Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 711 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:19:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
hiến Cảnh Thiên thấy bầu không khí hiện tại đã tốt lên, nâng đầu nàng dậy, nhìn hai mắt nàng thoáng đỏ lên hỏi: "Gần đây ngươi đang bận rộn cái gì, sao lại thần bí như vậy, ngay cả ta cũng không thể nói." Trong lòng có chút hối hận, nếu vừa rồi hỏi thì tốt rồi, hiện tại đã bỏ qua cơ hội.
"Ngày mai có thể nói cho ngươi." Bất Hối cũng không muốn gạt hắn, chẳng qua, lần này là muốn cho hắn kinh hỉ mà thôi, cho nên, vẫn không thể nói.
"Tại sao lại là ngày mai, ngày mai lại phát sinh sự tình gì?" Chiến Cảnh Thiên hơi hơi nhíu mi, trong lòng nổi lên ghen tuông, trong khoảng thời gian này nàng luôn ở cùng Bách Lý Hề, nếu đêm đó hắn không chủ động đi tìm nàng, khả năng nàng ngay cả chuyện cửa hàng kia cũng không nguyện ý nói cho hắn.
Nghe trong không khí có mùi dấm chua, trấn an nói: "Yên tâm đi, ngày mai sẽ mang theo ngươi, đến lúc đó cho ngươi kinh hỉ." Trong lòng Bất Hối càng ngọt ngào, không nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình không để ý đến mình, hắn ghen tị, không phải càng chứng minh tầm quan trọng của nàng ở trong lòng hắn sao?
"Thật sự?" Chiến Cảnh Thiên tâm tình suy sụp, bởi vì những lời này của nàng lập tức nhảy nhót.
"Uh`m, đi ngủ đi, ta mệt nhọc." Dứt lời, ở trong lòng hắn xê dịch tìm vị trí thoải mái nằm xuống, nhưng vừa động lại phát hiện một vấn đề.
Hai người các nàng hiện tại đều thân thể trần truồng!
Tuy dục vọng vừa mới bị áp chế, nhưng cọ xát như vậy, nhiệt độ trong chăn lại tăng lên, nàng rõ ràng cảm nhận được của hắn đang không ngừng to lên...... Trong lòng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Ta không phải cố ý."
Hiện tại trong lòng Chiến Cảnh Thiên thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Hắn biết nàng không cố ý, nhưng vì không cố ý hắn mới càng khó chịu, lại phát huy ý chí cường đại của hắn đối kháng cùng thân thể......
Một đêm này, nàng thoải mái nằm trong lòng hắn ngủ vô cùng an ổn, nhưng hắn lại một đêm chưa nhắm mắt.
*
Hôm sau, Bất Hối sớm đã tỉnh lại nhìn Chiến Cảnh Thiên còn đang ngủ, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt hắn, nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nàng hôm nay muốn tổ chức một bữa tiệc thịt nướng, cần sớm đi chuẩn bị mới được.
Chiến Cảnh Thiên đến gần sáng mới ngủ được, lúc nàng đứng dậy hắn cũng cảm nhận được, chỉ là nghĩ đến nàng còn có chuyện phải làm nên cứ tiếp tục giả bộ ngủ, chờ nàng đi rồi mới mở mắt, khóe miệng nhếch lên, trong lòng chờ mong, nàng nói hôm nay muốn cho hắn kinh hỉ, rốt cuộc là cái gì?
Vốn đang có chút bối rối, nghĩ đến cái này rốt cuộc không ngủ được, dứt khoát đứng dậy luyện một bộ nội công tâm pháp điều tiết hạ thân, sau đó ăn điểm tâm, cầm lấy công văn trước bàn.
Hoa Thiên Thần vừa tiến đến nhìn thấy hắn đang cầm bút lông, vành mắt đen lại, ánh mắt trống rỗng, cười một cách dâm đãng.
Đối với loại trạng thái này, dùng đầu gối nghĩ cũng biết vì sao, loại cơ hội này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đối với hắn trêu chọc nói: "Ôi, Chiến Vương gia của chúng ta đang xướng tuồng gì? Giả trang thương cảm, thu được đồng tình? Hay là bị người đánh?"
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên mới từ trong ngọt ngào tối hôm qua phục hồi lại tinh thần, nhìn đến bộ dạng lưu manh của Hoa Thiên Thần thì nhíu mày, hắn luôn đáng ghét như vậy.
"Này, như thế nào vừa thấy bản thần y liền có bộ dáng như vậy, giống người ta nợ bạc ngươi, nhanh qua đây để gia trị liệu cho ngươi xong còn phải đi tìm Yêu muội, nàng nói hôm nay cho gia một kinh hỉ!" Hoa Thiên Thần giọng điệu đùa cợt nói với Chiến Cảnh Thiên, bất quá, trong nháy mắt nghĩ đến Phượng Yêu mặt mày lại hớn hở, không nghĩ tới ngày ấy cho nàng nếm qua thịt dê, nàng hôm qua cư nhiên nói cho hắn, hôm nay cho hắn kinh hỉ.
Trong lòng tự nghĩ, chẳng lẽ nàng xem trọng mình?
Kinh hỉ?
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Bất Hối cũng nói muốn cho hắn kinh hỉ, vốn đang cực kỳ chờ mong nhưng khi nghe Hoa Thiên Thần nói lại có chút không yên.
"Nếu chữa thương cho bổn vương còn không mau làm." Chiến Cảnh Thiên chỉ ôn nhu với Bất Hối, trừ nàng ra ngay cả Hoa Thiên Thần thân cận nhất cũng là gương mặt lạnh lùng.
"Ừ, ngươi như vậy mới nhìn thuận mắt, vừa rồi cười như thế, thực không thích hợp với ngươi." Hoa Thiên Thần một khắc cũng không quên đả kích hắn.
"......"
Chiến Cảnh Thiên không nói gì trợn mắt nhìn hắn, không để ý tới hắn, nhắm mắt nghĩ tới chuyện hôm nay.
Thấy thế, Hoa Thiên Thần thấy nhàm chán, nhịn không được nói: "Ngươi nói bản thần y lo lắng ra sức chữa thương cho ngươi như vậy, ngươi nên cho ta chút lợi gì?" Trong lòng nghĩ nghĩ, nếu để Bất Hối muội muội đem Phượng Yêu thưởng cho hắn thì tốt rồi.
"Ban cho? Hừ, sự tình lần trước còn chưa tìm ngươi tính sổ!"Nghĩ đến người này mặt người dạ thú, cư nhiên vô sỉ tính kế hắn cùng Bất Hối, làm thanh danh Bất Hối bị hủy đi hắn liền tức giận, nghĩ lại để hắn chữa thương ình lấy công chuộc tội, hắn lại còn dám tranh công?
"Chiến Cảnh Thiên, ngươi có biết cái gì gọi là lấy oán trả ơn hay không, chính là ngươi như vậy, gia vì muốn tốt cho ngươi lại còn không cảm kích?" Ngân châm trong tay Hoa Thiên Thần lại dùng chút lực, trong miệng oán giận.
"Tốt với ta là có thể phá hủy danh dự Bất Hối." Đoạn thời gian hắn bị thương kia thủ hạ đều đã bẩm báo cho hắn, hiện tại lục quốc đều biết hắn bị một nữ nhân mê hoặc, hàng đêm sủng hạnh cái yêu nữ kia.
Hoa Thiên Thần nghĩ đến chuyện này đắc ý nở nụ cười, phản bác nói: "Này đương nhiên là vì tốt cho ngươi, nếu không làm tổn hại danh dự của Bất Hối muội muội, như thế nào có thể tiếp nhận ngươi đơn giản như vậy, nàng là bất đắc dĩ, ở trong mắt thế nhân, nàng đã sớm là người của người, cho nên, cũng chỉ có thể theo ngươi."
Chiến Cảnh Thiên trừng Hoa Thiên Thần một cái, bọn họ đều biết Bất Hối căn bản sẽ không để ý đến việc này, cho dù hai người bọn họ thật sự đã xảy ra cái gì, chỉ cần nàng mất hứng thì vẫn sẽ phủi mông rời đi, cho nên, hiện tại hắn mới lao lực tâm tư muốn lấy được lòng của nàng.
*
Bên kia, tâm tình Bất Hối hôm nay đặc biệt tốt, trong miệng lẩm nhẩm tiểu khúc tự mình soạn, mang Phượng Yêu cùng tiểu Huệ vào phòng bếp.
Hiện tại thịt nướng cần có bàn nướng, còn có máy hút khói đều đã chuẩn bị tốt, rau dưa trong nhà ấm cũng có thể ăn, các nàng hiện tại cần chính là làm tốt nước chấm, sau đó xử lý thịt tốt.
Chỉ thịt là cần nguyên vị, nhưng vẫn phải tẩm ướp một chút, việc hôm nay đều là ba người các nàng tự mình làm.
"Tiểu thư, ngày hôm qua người cùng chiến Vương gia?" Phượng Yêu đang rửa rau thần tình ái muội tiến lại bên cạnh Bất Hối nhiều chuyện nói.
Tối hôm qua tiểu thư cả đêm không trở về phòng, hôm nay lại mặt mày hớn hở, không thể không khiến nàng nghĩ lung tung. Trong khoảng thời gian này nàng ở trong vương phủ nghe được quá một chút chuyện tình Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, đương nhiên, cũng bao gồm cả những chuyện tình hàng đêm sênh ca, nhưng khi nàng thấy thủ cung sa trên cánh tay tiểu thư mới biết được hai người các nàng là trong sạch, nhưng đêm qua?
Tuy hai người chưa thành thân, nhưng Phượng Yêu thật tâm hi vọng Bất Hối có thể gả cho Chiến Cảnh Thiên, trong khoảng thời gian này nàng quan sát Chiến Vương gia là thật yêu thương tiểu thư nhà mình, tiểu thư hạnh phúc so với cái gì cũng trọng yếu hơn.
Đối với trêu chọc của nàng, Bất Hối vẫn chưa để ý, mà ái muội cười, hỏi: "Ta đêm qua xảy ra chuyện gì không trọng yếu, quan trọng là..., có người gần đây luôn cầm một đôi vòng tai ngẩn người mới có vấn đề, vòng tai này ta chưa từng thấy ngươi mang, mau mau khai ra, là dã nam nhân nào đưa."
Nghe vậy, mặt Phượng Yêu lập tức đỏ lên, tuy vòng tai này là do nàng ta thắng được, nhưng vẫn là đồ của nam nhân kia, mà nghĩ đến lời nói không đứng đắn trong miệng hắn, trong lòng quái dị hết sức.
"Tiểu thư, tiểu Huệ biết, nhất định là Hoa thần y đưa, gần đây Hoa thần y mỗi ngày đều đến tìm Phượng Yêu. Hơn nữa mỗi ngày đều đưa cho nàng một chút lễ vật, bây giờ trong phòng có rất nhiều son phấn." Tiểu Huệ thấy thế, đối với Bất Hối tiếp tục phỏng đoán, nàng thấy Hoa thần y như vậy, nhất định là có ý với Phượng Yêu.
"A...? Hoa Thiên Thần? Hắn tại truy ngươi?" Bất Hối nở nụ cười, Hoa Thiên Thần tuy lưu manh nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn là nam nhân không tệ, một khi nhận định một nữ nhân đều không thay lòng đổi dạ, cũng không biết hắn có phải thật tình, xem ra, mấy ngày nay nên đi thăm dò thám ý tứ của hắn, nếu thật tâm, nàng cũng không ngại hỗ trợ, nàng cũng hi vọng Phượng Yêu có thể hạnh phúc.
"Tiểu Huệ, ngươi còn dám trêu chọc ta, ta cũng phát hiện có người mỗi ngày làm việc luôn thất thần, nói, trong lòng ngươi nghĩ đến nam nhân nào." Phượng Yêu thấy mũi nhọn của hai người đều hướng về phía nàng, khẩn trương đem tiểu Huệ kéo xuống nước.
Nghe vậy, mặt tiểu Huệ phút chốc đỏ lên, ánh mắt né tránh, lớn tiếng phản bác: "Ta mới không nghĩ đến Vô Ảnh...... Ta, ta đi bên kia nhìn xem thịt ướp có tốt hay không." Nàng vừa nói xong liền phát hiện mình nói sai, vội vàng chạy trốn.
Bất Hối nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, lộ ra hưng phấn quang mang, xem ra, thời gian này thật sự là không chú ý các nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy đều có nam nhân.
Phượng Yêu thấy biểu tình này của nàng, trong lòng nhộn nhạo, cũng vội vàng tìm một lý do chạy đi.
Bữa tiệc thịt nướng lần này Bất Hối làm trong Thính Vũ các, nơi này nếu không có sự đồng ý của nàng, những người khác cũng không dám tùy tiện tới. Bận việc một ngày, những thứ thịt nướng cần có rốt cục đã chuẩn bị tốt.
"Tiểu Huệ, ngươi đi nhìn xem Vương gia cùng Hoa Thiên Thần ở đâu, như thế nào còn chưa tới." Toàn bộ đều đã chuẩn bị tốt lại không thấy bọn họ tới.
Đúng lúc này, Hoa Thiên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên đang trừng mắt nhau đi đến, trong lòng đồng thời nhớ lại, không phải ình kinh hỉ sao? Như thế nào còn có người khác.
"Bất Hối, đây là?" Nhìn thấy Bất Hối, sắc mặt Chiến Cảnh Thiên lập tức từ nhiều mây chuyển sang quang đãng.
"Nhanh ngồi xuống, lập tức bắt đầu." Bất Hối kéo hắn xuống, ý bảo Hoa Thiên Thần cũng ngồi xuống, sau khi ngồi xuống nhìn nhìn mọi nơi, nghi ngờ hỏi: "Phượng Yêu đâu?"
"Tiểu thư, Bách Lý sư huynh đến đây."
Đúng lúc này, Phượng Yêu ý cười đầy mặt mang theo Bách Lý Hề đi đến, khi Chiến Cảnh Thiên vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt phút chốc đen xì, ai oán nhìn Bất Hối, này thật đúng là kinh hỉ!Khi Bách Lý Hề nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên cùng Hoa Thiên Thần cũng ở đấy, trong mắt cũng có chút kinh ngạc, hôm nay Phượng Yêu đi tìm hắn nói Bất Hối muốn cho hắn kinh hỉ, bảo hắn đến Vương Phủ tìm nàng, hắn cho rằng Bất Hối sở dĩ để cho hắn tới sẽ tránh Chiến Cảnh Thiên, không nghĩ tới......
Đợi mọi người ngồi xuống, không khí có chút quỷ dị, ngồi bên trái Bất Hối là Chiến Cảnh Thiên, ngồi bên phải là Bách Lý Hề, bên cạnh Bách Lý Hề là Phượng Yêu, ở giữa Phượng Yêu cùng Chiến Cảnh Thiên là Hoa Thiên Thần, trừ Bất Hối cùng Phượng Yêu đang cười thì ba nam nhân kia đều là vẻ mặt hắc tuyến.
Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề là nhìn không vừa mắt nhau, đặc biệt trong lòng Chiến Cảnh Thiên lại càng không vui. Bách Lý Hề là tình địch của hắn, nào có tình địch gặp mặt còn cười hề hề.
Hoa Thiên Thần đen mặt vẫn đang nén cười, trong lòng mừng thầm, hôm nay có thể có trò hay nhìn.
"Sư muội, đây là cái gì, không giới thiệu cho sư huynh?" Ngay khi Bất Hối cười nịnh muốn mở miệng tìm đề tài, Bách Lý Hề mở miệng trước, chỉ vào cái bàn nướng ở giữa bàn, bàn nướng phía dưới để một cục than hồng, lạ nhất chính là phía trên bàn nướng bày đặt một cái thùng tròn màu đen.
Kỳ thật, trừ Bất Hối cùng Phượng Yêu, ba người khác đều rất tò mò, Chiến Cảnh Thiên đã sớm muốn hỏi nhưng vẫn cố nén chờ Bất Hối cho hắn kinh hỉ, không nghĩ tới bị Bách Lý Hề hỏi trước, trong lòng vô cùng buồn bực.
Bất Hối cười cười, bảo bọn nha hoàn bưng thịt nướng đã cắt lên, thịt dê, thịt bò, heo, sườn gà, chân gà, còn có lạp xưởng nàng tự chế......Cuối cùng là diệp tử nàng tỉ mỉ trồng ra.
Khi mấy thứ này đặt trước ở mặt mọi người, mọi người cũng không biết sao lại thế này.
"Bất Hối muội muội, diệp tử này ngươi mua ở nơi nào? Trời lạnh như thế lại còn có thể tươi như thế, chẳng lẽ ngươi mang từ Phượng quốc đến?" Hoa Thiên Thần ngạc nhiên nhìn toàn bộ, nhất là diệp tử lại càng kinh ngạc, hơi có chút vui đùa hỏi.
Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề cũng vô cùng kinh ngạc, mùa đông ở Chiến quốc vô cùng rét lạnh, không biết nàng làm như thế nào.
"Rất nhanh sẽ biết, các ngươi cũng biết ta tính toán mở cửa hàng thịt nướng, ngày trước chúng ta lên núi săn bắt đều là trực tiếp nướng trên lửa, nhưng dù sao cũng có hạn chế, mà thịt nướng này lại là nướng trước rồi ăn, món ăn cùng các loại thịt cũng càng thêm...... Hôm nay, cho các ngươi làm khách nhân ăn thử trước" Bất Hối đơn giản giới thiệu một chút, sau đó, kẹp lên thịt bò cùng thịt ba chỉ đặt trên bàn nướng.
Rất nhanh, âm thanh lách tách truyền đến, hai mặt thịt ba chỉ được nướng vàng óng, mùi thịt nhàn nhạt tràn ra.
Khi thịt ba chỉ nướng chín, mỡ lại nhỏ lên than lập tức tràn ra khói đặc, nhưng khói dầu chưa kịp tản ra đã được ‘máy hút khói’ Bất Hối nghiên cứu ra hút đi.
Thấy vậy, Hoa Thiên Thần hưng phấn kêu: "Oa! Thì ra tác dụng của cái này là như vậy, quá thần kỳ." Dứt lời, chính mình cũng gắp vài miếng thịt phóng tới bàn nướng.
Bất Hối đem thịt nướng tốt đặt vào giữa lá diệp tử, sau đó thêm bí chế tương bọc lại, đưa đến bên miệng Chiến Cảnh Thiên. Chiến Cảnh Thiên đang buồn bực thấy thế, trong mắt hiện ra vô hạn kinh hỉ, đắc ý nhìn thoáng qua Bách Lý Hề, nhìn thấy mất mác trong mắt hắn mới hài lòng há mồm, cắn thịt nướng Bất Hối dút cho hắn, mùi vị kia……..
Trong lòng lập tức cho ra kết luận, đây là thịt nướng ngon nhất mà hắn nếm qua!
Bởi vì một cử động kia của Bất Hối mà mây khói trên mặt hắn đã tán đi, giương lên một nụ cười ngán chết người không đền mạng, kẹp thịt dê trước mặt lên phóng tới trên bàn nướng tự mình nướng. Sau đó học phương pháp của Bất Hối, lấy lá diệp tử cẩn thận bọc lại, sau đó đưa đến bên miệng Bất Hối. Bất Hối miệng có vẻ nhỏ nên một miếng không hết, còn lại một nửa hắn lại phóng tới trong miệng mình.
Bất Hối thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng buồn cười.
Phượng Yêu nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Hề ám trầm, trong lòng rất khó chịu, lập tức kẹp lên một mảnh thịt nướng đưa đến trước mặt Bách Lý Hề, cười nói: " Bách Lý sư huynh, ngươi nếm thử, ăn rất ngon." Bách Lý Hề nhìn Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, trong lòng tràn đầy chua sót, tuy đem thịt nướng Phượng Yêu đưa cho hắn ăn hết, nhưng chờ mong trong lòng đã trở nên lạnh lẽo, thịt tươi ngon ở trong miệng lại giống như đang ăn sáp.
Đồng dạng, trong lòng chua sót còn có Hoa Thiên Thần.
Khi hắn nhìn thấy Phượng Yêu bao một cái thịt nướng, trong lòng tràn ngập chờ mong, còn tưởng rằng là cho hắn, không nghĩ tới lại cho Bách Lý Hề, sắc mặt đen đi. Tâm tư của Phượng Yêu cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.
Bất quá, hắn cũng không dễ dàng bi thương như vậy, trên mặt lại giương lên nụ cười rực rỡ, làm nũng thanh làm nũng khí nói: "Yêu nhi, người ta cũng muốn, cũng gắp cho ta một cái."
Nghe vậy, bốn người trên bàn nổi da gà rớt đầy đất, Phượng Yêu lại càng muốn chụp chết hắn, có thể không ghê tởm như vậy hay không? Trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Tay ngươi không đủ dài à, không biết tự mình gắp sao?"
"Không cần, người ta muốn ăn ngươi tự tay gắp cho ta." Đối với ánh mắt người khác, Bách Lý Hề từ trước đến nay đều trực tiếp xem nhẹ.
Thấy bộ dáng hắn không đạt mục đích thề không bỏ qua, Bất Hối thật sự là nhìn không được, còn tiếp tục như vậy thì nàng sẽ ói ra mất, khẩn trương mở miệng nói: "Phượng Yêu, ngươi mau gắp cho hắn đi, nếu không chúng ta cũng không thể ăn cơm."
Phượng Yêu bị hắn bức không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh gắp một miếng thịt, ghét bỏ ném vào trong bát của hắn, Hoa Thiên Thần cũng không để ý, khẩn trương kẹp lên ăn, sau đó, chính mình lại bao một cái thịt nướng đút cho Phượng Yêu, ý tứ kia là ngươi không ăn thì mơ tưởng ta từ bỏ ý đồ.
Hắn nháo như vậy, không khí quỷ dị rốt cục giảm bớt một chút, trên mặt mỗi người đều lộ ra ý cười, trừ Bách Lý Hề, trong lòng hắn chỉ có cười khổ.
"Sư huynh, nếm thử cái lạp xưởng này, bảo đảm ngươi sẽ thích." Ngay lúc Bách Lý Hề hối hận, Bất Hối gắp một cái lạp xưởng đưa đến trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Thấy vậy, Bách Lý Hề cũng không quản nhiệt độ lạp xưởng như thế nào khẩn trương nuốt vào, mặc dù có chút nóng nhưng vừa vào miệng nước thịt tươi mới kia, còn có hương vị độc đáo làm cho hắn cảm thấy đây là đồ ăn tốt nhất hắn từng nếm qua.
Bởi vậy, trong lòng giá lạnh cũng lập tức bị hương khí ấm áp lên, tươi cười ôn nhuận trước kia lại lần nữa hiện lên trên mặt: "Cực kỳ thích, đây là làm như thế nào, cái hương vị này cực kỳ độc đáo, hương vị rất giống một loại hương thảo trên núi Thanh Phong."
Dứt lời, trước mắt Bất Hối sáng lên, hưng phấn nói: "Sư huynh thật lợi hại vừa ăn đã biết, bên trong này đúng là có vài gia vị. Nhớ năm đó, lão nhân cũng thích nhất cho vào thịt loại hương thảo này."
"Ngươi vừa nhắc tới lão nhân kia ta lại nghĩ đến hắn, hắn mỗi ngày đều bắt ngươi nấu cơm, hắn nói, qua quẻ tượng của hắn nói tằng ngươi làm đồ ăn hẳn là tốt nhất, không nghĩ tới cư nhiên là thật." Nghe Bất Hối nói xong, Bách Lý Hề cũng lâm vào trong hồi ức.
Lão nhân trong miệng các nàng chính là Thanh Phong đạo trưởng, trên núi chỉ có bốn người bọn hắn, cho nên, hắn liền lấy ba tên đồ đệ này tìm việc vui.
"Đúng vậy, lão nhân thường nói, đã nếm qua ta cùng Bách Lý sư huynh làm chỉ là chưa bao giờ nếm qua đồ ăn tiểu thư làm, cho nên, thường xuyên lấy các loại bảo bối dụ dỗ tiểu thư, nhưng tiểu thư căn bản đối với những bảo bối này của hắn không có hứng thú, nghĩ đến biểu tình của hắn mỗi lần bị cự tuyệt thật buồn cười." Phượng Yêu cũng là lớn lên cùng bọn họ, đoạn kí ức trên núi kia là tốt đẹp nhất, cho nên, chỉ cần nghĩ tới trong lòng đều là hạnh phúc.
Nghe vậy, Bất Hối hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, đó là hắn muốn thấy ta xấu mặt mà thôi, ta nhớ có một lần nghe được hắn lầm bầm lầu bầu, gần đây thật nhàm chán, nên tìm vài chuyện vui mới, nếu có thể để nha đầu Bất Hối làm bữa cơm thì tốt rồi, tin tưởng bộ dáng nàng nấu cơm nhất định cực kỳ thú vị."
Chuyện này Bách Lý Hề cũng biết, tươi cười trên mặt lại sâu, trêu ghẹo nói: "Lão nhân kia nếu biết ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, nhất định sẽ hối hận lúc trước không bức bách ngươi nhiều một chút."
"Đúng vậy, mà tiểu thư còn có nhiều thứ mới lạ như vậy, lão nhân nhất định sẽ đem ngươi cột ở trên núi không chịu thả ngươi xuống." Phượng Yêu nghe Bách Lý Hề nói xong, khẩn trương nói tiếp.
Các người cùng trêu ghẹo này Bất Hối, các nàng cũng bị lừa nhiều năm như vậy, thật đúng là thâm tàng bất lộ.
......
Chiến Cảnh Thiên nguyên bản còn đang mừng thầm vì Bất Hối gắp thịt cho hắn, không nghĩ tới nháy mắt đã không để ý đến hắn, nhìn nàng không ngừng gắp này gắp kia cho Bách Lý Hề, trong lòng ghen tị muốn chết, đặc biệt các nàng hồi ức chuyện quá khứ.
Nghe bọn họ chuyện quá khứ, hắn hận chính mình vì sao không thể nhận thức nàng sớm một chút, như vậy bọn họ cũng có thể có rất nhiều hồi ức đẹp, mà trong hồi ức của nàng cũng sẽ không có nam nhân khác.
Không được, tuyệt đối không thể để các nàng tiếp tục kéo dài như vậy, cho nên khẩn trương xen vào nói: "Xem ra, bổn vương là người đầu tiên được ăn cơm Bất Hối nấu!" Nghĩ lại lần đầu tiên ăn nàng làm cơm, bởi vì một chuyện nhỏ chọc tới nàng, nàng liền làm một bàn đều là đồ ăn cay cho hắn ăn, thật sự là vừa đau khổ vừa vui vẻ!
Bách Lý Hề lập tức nghe ra Chiến Cảnh Thiên đây là bới móc, không cam lòng yếu thế nói: "Chiến Vương thực có phúc khí, ai, nghĩ lại lúc sư muội vừa lên núi còn khóc nháo đòi về nhà, khi đó mỗi tối đều phải kể cho nàng một chuyện xưa nàng mới có thể đi vào giấc ngủ."
Phốc xuy!
Bách Lý Hề Vừa nói xong, Hoa Thiên Thần liền cười vang lên, hắn như thế nào cũng không tượng không được nữ tử trước mắt này nhìn cường hãn trước đây lại nhu nhược như thế?
Bất Hối nghe thấy, khóe miệng giật giật, kia không phải nàng có được không, nàng năm tuổi đã bị mang tới tổ chức huấn luyện, mỗi ngày trải qua giống như địa ngục, nào có mệnh tốt như vậy.
"A...? Thì ra buổi tối Bất Hối thích nghe người ta kể chuyện xưa, trách không được mỗi tối đều quấn bổn vương không chịu đi ngủ, thật đúng là cám ơn Tam hoàng tử nhắc nhở." Chiến Cảnh Thiên trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, cái nữ nhân này buổi tối lại dám cùng nam nhân khác ở chung một phòng?
Tuy là còn nhỏ cũng không được!
Nghe vậy, sắc mặt Bách Lý Hề lập tức thay đổi, chuyện này thật sự là chọc đến đau xót trong lòng hắn, những tin đồn trong lục quốc hắn làm sao có thể không biết, nghĩ đến mỗi lần hai người đều cực kỳ thân thiết, chẳng lẽ các nàng thật sự?
Đúng lúc này, Bất Hối hung hăng trừng Chiến Cảnh Thiên một cái: "Ngậm miệng, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta buổi tối ngủ không yên." Nói chuyện ái muội như vậy để làm gì, các nàng chỉ có vài buổi tối mới ở cùng một chỗ được không.
Chiến Cảnh Thiên nghe ra nàng mất hứng, khẩn trương lấy lòng nói: "Ha ha, ngươi trưởng thành đương nhiên sẽ không, mọi người đều phải thay đổi."
"Sư muội quả thật thay đổi rất nhiều, trước đây lá gan rất nhỏ, cũng không thích tiếp xúc cùng người lạ, không nghĩ tới bây giờ chẳng những lá gan biến đại, cùng người xa lạ cũng có thể ở chung." Bách Lý Hề nghe được Bất Hối nói, trong lòng dấy lên một tia hi vọng, tiếp tục nói, đặc biệt khi nói tới người xa lạ, cắn đặc biệt nặng.
Chiến Cảnh Thiên cũng không hài lòng, nói hắn là người xa lạ? Đều đã ngủ cùng cũng kêu người xa lạ?
Hai tròng mắt nhất chuyển, khóe môi gợi lên, ôm Bất Hối ở trong lồng ngực mình, nói: "Tam hoàng tử lời này nói rất đúng, Bất Hối bây giờ đối với người nào cũng thật nhiệt tình, đặc biệt đối đãi khách nhân lại càng nhiệt tình quá mức." Nói gần nói xa nhắc nhở ai là chủ nhân, người nào mới là khách nhân.
Bất Hối nhìn sắc mặt Bách Lý Hề càng ngày càng kém, trong lòng tức giận càng ngày càng cao, Chiến Cảnh Thiên ngươi giỏi lắm, khách nhân lão nương mời đến ngươi cũng dám trêu chọc, hừ!
"Sư huynh là người nhà Bất Hối, không biết Chiến vương nói khách nhân là ai?"
"......"
Chiến Cảnh Thiên vốn đang thắng lợi, nhưng vì một câu này hoàn bại, lại không dám phản bác nữ nhân này, cho nên chỉ có thể ngậm miệng ăn cái gì tiết hận.
Sau khi hắn ngậm miệng, Bất Hối tiếp tục ăn thịt nướng, cùng nhớ lại từng chút từng chút hồi ức, không khí hòa hợp cực kỳ, hồi ức thật lâu, Bách Lý Hề nhìn thoáng qua Phượng Yêu, cười nói: "Nói này, ta còn thật sự hoài niệm cơm Phượng Yêu làm, đã ăn gần mười năm thật đúng là lưu luyến."
Nghe vậy, trong mắt Phượng Yêu chớp động sáng trong, khẩn trương nói: "Kia còn không đơn giản sao, ngày nào ngươi thích ăn, ta tùy thời làm cho ngươi, làm cả đời ta cũng nguyện ý!"
Một lời này làm tất cả mọi người thất thần, làm cả đời? Này không phải biến thành thổ lộ sao?
Chiến Vương Thương Phi Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu