Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hề Yên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 1241 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 845 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:31:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 643: Anh Quá Bại Hoại Rồi...
hương 643: Anh quá bại hoại rồi...
Editor: May
Vì vậy một đoạn nhạc đệm nhỏ, Thẩm Chanh không uống được rượu, còn thiếu khoản nợ thịt.
Buổi tối, cô vừa tắm rửa đi ra, đã bị Thi Vực bế lên, ném đến trên giường.
Thân thể nóng rực vừa đặt ở trên người cô, tay của anh liền bắt đầu không đứng dắn....
Vừa sờ cô, vừa cởi quần áo của cô....
Nếu đồng ý bồi thường thịt, Thẩm Chanh cũng sẽ không đổi ý, vì vậy liền nhắc nhở anh: "Biện pháp...."
Thi Vực vừa hôn cô, vừa đưa tay đi sờ tìm bao tránh thai trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau khi cầm ra, trực tiếp nhét vào trong tay Thẩm Chanh, "Em làm."
Thẩm Chanh quá ngây thơ, bỗng chốc không hiểu được ý tứ của anh, không kiềm được hỏi câu, "Em làm gì?"
"Mang bao." Anh nói nhỏ bên tai cô.
"Cút đi...." Thẩm Chanh nhấc chân muốn đá anh, kết quả anh trở mình động thân thể một chút, liền dễ dàng đè cái chân không an phận của cô xuống.
"Nhanh lên." Anh thúc giục.
"Em chưa bao giờ dùng qua, sẽ không mang." Chuyện mờ ám lại lộ liễu như vậy, có đánh chết thì cô cũng sẽ không làm.
"Không biết học."
"Học cái gì cũng được, chỉ có chuyện này là không thể học. Bằng không em học xong, chạy mang cho người đàn ông khác thì phải làm sao đây?"
"Em dám mang cho người đàn ông khác, anh sẽ dám làm chết em."
"Anh thật bại hoại..."
"Bảo em mang bao liền gọi là bại hoại sao?"
"Em chỉ chính là chuyện anh muốn làm chết em.... Ưm...."
Không cho cô một cơ hội nói hết lời, Thi Vực cúi đầu liền ngậm chặt môi của cô, bá đạo đòi hôn.
Trong lúc hôn môi cô, anh tự tay mò tới chốt mở trên đầu giường, chỉnh ngọn đèn tối đi.
Sau đó xoay người, anh nằm dài trên giường, lấy tay nắm lấy eo Thẩm Chanh để cô ngồi ở trên người của anh.
Thẩm Chanh hoảng hồn, "Anh...."
Thi Vực giương môi cười, ngông cuồng đến cực điểm: "Tối nay thử xem nữ trên nam dưới."
"...."
Trên mặt giường lớn, hai thân thể trần truồng quấn chặt vào nhau, khiến cho trên giường lộn xộn một trận.
Tiếng thở hổn hển, và tiếng hơi thở trầm thấp, giống như thuốc thúc tình, kích thích dục vọng ở trong máu người ta.
Bởi vì quá mức "Vất vả", Thẩm Chanh vẫn ngủ đến chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Thật sự là ngày ăn no đêm liền suy tư, bình thường thấy anh bận rộn công việc, thế mà vẫn còn có tinh lực muốn cô nhiều lần như vậy.
Cô giật giật thân thể, phát hiện toàn thân mình đau nhức, giống như là bị xe nghiền qua.
Bất công, giữa đàn ông và phụ nữ thật sự là bất công.
Dựa vào cái gì đàn ông nói cứng ngắc liền cứng ngắc, nói muốn liền muốn, mà phụ nữ lại phải xem đàn ông có dục vọng hay không....
Bất công!
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, bởi vì toàn thân đau nhức mà cảm thấy tâm trạng cực kỳ khó chịu, đồng thời trong lòng tính toán, cần dùng cách gì để chia giường ngủ với người đàn ông như lang tự hổ kia.
Không bỏ đói anh thật tốt, vậy thì thật sự có lỗi với toàn thân mềm nhũn của mình bây giờ.
Nhưng Thi Vực lại hoàn toàn trái ngược với cô, sáng sớm tinh thần sảng khoái, trước khi ra cửa lúc nhìn hai tiểu bảo bối, liền cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, tâm trạng dường như rất tốt.
"Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Người giúp việc cẩn thân từng ly từng tí gõ cửa phòng, sợ người ở bên trong còn đang ngủ, quấy nhiễu đến cô.
"Ừ."Thẩm Chanh hữu khí vô lực đáp lại một tiếng.
Xốc chăn mền lên, chống giường ngồi thẳng lên, xoay người xuống giường, thong thả đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng chiếu lên trên mặt cô, như là tăng thêm cho cô một lớp dung nhan mới, làm mọi người say mê.
Đứng bên cửa sổ một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cơn hờn dỗi mới xem như tiêu tan được một chút.
Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Hề Yên