You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Haku Nguyen
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 726 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:25:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uổi chiều trong khi đang dọn dẹp chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của Phong, tò mò không biết là chuyện gì nên cô nhanh chóng nghe máy
“Tớ nghe nè!”
“Nhanh thế! Đang chờ điện thoại của tớ à?”
“Nói nhảm! Tò mò muốn biết cậu nói gì thôi. Nói mau, chuyện gì? Nhờ mua đồ giùm cậu à? Hay là tối nay không về nên nhờ tớ nói với mẹ giúp? À đúng rồi! Là cậu muốn nhờ tớ mang đồ đến viện nghiên cứu giúp cậu chứ gì…”
Đầu dây bên kia “…” =_=|||
Chờ cả nửa ngày sau, cuối cùng bên này mới phát hiện ra nãy giờ hình như chỉ có một mình mình nói…
“Sao? Rốt cuộc là gọi cho tớ có chuyện gì sao không chịu nói?”
“Cậu chờ một lát! Tớ chạy qua đó liền!”
“Ủa qua chi vậy? Đón tớ hả? Khỏi! Hôm nay tớ có đi xe mà”
“Không! Qua đó cho cậu nhảy vô miệng ngồi. Lanh quá ha! Người ta còn chưa mở miệng thì đã nhảy vô rồi”
“Vậy hả? He he… thì giờ cậu nói đi!”
“Chiều nay bên viện nghiên cứu có tổ chức lễ kỉ niệm 10 năm thành lập. Cậu đi với tớ nhé!”
“Lễ kỉ niệm hả? Sao giờ cậu mới nói! Tớ chưa chuẩn bị gì cả. Mấy giờ bắt đầu?”
“7h! Bây giờ chỉ mới 5h thôi mà. Cậu về chuẩn bị đi, lát tớ về đón. À sẵn tiện chuẩn bị giúp tớ 1 bộ quần áo luôn nhé!”
“Nhưng mà cậu muốn mặc đồ gì? Sao tớ biế…” Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy, thật đúng là phong cách của anh, lần nào cũng vậy cả. Đã thế, ta sẽ lựa chọn theo sở thích của ta cũng đừng có kêu ca nhé!
---------------------------------------
“Cậu moi cái này ở đâu ra vậy?” Phong đứng trước bộ quần áo đen toàn tập mà Vi chuẩn bị ình, vẻ mặt đăm chiêu. Ngay lúc đó, cô từ nhà tắm ung dung bước ra, đi đến bên cạnh anh, ngắm nhìn bộ quần áo với thái độ hết sức hài lòng.
“Sao hả? Đẹp không? Rất là hợp với bộ váy của tớ đó nha”
Vừa nghe thế, anh liền quay sang nhìn. Cô đúng là đang mặc chiếc váy đen viền trắng bó sát người làm nổi bật các đường cong cơ thể, tuy ko quá ngắn nhưng cũng ko thể gọi là dài, vừa đủ để khoe những thứ cần khoe. Phía trên còn để hở 1 bên vai nhưng Vi đã khéo léo vén mái tóc dài của mình sang một bên để che phần hở đó. Trông khí chất khác hẳn ngày thường làm anh phải ngẩn ngơ vài giây…
“Đúng là người đẹp nhờ lụa”
“Hứ… muốn khen đẹp thì nói đại đi, ở đó bày đặt…” cô bĩu môi lườm anh. Bộ khen 1 câu là chết hả?
“Thì tớ khen đó, tớ vừa khen váy của cậu đẹp ko phải sao?”
“Hứ… Cám ơn nghe!!!” =_=
“Đừng khách sao! Mà cậu đổi bộ khác cho tớ đi. Bao nhiêu cái áo ko chọn sao lại chọn cái này?”
Nhắc đến váy mới nhớ, chuyện anh muốn nói với cô anh vẫn còn chưa nói xong, về bộ quần áo của anh… áo sơ mi đen, cả quần cũng đen nốt… bên cạnh lại kèm theo một yêu tinh sao hỏa cũng đen thui. Cái này ko phải là nổi bình thường nữa, mà phải gọi là cực kì nổi… Xin lỗi nha! Hôm nay anh ko phải là nhân vật chính. Không muốn gây sự chú ý như thế!
“Ơ… đẹp mà! Con trai mặc màu đen là quyến rũ nhất.Với lại… cũng hợp với cái váy của tớ nữa, hehe…” Nói rồi cô che miệng cười nham hiểm, dụng ý quá rõ ràng. Muốn anh làm nền cho cô chứ gì? Vậy nên gọi cô là yêu tinh chắc cũng ko có oan ức đâu ha.
“Không thích! Mau ủi cho tớ cái áo khác đi!”
“Ủi thì cũng được… nhưng mà bây giờ là 6h45 rồi. Chờ tớ ủi cái khác nữa thì tụi mình sẽ trễ chắc luôn. Đến lúc đó, mặc áo đen so với việc đi trễ, ko biết cái nào sẽ tệ hơn nhỉ?”
=_=||| Nhìn thái độ thản nhiên của cô, anh thật chỉ muốn đá cho cô 1 phát, rõ ràng là đang gài hàng anh đây mà. Được! Ghi sổ 1 sẹo!
Cuối cùng Phong cũng phải chịu thua, miễn cưỡng mặc bộ quần áo mà đã Vi chuẩn bị vào…
Oa… Đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô nha. Anh mặc cái này đẹp trai hơn gấp trăm lần bình thường, khiến cho cô trố mắt há hốc miệng không tin nổi. Vì da anh vốn trắng nên mặc áo màu đen lại càng nổi bật, cộng thêm áo hơi bó, bởi vậy những đường cơ bắp như ẩn như hiện, khiến cho phu nữ nhìn vào đã muốn sặc máu mũi. Quả thật ko còn gì hoàn hảo bằng…
“Hợp… cực kì hợp với cậu luôn á…” Vi giơ giơ ngón cái lên đầy phấn khích “Em trai xinh đẹp à! Buổi tối hôm nay sẽ là của em. Hãy tỏa sáng theo cách của mình đi nào~!!!”
Buồn cười vì câu nói của cô, đúng là yêu tinh ngay cả cách khen ngợi cũng khác người bình thường. Anh gõ nhẹ vào trán cô 1 cái rồi khẽ nhếch mép…
“Nuốt nước miếng vô rồi đi thôi, sắp trễ rồi đó!”
Tưởng thật, Vi xấu hổ lấy tay lau lau miệng nhưng mà làm gì có nước gì >_< bởi vậy mới nói, cái tình huống thấy trai đẹp đến chảy nước miếng chỉ có ở trong phim thôi… các bạn nhỏ đừng tin nhé!
Thời điểm Vi và Phong vừa tới nơi thì cũng là lúc buổi tiệc bắt đầu. Đấy là buổi tiệc buffet sử dụng gam màu xanh làm chủ đạo, các món ăn đều là món ăn truyền thống của các nước, từ món tây đến món ta,, món sống đến món chín, món mặn đến món ngọt, thứ gì cũng có, Vi nhìn đến hoa cả mắt. Muốn thử hết đống thức ăn này quả nhiên là 1 việc vô cùng gian nan…
Quay lại vấn đề, trên đường đến buổi tiệc, Phong đã nói ko thích mặc quần áo màu đen vì rất nổi bật sẽ khiến người khác chú ý, rất phiền phức. Nhưng cô không hiểu, mặc đồ màu đen thì sao lại nổi bật, cũng đâu phải màu cam hay màu đỏ đâu, hơn nữa bị người khác chú ý thì sao chứ, nhìn một chút có sao đâu, việc gì mà phiền phức nhỉ?
Bởi vậy người xưa mới nói, có những việc nếu không tự trải nghiệm thì sẽ ko thể nào hiểu được. Giờ thì cô đã thấm thía lời anh nói rồi. Ngay khi anh và cô vừa bước vào hội trường liền thu hút sự chú ý của nhiều người. Sau đó mọi người bắt đầu đến bắt chuyện, trầm trồ khen ngợi, nào là 2 người thật đẹp đôi, nào là trai tài gái sắc v.v… nhưng mà hình như cô thấy thật ra là chỉ muốn lấy lòng Nhật Phong thôi, còn cô căn bản chỉ được hưởng ké =_=
Chẳng những thế họ còn rất hào phóng tặng cho cô nhiều loại ánh mắt khác nhau, cực kì phong phú và đa dạng, ganh ghét có, ngưỡng mộ có, thương hại cũng có, xem thường cũng có, thậm chí thù hận cũng có luôn. Thật làm cho cô đây quá là vui mừng khi nhận được món quà quý báu này đến nỗi ăn gì cũng chẳng cảm thấy ngon cả -_-||| Bị mấy chục tia lazer bắn vào, chưa bị thiêu rụi đã là may mắn lắm rồi.
Suốt buổi tiệc, anh ngoài việc bàn luận chính sự với cánh đàn ông thì hầu hết khoảng thời gian còn lại là bị bao quanh bởi mấy quý cô quý bà chị em phụ nữ, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, nhìn nét mặt của anh xem chừng có vẻ như sắp hết chịu nổi. Nói chung là cũng tội, nhưng mà chị đây nhất quyết ko ra tay nghĩa hiệp đấy, lâu lâu mới được có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ mặt khổ sở của anh, đương nhiên phải tận dụng nhìn cho đã con mắt chứ =]]
“Chị An Vi!”
Nghe gọi, Vi ngẩn đầu lên thì thấy cậu nghiên cứu sinh mà lần đầu tiên cô đến viện nghiên cứu đã gặp, cô ko biết tên cậu nhóc vì chưa lần nào có cơ hội nói chuyện cả.
Cậu nhóc chắc cũng đoán được như thế nên đã chủ động tự giới thiệu “Em là Hữu Tuấn, gặp chị nhiều lần rồi mà đến giờ mới được có dịp nói chuyện với chị” Nói rồi Hữu Tuấn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tươi cười vui vẻ
“Đúng rồi đó! Chị vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp chị, em đã gọi chị là người phụ nữ trong truyền thuyết, đến giờ chị vẫn còn thắc mắc đó nha. Tại sao em lại gọi chị như vậy thế?”
Nghe Vi hỏi đến vấn đề này, cậu nhóc liền ấp a ấp úng, gãi gãi đầu “À… cái này… thật ra cũng hơi khó nói…”
“Sao lại khó nói? Em làm chị càng ngày càng tò mò rồi đó nha”
“Muốn em nói cũng được… nhưng mà chị hứa là đừng nói lại với giáo sư, được không?”
“Ừm… em nói đi, chị hứa sẽ ko nói đâu mà”
“Thật ra giáo sư từ trước tới giờ chưa từng có tình cảm với người con gái nào cả. Đã có nhiều chị em phụ nữ trong viện nghiên cứu ra sức chinh phục nhưng mà tất cả đều thất bại, ngay cả hoa khôi như chị Phương Chi cũng thất bại thảm hại…”
“Thật hả? Là người nào vậy em?” Vi tò mò liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm
“Chị ấy đang đứng ở đó kìa chị!” vừa nói Hữu Tuấn vừa chỉ tay về phía một mỹ nhân dáng người thon thả cứ như người mẫu, mái tóc xoăn dài, khuôn mặt góc cạnh, mắt to, mũi cao, nụ cười hớp hồn. Là cái dạng đàn ông vừa gặp đã mê. So với cô… thì đúng là một trời một vực -_-
Rồi đột nhiên mỹ nhân đó cũng nhìn về phía cô, 4 mắt nhìn nhau, cô lịch sự mỉm cười gật đầu. Nhưng mà thái độ của mỹ nhân hình như không được thân thiệt cho lắm, ngược lại còn có phần thù hận làm cho cô lạnh cả sống lưng, haizz… đúng là nhờ phúc của ai đó mà chỉ trong một đêm cô mới có thể tích góp được nhiều kẻ thù như thế này. Có dùng cả đời cũng không hết -_-|||
“Chị! Mà em rất thắc mắc, chị và giáo sư quen nhau từ khi nào thế? Chứ tại thời điểm các chị kia bị từ chối, mọi người đều nghi ngờ 2 khả năng…” Hữu Tuấn giơ lên ngón tay với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm Vi cũng phải nuốt nước bọt, hồi hợp lắng nghe.
“Thứ nhất là giáo sư đã có bạn gái. Còn thứ 2 là… ha ha… chuyện này là bí mật của chúng ta nhe, chị hứa đi!”
“Rồi! Hứa! Mà chị đoán được rồi. Thứ 2 là Nhật Phong bị gay chứ gì?” Nói rồi 2 chị em đều nhe răng cười, hiểu ý nhau cả rồi còn úp úp mở mở gì nữa ko biết
“Nó đó chị! Vấn đề là ở chỗ, sau khi các chị ấy điều tra kĩ càng đã chắc chắn 99,9% là giáo sư ko có bạn gái. Bởi vậy chỉ còn duy nhất 1 khả năng thứ 2 thôi. Thế là từ đó các chị đành phải ngậm ngùi từ giã giấc mộng và không còn ai đá động gì đến chuyện đó nữa. Cho đến 1 ngày thiệp mời được gửi đến… À… ừm… đến đây chị phải bình tĩnh nha, chỉ là suy đoán của mọi người thôi…”
“Hiểu! Hiểu! Mọi người đoán chị là bình phong che mắt thiên hạ chứ gì?” Vi gật gật đầu tỏ vẻ đồng cảm
“Chị đúng là số 1!” Cậu nhóc đưa ngón cái lên, cười nịnh bợ “Nhưng giờ em đã hiểu, ko phải như vậy. Chị là hàng xịn chứ ko phải là bình phong…”
Vi nghe xong liền thấy bất ngờ “Sao… sao em nói thế?”
“Hehe… dễ thấy mà chị! Bình thường khi làm việc khuôn mặt của giáo sư sẽ như thế này… Còn khi giáo sư nói chuyện với chị thì sẽ như thế này…” Vừa nói Hữu Tuấn vừa diễn tả lại khuôn mặt Nhật Phong với 2 sắc thái hoàn toàn khác nhau làm Vi cười đến đau cả bụng. Cậu nhóc này đúng là tếu thật!
Thấy vậy cậu nhóc cũng bắt đầu hào hứng “Còn nữa nha… những ngày chị đến đưa cơm trưa là y như rằng ngày hôm đó tâm trạng giáo sư đặc biệt thoải mái, đối xử với tụi em cũng bớt nghiêm khắc hơn. Bởi vậy, chị là vị cứu tinh của tụi em. Chị ơi, xin hãy cho em gia nhập An Vi giáo, em xin thề sẽ luôn trung thành với giáo hội bằng tất cả trái tim”
Nghe cậu nhóc đề ình như thế Vi liền cảm thấy chột dạ. Em trai ơi… thật ra chị cũng không có vĩ đại được như thế đâu, những ngày hắn vui vẻ như thế là do được ăn cơm nhà, được bồi bổ như vậy mà còn ko vui nữa thì thôi cạp đất mà ăn đi cho rồi. Thêm nữa chị là bạn của hắn hơn 10 năm trời rồi, tật xấu gì của hắn chị cũng biết, hắn mà dám làm mặt lạnh với chị giống như với em thử coi chị sẽ xử hắn như thế nào. Nhưng mà cũng phải công nhận em trai này sử dụng từ ngữ rất là thú vị.
“Phì… ha ha… em nói chuyện đúng là hài thiệt. Chị thích em rồi đó nha!”
“Thiệt hả chị?” nghe cô nói thế, mắt Hữu Tuấn trở nên sáng lấp lánh “Ôi thật đúng là vinh hạnh cho em quá đi!!!”
“Ha ha… được rồi! Vì cái sự ngộ đạo của em, chị quyết định thu nạp em vào giáo hội!”
“Yay!”
Quả nhiên những người cùng một “bệnh” có khác, mới lần đầu trò chuyện mà đã có thể thân thiết một cách kì lạ:)))))
“Đang nói gì mà vui thế?” Cả hai vẫn đang say sưa tiếp tục chủ đề truyền giáo, thì Nhật Phong bỗng nhiên từ đâu xuất hiện…
Hữu Tuấn hơi khựng lại, nhìn anh cười gượng gạo “Dạ… không có gì ạ! Thấy chị An Vi ngồi 1 mình buồn nên em đến trò chuyện… em… em đi toilet đây ạ!” nói rồi cậu nhóc nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng…
Vi nhìn theo tiếc thương cho cậu nhỏ, chẳng hiểu đã bị Nhật Phong làm cái gì mà lại sợ cậu ấy đến nông nổi này =_=||| Lạnh người thật!
Vừa lúc đó, chợt nghe giọng nói ngọt ngào của MC dẫn chương trình phát ra từ phía sân khấu, thu hút sự chú ý của mọi người
“Xin chào quý vị quan khách! Và sau đây là tiết mục trò chơi dành cho các cặp đôi. Mọi người đều được tham gia, không nhất thiết phải là các cặp đang yêu nhau hay vợ chồng, chỉ cần 2 người thì có thể làm thành 1 đội. Đội chiến thắng sẽ nhận được giải thưởng là 1 cặp vé du lịch 5 ngày 4 đêm tại hòn đảo thiên đường của Philippin – Boracay. Nào! Bây giờ chúng tôi xin mời 5 cặp lên sân khấu để tham gia…”
Nghe đến phần giải thưởng, mắt Vi rực sáng lên như 2 cây đèn pin
“Là… Boracay? Boracay đó! Nhật Phong, chúng ta cũng tham gia đi! Nha!”
Anh nhíu mày nhìn cô cứ như người ngoài hành tinh “Đừng có tính phần tớ! Dù thắng tớ cũng không có thời gian để đi”
“Thôi mà! Tham gia với tớ đi~ Năn nỉ á~ Nhaaa~ Boracay chính là ước mơ của tớ. Tớ muốn đi lắm lắm luôn á” sử dụng ánh mắt của con cún con, cô kiên trì không ngừng dụ dỗ lẫn năn nỉ
Vậy mà anh vẫn cứ trơ trơ ra, lạnh lùng phán 1 câu “Không thích!”
Đừng giỡn chơi chứ! Giải thưởng hấp dẫn như thế mà lại còn không phổ biến luật chơi trước thì chắc chắn 100% là có âm mưu. Loại mạo hiểm như thế! Xin lỗi nhé, anh không muốn biến thành cá đã nằm trên thớt đâu.
“Hứ… cậu thấy ghét thật! Đã vậy thì tớ sẽ rủ người khác tham gia. Hữu Tuấn đâu rồi nhỉ?” Biết không thể nào lay chuyển được anh, Vi nhanh chóng đổi phương án khác nên đảo mắt khắp nơi để tìm Hữu Tuấn
Vừa nghe đến cô nói sẽ tìm người khác tham gia anh liền dao động. Cái con ngốc này! Sẽ không phải khi không mà người ta dùng từ “trò chơi dành cho các cặp đôi” đâu, đương nhiên là có ẩn ý gì trong đó. Hừ… thế mà lại dám chơi với người lạ…
Tình huống cấp bách, anh liền không kịp suy nghĩ đã kéo tay cô đi về phía sân khấu… Thế là xác…định!
Quả đúng như anh đã dự đoán, ở vòng chơi đầu tiên, họ phát ỗi cặp một cây bánh dài khoảng 50cm. Nhìn cây bánh thì chắc cũng đã hiểu được luật chơi rồi ha. Đương nhiên là 2 người sẽ cùng ăn 1 cây bánh rồi, nhưng mà cái trò này thật ra còn dã man hơn. Ở chính giữa cây bánh sẽ có 1 viên kẹo, 2 người phải ăn từ 2 đầu rồi tiến tới chính giữa và cắn đôi viên kẹo đó để mỗi người ngậm một nửa thì mới coi là chiến thắng. Vấn đề ở chỗ là không được sử dụng tay, viên kẹo bé xíu như thế, nói cách khác chính là muốn 2 người chơi phải hôn môi ngay trên sân khấu giữa bàn dân thiên hạ đây mà. Chết tiệt! Thật muốn đấm vỡ mặt cái kẻ đã nghĩ ra trò chơi này.
Về phần An Vi, sau khi nghe MC hướng dẫn thể lệ trò chơi, cô sợ xanh cả mặt. Như vậy… ko phải là sẽ hôn… hôn môi sao? Lại còn trước nhiều người như thế… oh my chúa tôi ơi… hay là bỏ cuộc đi nhỉ? Nhưng mà giấc mơ Boracay mình đã ấp ủ bao lâu nay, đâu dễ gì có cơ hội được đi miễn phí như thế. Bỏ lỡ không phải là rất đáng tiếc sao? Thôi kệ! Chết thì chết! Dù sao mình và Nhật Phong so với 2 cặp kia vẫn còn may mắn hơn nhiều. 2 cặp kia, 1 cặp là 2 cô gái, sau khi nghe luật chơi đã trợn trắng 2 mắt nhìn mà tội nghiệp, nhưng mà vẫn còn đỡ hơn cặp còn lại, là 2 người đàn ông cao to, khỏe mạnh, lịch lãm… sau khi nghe xong luật chơi đã hét toáng lên sau đó bỏ chạy mất dép. Thế là loại được 2 đối thủ.
Khi bắt đầu trò chơi, anh thấy cô vẫn còn ngượng ngùng, tốc độ ăn cực chậm đã vậy mặt còn đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Cứ thế này thua là cái chắc -_- Nhưng vừa nghe MC nhắc đến giải thưởng để khích lệ người chơi, Vi giống như được bật trúng công tắc, 2 mắt trở nên sắc như dao, sau đó cứ như biến thành người khác, mạnh dạn nắm lấy sau gáy anh thúc đẩy tiến độ ăn. Cuối cùng 2 người hoàn thành trò chơi chỉ trong tích tắc. Thế là anh… một lần nữa… bị cưỡng hôn trắng trợn! =_=|||
Tiếp theo vòng chơi thứ 2 chỉ còn 2 cặp ăn nhanh nhất. Luật chơi cũng ác chẳng thua kém vòng 1. Vòng này người nam phải bế người nữ theo kiểu công chúa. Cặp nào duy trì được lâu hơn thì cặp đó sẽ là người chiến thắng. Lúc đầu Phong cảm thấy chuyện đó thật dễ dàng, sức nặng của Vi nói chung cũng ko có sức ảnh hưởng lắm đối với sức khỏe của anh. Nhưng 15 phút sau… đó hoàn toàn lại là một câu chuyện khác, anh có cảm giác như cô càng ngày càng nặng, 2 cánh tay đã bắt đầu đau nhức, mồ hôi túa ra như đang tắm hơi. Thấy vậy, cô liền lấy tay lau mồ hôi cho anh, trong khi vẫn liên tục cổ vũ anh đừng bỏ cuộc, cố lên chút nữa, chút nữa thôi, phía bên kia sắp chịu thua rồi.
Giờ là sao đây? Đang dụ dỗ con nít à? =_= Nhưng mà đã làm tới bước này rồi. Nếu bỏ cuộc anh nhất đinh sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân lắm, với lại phải nhìn khuôn mặt thất vọng của Vi cũng sẽ rất khó chịu. Bởi vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải liều mạng chịu đựng.
Chờ thêm 5 phút nữa, cuối cùng cặp kia cũng chịu không nổi mà bỏ cuộc. Cặp vé cứ như thế thuận lời rơi vào tay Vi và Phong dưới ánh mắt ganh tỵ của hàng tá người. Còn Vi thì vui mừng hết cỡ, ôm chặt anh nhảy nhót. Giấc mơ sắp thành hiện thực rồi!!!! Huray!!!!!
---------------------------------
Từ trên đường đi tới lúc về tới nhà, Vi cứ cười suốt không ngừng. Sau đó còn nằm trên giường, vừa lăn lộn vừa cười cứ như một người điên.
Cảnh tượng đó đúng là có chút đáng sợ -_-! Nhưng mà cô vui như thế nên công sức anh bỏ ra coi như cũng xứng đáng.
Vừa nhìn thấy anh từ phòng tắm đi ra, cô liền bật dậy như con lật đật, chạy đến nắm tay nịnh bợ…
“Nhật Phong! Tớ nói thật, chưa bao giờ thấy cậu đẹp trai như lúc đó vậy.Thật sự là cực kì, cực kì đẹp luôn á ^^ Đến cả những giọt mồ hôi của cậu cũng đẹp nữa. Tớ iu iu iu~ cậu nhất!!” vừa nói Vi vừa cạ cạ mặt vào cánh tay anh, mắt cười híp thành hai đường, trông chẳng khác nào một con mèo nên anh cũng phối hợp, vuốt vuốt đầu cô như vuốt thú cưng, tươi cười đáp
“Ngoan! Vậy thì từ nay nhớ hiếu thảo với tớ, biết chưa?” haha… sử dụng chính câu nói của cô trả lại cho cô cảm giác thật Yomost! ^^
“Yes sir!” nhờ anh đã lập công lớn nên có nói gì cô cũng ngoan ngoãn đồng ý, giờ trong đầu cô chỉ toàn Boracay thôi. Ôi Boracay, tình yêu của ta!
Anh thấy vậy liền thuận thế xông lên (cái này dân gian người ta gọi là đục nước béo cò đấy:D) “Mỗi ngày chuẩn bị quần áo đi làm cho tớ!”
“Được!”
“Mỗi tối massage cho tớ!”
“Được!”
“Mỗi trưa đem cơm cho tớ!”
“Được!”
“Mỗi ngày tắm cho tớ!”
“Được! Ơ? Hả? Cái gì?” cô banh to hai mắt nhìn anh cứ như người ngoài hành tinh, run rẩy nói “Tắm… tắm cho cậu?”
“Sao hả? Cậu mới đồng ý rồi, không có được nuốt lời à” anh cười cười nhìn cô, nói đùa mà cứ như thật
“Tắm cái đầu cậu! Muốn tớ tắm cho cậu cũng được, trừ phi cậu không còn tay chân đi rồi tính”
“Có biết bao nhiêu cô gái mơ làm chuyện này mà ko được đấy, vậy mà cậu lại ko biết quý trọng”
“Xí… cậu nói chuyện biến thái quá đi” nói rồi cô “e thẹn” đẩy anh một cái thật mạnh khiến anh chút nữa đã phải nằm xếp hình chữ đại trên đất
Anh “…” ko nói nên lời =_=! Con gái gì thô bạo thấy gớm!
Sau đó cô mới nhớ ra còn 1 chuyện chưa bàn với anh nên lại quay trở về thái độ nịnh bợ
“Vậy còn chuyến du lịch thì sao đây? Thời gian đi là đúng dịp noel và tết tây luôn á. Cậu sẽ đi với tớ mà phải không?” cô lại nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng mà rất tiếc anh phải cô làm cô thất vọng rồi.
“Tớ đã nói là tớ ko có thời gian mà. Dạo này tớ đang cùng một đồng nghiệp làm dự án nghiên cứu nên trước mắt sẽ rất bận rộn. Cậu rủ bạn cậu đi cùng đi!” Tuy đó thực ra cũng không phải dự án của anh, nhưng một khi đã hứa giúp đỡ người ta rồi thì ít ra cũng phải làm cho đến nơi đến chốn.
“Vậy hả? Nhưng mà từ đây tới đó còn đến nửa tháng lận mà, ko hoàn thành kịp hả?”
“Tớ ko chắc, nên cậu rủ người khác đi cùng đi. Không thôi tới lúc đó tớ ko đi đc lại trách tớ”
“Òh…” Hơi thất vọng một tẹo, vốn cứ tưởng sẽ cùng anh hưởng thành quả của 2 đứa chứ… Thôi kệ! Rủ người khác cũng được, miễn sao được đi Boracay là vui ùi ^^
Mặc dù tự nhủ như thế nhưng mà trong lòng vẫn có cái gì đó cảm thấy ko thoải mái. Rốt cuộc là tại sao vậy nhỉ?
Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé - Haku Nguyen