If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 532 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1017 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 00:37:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 467: Ta Giết Tới Đây! (2)
iếng gió gào thét bay qua bầu trời đêm, bóng người trên đài gỗ quay đi, sau đó ngồi xuống ghế, mắt lại nhìn xuống, giọng điệu cũng chuyển thành lãnh đạm:
- Ta biết rất nhiều người trong các ngươi đều có người nhà ở Lương Sơn, họ đang chờ đợi các ngươi được thả về. Sau hôm nay, ta cũng sẽ không nói cái gì nữa. Các ngươi cầm binh khí của các ngươi, đi con đường của mình, tùy tiện thế nào cũng được. Trở lại Lương Sơn, tiếp tục uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to, sau đó đợi khi ta đánh đến nơi thì cầm lấy đao hợp tác cùng với ta, hoặc là các ngươi giết ta, hoặc là ta giết các ngươi rồi tiếp tục giết sạch toàn bộ người nhà các ngươi.
- Các ngươi cũng có thể rời khỏi Lương Sơn, tìm một ngọn núi khác tiếp tục kiếp sống mũi đao dính máu. Tuy nhiên tên Trịnh Bưu vừa rồi đã giết rất nhiều người ở lân cận đây, với tình hình hiện tại của Lương Sơn, ai cũng hô đánh, các ngươi tự mình xem liệu còn có thể ra khỏi đây được hay không. Mà quan trọng nhất là … Ngàn vạn lần đừng để ta tìm được. Một khi bị ta tìm được, ngươi, người nhà của các ngươi đều chết chắc rồi. Đây là nợ máu. Các ngươi chết, hoặc là trước khi ta chết, ta có thể nói một câu rất trách nhiệm: Sẽ không dừng lại dù chỉ một ngày!
- Các ngươi cũng đừng tưởng rằng khi quan binh đánh tới đây, các ngươi ném đao xuống đầu hàng là được. Không đơn giản như vậy đâu! Ta có một ngàn biện pháp các loại có thể cho các ngươi chết không thoải mái. Các ngươi đã đứng ở bên kia, đã làm việc ác, nhất định phải trả nợ.
- Muốn ta xóa bỏ hết thảy, chỉ có một biện pháp là mang đầu người đến đổi. Đổi mạng của ngươi, mạng của người nhà ngươi.
Ninh Nghị đứng lên, lấy từ trong áo ra một tập giấy dính máu:
- Lương Sơn đã tan! Đây là những bức thư do một số đầu mục của các ngươi bắn tới khi đánh nhau ở Chúc gia trang. Nhưng trên chiến trường, bọn họ không tới được. Các ngươi trở về thì nói hết sự tình ra, ta cam đoan toàn bộ Lương Sơn đều đã loạn vô cùng. Nó rối loạn thì các ngươi có thể xuống tay. Hãy bảo vệ tốt bản thân, mang đầu người đến đổi mạng. Khi quan binh đánh đến, phản chiến là có công, đầu người nhiều sẽ có thưởng. Thưởng nhiều ít như thế nào là có quy định, đã dán ở bên ngoài, khi đi thì xem qua một chút nhé. Làm xong sự tình này, tẩy trắng thân phận, về nhà làm ruộng hoặc làm phú ông đều mặc các ngươi. Một nhà kia bị giết mất một nửa số người, Lương Sơn phải lấy hơn ba vạn mạng người để bù, còn lại, có lẽ có thể còn sống sót.
Hắn đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu thu dọn đồ, cầm lấy vòng tay và mũ.
- Nói hơi nhiều là vì hy vọng các ngươi cuối cùng có thể nhớ rõ ràng hơn một chút. Có thể các ngươi cảm thấy ta chỉ lừa bịp đe dọa, cũng có thể cảm thấy ta không có năng lực làm được như vậy. Sau khi đi ra ngoài, các ngươi đi hay ở lại sẽ đều do các ngươi tự lựa chọn. Cầm lấy đao nhắm vào ta hoặc là cầm lấy đao nhắm vào người bên cạnh, cả hai đều là vì mưu một đường sống cho bản thân và cho người nhà, không có gì mất mặt cả. Vì giết sạch các ngươi, ta còn có rất nhiều công việc cần bố trí, ta đi trước đây. Đợi chút sẽ có người đến, nói chút việc với các ngươi. Trên Lương Sơn các ngươi có một số đầu lĩnh là bị đám người Tống Giang hãm hại, ép bức phải đi lên, chúng ta đều đã điều tra hết rồi. Việc cũ qua rồi, danh sách của họ đều đã được liệt kê ra. Các ngươi hỗ trợ chuyển lời tới họ, lập công chuộc tội, sẽ có tiền đồ.
Hắn nói tới đây liền bước đi, nhưng như nghĩ tới cái gì đó chợt quay người lại, gõ gõ tay lên bàn:
- Ồ, còn có chuyện này. Có gã tên là Lâm Xung, cuối tháng ba y từng đến nhà ta. Lẽ ra y phải chết nhưng thứ nhất là hôm đó y rất kiềm chế, thứ hai là có mấy người huynh đệ của y cầu tình thay cho y, xin ta nếu có thể thì tha cho y một mạng, cho nên y cũng có thể sống. Nhưng có thể sống hay không thì phải xem bản thân y.
Tiếng bước chân đi về một bên của đài gỗ, khi đi đến bên rìa, Ninh Nghị quay đầu lại, nhìn khắp hơn một ngàn người ở dưới:
- Người trong giang hồ không thể tự quyết định (nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ), các ngươi bất đắc dĩ phải lên Lương Sơn, ta thì bất đắc dĩ phải tới đây giết các ngươi. Ta chỉ là muốn giết sạch các ngươi và người nhà của các ngươi, nhưng ta không biết các ngươi, cũng không có ác cảm đối với các ngươi. Điểm này xin mọi người hiểu cho rõ ràng. Ngày khác có duyên hoặc có thể gặp lại, nhưng hôm nay sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, mọi người hãy cầm vững cây đao trong tay, chúng ta đều tự vùng vẫy giành sự sống đi. Trân trọng! Tạm biệt!
Thanh âm trịnh trọng nhưng lạnh lùng văng vẳng trên quảng trường nhỏ. Nếu mấy ngày trước mà Ninh Nghị nói ra những lời này thì chắc chắn sẽ bị người chê cười, nhưng lúc này nói ra như vậy lại có cảm giác chân thực và lạnh lẽo tận xương tủy. Mấy ngày trước, toàn bộ Lương Sơn khí thế như mặt trời ban trưa, đạt tới đỉnh cao. Nhưng chỉ ba ngày phá Lương Sơn, từ sau ngày mùng tám tháng sáu, toàn bộ quân trận Lương Sơn tan tác, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Không lâu sau liền có người tiến vào, bắt đầu đọc danh sách một số đầu lĩnh bị ép lên Lương Sơn, đồng thời cũng nói lại một cách đơn giản quá trình và thủ đoạn của đám người Tống Giang. Tiếp theo đó là giá trị của cái đầu mỗi người trên Lương Sơn. Lúc trời tối tăm nhất trước khi bình minh, bọn họ rốt cục được đưa ra khỏi quân doanh, mỗi người còn được lĩnh đao thương, binh khí. Đối phương căn bản không cần quan tâm sau này bọn họ lựa chọn đi đường nào, chỉ có điều muốn bố trí bọn họ vào chỗ chết mà thôi.
Có rất nhiều người tụ tập trong bóng tối trên đường, trên sườn núi. Có người lo sợ không yên không biết phải làm gì. Có kẻ túm tụm châu đầu thảo luận. Cũng có kẻ chỉ có điều đi về phía trước theo bản năng mà thôi, không tìm thấy con đường tiếp theo trong bóng đêm âm trầm này … Cùng lúc đó, toàn bộ thế lực Lương Sơn cũng đang vùi lấp trong một tình cảnh bi thảm, thê lương. Nghĩ lại sự uy vũ, hùng tráng khi xuất trận vào cuối tháng năm, không ai có thể ngờ được rằng, thời gian không đến nửa tháng, toàn bộ Lương Sơn lại ầm ầm ngã từ đỉnh cao xuống vực nhanh chóng đến như vậy. Mà nguồn cơn gây ra việc này lại là do bọn họ tùy ý đắc tội một kẻ ở rể của một thương gia vải vóc ở cách xa ngàn dặm khi đang tiến hành nhiều đại sự mấy tháng trước đây.
Thế sự ly kỳ, không biết thế nào mà lần, chỉ có điều khi sự tình lại rơi xuống đầu mình thì không ai có thể cười nổi … Mùa hè năm Cảnh Hàn thứ mười, ngày mười một tháng sáu, Lương Sơn mưa to.
Mưa như trút nước kết hợp với mây đen đầy trời, ngẫu nhiên lại có tia chớp và sấm sét khiến vùng hồ nước rộng tám trăm dặm này đều hỗn độn bất an. Trong đầm nước rộng lớn này, chân núi Lương Sơn lộ ra khỏi mặt nước, chiếm cứ không gian.
Trong giông tố, sấm sét này, nó trông như một con dã thú từ thời kỳ thái cổ hồng hoang. Trong ánh mờ tối, thân hình khổng lồ vẫn lù lù bất động, dù trải qua gió táp mưa sa nhưng vẫn kiên cường đến mức đáng sợ.
Từ khi khởi sự ở Lương Sơn tới nay, đám người Tống Giang đã càn quét đồng thời hợp tung liên hoành với các sơn trại lân cận hồ nước, dựa vào địa thế hiểm ác của Lương Sơn, nhiều lần đấnh bại quan binh đột kích. Từ sau chiến thắng Tăng Đầu thị, khí thế lại càng như mặt trời ban trưa. Tiếp đó triều Vũ bắc phạt (chinh phạt lên phía bắc), Phương Lạp khởi sự thất bại, Lương Sơn được hưởng lợi, càng phát triển lớn mạnh hơn như thể diều được gió. Trong mắt một số người, Lương Sơn đáng sợ như hòn đảo ở giữa hồ nước này, cho dù là uy lực của thiên địa cũng không thể làm nó đổ ngã được.
Chiến dịch đồi Độc Long, vì sao Lương Sơn thất bại vẫn là một bí ẩn trong mắt rất nhiều người.
Chạng vạng hôm mùng tám tháng sáu đó, chủ lực Lương Sơn phá được vòng vây chặn đường của Võ Thụy Doanh. Tiếp đó, suốt cả một buổi tối, một số đầu lĩnh đều ra sức chính đốn quân lính, chạy trốn. Tới sáng sớm hôm sau mới lần lượt tụ tập lại ở Tướng Quân Lĩnh. Nhớ lại chỉ nửa tháng trước, mọi người khí thế hăng hái cũng trên mảnh đất này, mọi người thực sự có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Sau đó lại tiếp tục chỉnh đốn ở Tướng Quân Lĩnh, đội quân lúc trước đánh hạ Vạn Gia Lĩnh cũng đến. Lúc này kiểm kê nhân số, lúc trước đến đồi Độc Long có hơn hai mươi ngàn người, sau khi tập hợp chỉnh đốn lại đã còn không đủ mười một ngàn người.
Trong số những người biến mất thì hơn nửa có lẽ là đã chết, có người bị bắt, cũng có kẻ bị tụt lại phía sau trên đường chạy trốn, chỉ có thể chờ đợi họ tiếp tục tập hợp lại đây hoặc tự trở lại Lương Sơn. Trong số những người này, rất có khả năng cũng có một bộ phận đã bắt đầu nản lòng thoái chí đối với Lương Sơn. Bọn họ không có người nhà ràng buộc, cũng rất có thể là cố tình tụt lại phía sau để bỏ trốn.
Trận chiến đồi Độc Long này, thực sự có thể chỉnh lý thành binh lính chỉ có hơn mười ngàn người mà thôi. Từ khi đánh trận này, từ lúc bắt đầu thuận gió đánh tới lúc cuối cùng tổn thất hơn mười ngàn binh lính, nói ra đúng là giống một vở hài kịch.
Nhưng lúc này cũng không đủ nhàn rỗi để bọn họ dừng lại kiểm điểm. Ác mộng quỷ dị kia chạy từ đồi Độc Long đến nhưng dư vị vẫn còn không ngừng tiếp tục tăng lên.
Chuế Tế ( Ở Rể ) Chuế Tế ( Ở Rể ) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu