Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 351: Không Thể Tin Nổi
dit: Phụng
Beta: Ryeo
"Cậu cũng không phải không biết, hiện tại đang ở thời kì quan trọng, cậu đi trêu trọc tới Hỗ gia tới cuối cùng là muốn làm gì?" Tần Phong quả thực có chút bực mình, cái này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của bọn họ, thật không biết Bùi Dịch đang suy nghĩ cái gì.
Bùi Dịch đang đứng lên định đi đến quầy bar uống vài ly rượu, nghe vậy nhàn nhạt đưa mắt nhìn anh ta rồi lại tiếp tục hướng tới quầy bar mà đi.
Tần Phong theo sau.
Bùi Dịch thay anh ta rót một ly, lập tức đưa thẳng ly rượu đến anh ta, thản nhiên nói: "Hiện tại, là bọn họ đang thăm dò tôi, tôi chỉ làm cho họ an tâm mà thôi."
Anh nói đến hai từ "an tâm" lại tăng thêm ngữ khí.
Tần Phong vốn trong người tràn ngập tức giận lúc này đã tan thành mây khói, cơ thể không kìm chế nổi run lẩy bẩy, trong lòng toát ra khí lạnh cả người.
Anh ta không nói gì chỉ liếc nhìn Bùi Dịch: "Cậu chọc bọn họ là muốn làm sao? Lúc trước không phải nói là tạm thời đừng đi chọc bọn họ sao?"
Bùi Dịch nhấp ngụm rượu, đột nhiên có chút bắt đắc dĩ nở nụ cười: "Sự tình phát triển luôn luôn ngoài dự đoán, bây giờ Thi Thi cùng sư huynh của cô ấy giúp chúng ta một đại ân."
"Đại ân?" Tần Phong bất thình lình nổi lên ý nghĩ về hầm rượu đỏ kia của mình, mặt đều đã tái rồi, "Không ngờ xui xẻo như thế luôn đổ lên đầu tôi phải không? Cậu bồi thường rượu cho tôi!"
Anh ta căm giận nói: "Nha đầu kia đi đến đâu liền gây tai họa đến đó, hầm rượu của tôi bị em ấy hủy hoại hết rồi. Bây giờ lại chạy tới nhà hàng của Hỗ gia, thiếu chút nữa làm tất cả nhà hàng người ta đều bị thiêu rụi. Cũng thật là tài giỏi ha, cậu cứ tiếp cưng chiều đi, càng cưng chiều càng ngày em ấy càng vô pháp vô thiên!"
"Hắt xì!" Ở nơi xa xa ở công ty Sunshine, Tô Thi Thi đang trong phòng vẽ bản thiết kế đột nhiên hắt hơi một cái.
Tô tiểu thư bày tỏ bản thân mình vô tội bị nói oan.
Bùi Dịch nghe Tần Phong lải nhải nảy giờ, đem ly rượu một hơi uống cạn, vỗ vỗ bờ vai của anh nói: "Cậu xem cô ấy cũng đâu làm tôi phải lo lắng cho cô ấy giống người nào đó đâu. Ngày trước Ôn tiểu thư cầm kim cương cho Thi Thi xem, còn nói với cô ấy cậu muốn đòi trở về."
"Ha ha... Ha ha..." Tần Phong khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa là buồn bực chết.
Ngọc à, không nghĩ em lại thành thật như vậy. Mà Tô Thi Thi và Bùi Dịch hai cái bạch nhãn lang này trước mặt nói thế ai biết sau lưng...
Quả nhiên nghe anh nói: "Người phụ nữ của tôi xem ra đối với kim cương cảm thấy cực kỳ hứng thú, tôi cảm thấy chắc phải đem mỏ quặng kia thu hồi lại!"
"Bùi Dịch! Cậu- - quá ngoan độc!" Tần Phong đi tới trước mặt Bùi Dịch đưa thẳng ngón giữa lên.
Bất quá chuyện này cũng không có gì phải để trong lòng, hai người bọn họ từ trước tới nay đối với mấy thứ đó đã thấy cực kỳ nhạt. Của anh ta hay của Bùi Dịch từ đầu cũng không khác gì mấy, chẳng qua bình thường thay nhau quản lý, người nào rảnh liền đi chiếu cố nhiều một chút.
Sau đó, hai người đã nảy lên ý nghĩ nói về chính sự, cùng đấu thầu công trình thôn Thành Trung, dự kiến cho ra kết quả trước khi hết năm.
Mà những công ty tham gia này, bọn họ chỉ có một số một nhà thiết kế được chọn, sau đó các công ty khác vẫn phải như cũ có thể tiến vào tham dự. Nhưng họ muốn dùng cách tốt nhất để thắng được công trình thiết kế lần này, về sau lợi nhuận đều đưa lên đầu tiên, những công ty khác tương đối mà nói muốn đạt được lợi ít sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Bởi vậy, các đại gia tộc ở Bắc Kinh mới có thể coi trọng cái công trình thôn Thành Trung này như vậy.
Qua cạnh tranh thêm một vòng, xây dựng Hải Thân của Tần Phong đã vào vòng trong, mà mọi người đoán không sai xây dựng Minh Đỉnh cũng tiếp tục tiến vào vòng trong
Nhưng Bùi Dịch đối với những chuyện này cũng chẳng thèm để đến, người ngoài không biết rốt cuộc anh đang tính toán cái gì.
Chính là bởi vì không biết, nên mới làm cho những người kia nơi chốn đề phòng. Đoàn gia cùng Hỗ gia vẫn phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Bùi Dịch, Hồng gia đối với thiết kế kiến trúc này cũng phải là hiểu rõ ràng, Hồng gia chỉ biết dựa vào địa vị của chính mình ở thành phố mà cùng những nhà đầu tư khác áp dụng phương thức hợp tác với nhau.
Bởi vậy, hiện giờ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cạnh tranh chủ yếu là Đoàn gia cùng Hỗ gia, cũng không biết Bùi Dịch có thể lại ra tay hay không.
Đoàn gia, Đoàn Kế Hùng đang nghe thư ký báo cáo tình hình mới nhất về chuyện cạnh tranh đấu thầu, bên cạnh Đoàn Hòa Dự đang nói với ông ta đang báo cáo tình hình Tô Thi Thi, bọn họ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Đoàn Kế Hùng nghe xong trầm mặt nửa ngày, nhíu mày nói: "Bùi Dịch không có động tĩnh gì?"
Thư ký của ông ta gật đầu nói: "Bùi tiên sinh mấy ngày nay không có động tĩnh, vẫn như cũ cùng đón đưa Tô tiểu thư đi làm đúng giờ. Chúng ta đã điều tra qua, trừ lần đó ra cậu ấy cũng không cùng những người khác liên hệ."
"Tên tiểu tử kia cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì?" Đoàn Kế Hùng nhíu mày nhớ lại, tuy ông ta không phải là hiểu rõ về Bùi Dịch cho lắm, nhưng trong ấn tượng của ông ta, Bùi Dịch không phải là người khinh địch như vậy chưa đánh đã chịu thua.
Bằng không anh ngay từ đầu đã không liều mạng tham gia công trình đấu thầu này.
Đoàn Kế Hùng suy nghĩ, nói với thư ký nói: "Tiếp tục đi theo dõi, mặt khác cũng đừng nên thả lỏng, một khi có tin tức gì lập tức báo cáo ngay cho tôi."
"Vâng ạ!" Bí thư gật đầu nói.
Sau khi thư ký đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Đoàn Hòa Dự vẫn đứng bên cạnh, Đoàn Kế Hùng ngẩn đầu, nhíu mày hỏi: "Ông gần đây sao lại ít nói như thế?"
"Làm sao có thể!" Đoàn Hòa Dự trong lòng cả kinh, bảo trì một nụ cười tươi tắn trên mặt không đổi, chỉ là nói chuyện hơi chút lo lắng: "Tôi chỉ nghĩ, Bùi thiếu gia sẽ làm như thế nào."
Nhưng mà ông ta tự mình biết, từ khi bắt đầu ngầm trợ giúp Bùi Dịch và Tô Thi Thi, đề tài liên quan tới họ ông ta liền không tham gia quá nhiều.
Nghe ông ta nói vậy, Đoàn Kế Hùng cũng không có hoài nghi, cùng ông ta tiếp tục nói chuyện này, liền rời đi đến Đoàn thị.
Cửa ải cuối năm gần đến, mà sáu tháng cuối năm này ở Bắc Kinh liên tục phát sinh chuyện lớn, đặc biệt là chuyện công trình thôn Thành Trung kia.
Rất nhiều công ty có thế lực đang đều chú ý đến cái công trình này, Tô Thi Thi cũng không rảnh rỗi gì, một mực âm thầm thu thập tư liệu liên quan.
Thời gian càng ngày càng gần, ngay ngày mùng tám tháng mười hai đã đến, cuối cùng đấu thấu rốt cuộc đã gần tới rồi.
Buổi tối trước ngày đấu thầu Tô Thi Thi không biết như thế nào, thậm chí có chút không yên tâm, ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể nào ngủ được.
Ở trên giường xoay tới xoay lui hơn một tiếng đồng hồ, Tô Thi Thi nhìn vị trí bên cạnh trống không, đảo mắt nhìn một phen từ trên giường ngồi dậy, bỏ chăn qua một bên bước xuống giường.
Lúc này, Bùi Dịch vẫn còn bận rộn ở thư phòng, thời gian này anh đã bận rất nhiều việc. Tô Thi Thi nghĩ, nhẹ nhàng bước đi, lén lút đưa mắt nhìn vào thư phòng.
Nhóm người hầu trong nhà đều đã đi ngủ, cả căn nhà có vẻ im ắng hơn, Tô Thi Thi trên người quấn lấy áo choàng ngủ, không biết phải như thế nào, có chút khẩn trương.
Trong thư phòng cực tĩnh lặng, không biết Bùi Dịch bận rộn cái gì, Tô Thi Thi lén lút mở cửa, cố gắng không phát ra tiếng động.
Cô lặng lẽ tiến lại gần, chỉ thấy Bùi Dịch đang ngồi trước bàn làm việc vẽ cái gì đó.
"Vẽ bản thiết kế?" Đôi mắt Tô Thi Thi xoay một lần, nhẹ nhàng bước đi qua.
Nói ra thì cô và Bùi Dịch quan biết cũng khoảng nữa năm, cũng đã biết đến anh kỳ thật là một Thiết Kế Sư rất lợi hại. Nhưng cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy tác phẩm của anh, càng không cần phải nói nhìn thấy anh vẽ bản thiết kế.
Tô Thi Thi có chút kích động, khom lưng nhẹ nhàng tiến lại, lấy hết dũng khí xem bản vẽ kia ra sao càng khiến cô hưng phấn.
Bùi Dịch thật sự đang cuối đầu, đắm chìm trong bản thiết kế của anh, hoàn toàn không biết có người đứng kế bên.
Tô Thi Thi đi qua cạnh bàn, di chuyển tới phía sau anh, từ từ tiến gần.
Đúng là cô đứng sát vào Bùi Dịch để xem bản thiết kế có gì, ánh mắt trợn tròn, cả kinh thiếu chút nữa kêu lên.
Cô bụm miệng, tất cả đều ngoài dự đoán, nhưng lại ở trong tình lý.
Đúng là cô vẫn không che giấu được nội tâm của mình.
Trời ạ, cô nhìn thấy gì!
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh