019 nữa. Mặt người đàn ông trên bìa nhìn tôi như mỉm cười đầy ẩn ý, con chữ trên đó giờ rõ ràng là 20/04/2018, đúng ngày mất.
Paris 07/05/2019
Chuyện Đêm Khuya Chuyện Đêm Khuya - Lê Anh