Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Oan Gia Ngõ Hẹp ( Phần Kết )
ó đứng ở cổng trường cấp hai chính xác là đã được hơn ba mươi phút rồi, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của thằng nhóc Minh Vũ đâu cả. Đùa chứ mới cấp hai thôi mà cho học đéo mà học lắm thế. Đợi thêm một lúc nữa cuối cùng tiếng trống trường báo hiệu giờ tan học của bọn cấp hai cũng vang lên,nó liền ngóng cổ lên nhìn, không khó nhận ra nhóc Vũ trong đám học sinh vì trông nó quá ư là nổi bật mà, tôi giơ cái tay vẫn cầm bịch trà sữa đang hút dở lên vẫy nó. Nhóc Vũ tiến lại gần tôi, đôi mày nó cau lại nhìn tôi không mấy hài lòng. phải cầm trà sữa, tay trái cầm thịt xiên nướng, nhìn chẳng ra làm sao cả. Nhóc Vũ mở miệng giáo huấn nó:
_ “ Em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi không được ăn đồ ăn lề đường mà, lại còn trà sữa nữa chứ? Những thứ này không hợp vệ sinh cũng chảng tốt cho sức khỏe đâu. ”
Nói xong thằng nhóc cũng với tay lấy cốc trà sữa và que thịt nướng trên tay nó vứt vào thùng rác, không kịp cho nó ú ớ gì hết. Sau đó thằng nhóc nói tiếp:
_ “ Đi ăn cơm, hôm nay em trả tiền ”
Nói xong thằng nhóc cũng bỏ đi trước, nó cũng lếch thếch theo sau, khi đi qua một con hẻm nhỏ ma xui quỷ khiến thế nào nó lại dán mắt vào con hẻm nhỏ đó, đập thẳng vào mắt nó là một người con trai quay lưng lại với nó, nhìn tư thế là biết là đang đái bậy. Cũng chẳng biết dây thần kinh nào của nó hôm nay bị đứt nữa cứ đứng ngây ngốc ra đó nhìn vào người đàn ông đó như một con điên, nhóc Vũ tiến lại gần nó gắt lên:
_ “ Người ta đái chị nhìn cái gì? Khẩu vị của chị cũng nặng quá đấy ”
Nó vẫn không thèm để ý đến lời nói mỉa mai của nhóc Vũ, nó quay ra hỏi:
_ “ Em có tiền lẻ không? ”
Minh Vũ không hiểu ý nó nhưng vẫn lôi từ trong túi ra năm nghìn lẻ đưa cho nó. Nó đợi người kia quần áo chỉnh tề trở lại thì mới bước vào con hẻm đến bên cạnh người thanh niên đó. Nhét tờ năm nghìn vào tay anh ta rồi nói:
_ “ Đi một đoạn có nhà vệ sinh công cộng đấy có hai nghìn một lượt thôi còn thừa tiền mua kẹo mút mà ăn, nhìn mặt mũi cũng đẹp trai sáng láng đấy chứ vậy mà … ”
Sau đó nó quay bước rời đi trước cái mặt vẫn đơ ra của anh thanh niên. Đùa kiểu gì vậy chứ, đái cũng không có được yên mà.
Nó kéo Minh Vũ hướng quán cơm mà hai chị em hay tới ăn, trên đường đi nó cứ ôm bụng cười sặc sụa như một con điên lên cơn, làm không ít người đi đường nhìn nó bằng ánh mắt đầy nghi hoặc và thương cảm. Còn mặt Minh vũ càng ngày càng đen lại, nếu có thể cậu thật muốn cách xa người này một chút coi như là không quen biết:
_ “ Chị có thôi ngay không đi hả? Dây thần kinh nào của chị bị mát à mà lại có thể làm ra cái hành động đáng xấu hổ đó chứ? ”
Nhìn thấy mặt nhóc Vũ càng ngày càng đen lại nên nó rất thức thời mà cố ngậm ngay miệng lại nhưng trong mắt vẫn còn tỏ rõ ý cười, tính nó thỉnh thoảng cũng làm ra những chuyện khùng khùng vậy mà. Hai chị em nó đang định bước vào quán cơm thì đằng sau có tiếng gọi thất thanh:
_ “ Minh Vũ ”
Hai chị em nó đồng thời quay người lại thì nhìn thấy một cô nhóc khá dễ thương, bên cạnh là một người phụ nữ có lẽ là mẹ của cô bé. Cô bé nhanh chân chạy về phía hai chị em nó, vui mừng nói:
_ “ Minh Vũ đúng là anh rồi, từ ngày anh chuyển trường em cũng chẳng nhìn thấy anh nữa, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây ”.
Minh Vũ thực ra cũng chẳng nhớ con nhỏ này là ai nữa, quả thực cậu không để tâm lắm đến mấy đứa con gái, trừ chị và mẹ cậu. Nhưng cậu vẫn mỉm cười lịch sự và nói:
_ “ Ừm, lâu rồi không gặp ”
_ “ Cháu chắc hẳn là Minh Vũ? ” _ Người phụ nữ bên cạnh hỏi Nhóc Vũ và còn đưa mắt đánh giá một lượt cậu. Những hành động của bà cô này nó đều để ý thấy hết, lại cái loại giàu nửa mùa đây mà, có chút tiền mà cứ như sắp thành tỉ phú tới nơi rồi ấy, cái loại này nó không thể ưa nổi mà.
_ “ Dạ ”_ Cậu đơn giản đáp lại.
_ “ Chúng ta hay cùng nhau đi ăn cơm đi? ”_ Người phụ nữ đó hỏi tiếp, nói thật bà thấy cậu nhóc này vô cùng vừa mắt.
_ “ Dạ được đó ”_ Cô bé bên cạnh liền lập tức gật đầu. Sau đó cười toe toét.
_ “ Minh Vũ chúng ta đồng ý đi, được ăn cơm cùng hai người đẹp thế này thì còn gì bằng ”_ Nó từ nãy giờ bị coi như không tồn tại bây giờ mới mở lời.
_ “ Cháu là …”_ Hừm, người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu để ý đến nó rồi sao.
_ “ Cháu là mẹ của Minh Vũ ”_Nói xong nó quay qua nhìn thằng nhóc bên cạnh và bị thằng nhóc trao ngay cho ánh mắt cảnh cáo, nhưng nó cũng chỉ hì hì cười.
_ “ Nhưng cháu vẫn là học sinh mà? cháu đang mặc đồng phục trường cấp ba …” _ Người phụ nữ thảng thốt hỏi lại, ánh mắt không dấu khỏi vẻ kinh ngạc nhìn nó.
_ “ Cháu cũng biết thế nhưng … ba của Minh Vũ là xã hội đen, anh ấy ép cháu cưới. Anh ấy đôi khi có chút dã man với bạn của tiểu Vũ nên nó rất ít bạn cũng chẳng có bạn nào dám quen với nó, bây giờ thấy tiểu Vũ có bạn cháu vui lắm ” _ Nó nói xong, ánh mắt cụp xuống, tỏ rõ vẻ bi thương. Minh Vũ bên cạnh vẫn im lặng, đã nói là cậu rất dung túng cho những trò đùa dã man của nó mà.
_ “ Cô nhớ ra cô còn có chút việc cô đi trước nha ”_ Nói xong người phụ nữ kia liền ôm con chạy thẳng thấy vậy nó còn cố gọi với theo:
_ “ Ơ thế không có ăn cơm à ”_Sau đó cũng không nhịn được mà cười phá lên _ “ haha”. Nó cười đến đau cả bụng.
Minh Vũ bên cạnh khoanh tay đợi nó cười xong liền trao tặng cho nó ánh mắt tràn ngập sự không hài lòng, còn ban tặng thêm một câu:
_ “ Chị thăng chức thành mẹ em từ bao giờ vậy hả? Ba má mà nghe được lời chị nói chắc là tức ói máu cho coi ”.
Nó cũng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Minh Vũ mà nói:
_ " Cô bé kia ngoại hình không tệ nha, ba mẹ mình cũng rất hiện đại, chị cũng rất thoải mái nếu em quen bạn gái thì nhất định phải nói cho gia đình biết nha, đừng có dấu ".
_ " Trịnh Tuyết Băng, em xin trịnh trọng nhắc lại với chị rằng em mới có tám tuổi thôi " _ Mặt Minh Vũ lúc này còn đen hơn cả đít nồi, rít từng từ qua kẽ răng quát nó
_ " Nhưng bây giờ rất phổ biến cái vụ gì mà nuôi bà xã từ nhỏ nha... " Nó còn định nói gì nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy lửa giận, nên những lời trêu đùa kia liền nuốt quay trở lại bụng, cười hì hì nói:
_ " Thôi chúng ta đi ăn cơm ".
Sau đó nó không nói gì thêm kéo thằng nhóc chạy thẳng vào quán, chọn một cái bàn gần nhất mà ngồi xuống. Nó vừa đặt mông xuống thì hình ảnh của tên trời đánh đang ngồi ở bàn phía đối diện xuất hiện trong tầm mắt nó, nó nhắm mắt lại thầm nghĩ “ nhất định là nhìn lầm, mình căm thù hắn nên nhìn ai cũng tưởng là hắn thôi ”. Nhưng khi nó mở mắt ra hình ảnh của hắn vẫn cứ đập thẳng vào mắt nó, nhìn thật nhức mắt nha. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ thì toàn nó chọc tức người ta, vậy mà từ khi gặp hắn nó lại liên tục bị chọc tức xì khói đầu mà vẫn chưa có làm gì được hắn, làm cho nó thật căm tức mà. Mà cái thành phố này cũng thật nhỏ bé a. Đúng là oan gia ngõ hẹp đi đâu cũng đụng phải hắn, trời đánh còn tránh miếng ăn mà, đang ăn mà hắn cứ lù lù trước mắt thế này chắc nó cũng nghẹn chết luôn quá. Thật là căm hận ông trời mà!
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ