Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 320: Đầu Óc Bị Cửa Kẹp
rong căn phòng riêng được bao trọn là một vẻ mờ tối, ngọn đèn lờ mờ.
Tô Thi Thi nheo mắt lại, tầm mắt sau khi thích ứng ngẩng đầu vừa thấy, khi nhìn thấy phía trước ngồi trên sofa một đám người khi đó, mày rất nhanh nhăn lại.
Hỗ Quân Nhạc?
Tô Thi Thi không có nhìn lầm, người đàn ông trẻ tuổi chính đang ở phía trước ngồi bắt chéo hai chân không phải là Hỗ Quân Nhạc nhiều ngày không gặp đó sao? Mà ngồi bên cạnh hẳn là những người bạn của anh ta.
Đều là mấy vị thiếu gia nhà giàu đời thứ hai ở Bắc Kinh này.
Hỗ Quân Nhạc đang cùng mấy người bạn của mình nói chuyện phiếm, khóe mắt cơ hồ cảm nhận được phía trước có người mới bước vào. Hắn tập trung nhìn thử, ánh mắt nhất thời trợn thật lớn, thiếu chút nữa từ trên ghế sofa nhảy dựng lên.
“Tô Thi Thi? Chết tiệt! Cô tại sao lại tới nơi này?”
Bọn hắn vốn dĩ âm thanh lúc nói chuyện cũng không lớn, lúc này Hỗ Quân Nhạc đột nhiên rống to, khiến không khí trong phòng bao riêng này có vẻ đặc biệt ngột ngạt.
Hỗ Quân Nhạc thân thể cứng đờ, mặt có chút đỏ lên.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp nha!
Mỗi lần nhìn thấy Tô Thi Thi luôn luôn gặp không chuyện tốt, Hỗ Quân Nhạc hiện tại nhìn đến Tô Thi Thi đều sợ rồi!
Tô Thi Thi lúc này so với Hỗ Quân Nhạc còn ngại ngùng hơn.
Cái tên trẻ con này vì cái gì lại kêu hô lớn tiếng như vậy!
“Bùi Dịch đến rồi sao?” Vừa lúc này, bên trong phòng truyền đến một giọng nói mười phần khí thế, làm giảm bớt đi sự xấu hổ của hai người kia.
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh.
“Hồng gia?”
Giọng nói này cô nhận ra!
“Ở chỗ này chờ anh.” Bùi Dịch ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Không cần khách khí.”
Anh nói xong tiện xoay người hướng tới phòng trong đi đến, nơi đó ngọn đèn so với gian ngoài muốn sáng tỏ hơn một chút, chính là nơi Hồng gia dùng để tiếp khách.
“Anh đặc biệt đến đây chào hỏi Hồng gia? Vậy dẫn mình theo để làm gì?” Tô Thi Thi có chút khó hiểu.
Bùi Dịch trước đó một chút cũng chưa lộ ra.
“Tô tiểu thư, mời qua bên này ngồi.” Lúc này sô pha bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông ôn hòa.
Tô Thi Thi hoàn hồn, lúc này tầm mắt của cô đã thích ứng được ánh sáng u ám trong căn phòng bao riêng này, theo tiếng nói nhìn đi qua, chỉ thấy người nói chuyện với cô chính là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi.
Hồng Hưng Nhiên.
Tô Thi Thi nhận ra hắn là con út của Hồng gia, hiện tại là phó tổng tập đoàn Hồng thị.
Tô Thi Thi gật đầu một cái, hướng tới bọn hắn đi qua.
Tình cảnh này, giống như như là lần đó, cô bị người ta mang tới căn phòng bao riêng này vậy.Khi đó cô cùng Bùi Dịch quan hệ còn không có giống như hiện tại thân mật, đến chỗ này khi đó, trong lòng khó tránh khỏi không yên.
Nhưng rất kỳ quái, hiện giờ cô lại đứng ở chỗ này, chỉ cần có Bùi Dịch ở đây, lòng của cô lại không hiểu sao vô cùng yên ổn.
Tô Thi Thi đi qua, muốn chọn vị trí ngồi xuống. Mà bên kia Hỗ Quân Nhạc đột nhiên thúc giục người bên cạnh, hướng một bên chen lách qua: “Tô Thi Thi, cô đừng tới đây!”
Hỗ Quân Nhạc rốt cục minh bạch hôm nay anh trai hắn vì cái gì không muốn cho hắn đến gặp Hồng gia, thì ra là Tô Thi Thi bọn họ muốn tới, hắn tự nhiên hiểu rõ tâm tư anh trai mình.
Đúng là hắn thật sự không nghĩ muốn gặp Tô Thi Thi nha!
“Hỗ thiếu gia, tôi là hỗ dữ, sẽ ăn thịt anh sao?” Tô Thi Thi cười như không cười nhìn Hỗ Quân Nhạc liếc mắt một cái. Người nầy có cần phải bày ra vẻ mặt phô trương như vậy không?
“Cô so với hổ dữ vẫn còn khủng bố hơn không phải sao? Còn có hai con chó kia của cô nữa!” Hỗ Quân Nhạc nhớ tới hai con chó điên kia, kìm lòng không đậu run run một phen, có dũng khí nghĩ muốn chạy mất dép rồi.
“Tô tiểu thư, dùng trà. Quân Nhạc chỉ là nói đùa với cô thôi, đừng để ý.” Hồng Hưng Nhiên thay Tô Thi Thi rót một chén trà, cười nhẹ nói.
“Cảm ơn.” Tô Thi Thi tiếp nhận trà uống một ngụm, trong lòng trái lại đối vị Hồng tiên sinh có vài phần cảm tình.
Lần trước cô chỉ là có thấy qua anh ta, bọn họ nói thật ra chỉ là người xa lạ. Nhưng mà, biểu hiện đối với cô lại hết sức thân thiện, một chút cũng không có vẻ gì vênh váo hung hăng, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
Xem ra việc Bùi Dịch cần phải làm, hẳn là có thể nắm chắc rồi? Tô Thi Thi trong lòng thầm nghĩ.
Cô tự nhiên biết thái độ của Hồng Hưng Nhiên đối với cô rất tốt, hơn phân nửa là nể mặt mũi Bùi Dịch. Nếu hắn hướng chính cô cầu tốt, như thế hiển nhiên là vì cùng Bùi Dịch giao hảo.
Hiện công trình thôn Thành Trung đã chính thức đấu thầu, rất nhiều tập đoàn có thực lực đều đã đang âm thầm qua lại, muốn liên minh. Bùi Dịch lúc này tới gặp Hồng gia, mục đích đã cực kỳ rõ ràng.
Tô Thi Thi im lặng không nói gì uống trà, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện: Để cho cô an tĩnh đợi bọn họ nói chuyện kết thúc đi.
Đúng là có kẻ đầu óc bị cửa kẹp, lại không muốn buông tha cô.
Hỗ Quân Nhạc thấy Tô Thi Thi tự dưng an phận ngồi uống trà, tiểu ác ma trong lòng lại kìm nén không được, nhớ tới những lần trước đều bị Tô Thi Thi hại đến thảm như thế.
Hỗ thiếu gia âm thầm hít vào một hơi, hướng tới chỗ Tô Thi Thi đang ngồi, chỉ vào trà khay trên bàn nói: “Có dám pha một ấm trà hay không?”
Tô Thi Thi nhíu mày, quay đầu nhàn nhạt nhìn hắn: “Anh còn muốn cảm thụ một phen say trà nữa sao?”
“Cô!” Hỗ Quân Nhạc mặt trắng xanh một phen liền đỏ. May mắn nơi này ánh sáng u ám, xem không rõ lắm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không nhắc tới chuyện trà lần trước được không!”
Tô Thi Thi gật đầu: “Được!”
Hỗ Quân Nhạc đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Thi Thi nói: “Tôi không ngại chuốc say anh lần thứ hai!”
“Cô!” Hỗ Quân Nhạc chán nản, gõ gõ lên khay trà, buồn bực nói, “Lần trước là tôi không cẩn thận mắc bẫy của cô. Bây giờ, chúng ta công bằng một chút, xem ai trà đạo lợi hại hơn, như thế nào?”
Hỗ Quân Nhạc yêu thích rất nhiều thứ, nhưng mà thích nhất vẫn lại là trà nghệ, cái này so với tính cách của hắn hoàn toàn trái ngược, nhưng hắn lại vô cùng thích. Lúc này bắt cơ hội, muốn ở trước mặt Tô Thi Thi khoe khoang một phen.
Nhưng Tô Thi Thi lại nhìn hắn, có chút vô tội hỏi han: “Tôi vì cái gì phải so cao thấp với anh? Không rảnh.”
“Cô!” Hỗ Quân Nhạc không nói nên lời, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Cô gái này, thật đúng là không nể mặt hắn nha!
Bên cạnh của hắn mấy người kia đều đã ngồi ở một bên, cúi đầu kìm nén cười, người nào cũng không xen mồm.
Vị Tô tiểu thư này cực kỳ dũng mạnh bọn hắn đúng là nghe nói qua, cũng không nghĩ muốn chuốc họa vào thân mình đâu.
“Một đám không nghĩa khí!”
Hỗ Quân Nhạc quay đầu trừng mắt nhìn đám bạn của mình liếc mắt một cái, quay đầu tiếp tục trêu chọc Tô Thi Thi: “Như vậy liền chịu thua rồi hả?”
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, đột nhiên hướng hắn tiếp sát, để sát vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Anh không muốn biết bọn họ ở bên trong nói chuyện gì sao?”
Hỗ Quân Nhạc thân thể cứng đờ, trên mặt biểu tình thiếu chút nữa như quả bóng căng nổ tung.
Biểu tình của anh ta trong nháy mắt biến hóa, Tô Thi Thi trong lòng hiểu rõ. Cô đoán đúng rồi, Hỗ Quân Nhạc đến chỗ này cũng không phải ngẫu nhiên.
Cô vỗ vỗ bả vai Hỗ Quân Nhạc, phun ra hai chữ: “Trật tự.”
“Cô... Hừ!” Hỗ Quân Nhạc thâm sâu thở ra một hơi. Cô gái này thật là đáng sợ! Quả thực so với chị gái của hắn còn đáng sợ hơn!
“Tôi uống trà!” Hỗ Quân Nhạc hung hăng trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, tự rót một chén trà uống một mình.
Nơi này rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, mấy người tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với nhau, như là lúc Tô Thi Thi vừa mới vào đây vậy. Chỉ là Tô Thi Thi tâm tư toàn bộ đều đã ở bên trong.
Cũng không biết Bùi Dịch nơi đó thế nào rồi.
Mà lúc này, Bùi Dịch đang cùng Hồng gia ngồi ở trước bàn cờ đánh cờ.
Hồng gia thích cờ vây, chuyện này toàn bộ người ở Bắc Kinh này đều đã biết đến, Bùi Dịch ở phương diện này cũng không phải cao thủ, nhưng mà tài đánh cờ thỉnh thoảng cũng sẽ để cho Hồng gia kinh ngạc.
“Bùi Dịch, tài đánh cờ của cậu lại tiến bộ rồi.” Hồng gia hạ xuống một viên cờ đen, đối với Bùi Dịch cười nói.
“Hồng gia quá khen.” Bùi Dịch nói xong hạ xuống một viên cờ trắng.
Hồng gia ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhìn người trẻ tuổi trước mặt trầm ổn có độ, không nóng không vội, trong mắt hơn một tia thưởng thức.
Thời gian này chuyện xảy ra ở Bắc Kinh ông ta đều biết. Lão hồ ly trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng, gặp cờ hạ không sai biệt lắm, dẫn lời mở miệng trước nói: “Cậu là nghĩ muốn cùng ta hợp tác dự án thôn Thành Trung thôn kia sao?”
Lời này vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người sửng sốt một phen.
Lời này cũng thật đầy đủ trực tiếp!
Nhưng mà đây cũng không phải Hồng gia lần đầu tiên nói những lời này.
Bùn tình ghê gớm, cả ngày làm ko đc 3c T.T
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh