Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Vụ Án Mới.
_ “ Anh làm cái gì mà lâu quá vậy, tôi đói chết rồi này ” _ Nó cầm điều khiển tivi liên tục chuyển kênh mà gào gọi hắn trong bếp.
Không phải nó ác mà kêu người ốm phục vụ nó đâu, kêu ra ngoài ăn hắn kêu không thích cứ đòi xuống bếp, vậy thì nó cũng chiều thôi, miễn nó không phải người làm là được.
_ “ Ra rồi đây ” _ Hắn vừa nói vừa chui từ trong bếp ra trên tay là khay đồ ăn sáng to bự chảng bên trên xếp bốn cái đĩa và hai cốc sữa. Nhìn qua thì quả thật là rất là ngon mắt. Nhưng không biết mùi vị thế nào.
Khi ra đến ngoài Hắn liền nhíu mày trước cái dáng ngồi cực kì khó coi của nó. Nó nhận thấy ánh mắt từ đó liền cười hì hì rồi thu lại đôi chân đang gác trên bàn, ngồi ngay ngắn trở lại.
Hắn vừa để khay đồ ăn xuống bàn, nó đã quẳng ngay cái điều khiển trong tay, cầm ngay đôi đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Quả nhiên là rất vừa ăn:
_ “Anh nấu ngon gần bằng thằng nhóc nhà tôi rồi đó ”.
Hắn không nói gì cũng tự lấy cho mình. Nó đang uống sữa thì trên tivi nói:
_ “ Sáng hôm nay một người đi dạo đã bắt gặp một xác chết gần bìa rừng … ” _ Nó liền để cốc sữa xuống, nhíu mày nhìn lên tivi.
Cũng vừa hay điện thoại nó reo, là Quân gọi. Vừa nhấn nút nghe Quân đã nói luôn:
_ “ Em … ” _ Nhưng Quân còn chưa có nói hết câu thì đã bị nó ngắt lời
_ “ Em xem rồi, em sẽ đến thẳng đó, anh nhắn địa chỉ qua cho em ”.
Nói xong nó dập điện thoại uống nốt cốc sữa nhìn đồ ăn trên bàn một cách tiếc rẻ. Quả thật là nó không có phúc mà, tối qua ăn mì, sáng nay cũng chẳng được ăn một bữa sáng trọn vẹn. Hắn im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng:
_ “ Bà phải đi đâu à, cần tôi lấy xe chở bà đi không? ” _ Hắn tất nhiên thừa biết là nó đi đâu chứ, nhưng hắn vẫn giả vờ như không.
_ “ À không cần tôi bắt taxi là được rồi ”.
Nói xong nó đứng lên đi ra ngoài nhưng vừa mới ra đến cửa nó đã quay trở lại trước mặt hắn, giơ tay ra trước mặt hắn và nói một cách cực kì tự nhiên:
_ “ Tiền xe hôm qua và bây giờ, tôi không có ý định tự bỏ tiền túi ra đâu ”.
Mặt hắn đơ ra vài giây sau đó cũng đi lấy tiền đưa cho nó thật, nó cũng chẳng thèm khách khí mà giật lấy. Sau đó vội bỏ ra ngoài bắt một chiếc taxi đến hiện trường. hiện trường đã bị phong tỏa, có khá nhiều người dân đến xem náo nhiệt, cũng rất ồn ào, sôi nổi bình luận, đúng là tật xấu mà con người khó bỏ. Từ xa nó đã đang thấy Quân đang hỏi khẩu cung một người, bên cạnh người đó còn có một con chó. Nó đi lại gần gật đầu với Quân sau đó chui qua dải ngăn cách, nó nhíu mày khi vào trong, một mùi xác chết phân hủy xộc lên mũi nó, nó cố gắng áp chế chút đồ ăn sáng lúc nãy nó ăn xuống sau đó đi vào gần cái xác. Lớp đất phủ bên trên đã được mọi người xử lí. Bên dưới có thể nhìn ngay ra là xác người phụ nữ.
Cái xác này không những bị phân hủy mà còn bị chặt ra làm nhiều khúc, nhìn hình ảnh đó có thể làm ám ảnh một số người yếu bóng vía. Thi thể này bị cắt ra đến nỗi khó mà nhận dạng nổi, bùn đất dính vào khiến cái xác càng kinh khủng hơn. Nó đi xung quanh cái xác và bắt đầu quan sát.
Hố dành để chôn cái xác không phải là sâu, rất nông dường như là chỉ đắp đất lên thôi, đây chắc chắn không phải hiện trường gây án, mà chỉ là nơi xử lí hậu trường. Ngoài điều đó ra nó chẳng thể nhìn ra một cái gì khác nên ra hiệu cho người khám nghiệm tử thi bắt đầu công việc.
Nó đi đến chỗ Quân và hỏi:
_ “ Có thu hoạch gì rồi ”.
_ “ Cũng không có gì chỉ là lấy khẩu cung của người đàn ông kia, ông ta nói mình dắt chó đi dạo buổi sáng, bản thân thì đứng vận động nên để con chó tự do một lúc sau con chó lại càm về một cánh tay người, hoảng quá nên gọi cảnh sát luôn. cũng chỉ là một người xui xẻo ”.
Nghe xong nó cùng Quân quay trở về sở cảnh sát. Kiểu này lại phải cúp học rồi, nó vừa mới quay lại học được vài buổi thôi mà. Muốn làm học sinh ngoan cũng khó.
……………………………………………..
Nó hiện giờ đang ngồi trong một căn phòng giam để ngủ, thật sự không phải nó lười biếng mà bây giờ còn chưa xác định được gì thì nó lấy gì mà phân tích. Thôi thì cứ đánh một giấc đã rồi tính sau. Hôm qua quả thật nó không được ngủ mấy.
Nó ngủ một mạch đến trưa thì cuối cùng cũng có người gõ cửa phòng giam để đánh thức nó dậy. Chú Hùng đẩy cửa bước vào trong tay là cả một tập tài liệu dày cui mà quăng về phía nó. Nó mới tỉnh dậy, ngao ngán nhìn tập tài liệu rồi lại nhìn sang vị bác sĩ pháp y.
_ “ Đừng làm bộ mặt đó mà nhìn ta, trong khi cháu ngủ ta phải làm việc đó ”.
Nó cũng chẳng thèm trả lời, đầu óc có chút mụ mẫm chưa tỉnh táo hẳn nên nó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau đó quay trở lại ngồi xuống nhìn chằm chăm vào chú hùng - vị bác sĩ pháp y của cục cảnh sát. Nhận được ánh mắt của nó ông đương nhiên hiểu, làm việc cùng nó nhiều lần rồi mà. Than thầm trong lòng vài tiếng rồi bắt đầu nói:
_ “ Danh tính nạn nhân chưa thể xác định, phải đợi kết quả giám định AND đã, độ tuổi khoảng từ hai mươi đến hai bảy, nạn nhân chết có thể do bị ngạt thở. Trên những mảnh vụn của thi thể xuất hiện nhiều vết hành hung, máu tụ rất nhiều, có thể thấy trước khi nạn nhận chết có một thời gian dài bị hành hạ. Các vết cắt cơ thể có thể được tạo ra từ một con dao cùn, vì nhìn những vết cắt có thể dùng một từ băm để miêu tả, cách cắt không dứt khoát bị chặt xuống nhiều lần. Trên cơ thể nạn nhân qua vài lần thí nghiệm có thể xác nhận có chứa thuốc ngủ. ” _ Chú Hùng nói một tràng sau đó dùng ánh mắt căm hờn mà nhìn nó, ông phải ngồi ít nhất hơn nửa tiếng để làm ra cái tài liệu này thế nào nó chẳng thèm động bắt ông tự diễn thuyết lại cho nó nghe. Không bực sao được. Biết thế ông chẳng làm nữa cho xong khám nghiệm xong trước tiếp qua đây nói là được rồi.
Nó nghe xong, không thèm để ý đến ánh mắt giết người đang chiếu về nó mà đi về phía bảng trắng sau đó còn kèm một câu cộc lốc:
_ “ Ra ngoài ”.
Đã quen với thái độ không có lớn nhỏ này của nó rồi nên chú Hùng cũng biết điều mà chuồn luôn. Nhớ lần đầu nó có thái độ kiểu này mắng nó là đứa trẻ mất dạy, nó liền làm cho một tràng lí lẽ thì thôi rồi … cùn khỏi nói, từ đó ông liền lập tức biết điều không có phàn nàn gì nữa, không khéo người gặp họa lại là chính mình.
Nó đi về phía bảng trắng, nó bắt đầu nghĩ. Thân thể nạn nhân có nhiều vết hành hạ trước lúc chết có thể thấy nạn nhân bị bắt giữ hoặc bị khống chế không phải ngày một ngày hai. Cơ thể bị chặt chém, bị hành hạ đến cỡ này chỉ có thể nói hung thủ: một là rất thù hằn nạn nhân, hai là tên hung thủ là một tên điên, một tên biến thái.Nhưng cái nó không hiểu cho nạn nhân uống thuốc ngủ rồi mới giết nạn nhân sao? Đây lại là điều mâu thuẫn với hai điều nó vừa phân tích trên. Nếu đã là căm hận, biến thái, đã làm ra những hành hạ xác thịt như vậy lí nào hung thủ lúc giết nạn nhân lại nhẹ nhàng đến vậy. Điều này quả nhiên không hợp logic tẹo nào.
Suy nghĩ một hồi cũng không có đáp án. Nó ném cái bút qua một bên, đi lên phòng ba nó xin cốc nước đã rồi tính sau.
Nó vẫn như mọi lần đẩy cửa vào mà chẳng cần gõ cửa gì. Vào trong căn phòng nó phát hiện bố nó không có trong này, máy tính vẫn bật lên chắc chỉ ra ngoài làm gì đó xong vào ngay thôi. Đi về phía bàn nước, nhưng chưa bước đến nơi thì điện thoại trên bàn làm việc của ba nó reo lên, nó rất tự nhiên cầm máy điện thoại lên, trên màn hình điện thoại là một số lạ không có tên, nó chạm nhẹ vào màn hình để nghe máy:
_ “ Alo” _ Nhưng không có tiếng trả lời, lập tức nó nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia.
Buông điện thoại xuống nhìn chằm chằm một cách nghi hoặc, khi nó còn đang suy nghĩ thì cửa được đẩy ra đồng thời ba nó lên tiếng:
_ “ con đang làm cái gì với cái điện thoại của ba vậy ” _ Tuy giọng nói bình thường nhưng ba nó đã sải bước đến giật cái điện thoại ra khỏi tay nó.
Nó lấy vẻ mặt trầm trầm quay ra nhìn ba nó, cất giọng lạnh lùng:
_ “ Vừa rồi có một phụ nữ gọi cho ba nói những lời làm con không hiểu ”.
Ba nó chăm chú nhìn nó, như muốn nhìn thấu nó vậy, nó thấy hơi ớn, nên dẹp ngay bộ mặt nghiêm trọng đó đi mà cười hì hì lấy lòng ba nó, quả nhiên nó vẫn không thể qua mặt ba nó:
_ “ Đùa một chút thôi mà sao ba căng quá vậy ”.
Ba nó lấy tay búng trán nó, sau đó nói:
_ “ Không có việc gì à mà chạy qua đây ” _ Sau đó đi về phía bàn làm việc.
Nó xoa xoa chỗ chán bị ba nó búng, sau đó thản nhiên nói:
_ “ Vâng quả thực con đang chẳng có việc gì để làm cả ”.
Đúng lúc đó máy bàn của ba nó reo lên, ba nó cầm lên nghe. Sau một lúc cũng chẳng thấy ba nó nói gì chỉ im lặng nghe, sau đó thì cúp máy. Cúp máy xong cũng chẳng thèm nhìn nó lấy một cái cúi xuống chăm chú nhìn vào máy tính rồi nói:
_ “ Vậy giờ xuống dưới đi có việc làm rồi đó ”.
Nghe vậy nó liền rời phòng ba, thì ra là lại có người báo án. Nó khẽ nhăn mặt nhíu mày, thời buổi bây giờ đúng là loạn hết lên cả rồi. Bộ bây giờ giết người thịnh hành đến vậy sao?
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ