Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: peifangqiao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
Buổi chiều, Chi đi chậm rãi ra cổng trường theo như đã hẹn, còn Hân thì thậmthụt đi đằng sau cùng với…vài gián điệp khác. Sau khi đọc những dòng tự sự đầymùi mẫn, Hân đã kịp phóng như bay qua lớp của mấy anh chàng, dù khoảngcách…không thể gọi là gần, chỉ để thông báo tin tức (bó tay lun).
Vừa đến cổng trường, Chi đã thấy Trần Duy đứng đợi sẵn từ bao giờ. Hắn mặcquần jeans, áo phông đỏ in hình zombie, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi kẻ caro,trông tử tế hơn hẳn so với những bộ đồ mấy ngày trước show hàng cho bàn dânthiên hạ.
Chi lại gần, không nói câu gì, chỉ nhìn T.Duy không chớp mắt. T.Duy cũng nhìnlại Chi, ánh mắt hiện lên bẻ hồi hộp, háo hức, trông chờ, miệng luôn thường trựcnụ cười.
- Cậu cầm lấy tấm thiệp này đi! – Chi đưa lạ tấm thiệp đã nhận lúc chiều ratrước mặt T.Duy
T.Duy tắt nụ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. 4 con người lấp ló phía saucũng thi nhau mắt chữ O miệng chữ Ô.
- vậy là cậu…- T.Duy ấp úng, trong đáy mắt hiện lên vẻ tức giận cố nén.
- Cầm về, sau đó làm lại 1 cái khác, tự cậu hãy ghi lại những lời muốn nóivới tôi, đừng có mượn lời lẽ bay bổng của ai hết! – Chi bình thản nỏi
- Hả?
- Nếu cậu không muốn,coi như tôi chưa nói gì, và trả lại cho cậu là xongchuyện! – Chi nhún vai
- Không, không! Mình nhận! – T.Duy vội vàng vơ lấy tấm thiệp cũ, vo tròn némthẳng vào thùng rác – ngày mai mình sẽ đưa lại cho cậu. Đến khi ấy, cậu….
- Mai cậu sẽ biết! Chào nhé! – Chi quay lưng đi thẳng, trước khi đi cònkhuyến mãi 1 nụ cười tươi, tỏa nắng để lại cho T.Duy, tên ngố vẫn đang đứng ngơngẩn.
4 tên gián điệp, sau khi chứng kiến sự vụ trên, bắt đầu xầm xì to nhỏ
- Chị Chi quả là tuyệt vời! – Hoàng khen nức nở
- Ừ, nhận lời ngay thì sẽ bị nghi, không nhận thì bỏ lỡ cơ hội, cách này quảlà hay! – Duy gật đầu như giã tỏi.
- Bây giờ để xem tên kia định làm gi! – Hân háo hức, mắt liên tục nhìn rangoài cổng trường.
Thế nhưng….chờ mãi, chờ mãi. T.Duy vẫn đứng bất động ở đó, nhìn mải miết theohướng Chi vừa đi khuất, không nói năng hành động gì. Hải đã kéo Hoàng về từ lâu,còn Duy vẫn đứng cạnh Hân, canh bảo vệ cho cô nàng thám thính. Đến khi Hân bắtđầu nản, chuẩn bị về thì có người tiến lại gần T.Duy
- Sao rồi mày? – Thiên bá vai ông bạn đang chuẩn bị hóa tượng
- Chả sao – T.Duy bừng tỉnh, gạt tay thằng bạn, quay về nhà xe
- Chả sao là thế nào? Thành hay bại? – Thiên tò mò lóc cóc chạy theo hỏi
- Tao không biết đến từ thất bại bao giờ! – T.Duy nhếch môi cười đắc ý
- Tốt, thế thì trong những ngày tới, mày nên….- Thiên bắt đầu vach kếhoạch
- Để tao tự lo! Mày đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì!
- Hửm? Cái thằng mấy hôm trước hành hạ bắt tao hiến kế chạy đâu rồi?
- Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tao! Di thôi!
Thiên nhìn bạn vẻ khó hiểu,sau đó nhún vai bát lực, leo lên xe T.Duy, cả haicùng ra về
Khi ấy Hân mới ló đầu ra, nhìn theo bóng chiếc xe biến mất dạng, dậm chân tứctối
- Phải nói định làm gì đi chứ! Đồ đểu!
- Thôi, từ bây giờ bà để Chi lo đi, Chi thông minh hơn bà đấy! – Duy tiến lạigần, vỗ vai khuyên bảo Hân
- Cái gì?
- Chi sẽ biết tự phải làm gì! Giờ hãy đứng nhìn, đừng có tham gia. Chi đã đỡgiúp bà vụ này rồi, đừng làm rối thêm!
- Hả? ông nói thế là sao? – Hân tròn mắt hỏi Duy, sống lưng thoáng lạnh,nhưng vẫn tỏ vẻ ngây thơ, mắt chớp chớp
- Đừng có dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi! – Duy dùng bàn tay to che gần hết mặt Hân– bà đã sắp xếp để tên đó tưởng Chi là bà, rồi ung dung ngồi xem kịch hay, khôngđúng sao?
- Ấy, cái này… – Hân ấp úng, gạt tay Duy ra, nhìn Duy tò mò
- Đừng có hỏi sao tôi biết! Tôi không lạ tính bà nữa rồi! – Duy hếch mặt tựsướng
Hân bĩu môi, phụng phịu nhìn Duy, bắt đầu nịnh nọt
- Thế thì…ông đừng nói cho Chi biết nhá, nhá, Chi biết nó giết tôi mất! Nhá,Nhá, Duy đẹp trai ngời ngời của tôi! – Hân lúc lắc cánh tay Duy, ánh mắt longlanh cún con cầu khẩn
Đôi tai Duy bắt đầu đỏ bừng, Duy bối rối quay mặt đi, nói cứng
- Đừng có dùng vẻ mặt đấy với tôi, nhìn chướng mắt quá đấy!
- Vẻ mặt nào ông cũng chê, thế muốn tôi nhìn ông thế nào? – Hân lon ton đuổitheo, miệng thắc mắc không ngừng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, không hay từ đằng xa, 1 ánh mắt đangdõi theo bóng dáng hai người, toát lên sự tức giận nhen nhóm.
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!! Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!! - peifangqiao